Nỗi Kinh Hoàng.


Chương 15: Nỗi kinh hoàng.

Đen tối, không lối thoát. Ý thức Thư Uyển lạc vào một vùng không gian mơ hồ,
chẳng biết được mình đang ở đâu. Không có phương hướng. Không có lối thoát.

- Chị Uyển, dậy đi chị ơi.

Ai đó, ai đó đang gọi cô. Cô dồn toàn bộ sức lực của mình để giãy giụa, nhưng
vẫn chưa thể thoát khỏi không gian kì dị kia. Rồi nước, nước từ đầu hất thẳng
vào mặt Uyển. Bờ mi dày và cong chớp động yếu ớt, để lộ cặp mắt đen trong
trẻo.

- Đây… đây là đâu?

Cô hỏi bằng giọng lí nhí, và tất nhiên, chẳng có ai trả lời cả. Khẽ giãy giụa,
cô nhận ra mình đã bị trói rất chặt. Giai Mẫn cũng trong tình trạng tương tự,
nhưng cô nàng đã tỉnh từ sớm. Rồi hai tên lạ mặt kia nói chuyện gì với nhau,
sau đó một kẻ bước ra ngoài còn một thì ở lại canh cửa.

Nhìn cảnh tượng ấy, Thư Uyển hiểu ngay mình đã bị bắt cóc. Cô không khỏi đoán
xem rốt cuộc là ai đứng sao vụ việc này. Bản thân cô chẳng có tiền bạc vị, địa
vị cũng thế, nên vụ bắt cóc này chắc chắn bắt nguồn từ ân oán. Nhưng cô đã có
thù với ai? Gia đình Hạ Lan Thy? Hết tám phần là không, cô tin rằng hai vụ
kiện liên tiếp đã khiến họ đủ bận rộn.

Rốt cục, bọn người này là ai?

Một ý nghĩ lờ mờ hiện lên trong đầu cô. Rất có thể, họ chính là kẻ thủ của cậu
ấy.

- Chị Uyển, tại sao chúng ta lại bị bắt đến đây.

Nhìn thấy tên canh cửa đã dán mặt vào điện thoại, Giai Mẫn cố nhích người lại
gần và không quên hạ giọng hỏi.

Thư Uyển cũng cố gắng di chuyển lại gần em ấy hơn:

- Chị không chắc.

Do dự hồi lâu, cô mới nhỏ giọng nói thêm:

- Chị đoán, điều họ muốn có liên quan đến anh Kha.

Cả hai người im lặng. Họ cố tìm một thứ gì đó để cắt dây thừng, như mảnh thủy
tinh. Thế nhưng, đây không phải là một trận bắt cóc nghiệp dư như phim truyền
hình, những thứ dụng cụ tự giải cứu đó đã sớm bị bọn người này dọn mất. Thậm
chí, đến cả vòng tay tích hợp dao găm và đánh lửa mà Giai Mẫn mang theo khi đi
dã ngoại cũng đã bị chúng tháo đi.

- Chúng ta phải làm gì đây?

Thư Uyển giương mắt nhìn Mẫn, lộ rõ vẻ bất lực. Chính cô cũng chẳng biết phải
làm gì tiếp theo ngoài việc chờ người cứu ra…

Ngay lúc này, một người đàn ông từ bên ngoài bước vào:

- Rất dễ thôi hai cô em, các em chỉ cần nghe một cuộc điện thoại.

Với nụ cười rất tươi nhưng đầy nguy hiểm, hắn ta ấn một dãy số, rồi đưa đến
trước mặt của hai cô gái. Giọng nói trầm ổn của Tạ Kha truyền từ bên kia sang:

- Hai người vẫn ổn phải không?

Giai Mẫn nhanh chóng đáp:

- Em và chị Uyển vẫn ổn.

Rồi bằng giọng nôn nóng, cô nàng kêu lên:

- Anh Kha ơi, cứu tụi em với.

