Chương 17: Những chuyện lạ kì.
Từ hôm Thư Uyển tự sát, Tạ Kha cũng chẳng hề đến công ty. Mọi phần việc của
anh đều làm tại nhà, từ xem xét các số liệu cho đến kí tên cho các hợp đồng
quan trọng.Trách nhiệm đối ngoại rơi hết lên vai Trần Ấn và Giai Mẫn.
Cách làm này của anh dẫn đến một sự bất mãn nhỏ của một số người trong công
ty. Nhưng Tạ Kha chẳng quan tâm, cô gái đang nằm trên giường kia quan trọng
hơn mớ giấy tờ đó. Mấy lão già kia dám đuổi anh không? Câu trả lời đương nhiên
là không. Việc quan trọng nhất bây giờ là anh phải giải thích làm sao cho Uyển
của anh thôi nghĩ ngợi.
“Anh Kha, chị Uyển đã tỉnh chưa?”
Điện thoại khẽ run, là tin nhắn của Giai Mẫn. Anh trả lời chưa, rồi hỏi xem có
chuyện gì không. Người bên kia thông báo rằng sẽ đến nhà anh ngay, công ty có
chuyện đột xuất. Anh thở dài, chỉ xin nghĩ phép vài ngày chăm người yêu thôi
mà cũng chẳng được yên.
Vừa mở cửa, Tạ Kha đã thấy Giai Mẫn với vẻ mặt gấp gáp.
- Có chuyện gì thế em?
Cô nàng vừa nói vừa thở mạnh:
- Nhà hàng Ánh Sao chi nhánh thành phố A bị người ta vạch trần sử dụng nguyên
liệu quá hạn lừa dối khách hàng. Em đã đi tận nơi kiểm tra nguyên liệu tồn
kho, đúng là có chuyện đó.
Ngay lập tức, cô nàng rút ra một xấp giấy tờ liên quan khác, mặt lộ rõ vẻ khó
hiểu:
- Đây là hóa đơn nhập hàng, vẫn là chỗ của chú Long, tuyệt đối không có
chuyện hàng không đạt chất lượng. Lô hàng này lần trước anh Ấn cũng có đến tận
nơi kiểm tra. Nhưng tại sao khi vào kho thì lại có vấn đề kia chứ…
Tạ Kha nhận xấp giấy, khẽ mỉm cười:
- Thì nội bộ chúng ta có vấn đề.
Giai Mẫn trố mắt kinh ngạc. Từ trước đến nay, Thiên Ân luôn có chế độ chọn lựa
nhân viên hết sức ngặt nghèo, bọn người có ý xấu không bao giờ ở đây quá ba
tháng. Thế mà cũng có kẻ phản bội được ư?
Hiểu được ý của cô, anh cười mà như không cười:
- Nhân viên của chúng ta có lòng trung thành cao, đó là điều không ai có thể
phủ nhận. Nhưng chúng ta đâu biết được họ đã gặp những ai, trải qua những gì,
thế thì làm sao chắc chắn rằng họ không thay đổi được!
Còn một điều nữa mà anh không nói. Có thể họ không muốn tạo phản, nhưng bị ép.
Người khác không có năng lực làm điều đó, nhưng Thiên Sát thì thừa.
Xem ra, bọn hắn đã bắt đầu động tay chân rồi. Chắc là cay cú chuyện lần trước
đây mà…
Thật sự thì lúc nhận cuộc gọi, Tạ Kha cũng rất rối rắm. Thư Uyển và Giai Mẫn
tất nhiên không thể bỏ qua. Nhưng bảo anh phản bội Dạ Quỷ, anh làm không được.
Anh không phải là người tốt, nhưng cũng hiểu thế nào là có ân tất báo. Tổ chức
có ơn với anh, nếu làm phản nữa thì thật không đáng tồn tại trên đời.
Trùng hợp thay, Dĩnh Trình vừa quăng cho anh một kíp nổ uy lực lớn dưới dạng
USB. Nếu không kích hoạt, nó vẫn là một chiếc USB bình thường đến không thể
bình thường hơn. Và ngược lại, khi được lệnh nổ, nó sẽ rút điện từ chính máy
tính đang dùng để tạo lửa, từ đó sinh ra một lực khủng khiếp. Tương kế tựu kế,
anh dùng nó để cứu người và đánh hạ chiếc tàu du lịch của bọn người Thiên Sát.
Một bộ phận vũ khí trên tàu chắc chắn là hỏng, thương vong thì anh không rõ
được, nhưng dù sao thì tên gần nhất là Khắc Triều chắc chắn không toàn mạng.
- Trước hết, em triệu tập những người bên marketing lại cho tôi. Bảo họ muốn
làm sao cũng được, cần nhún nhường cứ nhún nhường, tuyệt đối không thách thức
dư luận. Đem hóa đơn nhập hàng của chúng ta và đoạn phim ghi cảnh kiểm tra
hàng ra làm bằng chứng trước đã. Tôi sẽ liên hệ Lạc Vũ chuẩn bị sẵn, vừa xác
định được thủ phạm thì đâm đơn ra tòa ngay.
Giai Mẫn gật đầu, mặt hơi ủ rũ. Thật ra, cô đến không chỉ vì công việc, mà là
còn kiếm cớ để gặp anh. Đêm qua, cô lại mơ, một giấc mơ giống hệt những hôm
trước. Lần đầu tiên, cô không khỏi nghi thần nghi quỷ. Chẳng lẽ anh Kha là
người yêu kiếp trước của cô?
