Tình Cảnh Của Thư Uyển.


Nhận yêu cầu giúp đỡ từ cậu con trai, Tạ Hồng không nghĩ rằng đó là một chuyện
quá phức tạp. Nhưng đến khi bắt đầu thì những phản hồi nhận được lại không mấy
khả quan. Cô gái đó cứ như bốc hơi khỏi thế gian vậy.

Ông ngồi vào bàn đọc tài liệu về cô gái đó, mặt không giận mà uy. Xem xét về
gia thế, con bé đó hoàn toàn trong sạch. Một thân phận bình thường chẳng có
thù oán gì với ai, giao du bạn bè cũng rất hạn chế. Người nguy hiểm nhất trong
những người mà con bé quen biết cũng chỉ có Tạ Kha.

“Thế thì tại sao nó lại mất tích? Chẳng lẽ là Thiên Sát vẫn còn cay cú vụ hao
binh tổn tướng nên quyết tâm bắt con bé trả thù? “ Ý nghĩ đó thoáng hiện qua
trong đầu Tạ Hồng và được ông khẳng định. Tám phần là thế rồi, phải trọng điểm
chú ý bọn người đó.

Không ai biết được, người mà Thanh Long Đường đang lùng sục bị giam lỏng trong
một căn biệt thự xa hoa.

- Thả tôi ra đi, Vương Anh Tuấn, cậu thả tôi ra đi!

Thư Uyển kêu lên trong tuyệt vọng, giọng nói đã khàn đi. Từ khi thuốc mê hết
tác dụng, cô đã kêu gào liên tục. Và dĩ nhiên, nó chẳng có chút tác dụng nào.

Cô bắt đầu không hiểu nổi cuộc sống như thế này. Chỉ là ngồi uống ly cà phê
cùng bạn cũ, thế nào lại gặp phải một tên điên bắt cô giam lỏng! Chẳng lẽ kiếp
trước Thư Uyển cô đã gây ra tội lỗi tày đình gì hay sao?

Thản nhiên cười và chẳng quan tâm gì đến sự giãy giụa của cô, Vương Anh Tuấn
nói:

- Ăn một chút gì nhé?

Cô không đáp, hắn bước đến gần, đưa tay sờ nhẹ vào gương mặt cô, trong mắt chỉ
là dung túng và sủng nịnh. Nhưng Thư Uyển nghiêng người né tránh hắn. Cô lại
tránh né hắn! Biểu cảm ôn hòa tức thì thu lại, trở nên lạnh băng.

- Em không thoát được đâu.

Còn một nửa câu mà hắn không nói, hắn tin cuộc gặp gỡ này là do trời định. Bởi
suốt thời gian qua, hắn không dám tìm hiểu bất cứ một tin tức gì về cô. Hắn
biết mình không chỉ yêu cô mà còn muốn nhiều hơn nữa. Ví dụ như chiếm hữu. Hắn
luôn khát khao trói chặt Thư Uyển, mang cô đến một nơi bí mật nào đó, để cô
tươi cười với riêng hắn. Cho đến một đêm nọ, hắn đột nhiên mơ thấy cô xuất
hiện ở phố ẩm thực tỉnh C và có giọng nói kì dị nào đó bảo hắn hãy tìm cô. Một
giấc mơ thông thường đến không thể thông thường hơn nữa. Vậy mà hắn vẫn đến và
thật sự gặp được cô. Thử hỏi xem, đây không phải ý trời thì là gì? Đã trời cao
muốn vậy, hắn sẽ làm những gì mình muốn.

Thư Uyển nhìn người trước mặt rất đỗi ung dung mà tâm như chết lặng. Sợi xích
sắt trên chân khóa chặt cô. Cô không thể bước ra khỏi căn nhà này, dẫu chỉ là
một bước. Sự tự do của cô đã bị người ta trói chặt ở nơi này bằng mỹ từ là yêu
cô.

- Tình yêu của cậu là thế này ư?