Người đàn ông đứng đó quan sát rụt tay lại, đưa lên tiếp lời:

- Thì như ông anh đã thấy, hai cô em xinh đẹp vẫn rất là khỏe mạnh. Anh nghĩ
sao về điều kiện của bọn này?

Rồi hắn cười phá lên:

- Đến tận nơi thỏa thuận sao? Được, không có vấn đề gì hết. Nhưng tôi chỉ
muốn gặp một mình tổng giám đốc Tạ thôi nhé, không muốn gặp kẻ thứ hai. Nếu
tôi thấy kẻ khác thì… anh hiểu mà!

Giọng cười của hắn làm Thư Uyển dựng tóc gáy. Hắn rốt cục là muốn gì ở anh
đây? Liệu anh có gặp nguy hiểm gì không, khi làm theo lời hắn?

Xong việc, hắn đánh gái hai cô gái trước mắt kia. Chẳng biết ai mới là nữ nhân
của Tạ Kha, nhưng dù sao thì ánh mắt của hắn cũng khá. Mỗi người một vẻ, một
nhu hòa thanh nhã, một lại rực rỡ vô cùng. Mà biết đâu cả hai đều là thì sao?

- Thôi thì hai cô em ngoan ngoãn chờ anh Kha đến cứu đi. Nếu hắn không đến
thì chắc đành phải nhẫn tâm cho hai cô nàng xinh đẹp chơi đùa với cá mập vậy.

Nói đến mấy chữ cuối, giọng của hắn lập tức trở nên lạnh lẽo. Cả Uyển và Mẫn
đều không khỏi rùng mình, rồi nhìn nhau cười khổ. Hai cô bây giờ, có khác gì
hai con sơn dương đang chờ thịt hay không?

Đúng giờ hẹn, Tạ Kha có mặt trên một con tàu du lịch. Bọn người này đã chọn
địa điểm như thế để chắc chắn rằng anh không dẫn theo người. Anh khẽ cười,
toàn trò vặt vãnh. Không biết hai người họ có ổn không?

- Ái chà, giám đốc Tạ đúng giờ nhỉ?

Ngồi đối diện Tạ Kha đúng là đàn ông ban nãy. Vẫn cái điệu cười ngạo nghễ ấy,
hắn ta thành công trong việc khiến anh nhíu mày. Ngón tay thon dài của anh gõ
gõ trên mặt bàn:

- Các người muốn gì? Nếu muốn giết tôi thì chắc không cần phiền phức thế chứ.

Hơi chồm người về phía trước, Khắc Triều ta đáp:

- Chính xác.

So với việc ám sát Tạ Kha, rõ ràng bên hắn có hứng thú với những thông tin
tuyệt mật mà anh đang nắm giữ hơn. Thế nên, bọn hắn đã cố tìm cách để ép anh
vào khuôn khổ. Nếu anh vì cứu người mà ngoan ngoãn nghe lời thì bọn hắn sẽ nắm
trong tay một con bài quan trọng. Còn nếu không thành thì máu đổ cũng chẳng
sao. Dù sao thì Thiên Sát và Dạ Quỷ cũng sẵn có mối thâm thù, bọn hắn cũng
chẳng cần kiêng nể.

- Chúng tôi muốn thông tin của lô hàng tại biên giới nước Y.

Dùng từ chúng tôi, Khắc Triều bày tỏ rõ mình đang đại diện cho nhiều kẻ khác.
Gương mặt không cảm xúc của Tạ Kha bất ngờ hiện lên nụ cười:

- Nếu tôi nói không thì sao?

Hắn chặc lưỡi làm điệu bộ tiếc nuối:

- Thế thì hai mỹ nữ kia đành phải hương tiêu ngọc vẫn.

Anh làm ra điệu suy nghĩ, hồi lâu mới đáp:

- Thông tin của lô hàng đó không thể, nhưng tôi có thể cho các anh biết một
lô hàng khác, ở nước C. Tổng giá vũ khí cũng độ nửa đơn hàng mà các anh muốn.

