Tạ Kha chật vật mở mắt, mồ hôi tuôn như suối. Một cơn đau đầu khủng khiếp ập
đến với anh. Tự rót cho mình một ly nước, mày anh chau lại. Rồi anh vơ ngay
một tờ giấy đặt cạnh giường, nhanh chóng ghi những gì mình còn nhớ.
“Hay lắm, tác giả cố lên.”
“Nữ phụ yếu đuối quá, ghét thật!”
“Tôi lại thấy cô nữ phụ đó đâu đến nỗi nào. Bị tác giả vùi dập đến như vậy vẫn
không ác được bao nhiêu, hiền thế là cùng!”
Trông có vẻ giống như là bình luận của bạn đọc về một cuốn tiểu thuyết. Nhưng
quái thật, trước giờ anh không đọc tiểu thuyết online, sao những nhận xét vu
vơ này lại xuất hiện trong đầu anh? Rồi những nhân vật chính phụ kia là thế
nào, tại sao anh lại cảm thấy ghét những danh từ đó nhỉ? Thật khó hiểu.
Dùng những kí hiệu riêng để nhắn tin với lão già ở nhà, anh lại có nổi lo lắng
khác. Mặc dù đã tuyên bố với mọi người rằng anh đã chết, nhưng có vẻ như những
kẻ đứng sau vẫn chưa buông lỏng chút nào. Chết tiệt thật, làm gì cũng bị kẻ
khác khống chế. Thậm chí, ngay cả khi những tên đó không làm gì được anh thì
vẫn có “nó” can dự vào.
“Báo tin bình an rồi sao, nhanh thật! Biết thế ta đã để ngươi bị thương nặng
hơn nữa, tốt nhất là hỏng đầu.”
Ngữ điệu cảm thán quen thuộc làm anh giận run. Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo
đến, nghe giọng điệu âm dương quái khí này thật là không khỏe cả người. Nhưng
bình tĩnh lại một chút, Tạ Kha phát hiện ra một ít manh mối. Nó, vậy mà lo cho
tính mạng của anh ư?
“Ngươi rốt cục muốn gì?”
“Ta muốn ngươi và con Thư Uyển đê tiện đó cách càng xa càng tốt. Mà thôi,
chuyện đó đã không còn quan trọng nữa…”
Giọng điệu đắc ý của “nó” khiến Tạ Kha rùng mình:
“Ngươi lại định làm gì Uyển?”
Anh không tin chuyện lần trước là trùng hợp. Dù rằng thằng anh họ khốn kiếp
kia đã có ý định chiếm đoạt Uyển từ sớm, nhưng chắc chắn vụ việc đó vẫn có bàn
tay “nó” phía sau. Chết tiệt! Giờ anh không tiện lộ mặt, “nó” muốn giải quyết
cô chẳng phải càng dễ hơn hay sau?
“Ngươi đoán xem?”
Sắc mặt anh tối sầm lại, tay nổi lên những lằn gân trông rất dữ tợn. Biểu cảm
này càng khiến “nó” không vui lòng. Đàn ông là như vậy, luôn bị thu hút bởi
những đứa bánh bèo vô dụng. Hoàn hảo đến đâu cũng là như vậy.
“Ngươi dám!”
Anh thở gấp vì giận dữ, rồi đột ngột nở nụ cười:
“Nếu Uyển chết đi, tôi cũng rất vui lòng đi theo cô ấy.”
Tạ Kha nói thật. Từ rất lâu, anh đã không còn bao nhiêu lưu luyến với cuộc
sống này. Anh bị những ràng buộc bóp nghẹt, anh không được sống như cách mà
anh mong muốn. Nếu không có cô, cuộc tồn tại với nghĩa vụ của một con rối này
cũng chẳng cần duy trì.
Bên kia truyền sang âm thanh đầy giận dữ. Phải một lúc sau, "nó" mới hằn hộc
đáp:
“Con khốn kia không chết đâu.”