Anh Tuấn thản nhiên:

- Trước đây thì không phải thế. Nhưng vì em, anh sẵn sàng thay đổi.

Thư Uyển trừng mắt nhìn hắn. Đúng thật là một kẻ điên! Giam giữ cô mà bảo là
“vì cô” ư?

Rồi hắn ta cười phá lên. Một nụ cười chua chát. Hắn ta kể, bằng cái giọng nỉ
non:

- Cậu còn nhớ cái lần mà chúng ta trông thấy Tạ Kha đốt thuốc lá không?

Thư Uyển giật mình nhớ lại. Lần đó, cô và Tuấn vô tình trông thấy Kha đốt
vape. Khi đó, cả ba vẫn còn đang đi học và theo quan điểm của học sinh thì hút
thuốc là một hành vi rất hư. Và chính cô cũng rất sốc vì không ngờ cậu bạn
giỏi giang cũng có những lúc hư hỏng. Nhưng tại sao hắn ta lại nhắc đến chuyện
này?

Không đợi Thư Uyển hỏi, người kia đã mở lời:

- Không phải trùng hợp đâu, tôi cố ý dẫn em đi xem cảnh cậu ta mịt mờ trong
khói thuốc. Tôi đã nghĩ rằng một cô gái nghiêm túc như em sẽ chán ghét cậu ta…

Ngữ điệu nỉ non của hắn bỗng sắc nhọn hẳn ra:

- Nhưng không! Em không ghét hắn. Câu đầu tiên em nói với tôi là “tớ lo cho
cậu ấy”. Dù hắn có hư hỏng đến đâu thì em cũng thiên vị hắn thôi. Và dù tôi có
tốt đến đâu thì cũng chẳng là gì trong lòng em cả.

Thư Uyển ngẩn người. Cô thật sự không biết hắn ta đã từng nghĩ gì, hay nói
đúng hơn là cô chưa từng quan tâm đến. Bản chất của cô là ích kỉ, một kẻ chỉ
nghĩ đến mình và những gì mình quan tâm. Nếu lúc đó cô dứt khoác hơn thì có lẽ
anh ta đã không cố chấp như vậy.

Nhưng sự áy náy của cô chưa kịp tụ lại đã bị biểu cảm vặn vẹo trên mặt hắn làm
sợ hãi. Thân hình run rẩy lặp tức co rút thành một đoàn. Rồi hắn bước đến gần,
tim cô đập nhanh vì hoảng loạn.

- Anh đừng qua đây!

Hơi thở nam tính của hắn phả bên tai cô, khiến cô càng thêm run rẩy. Sống lưng
lạnh toát, cô không khỏi nhớ đến những chuyện kinh khủng đã từng đến với mình.
Nó sẽ tái diễn lần nữa sao? Cô như nghẹt thở. Cho dù chết cô cũng không để
chuyện đó tái diễn.

- Hãy nhớ, tôi là người xấu. Đừng chọc tôi giận, tôi không biết mình sẽ làm
gì em đâu.

Thư Uyển cất giọng run run:

- Tuấn, cậu làm ơn, hãy tha cho tôi. Cậu sẽ tìm được một cô gái tốt.

Thật sự, với điều kiện của hắn muốn bạn gái thế nào mà không có! Ngoại hình
phong độ, lại là đại thiếu gia nhà họ Vương, muốn sắc có sắc muốn tiền có
tiền. Chưa kể, tính cách của hắn cũng rất thu hút người khác phái. Cô có tài
cán gì đâu để hắn “nhớ mãi không quên”.

Nghe câu nói của cô, hắn quả quyết trả lời không. Cũng giống như vị trí của Tạ
Kha trong lòng Uyển, trong lòng hắn, cô là duy nhất. Có thể hắn đã gặp nhiều
cô gái tốt hơn cô, xinh đẹp hơn cô. Nhưng, họ đâu phải phải là cô. Đâu ai
trong họ ở cạnh hắn vào lúc mà hắn cần nhất! Yêu, đôi khi chỉ là một khoảnh
khắc. Trọn đời hắn không thể quên được lúc mà cô vỗ vai hắn và nhỏ giọng an ủi
“mọi chuyện rồi sẽ qua thôi”.

