Gã sát thủ thu lại nụ cười khi nhìn thấy lưỡi dao. Không chút chần chờ, Tạ Kha
xông lên. Dao quắm chém tạt ngang người hắn. Tên này đưa tay đón đỡ, đồng thời
xoay người, tung cú đá bằng gót bàn chân vào ngay giữa mặt anh. Tạ Kha giơ gối
lên để đón đỡ.
Bốp!
Vừa hạ gối xuống, anh tung ngay một cú đá cực mạnh vào vai gã, nhưng đổi lại,
Tạ Kha ăn trọn một cùi chỏ vào miệng. Như một con báo đốm sung sức, hắn tiếp
tục đánh trả và nói to:
- Mẹ mày! Mày làm tao hưng phấn lên rồi đấy!
- Bớt phí lời đi.
Ngay lúc này, lưỡi dao bén lạnh của hẳn rạch hai đường vào tay trái của anh.
Chẳng dừng ở đó, hắn tung thẳng cú đá vào sườn trái anh. Anh ngã xuống, bất
ngờ đá quét vào khớp nối chân, đốn ngã tên sát thủ. Chớp lấy thời cơ đó, anh
khống chế đôi tay hắn. Con dao quắm dí sát họng. Dùng sức mạnh, yết hầu đứt.
Máu phún ra. Vẫn là màu đỏ ghê rợn.
Kẻ trước mặt đã không còn hơi thở. Anh ngồi bệt xuống, thở hổn hển, mắt vẫn
dán chặt vào cái xác với vẻ đề phòng. Từ vết thương trên tay, máu chảy ồ ra.
Cởi chiếc áo sơ mi trắng đã sớm lấm lem, anh xé toạc một mảnh vải rồi nhanh
chóng quấn chặt vết thương lại. Đường đạn sượt ngang bả vai, vì trận vận động
mạnh lại đau âm ỉ.
Súng đã hỏng. Giữa chốn rừng rậm hoang vu và đặc biệt là khi anh đang bị
thương thì điều này khá gay go. Hít một hơi thật sâu, anh đứng dậy, bước lại
nơi nhóm người mình ngã xuống. Súng của họ vẫn còn đó, nhưng sau trận ác chiến
thì đạn đã cạn rồi. Gom góp lại cũng chỉ còn ba viên.
Tạm đủ. Tạ Kha cũng hiểu, trong hoàn cảnh như thế này thì chẳng thể đòi hỏi gì
hơn. Chí ít thì cũng có năm viên để phòng thân với thú dữ. Xong xuôi, anh lại
suy xét chuyện xử lí thi thể của những người cấp dưới này. Nếu để trơ trên đất
liền thì kết cục là no bụng muông thú. Hỏa táng cũng không thể, khói sẽ làm lộ
vị trí ngay.
“Đã thế thì đào thôi…”
Nhưng đất gần suối không phải là chỗ hay để an táng. Phải mất một lúc tìm
kiếm, Tạ Kha mới tìm được một vị trí dễ xem. Nơi này thưa cây hơn và cũng cách
dòng suối một quãng.
Chẳng do dự chút nào, Tạ Kha dùng con dao quắm tùy thân đào. Đất ở đây không
quá cứng nhưng để đào bới thì cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Không thể an
táng họ đàng hoàng thì ít ra anh cũng phải tận sức. Một hố đất cho tất cả bọn
họ khỏi bị vả bởi hùm beo.
“Cảm ơn Khải vì luôn báo cáo cho tôi biết mỗi lần mấy thằng quỷ kia trốn
việc.”
“Cảm ơn Phong vì mỗi lần anh em bày độ đều không bao giờ quên thẳng Kha này.”
“Cảm ơn Triết vì chú mày luôn ủng hộ anh trong mọi tình cảnh.”
…
Anh vừa làm vừa lẩm bẩm. Cứ tưởng như không có gì để nhớ, nhưng hóa ra, trong
óc anh ghi lại rất nhiều. Những hình ảnh. Những âm thanh. Những sự việc gắn
liền với họ. Nhiều đến nỗi mà có kể thì ba ngày ba đêm vẫn còn chưa hết.