Nghĩ lại thì giết con nhỏ kia vào lúc này cũng không phải là lý tưởng. Ả vẫn
chưa hoàn toàn khống chế được Tạ Kha, nếu làm quyết liệt thì mọi chuyện sẽ
càng rối hơn. Dù sao thì tiểu thuyết cần một nữ phụ ác độc. Và con khốn kia,
nhất định phải là nữ phụ ác độc có kết cục thê thảm nhất. Ả nghĩ, ả cười, ả
đắc ý. Quyết định vậy, ả sẽ làm cho con Thư Uyển sống không bằng chết Cũng vui
mà!
Cảm giác bị theo dõi mất đi, trong người anh càng thêm nôn nóng. Anh không
ngây thơ đến mức cho rằng Uyển đã an toàn. Cô ấy đang gặp chuyện, chắc chắn là
như thế. Nhưng anh ra mặt sẽ bứt dây động rừng. Thế thì chỉ còn một cách: cầu
ông ấy.
“Cha, con cần cha giúp.”
Sau ngần ấy năm, cuối cùng anh cũng chủ động xin trợ giúp từ ông già mình. Dẫu
có trách ông ta vì chuyện của Tuân, nhưng anh hiểu rất rõ tình trạng của Uyển
cũng cực kì nguy hiểm. Đây không phải là lúc để sỉ diện và giận dỗi.
“Chuyện gì?”
Tạ Hồng đáp rất nhanh. Hơn chục năm, đứa con này chẳng chủ động nhờ vả gì ông,
chuyện ép nó mở miệng ắt hẳn rất quan trọng.
“Tìm tung tích một cô gái, càng sớm càng tốt.”
Tạ Hồng không khỏi kinh ngạc. Khúc mắc năm đó, suốt mười mấy năm nó không chịu
buông, giờ lại đồng ý bỏ qua chỉ vì một cô gái ư?
“Cha, làm ơn, đảm bảo cô ấy an toàn.”
Ông bật cười. Thật không ngờ, đứa con trai luôn hời hợt của mình cũng có ngày
như thế. Mà vậy thì có khác gì ông đâu, sẵn sàng làm mọi thứ vì người mình
yêu.
“Yên tâm, cha sẽ giúp mày tìm người. Đợi chuyện này êm xuôi thì dẫn về nhà, má
mày mong lắm rồi đó.”
Được khẳng định từ phía ông ấy, anh cũng phần nào yên tâm. Nhưng về nhà ra mắt
mẹ cha, anh và Uyển có cơ hội không?
“Cảm ơn.”
Cuối cùng thì vẫn là cha con. Tạ Kha đã từng oán hận ông ấy rất nhiều, nhưng
anh cũng hiểu rằng ông ấy cũng có những bất đắc dĩ. Ông ấy không thể có một
đứa con nhu nhược, ngoài kia có quá nhiều kẻ thù. Thế nên, anh bị ép phải
trưởng thành với máu tanh và tàn nhẫn.
Hơn mười năm qua, Tạ Kha không hề xin sự trợ giúp nào từ ông già mình cả. Bởi
ông đã gián tiếp giết chết người bạn chí thân của anh. Cậu ấy chết vì cứu anh
khỏi kẻ phản bội do Thiên Sát cài vào. Nhưng thật ra, lúc đó vẫn có người ngầm
theo bảo vệ anh, chẳng qua là họ không ra tay sớm. Ông già anh, muốn dạy cho
anh cảnh giác và đó là cách để anh không bao giờ quên.
“Nếu mày đủ cảnh giác, mày sẽ không để con gián kia trà trộn ở bên cạnh mình.
Nếu mày đủ nhẫn tâm, mày nên kết liễu khi phát giác ra chứ không phải tha cho
hắn một mạng. Mày là con tao, tao không thể để mày chết. Nhưng thằng Tuân
không may mắn như vậy đâu, hiểu chưa?”
Từ hôm đó, anh chỉ còn một giấc mơ duy nhất. Đó là cảnh Tuân ngã xuống trước
mặt anh. Máu thấm ướt áo cậu. Đôi mắt trong trẻo không chút oán trách nào và
bờ môi mấp máy như muốn nói gì đó. Anh hò hét, anh giãy giụa, nhưng chỉ có thể
trơ mắt nhìn cậu ấy chết đi. Đêm nào cũng vậy.
