“Tôi đồng ý với cô.”
Vừa dứt lời, giọng nữ kia đã vang lên. Nắm chắc phần thắng, ả cười
nghe rõ sự giễu cợt:
“Không hỏi điều kiện sao?”
Ả chán ghét bộ dạng của Thư Uyển, lúc nào cũng ngu ngốc và tỏ ra
mình cao thượng. Trong sáng ư? Thật là giả tạo! Sẽ không có sự trong
sáng ngu ngốc nào được tồn tại trong truyện của ả, tuyệt đối không
có!
“Tôi chấp nhận tất cả.”
Thư Uyển quả quyết. Điên thật, cô đang cầu xin sự giúp đỡ từ một
nhân cách khác của mình. Nhưng cô có còn lựa chọn nào khác đâu? Thế
thì đành mạo hiểm vậy.
- - - - - - -
- Phỉ, Kha nó có chuyện rồi phải không?
Đứng trong phòng giám đốc, Lạc Vũ không che dấu nổi vẻ lo lắng. Tạ
Kha mất tích gần nửa tháng, trong tổ chức đã dậy lên những tiếng
bàn tán ngấm ngầm. Có người bảo anh là nội gián, vì đơn hàng
chẳng những bại lộ còn tổn thất anh em. Có người lại đồn đãi rằng
một kẻ vũ lực không mạnh mẽ như Kha đã sớm chết nơi hoang dã. Mỗi
người một luận điệu, nhưng nhìn chung chỉ nhắm vào mục tiêu là phần
bánh ngọt mà anh để lại. Ví dụ như chức đường chủ Thanh Long đường,
hay cái ghế giám đốc của tập đoàn Thiên Ân chẳng hạn.
- Anh nói xem?
Nghe câu hỏi ngược của Tạ Phỉ, anh ngồi bệt xuống ghế. Về lí trí
thì anh cũng hiểu chuyện này chẳng ổn chút nào. Nếu Kha ổn, chú
Hồng không cần phải hao tâm tổn sức đưa Tạ Phỉ ngồi vào vị trí
tổng giám đốc. Để đạt được kết quả này, chú ấy cũng phải hao tâm
tổn sức rất nhiều với mấy lão cáo đã thành tinh. Thậm chí, cả bố
anh cũng có nhúng tay. Giao tình là giao tình, lợi ích vẫn là lợi
ích.
Hơi đắn đo một chút, anh lại hỏi:
- Có tìm được người không?
Thú thật thì anh vẫn còn ôm một chút tâm lý cầu may. Không tìm thấy
xác, ít ra cũng còn hi vọng. Nghe được tiếng không từ miệng Tạ Phỉ,
cả người Lạc Vũ run lên vì kích động. Nhưng chút hi vọng vừa nhen
nhóm trong đáy mắt ấy đã bị dập tắt:
- Chỉ tìm thấy một chiếc xe vận hàng đã nổ tan xác. Dựa vào
những mảnh vụn còn sót lại của cả người và vật thì đúng là nhóm
người của anh Kha.
Nói xong, đôi mắt Tạ Phỉ ngấn nước, môi mím chặt. Lạc Vũ đứng dậy,
ôm chặt cô. Anh mất một người bạn tâm giao, cô bé mất đi một người
anh họ tuyệt vời. Một nỗi đau quá lớn và quá bất ngờ với cả hai
người bọn họ.
- Bạch Thần chắc cũng sốc lắm.
Lạc Vũ nghĩ vậy. Ba người bạn chí thân nay mất một, làm sao không
đau buồn. Với lại, tuy hắn ta có chút kiêu ngạo, nhưng sống vẫn vô
cùng nghĩa khí. Có lẽ hắn đang nóng lòng lên kế hoạch báo thù
cũng nên.
Rồi Tạ Phỉ nở nụ cười thê lương:
- Ông ta đã cảnh cáo tất cả mọi người, tuyệt đối không được manh
động.
