Sự Bình Yên Dối Trá.


Trong gian bếp, một bóng dáng nhỏ nhắn đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa. Cách đó
không xa, cô hầu gái đứng nhìn và trố mắt kinh ngạc. Không hiểu sao vài ngày
gần đây tiểu thư trông rất lạ, cứ như chồi non căng tràn nhựa sống, vẻ ủ rũ
trước đây cũng biến mất hoàn toàn.

- Thanh Thanh, phụ Uyển mang đồ ăn lên bàn với.

Tay vẫn đang bận rộn với công việc bếp núc, Thư Uyển nhờ người đang đứng nhìn
dọn đồ ăn lên. Chắc anh cũng sắp về rồi, cô phải nhanh hơn mới được. Một nụ
cười hạnh phúc hiển hiện trên môi, hi vọng những món hôm nay anh sẽ thích.

Thanh Thanh nhìn thấy dáng điệu vui vẻ của cô cũng cười theo. Cứ như thế này
thì tuyệt thật, chị Uyển vui thì thiếu gia cũng vui, cuộc sống của những người
hầu trong nhà này cũng càng trở nên dễ thở.

Cả hai vừa bước xuống bàn thì đã nghe tiếng bước chân quen thuộc. Vương Anh
Tuấn đã về. Thư Uyển mỉm cười:

- Cơm xong rồi.

Đặt cặp da xuống đất, hắn bước đến gần và hôn lên trán cô:

- Cảm ơn em.

Thật ra thì trước đây, Anh Tuấn không thường trở về nhà. Bận bịu công việc,
dùng cơm quan trọng nhất là thuận tiện. Nhưng từ ngày có một người ngồi ở nhà
chờ đợi, hắn luôn tự giác về đúng lúc. Để tận hưởng sự ấm áp của một gia đình.

“Cảm ơn vì đã làm anh có nơi để về, có người để ăn cùng bữa. Em đã tạo nên một
gia đình như anh vẫn ước mong…”

Hai người ăn uống trong im lặng, những món Thư Uyển nấu đều rất ngon. Cô ít
dùng gia vị tổng hợp mà chủ yếu làm nổi bật chính mùi vị sẵn có của thực phẩm.
Đang ăn, hắn bất chợt bắt gặp ánh nhìn lén lút của ai đó. Thở dài một tiếng,
hắn gắp sườn ram bỏ vào chén mình.

Hắn không thích ăn thịt, hắn thích hải sản. Nhưng Tạ Kha, người kia lại thích
sườn ram. Lẳng lặng ăn những món mình không ưa, đến khi đặt đũa xuống thì một
ly ca cao nóng hổi đã được đẩy đến trước mặt hắn.

- Lại cacao nữa à?

Nói cho cùng, cô vẫn quan tâm hắn theo sở thích của người đó. Nghĩ vậy, cặp
mắt đen tuyền chợt ảm đạm, rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

- Cậu đã bảo với tớ là không ngán.

Nếu là Tạ Kha thật thì đúng là không sợ. Lúc còn đi học, hai người họ thường
xuyên qua mặt giáo viên, đem cacao nóng vào để tự bổ sung năng lượng cho mình.
Điều này khiến cả lớp ganh tỵ lắm! Ấy vậy mà khi được “hưởng xái”, chẳng ai
kiên trì nổi mỗi ngày. Cuối cùng, hai người còn tiếp tục vẫn là Thư Uyển và Tạ
Kha.

- Cậu không sợ tớ béo à?

Tất nhiên, anh cũng không quên nhún nhẹ vai trong lúc nói như cách người kia
vẫn thường làm. Cô lầu bầu:

- Cũng không phải chưa từng béo.

Toan nói gì đó, Anh Tuấn đột ngột ngậm miệng lại. Suýt nữa thì quên, Tạ Kha đã
từng là một gã mập lù. Đó là lý do mà một người ưu tú như y lại thoát khỏi ma
trảo của mấy cô nàng cùng trang lứa. Và trong khoảng thời gian ấy, ngoài hội
con trai ra cũng chỉ có mỗi mình Uyển thân thiết với y.

Uyển, cô ấy chưa bao giờ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài của họ.

- - - - - - - -

“Đúng là bạch liên hoa, điềm đạm đáng yêu người gặp người yêu hoa gặp hoa nở.”

“Đồng ý với lầu trên. Nhưng lần này thì nợ đào hoa của ả gây phiền cho chính ả
rồi.”

“Không ai cảm thấy giống tôi rằng cô nữ phụ đó rất đáng thương à?”

“Ôi, cô bị bạch liên hoa cảm nhiễm mất rồi. Nếu cô ta không mập mờ với nhiều
người thì làm gì có chuyện bị tên họ Vương giam lỏng!”