Anh hận tất cả. Hận tên nội gián, hận lão già, hận cả bản thân anh. Năm mười
tám tuổi, cuối cùng anh cũng giết tên nội gián kia. Một dao ghim thẳng vào
tim, dòng máu đỏ phún ra và sự sống của hắn dần dần tiêu biến. Cứ tưởng, báo
xong thù thì giấc mơ đó sẽ không còn đeo bám anh nữa.
Nhưng không, ngoại trừ cái nhìn của Tuân, anh lại thường xuyên mơ thấy cảnh
mình giết người. Tâm lí anh trở nên không ổn định. Một mặt, anh cảm thấy mình
chẳng làm gì sai, mình chỉ báo thù cho người bạn thân thiết. Một mặt khác, anh
chán ghét chính mình vì đã giết người, cho dù kẻ bị giết cũng đã từng ra tay
tàn độc. Những dằn vặt trong tâm can giày vò anh không lúc nào ngưng nghỉ. Anh
như sắp phát điên. Và giữa những lúc đó, ý nghĩ tìm chết thường xuyên hiện về
trong đầu anh, như hi vọng duy nhất cho sự giải thoát.
May mắn là Uyển đã không bỏ mặt anh điên như vậy. Những tin nhắn và cuộc gọi
đêm giông bão đó đã khiến anh nhận ra mình chưa thể chết ngay. Anh phải làm gì
đó để bù đắp những lỗi lầm từng phạm phải. Anh tìm thấy niềm vui ở những công
việc mang đến lợi ích cho cộng đồng. Sau này, khi gây dựng Thiên Ân, anh cũng
luôn đề nghị dành một khoản cho từ thiện. Không hẳn là để rửa tiền, chỉ là anh
muốn làm một chút gì đó…
Giờ nghĩ lại thì câu chuyện ông già nói chẳng có tính thuyết phục. Nếu thật sự
mọi chuyện trong tầm kiểm soát của ông ta thì tên nội gián kia đã không trốn
được tận hai năm. Anh đã hiểu từ lâu, nhưng nội tâm vẫn còn điều gì ngăn cách,
mãi cho đến hôm nay.
Đột ngột, cơn đau đầu lại lần nữa ập đến. “Bạn thân chết”, “giết người”, “tổng
giám đốc”, những từ đó xuất hiện trong đầu anh. Chắc chắn, anh chắc chắn là
mình đã từng thấy nó trong giấc mơ ban nãy.
Hai tay ôm chặt lấy đầu, mắt nhắm chặt lại, Tạ Kha cố gắng nhớ thêm nữa. Cơn
đau dữ dội theo cấp số nhân. “Nhà văn”, “yêu đơn phương”, “ác độc”. Chỉ nhớ
được bao nhiêu đó. Rốt cục, những từ này có liên hệ gì với anh?
Không thể ép mình nhớ thêm bất cứ điều gì, Tạ Kha ngồi xuống đệm, thở hổn hển.
Đôi mắt sáng ngời bỗng lóe sáng, rồi lại hiện lên nét không thể tin. Ba từ đầu
tiên chẳng phải là đang nói đến anh hay sao? Chắc chắn là vậy rồi, không còn
nghi ngờ gì nữa!
Nhưng nhìn đến ba chữ tiếp theo, anh trầm mặc. Trong những người anh quen
biết, chỉ có Uyển làm nhà văn. Hai từ đầu hoàn toàn khớp với cô, còn “ác độc”
thì đúng là không thể tin được. Kể cả chuyện đạo văn lần trước cũng chỉ là một
hành vi khi cô đang khủng hoảng, làm gì đạt đến hai chữ kia?
Một ý nghĩ xẹt ngang qua đầu anh, khiến anh hoảng sợ. Vì nó quá phi lý, phi lý
đến nỗi không thể tin. Nhưng để giải thích một loạt chuyện quái dị gần đây thì
lí do này lại trở nên đáng tin hơn cả. Chỉ có một chân tướng duy nhất…
Thế giới này, nơi mà anh và tất cả mọi người đang sống, là một cuốn tiểu
thuyết!