Có lẽ biết cô bị dọa sợ nên hắn chẳng làm gì quá đáng hơn. Thư Uyển giương mắt
nhìn người kia bằng vẻ cảnh giác. Hắn lại nói bằng ngữ điệu ôn hòa thường
trực;

- Cậu không nói muốn ăn gì thì tớ quyết định vậy.

Dứt lời, hắn bật điện thoại, gọi thức ăn đến. Thư Uyển nhìn vào bức tường
trắng, lòng bỗng hoảng sợ vô cùng. Cô sẽ sống thế này mãi sao? Sợi xích trói ở
chân khiến cô chỉ có thể di chuyển trong căn phòng nhỏ hẹp. Cô cố gắng lê khắp
phòng, chẳng có một thứ gì để cô tự giải thoát.

Cảm giác tuyệt vọng như môt giọt nước làm tràn cõi lòng đựng đầy sợ hãi. Cô
lại nghĩ đến cái chết. Cô đã quá mệt rồi. Cô không thể chấp nhận một cuộc sống
như con chim bị nhốt vào lồng, không thể sống chung với một kẻ điên như thế.

Nội tâm cô âm thầm gào thét, nước mắt lã chã tuôn. Thư Uyển khóc như mưa,
chẳng thể nào kềm chế được. Cuộc sống của cô đã chẳng còn giá trị gì. Cô là
một kẻ vô dụng. Chưa bao giờ cô giúp được cho anh nhưng lại thường trở thành
gánh nặng cho anh. Đến tự cứu bản thân mình, cô còn không thể! Phế vật.

Anh Tuấn mang đồ ăn trở vào thì nhìn thấy cô đang rúc đầu vào chăn thút thít
khóc, Đặt đồ ăn lên bàn, hắn ta dặn dò vài câu rồi rời khỏi. Có lẽ Uyển hơi
sốc một chút, nhưng cô ấy sẽ ổn. Cô sẽ phải quen với cuộc sống mới.

Nhưng có vẻ Anh Tuấn đã lạc quan sớm. Một ngày rồi lại một ngày, Thư Uyển
chẳng động tới nước và thức ăn. Mặc kệ hắn nói lời ngon ngọt hay đe dọa, cô
cũng chẳng quan tâm. Trừ việc ngủ ra, cô lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Đứng
trước măt cô, hắn cứ ngỡ mình là không khí.

Chỉ hơn một ngày ngắn ngủi, Thư Uyển trông khác đi nhiều. Gương mặt cô phờ
phạc hẳn, môi hồng nhuận đã trở nên khô khốc, cặp mắt xinh đẹp đỏ oe vì khóc
quá nhiều. Bộ dạng đó làm hắn đau xót. Cô không thể thương yêu bản thân hơn
một chút sao?

- Em muốn chống đối tôi bằng cách tuyệt thực sao?

Cô mỉm cười với hắn như thể sự giải thoát đã ở ngay trước mắt. Anh Tuấn tức
giận đập mạnh lên bàn. Rồi như nghĩ đến điều gì, hắn hớp một ngụm nước, bước
lại gần cô. Thư Uyển phát hiện. Lần này, cô chẳng những phản ứng mà còn phản
ứng rất quyết liệt. Bất chấp sợi xích nặng nề trên chân, cô lê người về một
góc giường. Nhưng có ý nghĩa sao, khoảng cách giữa cô và hắn ta càng lúc càng
thu hẹp. Hắn đè lên người cô, cô gắng sức giãy giụa. Vô ích! Khung cảnh trước
mắt bỗng nhập nhòe. Cô chỉ kịp nhìn thấy gương mặt kia áp sát mình rồi mất đi
ý thức.

“Kha, tớ xin lỗi.”


Nghịch Mệnh Tầm Duyên - Chương #32