Mới đây thôi còn cười nói, giờ đã trở thành xác lạnh. Người trong bóng tối
luôn ý thức được mình có thể rời khỏi thế gian bất cứ lúc nào, nhưng họ vẫn là
người. Mà đã là người, mất đi anh em, làm sao không xót xa!
Từng người một được Tạ Kha đặt nằm ngay ngắn. Rồi anh nhặt mảnh áo còn lại,
bọc mớ sỏi đá ở suối mang về. Dùng sỏi đá lắp lên, để tránh thú dữ nghe mùi
thịt. Sỏi dần phủ kín những xác, anh mới dùng đất lấp lên. Lại rải thêm một
lớp lá cây, trừ vết đất mới đào thì khu vực này cũng bình thường như bao nhiêu
nơi khác.
Chém mạnh vào thân cây vài nhát để làm dấu, Tạ Kha thở dài rồi nắm tay siết
chặt. Trong tình cảnh này cũng chỉ có thể như thế thôi. Mà nhất định, anh phải
sống sót trở về, để còn mang thi cốt họ về nơi an nghỉ thật sự. Đột ngột, anh
quỳ xuống dập đầu vái lạy. Tôi xin hứa, chỉ cần tôi về được thì bất kể giá nào
cũng phải mang tất cả trở về.
Một trận gió lớn thổi qua. Nước mắt Tạ Kha rơi xuống. Rồi anh bước đi men theo
bờ suối. Bóng lưng trần nhỏ dần, nhỏ dần rồi khuất mất.
Ngày trong rừng qua rất nhanh, nhưng điều đó không có vẻ gì là đáng vui cả.
Bởi khi bóng đêm sập xuống thì chẳng ai biết được sẽ có bao nhiêu nguy hiểm
đang rình rập. Men theo con suối là một lựa chọn an toàn và khôn ngoan. Ở gần
nguồn nước, anh không phải lo nhiều về nước uống. Thức ăn cũng không phải quá
tệ, có dao nhọn, anh vuốt những thanh cây thành mũi lao để săn cá dưới dòng
suối kia.
Chuyện phiền phức nhất chính là tạo lửa. Không công cụ nên chỉ có thể tạo lửa
theo cách sơ khai. Một nắm bùi nhùi, một thanh gỗ cứng và một đoạn gỗ thông.
Cày dọc theo trục của khúc gỗ thật lâu, may ra có được một ít mạt vụn bốc
khói. Đưa chúng lại gần bùi nhùi thì bắt lửa. Kể ra có vẻ đơn giản, nhưng để
có được một ít lửa thì cũng mất không ít thời gian.
Hôm nay đã là đêm thứ hai Tạ Kha ở trong rừng sâu. Lũ muỗi rừng vo ve tạo ra
những âm thanh khó chịu. Anh ngồi gần đám lửa, tay cầm cây củi xiên vài con cá
cỡ ba ngón tay. Đống lửa cháy bừng lên làm anh nhớ đến hôm vui chơi cùng Uyển.
Vài ngày không liên lạc được với anh, thế nào cô ấy cũng nghĩ lung tung.
Tạ Kha lấy điện thoại ra khỏi túi, chỉ còn một vạch pin. Anh vẫn chưa liên hệ
với ai trừ Trần Ấn cả. Kể cả ông bà già anh, liên lạc với họ thì người bên Dạ
Quỷ cũng sẽ biết ngay. Anh muốn thử xem thái độ của tổ chức về chuyến hàng lần
này là như thế nào đã. Và cả cô anh cũng không liên lạc nốt. Những chuyện rắc
rối này, cô không biết gì hết vẫn tốt hơn.
Trước đây, anh không thể nào hiểu cha mình muốn gì. Ông ấy giấu vợ hoàn toàn
về việc của tổ chức, nhưng lại không ngần ngại ném con trai vào những trận ẩu
đả từ bé. Giờ anh hiểu, ông ấy muốn giữ nụ cười trên môi bà, cũng giống như
anh muốn bảo vệ Thư Uyển hồn nhiên vậy. Ông ấy lo, nếu lỡ mình có chuyện rồi
thì cũng cần người chống một mảnh trời cho vợ.