Lạc Vũ cũng trầm ngâm. Trước giờ, Dạ Quỷ có tiếng về khoản bao che
khuyết điểm, chẳng bao giờ để ủy khuất người nhà. Ấy vậy mà,
chuyện lớn như lần này lại có vẻ thỏa hiệp. Kể ra thì thật là
quái dị. Dù rằng bác Diễn giải thích rằng khoảng thời gian này
rất nhạy cảm, cảnh sát đang chú ý sát sao thì vẫn không thể khiến
người ta tin.
- Trước mắt thì phải làm tốt phần việc của mình đã. Cố gắng
sống tốt mới có thể báo thù cho Kha được.
Tạ Phỉ gật đầu. Nếu cô tìm được kẻ đứng sau, dù có là mạng đổi
mạng cô cũng phải nả súng vào đầu hắn.
- - - - - -
Thư Uyển đang lang thang trên thành phố C. Cô đã rất bất ngờ khi biết
“cái giá mình phải trả” để anh trở về. Nói làm sao ấy? Thật ra
thì nó đơn giản đến bất thường. Nhân cách thứ ba yêu cầu cô đi du
lịch sang tận đây. Và nó cam đoan rằng, cô sẽ sớm nhận được tin tức
của anh, rất sớm.
Mang theo một bụng khó hiểu và lo lắng, Thư Uyển đã bước đi. May mắn
là thành phố C có nhiều món ăn bình dân, vừa đậm đà phong vị địa
phương lại rất ngon miệng. Tâm trạng hỗn độn, cô ăn hết món này đến
món khác. Ăn để tiêu sầu. Mặc dù cũng chẳng thưởng thức được mùi
vị gì, nhưng ít ra, có gì đó lấp đầy dạ dày cũng có thể khiến
trong lòng dễ chịu vài phần.
Vừa đi vừa ăn xâu bò nướng lá lốt, cô không cẩn thận va phải một
người đi vội. Ngẩn mặt lên, cô rối rít nói tiếng xin lỗi với người
ta. Anh thanh niên kia nhìn cô chăm chăm nhưng chẳng hề đáp lại. Bả vai
cô không tự giác co lại một chút, dáng người vốn nhỏ nhắn trông lại
càng nhỏ bé hơn.
“Phiền phức rồi đây.” – Thư Uyển nghĩ. Chứ nếu không có chuyện thì
lẽ ra nên nói một câu không sao rồi cho qua luôn. Len lén nhìn anh ta,
cô thấy bờ môi kia mấp máy, hồi lâu mới nghe hai chữ:
- Chào cậu.
Cô ngơ ngác. Ngữ điệu này, không giống chất vấn kẻ phạm tội mà
giống như thăm hỏi người quen. Cơ mà mình có quen anh ta sao?
Nhìn thấy bộ dạng lúng túng của cô, người kia hiểu ngay chuyện gì
đang xảy ra. Đôi mắt thoáng hiện vẻ tiếc nuối, rồi cậu ta cười rộ
lên:
- Tớ là Tuấn. Vương Anh Tuấn.
Phải đến lúc này, cô mới ngờ ngợ nhớ ra. Sao một tiếng hô bất ngờ,
cô lại càng bối rối vì không nhận ra bạn cũ. Để giải vây, Tuấn mở
lời:
- Thôi thì cà phê, được chứ?
Đắn đo một chút, Thư Uyển gật đầu.
Một chầu cà phê diễn ra, nhưng thay vì tay bắt mặt mừng với bạn xưa
thì bầu không khí hết sức quái lạ. Người thanh niên tên Tuấn kia cứ
liên tục hỏi thăm và gợi ra đề tài trò chuyện, còn cô thì chỉ đáp
lại những câu hỏi của anh ta một cách dè chừng. Có lẽ là đã quá
lâu không trò chuyện với ai, nên cô cứ cảm giác ngại miệng sao ấy.
- Hồi đó, kể ra cậu thiên vị. Bọn tớ không làm bài tập về nhà
thì bị la, Kha không làm thì cậu đưa tập đến trước mặt cho chép.
Thư Uyển đỏ mặt. Cô cứ nghĩ là mình đã đưa cho anh rất âm thầm. Hóa
ra, “bí mật nhỏ” của cô đã sớm lộ từ lâu:
- Chắc cậu cười tớ nhiều rồi chứ gì!