Gương mặt hắn ta lộ rõ vẻ kinh ngạc, vậy mà lại là một đơn hàng mà bọn hắn
chưa hề biết đến. Cánh tay của Dạ Quỷ quả là không thể khinh thường được, vậy
mà vươn tới tận C quốc xa xôi. Nhưng Khắc Triều nhanh chóng trấn định, tiếp
tục thăm dò Tạ Kha:

- Giá trị hai người đẹp trong lòng giám đốc Tạ cũng chỉ bao nhiêu đây thôi
sao…

Anh lạnh lùng đáp:

- Giá trị của tôi cũng chỉ bao nhiêu đó!

Bên kia im bặt, rõ là đang cân nhắc ý tứ của anh. Hắn cũng hiểu được, nếu làm
quá căng, Tạ Kha bị lộ thì sau này khó lòng kiếm thêm được món hời nào nữa.
Cái bọn hắn muốn là lợi ích lâu dài, là một tên tay sai nằm trong cao tầng Dạ
Quỷ hơn là lợi ích có được ngay.

- Thôi được. Nhưng anh cũng nên đưa chút gì làm tin đi chứ?

- Một phần tài liệu ở trong USB này, đủ để các anh xác định thật giả. Thả
người ngay.

Cắm ngay vào laptop, phát hiện tài liệu này đúng là thật, Khắc Triều cười thật
tươi. Tạ Kha đã đưa phần quan trọng nhất là địa điểm và thời gian cũng như
phần sơ lược lộ trình, bấy nhiêu đây đã xứng đáng để bọn hắn thả người trước.
Khẽ nhún vai ra lệnh cho bọn đàn em, Thư Uyển và Giai Mẫn được đưa đến trước
mặt hắn. Ánh mắt anh lướt qua người họ, xác định họ vẫn không sao liền yên
tâm:

- Dùng thuyền nhỏ, đưa họ lên bờ trước. Tôi và anh còn một số chuyện phải
trao đổi. Khi nào người của tôi xác nhận họ đã an toàn thì tôi sẽ đưa nốt phần
còn lại cho anh.

Thư Uyển nhìn người con trai trước mặt không khỏi lo lắng. Giao dịch với bọn
người này cũng giống như đi trên phiến băng, làm sao biết được nguy hiểm chực
chờ đây.

Khắc Triều gật đầu, bọn đàn em lập tức thi hành ngay. Chẳng bao lâu, người của
Tạ Kha quả nhiên đã thông báo rằng cả hai an toàn về tới đất liền. Anh ném USB
sang cho tên kia, hắn vội vàng chụp lấy. Tuy rằng đã có được phần quan trọng
nhất, nhưng biết cặn kẽ thì hành động sẽ càng chắc chắn.

- Tôi nghĩ, sắp tới chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác.

Đang xem xét chỗ thông tin còn lại, bất ngờ nghe anh nói về những lần tiếp
theo, Khắc Triều không khỏi cười tươi. Chẳng lẽ, vị đường chủ trẻ tuổi của
Thanh Long Đường này đã sớm có lòng phản lại Dạ Quỷ?

- Tôi rất mong chờ ngày đó.

Rồi anh bước ra đến gần lan can tàu, tựa người vào đó:

- Nói thật, lần này các anh nên diễn cho tốt vào. Làm sao cho Dạ Quỷ tưởng
các anh tình cờ biết được nước C, cũng như làm cho họ mịt mờ về binh lực. Có
như vậy thì các lần hành động sau mới thuận lợi được…

Những lời nói của Tạ Kha càng làm Khắc Triều tin chắc suy đoán của mình là
chính xác. Sự chú ý của hắn một lần nữa tập trung về laptop đang ở trên tay:

- Đã hiểu.