Những câu bình luận xuất hiện trong tâm trí Tạ Kha một cách hết sức ngẫu
nhiên, chẳng thể nào khống chế được. Gương mặt anh thoáng hiện lên một chút
vui mừng. Sau chừng đó ngày chú tâm, anh phát hiện ra, bọn người sống cùng thế
giới với “nó” thường dùng ngữ điệu ác cảm để nói về Uyển. Điều đó khiến anh
rất khó chịu, nhưng anh lại đặc biệt để tâm đến những ác ngữ như thế này.
Chúng thường cung cấp thông tin cho anh về Thư Uyển, dù là rất ít ỏi.

Họ Vương và học cùng lớp. Tạ Kha chau mày, đúng rồi, lớp anh có một người tên
Vương Anh Tuấn. Anh lập tức gọi điện cho ông già ở nhà để kết thúc trận tìm
kiếm vô vọng, tập trung vào người kia.

“Ngươi quá muộn rồi, Tạ Kha.”

Giọng nói của “nó” lại vang lên, hệt như trào phúng khiến Tạ Kha sững người.
Đã muộn rồi sao? Một cảm giác khủng hoảng chợt ùa về, nhưng anh nhanh chóng
bình tĩnh trở lại. Nó nói dối. Bọn người kia đã hả hê vì Uyển bị tên Vương Anh
Tuấn giam lỏng, những gì đang diễn ra cũng chỉ có vậy. Cô ấy vẫn còn an toàn.

“Vậy sao?”

Bị thái độ bình thản của anh làm cho bất ngờ, “nó” phá lên cười:

“Xem ra ta cũng có chút khinh thường ngươi nhỉ? Nhanh như vậy mà đã biết cô ta
bị giam ở đâu.”

Tại sao Tạ Kha lại biết được cơ chứ? Nó - ả tác giả nghĩ mãi mà không hiểu. Ả
đã bắt đầu hối hận vì thiết lập nam chính quá thông minh. Tên này chẳng những
không nghe theo sự sắp xếp của ả ta mà còn lợi dụng đủ cách thức để chống đối,
thật là đáng ghét! Nếu không phải đã xác nhận nam chính trước mặt độc giả, ả
đã để kẻ khác thay cho cái tên phiền phức này rồi.

Giọng Tạ nói âm trầm và đầy nguy hiểm của anh đột ngột vang lên, ngắt ngang mớ
suy nghĩ của ả ta:

“Tốt nhất là ngươi nên thôi đi. Đừng tự cho mình cái quyền khống chế người
khác. Ta biết ngươi là ai.”

Lần này đến lượt “nó” bị dọa sợ. Bao nhiêu khí thế hùng hổ nhanh chóng bốc hơi
đi, để lại một giọng nói non nớt và hoảng loạn:

“Làm sao ngươi biết được cơ chứ? Ngươi chỉ đang lừa ta, đúng vậy, ngươi đang
lừa ta…”

Anh nói với vẻ bất cần:

“Ta biết ngươi là người đã sáng tạo nên tất cả bọn ta. Chúng ta chỉ là công cụ
để ngươi kể một câu chuyện tình yêu nhạt nhẽo.”

Biết mình đã lộ, “nó” biến mất. Anh thở dài một hơi. Tạm dọa được nó lần này,
nhưng lần sau chắc chắn không dễ dàng như vậy nữa. Tạ Kha biết rõ mình cần sự
giúp đỡ từ một ai đó, để chống lại “người sáng tạo” kia. Nhưng anh vẫn chưa
nghĩ ra ai mới có thể giúp được anh.

Giữa lúc đang rối rắm, điện thoại anh bất chợt reo lên. Là một số máy rất đỗi
quen thuộc, anh vừa nhìn mặt đã tối sầm lại. Làm sao Lạc Vũ biết anh đang dùng
số này? Chưa kịp ấn nút nghe, tiếng chuông chấm dứt. Ngay sau đó, có một tin
nhắn được gửi sang cho anh.

“Hẹn gặp tám giờ tối nay tại căn nhà hoang đường X.”

Đến hay không đến? Mấy đầu ngón tay anh gõ gõ lên bàn. Ngày nào chưa tra ra
được vấn đề về chuyến hàng kia, gặp bất kì ai trong tổ chức cũng là điều nguy
hiểm. Nhưng người hẹn gặp anh lại là Vũ, là thằng bạn chí thân. Suy tính lợi
hại, cuối cùng anh cũng quyết định đến tận nơi. Sớm muộn cũng phải gặp.

Đúng giờ, Tạ Kha có mặt tại nơi hẹn. Vừa bước vào, một cú đấm đập thẳng vào
mặt anh. Đứng im không né, chẳng có bao nhiêu lực. Anh mỉm cười;

- Sao nào, chào đón bạn bè như thế hả?