Anh Tuấn quả quyết lắc đầu:
- Tớ không có.
Quả thật thì đã có không ít người cười chê, đặc biệt là khi Tạ Kha
chẳng có vẻ gì “đáp lại” tấm chân tình của Thư Uyển. Nhưng anh không
có. Thật sự thì, anh rất hâm mộ cậu ta vì có thể nhận được sự
quan tâm đặc biệt từ cô.
Cuộc trò chuyện lại rơi vào bế tắc. Thư Uyển nhìn sang điện thoại
thì bất ngờ thấy có một email. Nở nụ cười xin phép, cô cầm ngay
điện thoại lên. Hóa ra là tin từ nhà sách online, đã có ai đó gửi
tặng cô một quyển sách. Tựa rất lạ, Uyển chắc chắn rằng mình chưa
từng nghe thấy. Lời nhắn thì cũng chỉ có hai kí tự “AB”.
Chậm rãi kéo xuống, cô chợt nhận ra đó là bìa một quyển sách nền
trắng với một bó hoa hoa oải hương – loài hoa cô thích. Trực giác
nói với cô, có một thông điệp gì đã được ẩn giấu qua quyển sách
đó. Bất chợt, trong đầu cô chợt nhớ đến một cuộc hội thoại rất xa
xăm.
“Này, hoa oải hương đã xuất hiện trong truyện ngắn thứ mười một của
cậu rồi đấy.” – người con trai vừa đọc vừa phàn nàn.
“Kệ tớ, tớ thích.” – cô đáp lại rất đanh đá.
“Con gái là vậy. Thích chẳng cần lí do.”
“Có lí do đàng hoàng nhé. Hoa oải hương là tình yêu và cũng là an
bình nữa!”
Người chiếm một nửa cuộc hội thoại năm ấy còn ai khác ngoài Tạ Kha
nữa. Đôi mắt đang ẩn uất u sầu bỗng sáng lấp lánh.
Quyển sách này là tin báo bình an anh gửi cho cô!
Khóe môi Thư Uyển cong lên, một nụ cười rạng rỡ. May mắn và hạnh
phúc thay là anh đã bình an. Cảm xúc bùng nổ và vỡ òa trong khoảnh
khắc. Những giọt nước mắt không kềm chế được mà trào ra. Giọt nước
mắt hạnh phúc.
Khóc, đâu nhất thiết là phải buồn! Nó chỉ là một cách để người ta
thể hiện sự xúc động tới mức tột cùng mà thôi. Lẽ dĩ nhiên, Thư
Uyển đã quên đối diện vẫn còn một người đang nhìn mình chăm chăm,
và đến khi ý thức được thì không khỏi cúi gầm mặt vì xấu hổ.
Nhưng dư vị hân hoan trong lòng vẫn còn dai dẳng đó…
Một gói khăn giấy được đẩy ngay đến trước mặt cô. Vương Anh Tuấn lại
cười, nhưng giọng hơi ảm đạm:
- Nhiều năm rồi, cậu vẫn nhạy cảm như vậy. Dễ khóc quá!
Cô nhận lấy khăn lau nước mắt rồi cũng trêu lại cậu bạn kia:
- Thì cậu cũng có khác gì đâu. Vẫn chu đáo hệt như lúc trước.
Hồi còn đi học, mỗi lần cô bị mắng mà xụ mặt, đều là cậu ta tìm
cách chọc cười cô thôi.
- Đáng tiếc là vẫn ế!
Thư Uyển lần đầu nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Không hẳn là cô không
biết, chỉ là cô chưa từng để tâm. Trong lòng cô chỉ có hoa oải hương,
chẳng còn không gian dung chứa thêm bất kì loài nào khác. Mãi tận
hôm nay, cô mới nhận ra, ở sau lưng mình đã tàn hết mấy mùa bằng
lăng…
- Và cũng rất đáng tiếc là trong lòng tớ vẫn chỉ có mỗi hoa oải
hương.