Bất ngờ, Tạ Kha nhảy ngay xuống biển, nhanh chóng bơi ra càng xa càng tốt. Bọn
thuộc hạ cũng biết tình hình không ổn, nhanh chóng cầm súng ngắn lên chuẩn bị
bắn từ xa. Nhưng chưa đợi họ kịp hành động, một tiếng nổ dữ dội đã đến trước.
Con tàu bốc cháy. Tạ Kha vừa bơi được khoảng mười mét quyết đoán lặn xuống
nước, chờ dư chấn qua bớt. Ở dưới nước tuy có phần an toàn hơn, nhưng một vụ
nổ mạnh đâu đơn giản thế. Trận sóng mạnh mẽ do vụ nổ gây ra mang theo bao
nhiêu vật thể trên tàu nhanh chóng ập vào người anh.

Cố nén đau đớn, anh tiếp tục bơi về hướng đã định sẵn. Còn may mắn là người
của anh đến tiếp ứng rất nhanh. Một chiếc trực thăng từ trên cao hạ xuống, thả
dây thang đã giúp anh thoát hiểm. Tình hình tạm ổn.

Đã đoán trước được tình huống, người bác sĩ tuổi trung niên nhanh chóng sơ cứu
cho Tạ Kha. Những vết thương nhỏ thì không đáng nói là bao, nghiêm trọng nhất
là một vết bỏng to ngay vai trái, có lẽ là do bị một mảnh thép từ con tàu đang
nóng cháy va quẹt. “Còn tốt hơn mình nghĩ”, anh nở nụ cười hài lòng. Ít nhất
thì anh vẫn còn sống và hai người kia đều được an toàn.

Điện thoại của người bác sĩ già đột ngột reo lên. Ông nhấn nghe, rồi nhanh
chóng chuyển sang cho anh. Một giọng nói hoảng hốt truyền sang:

- Anh Kha, xảy ra chuyện rồi.

- Chuyện gì?

Có một kẻ lạ mặt đã trà trộn vào người của chúng ta và bắt chị Uyển đi mất.

Ngay tức khắc, cả người anh toát ra một cỗ khí thế dữ dội. Là ai, rốt cục là
ai đã bắt cô. Bọn người kia lúc nãy đã tin anh là người một nhà, nên chắc chắn
không phải chúng an bày sẵn. Thế rốt cục là kẻ nào?

- Có để lại dấu vết gì không? Có kịp lần theo không?

Anh gào thét qua điện thoại. Đám người kia kinh hoảng, nhanh chóng đáp:

- Em vừa tra được, bọn người vừa ra tay là một phân bộ của Thiên Sát. Rất
nhanh, rất nhanh sẽ tìm được chị Uyển ở đâu.

Tay anh nắm lại thành đấm, những khớp xương va chạm với nhau tạo ra âm thanh:

- Tốt nhất là như thế.

- - - - - - -

- Mình lại gặp nhau rồi, Uyển.

Một người khá trẻ tuổi bước đến gần giường, nhìn cô gái đang run rẩy bằng ánh
mắt quỷ dị.

- Anh tránh xa tôi ra, đồ cầm thú!

Thư Uyển ở trên giường, thân thể run rầy, co lại thành một đoàn nhỏ xíu.

- Em ngoan nào, đừng sợ. Lần này anh có chuẩn bị sẵn rồi, sẽ không làm em sợ
đâu.

Cầm một ly nước trên tay, hắn bước lại gần cô, càng gần cô. Thư Uyển khóc nức
nở, mặt lộ rõ nét hoảng loạn:

- Đừng đến đây, đừng đến đây!

Nhìn thấy cô khóc, hắn ta như điên cuồng lên:

- Thật là cô bé thích khóc. Nhưng em như thế này rất hợp ý tôi...

Dứt lời, hắn ta bóp mạnh vào hàm cô, ép cô nuốt hết ly nước đó. Thư Uyển giãy
giụa trong tuyệt vọng, chút sức lực của cô chẳng là gì so với người thanh niên
kia. Rồi hai cánh tay cô không còn sức lực để giãy giụa, hoàn toàn buông
thõng. Hắn ta cười tươi, cưỡng chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của cô gái yếu
đuối. Cô tuyệt vọng: cuối cùng, cô vẫn không trốn thoát hay sao?


Nghịch Mệnh Tầm Duyên - Chương #16