Lạc Vũ nhìn người bình tĩnh đứng trước mình, cơn tức trong lòng lại càng dữ
dội.

- Mẹ nó, mày an toàn cũng không báo cho anh em hay, làm tụi tao tưởng mày toi
rồi. Đặc biệt là Phỉ, con bé khóc đến sưng cả mắt.

Nghe đến đây, còn gì mà anh không hiểu nữa. Vị anh hùng họ Lạc đang phẫn nộ vì
mỹ nhân đây mà!

Rồi cả hai cùng cười, ngồi xuống hàn huyên. Hóa ra, Lạc Vũ đã đổi cách liên hệ
với anh từ chỗ ông già ở nhà, bằng một sấp bằng chứng mà hắn tra ra được. Hẹn
Tạ Kha ra đây, mục đích chính của hắn vẫn là cho anh xem qua tất cả những thứ
trên.

- Hơi sốc đúng không?

Tạ Kha gật đầu, rồi lại cười:

- Mọi chuyện tệ hơn tao đoán một chút.

Thật sự là ngoài dự đoán, đơn hàng lần này chẳng những có liên quan đến Thiên
Sát mà chính nội bộ Dạ Quỷ cũng góp công ném đá xuống giếng một phen. Thiên
Sát, vì để trừ khử anh mà sẵn sàng từ bỏ một viên mãnh tướng. Còn Dạ Quỷ thì
tương kế tựu kế, đẩy bọn anh ra như một miếng thịt thơm ngon. Đúng là hạ giá
gốc!

- Phải công nhận, lần này hai bên chơi lớn thật.

Lạc Vũ khịt mũi coi thường:

- Bọn Thiên Sát ấy tính cả rồi. Tên Vũ Hạng dạo gần đây rất mực huênh hoang,
lộ ra dã tâm soán ngôi đoạt vị, nên mới bị đem ra đổi mạng với cậu.

Tạ Kha im lặng. Vấn đề ở đây là chính Bạch Diễn cũng ngầm đồng ý vụ trao đổi
này. Một quyết định khiến lòng người lạnh giá.

- Mày cũng cẩn thận một chút.

Lạc Vũ thừ người ra rồi nhanh chóng hiểu gã bạn thân đang nói gì. Đề phòng
người ngoài thì dễ rồi, đề phòng đám người thân cận mới là chuyện phiền phức.
Đã có lí do nào đó để Bạch Diễn ra tay với Tạ Kha thì chắc gì hắn là ngoại lệ.

- Thật ra thì Thần nó giận lắm, mấy lần làm dữ với Bạch Diễn đòi báo thù cho
mày.

Anh bật cười, cũng xem như là còn một chút gì đó ấm áp. Xem ra, anh nên may
mắn là người bán đứng anh không phải là bạn bè vào sinh ra tử rồi!

- Rồi mày tính sao?

Lạc Vũ hỏi, chung quy giả chết chẳng phải là kế sách lâu dài. Anh nghĩ ngợi
một thoáng rồi thở dài.

- Tao phải tìm ra Uyển đã. Cô ấy an toàn rồi thì tao sẽ lại xuất hiện trước
mặt bọn họ.

- Cô gái của mày lại có chuyện?

Hiển nhiên, Lạc Vũ vẫn chưa hay biết gì nên biểu cảm khá kinh ngạc. Tạ Kha gật
đầu xác nhận, khiến hắn không khỏi hết hồn. Trời ạ, cô gái này vậy mà còn hay
gặp chuyện xui xẻo hơn cả người trong bóng đêm. Đúng là số khổ!

- À, hẹn Giai Mẫn ra giúp tao. Tao có chút chuyện cần nói với cô ấy.

Đột nhiên nhớ ra, Tạ Kha vỗ vai nhờ cậy thằng bạn thân. Lạc Vũ nhìn hắn khinh
bỉ:

- Đừng nói với tao là mày định trái ôm phải ấp nhé?

Mắng tên bạn thân vài câu, cuối cùng mọi chuyện cũng xem như là xong. Tên Lạc
Vũ đã chịu hẹn người giúp anh, mặc dù biểu cảm vẫn cứ quái lạ. Tạ Kha sắp xếp
lại ý nghĩ của mình, có quá nhiều chuyện anh cần phải giải quyết. Trước hết là
chuyện của Uyển, sao đó là vụ đơn hàng, cuối cùng là “nó”. Nhưng mấu chốt vẫn
là giải quyết “nó”, chỉ có như thế thì những chuyện phiền phức mới ngừng xảy
ra được.

Thế nên, anh cần sự giúp đỡ từ Giai Mẫn.


Nghịch Mệnh Tầm Duyên - Chương #36