Vẫn không đúng lắm! Ý nghĩ đó vừa lóe lên đã bị Giai Mẫn phủ định, bởi giấc mơ
có những sự việc giống hệt những gì vừa diễn ra. Cô và Thư Uyển đều bị bắt
cóc, vừa được giải cứu thì một tên biến thái nào đó đã cướp chị ấy đi. Bị hắn
làm nhục, chị Uyển không chịu được và tự sát. Tất cả những sự kiện đó chẳng
phải trùng khớp hoàn toàn ư? Điểm khác nhau duy nhất là trong mơ, anh Kha có
tình cảm với cô còn hiện giờ, người anh ấy yêu là chị Uyển.
Giai Mẫn bước ra về, bóng lưng nhỏ nhắn đơn độc khiến lòng Tạ Kha bỗng dưng có
một cảm giác lạ. Nhưng chợt nhớ đến cô gái bướng bỉnh trong nhà, anh trở nên
bình tĩnh ngay. Công việc xong rồi, anh trở về với em đây, Uyển!
Dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ xinh, anh mỉm cười. Gần một ngày truyền dịch,
trông cô đã tươi tắn trở lại, gò má phơn phớt hồng như đang ngủ. Giường anh
vốn rất lớn, trừ chỗ nằm cho cô thì vẫn còn đủ rộng để anh nằm. Thế nên, Tạ
Kha mặt dày nằm cạnh bên. Rồi sợ cô chợt tỉnh giữa lúc mình ngủ say, anh lấy
gối ôm đặt chính giữa để ngăn cách.
- Bao giờ tỉnh dậy, em phải đền bù cho anh đấy!
Mùi hương quen thuộc quẩn quanh bên chóp mũi khiến anh cảm thấy yên bình.
Chẳng bao lâu, anh chìm vào giấc ngủ sâu, rồi rơi vào một giấc mơ quái dị.
Anh mơ thấy mình trở về hôm Giai Mẫn và Thư Uyển bị bắt cóc. Cũng hệt như bên
ngoài, vừa thoát khỏi phiền toái, anh đã bất chấp vết thương chạy đến gặp họ
ngay. Nhưng phản ứng của anh, có gì đó không đúng.
“Quan sát sự an bày của vận mệnh cho cẩn thận nào!”
Một giọng nữ ma quái từ đâu vang lên. Tạ Kha cố gắng kiếm tìm, nhưng vẫn chẳng
xác định được ai đang nói. Giống như, âm thanh đó phát ra từ trong óc anh vậy.
Rồi anh nhìn thấy “mình” ân cần quan tâm Giai Mẫn:
- Mẫn, em có sao không?
Gương mặt tái nhợt, cô nàng ôm chầm lấy anh:
- Kha, em sợ quá.
Một người khóc, một người an ủi. Tạ Kha nhìn chính mình có những hành động kì
quái lòng không khỏi bực mình lên. Rốt cục, “mình” đang làm gì vậy? Phải đi
cứu Thư Uyển ngay đi chứ! Cô gái của mình đã rơi vào tay con thú dữ đó rồi mà!
“Hãy nhớ một điều, ngươi yêu Giai Mẫn. Ngươi yêu cô ta hơn cả sinh mạng của
mình. Vận mệnh an bày như thế!”
Tiếng nói quái lạ đó vang lên. Một lần nữa, tốn công vô ích mà anh vẫn chẳng
tìm được chút manh mối. Anh tiếp tục chứng kiến chính mình với những hành vi
rất mực khác thường, như dỗ dành Giai Mẫn rất đỗi thân mật.
Phải đợi đến khi Giai Mẫn ngừng khóc, “Tạ Kha” mới nhớ đến người bạn lâu năm.
- Thư Uyển đâu rồi Mẫn?
Cô nàng mỉm cười:
- Không phải chị Uyển mệt, đi nghỉ trước rồi sao?
Anh thấy chính mình gật đầu, rồi chẳng làm thêm gì nữa. Chết tiệt, tại sao anh
trong mơ lại thờ ơ với chuyện như vậy? Nhưng sự tồn tại của anh là vô hình,
anh không can dự được những hành vi của người trong mộng. Anh chỉ có thể trơ
mắt nhìn mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng xấu nhất.
“Ngươi đừng cố tìm ta nữa, hãy nhìn câu chuyện lí thú sắp diễn ra kìa. Vận
mệnh của ngươi đấy, ha ha.”
Hoàn toàn bất lực, Tạ Kha chỉ còn cách trơ mắt nhìn giấc mộng quái dị này tiếp
diễn. Lúc này, mọi người đã phát hiện cô đã bị bắt đi. Lúc này, “Tạ Kha” mới
gấp rút đi tìm cô. Nhưng hắn ta tới muộn. Anh chứng kiến cảnh Thư Uyển bị chà
đạp, chứng kiến bộ dạng gấp rút muộn màng của mình trong mơ. Khi hắn mở cửa
ra, Thư Uyển đã ngồi bệt trên sàn nhà, nét mặt thê lương như một con búp bê bị
người ta phá nát.
Tống cổ gã thú vật đang cười như điên ra khỏi phòng, “Tạ Kha” bước lại gần Thư
Uyển với vẻ mặt rối rắm:
- Uyển, tớ xin lỗi.
Phản ứng của Thư Uyển giống hệt như những gì anh từng chứng kiến. Cô ngẩng
đầu, bắt gặp anh thì thân thể nhỏ nhắn liên tục lùi về sau:
- Cậu tránh ra. Kha, cậu làm ơn, tránh ra!
Và chẳng có gì ngoài ý muốn, Thư Uyển tự sát. Tạ Kha choàng tỉnh giấc. Một
giấc mơ khủng khiếp và chân thật như đã thật sự xảy ra vậy. Ánh mắt anh trở
nên thâm trầm đáng sợ. Bởi vì anh lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc,
giọng của kẻ luôn lãi nhãi trong suốt giấc mơ kia:
“Đừng cố phản kháng nữa, quân cờ bé nhỏ của ta.”