Vậy nên, năm tám tuổi, anh đã đi học quyền cước. Mười hai tuổi, anh và đám
người Bạch Thần, Lạc Vũ lại bị quăng ra đường phố để thực chiến với những tên
lưu manh. Mười sáu tuổi, anh suýt chút bị người ta lấy mạng, nhưng bạn thân
anh đã thay anh nhận cái chết. Đến mười tám tuổi, anh ra tay giết người.
Anh không thích đánh nhau, anh cũng không thích giết người. Chỉ là, ở trong
cái guồng quay đó, nếu không đủ nhẫn tâm thì chính mình sẽ xuống âm phủ. Tuổi
trẻ khí thịnh, anh từng muốn chết để giải thoát khỏi cuộc sống mà anh căm
ghét. Nếu không có Uyển thì chắc anh cũng đã tìm chết từ lâu rồi!
Do dự một thoáng, cuối cùng anh cũng không kiềm được mà gửi cho cô một tin. Cứ
xem như là báo bình an vậy.
“Tớ, Tạ Kha đây. Có chút việc nên trong một thời gian sẽ không gặp cậu. Đừng
lo, tớ vẫn ổn.”
Tin nhắn vừa gửi đi thì điện thoại cũng sập nguồn. Bữa ăn kết thúc, anh quăng
hết phần xương vào đống lửa. Thêm một ít củi to để đảm bảo đủ cháy qua cả đêm,
Tạ Kha trèo lên một chạng cây to ở gần đó, nơi anh sẽ qua đêm. Anh vẫn chưa
buồn ngủ.
Do những tán cây cũng thưa, anh vẫn nhìn thấy được một vài ngôi sao lấp lánh.
Khóe môi anh hiện lên một nụ cười dịu dàng. Anh chợt nhớ lần đầu tiên gặp cô.
Mà thật ra cũng chẳng phải là lần đầu tiên, chỉ là trước đó, anh chưa từng để
tâm đến cô gái tên Thư Uyển.
“Kha, cậu có thể cho tớ mượn quyển sách cậu đang đọc được chứ?”
Cô gái đó đã nói như vậy, với ánh mắt lấp lánh tưởng như có thể phát ra ánh
sáng. Nụ cười dịu dàng và giọng nói thanh thoát ấy kéo anh về từ những trang
sáng phiêu lưu. Nhưng chưa đợi anh kịp nói gì, cô đã vội vả xua tay:
“Bao giờ cậu đọc xong ấy, cho tớ mượn được không?”
Anh gật đầu. Cô gái đó nói tiếng cám ơn, rồi lại cười, cả người bừng bừng sức
sống nhảy chân sáo về chỗ của mình. Và hình như, cũng từ cái giây phút ấy,
trong lòng anh nhiều hơn một người để quan tâm. Một cô gái yêu những trang
sách.
Thời niên thiếu của anh có cô. Nhưng một kẻ như anh, tương lai là một cái gì
đó xa xôi quá. Anh không thể cho cô một tương lai yên ổn. Hơn ai hết, anh hiểu
rất sâu sắc điều đó, hoàn cảnh của anh và ông già mình không giống nhau. Ông
già có thể bảo vệ mẹ anh vì ông ta là chiến hữu vào sinh ra tử với Bạch Diễn,
còn anh thì chưa chắc. Vụ việc lần này, ngoài đám người Thiên Sát ra, anh vẫn
cảm thấy có sự can thiệp của ông ta.
“Người cầm đầu Dạ Quỷ muốn trừ khử anh sao? Lý do gì để ông ta làm thế?”
Tay gác trán, anh không thể nào hiểu nổi. Nhưng dẫu thế nào đi chăng nữa thì
cũng phải điều tra cho rõ ràng đã…
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, anh chợt có chút buồn ngủ. Có vẻ như một loạt hoạt
động ban ngày đã vắt kiệt sức lực của anh.
“Nếu được quyền mơ ước, anh sẽ ước mình không dây vào những thứ phức tạp, để
sống một cuộc sống bình thường cùng em…”