Đầu:


“Mọi người chú ý, cơn bão lớn nhất trong hai mươi năm qua đang đổ bộ vào thành
phố X. Đề nghị toàn thể người dân đóng chặt cửa chính phụ, đặt dằn bao cát
trên máy tôn, hạn chế ra đường khi không cần thiết cũng như chuẩn bị các nhu
yếu phẩm. Các tàu đánh cá cũng cần trở về đất liền ngay…”

Câu cảnh báo lặp đi lặp lại như ma chú, góp thêm vào bầu không khí mấy phần
căng thẳng. Các thuyền gần như đều đã về nơi neo đậu, người thì cũng sớm co
rút trong nhà. Gió thổi dữ dội, cây nghiêng ngã, mưa lâm thâm. Ai cũng hiểu,
trận mưa đang nặng dần này sẽ mở đầu cho một cơn dông kinh khiếp. Đường phố
vắng ngắt, không một bóng người.

Bên lề đường, có một cậu học trò mặc áo trắng đứng cạnh chiếc xe đạp thể thao.
Khi hắn vẫn mãi nhìn về bầu trời đêm tối mịt không có lấy một vì sao thì bất
chợt điện thoại rung lên trong túi áo. Mở điện thoại ra thì thấy có người nhắn
tin nhắc nhở hắn chuyện phòng chống bão, rồi lại còn chúc hắn ngủ ngon. Một sự
quan tâm chân thật ấy nhỉ? Nhưng có ý nghĩa gì đâu, hắn đang chờ bão cơ mà!

Hắn nhìn màn mưa đã dày rồi đột ngột cười như điên. Hắn không ghét cuộc đời,
nhưng hắn ghét chính hắn! Đã như thế, hắn còn tồn tại trên đời làm chi? Chết
quách cho xong.

Đúng lúc này, điện thoại hắn lại rung lên. Là cô gái ngốc ban nãy.

- Trời bão lạnh quá, cậu nhỉ?

Tay hắn run run, ấn phím trả lời:

- Ban nãy tạm biệt tớ đi ngủ rồi, sao lại thức?

Hắn nhắn tin ấy, lòng thầm mong cô nói sẽ đi ngủ ngay. Nhưng những dấu ba chấm
cứ ẩn hiện nơi màn hình, người bên kia trả lời thật nhanh:

- Tớ không biết. Đột nhiên, tớ thấy bất an lắm. Lòng tớ buồn đến lạ. Tớ… tớ
có cảm giác là mình không được phép ngủ.

Hàng mi hắn buông xuống, tay ấn nhanh điện thoại:

- Trời bão nên vậy mà. Thôi, ngủ đi. Ngủ xong mọi chuyện sẽ ổn.

Hắn bắt đầu hồi tưởng lại những biểu hiện trước mặt cô. Phải chăng, hắn đã làm
nên điều chi để cô manh nha đoán được hắn muốn tìm cái chết?

Mặc kệ những suy nghĩ ngổn ngang của hắn, tin nhắn bên kia vẫn cứ liên tục
hiện lên.

- Kha, tớ chỉ muốn nói, là cậu rất đặc biệt với tớ. Có lẽ… tớ yêu cậu!

Đôi mắt tưởng chừng như đã cạn đi nước mắt của hắn bỗng rưng rưng. Hắn nhắn
thêm tin nữa bằng tất cả sức lực của mình, nhắn như chưa từng được nhắn:

- Cậu như vậy, đời không cho phép đâu. Tớ sẽ chết trong cơn bão này, cậu đừng
ngốc nữa!

Phải, hắn càng sống thì càng thêm nhiều rắc rối. Chỉ có hắn chết quách, mọi
người mới được giải thoát, cô gái đó cũng thế thôi. Hắn dắt xe ra, đạp đến bến
cảng - nơi mà cơn bão sắp ập đến. Chiếc điện thoại trong túi áo không còn rung
vì tin nhắn nữa mà liên tục reo chuông. Chết tiệt, tại sao hắn lại dán chống
thấm nước cho nó cơ chứ! Một lần chuông tắt, rồi chuông lại tiếp tục đổ. Cả
người hắn ướt đẫm. Hắn run run, lấy điện thoại ra, trả lời cuộc gọi của cô
bằng một giọng rất ôn tồn:

- Ngủ đi, cậu còn trẻ, sức khỏe lại không tốt. Không nên thức khuya đâu…

Chỉ nghe giọng nữ nức nở truyền sang:

- Cậu, cậu như vậy…làm sao tớ ngủ. Cậu…cậu ở đâu? Cậu nói đi, nói gì đi chứ!
Tớ sẽ chạy đến ngay mà.

Hắn phì cười:

- Khờ quá, cậu đến lái xe còn không biết, làm sao tìm được tớ? Đi bộ à?

Người bên kia òa khóc:

- Cậu làm ơn, về nhà đi. Cậu về đi mà.

Tại sao cô cứ muốn hắn về? Sự tồn tại của hắn, ngoài làm cho người khác buồn
ra thì còn được gì đâu?

- Ngủ đi.

Hắn cố nói bằng giọng ôn tồn, nhưng không hiểu tại sao lại có vài phần nghèn
nghẹn. Mưa ầm ầm xối xuống đường, xuống điện thoại và khắp cơ thể hắn.

- Cậu không về tớ không ngủ! Còn nếu cậu muốn trốn tớ mãi mãi, tớ nhất định
sẽ chôn theo cùng.

Đôi mắt cuồng dại bỗng ngây ra. Có người chịu chôn cùng, chỉ vì hắn chết hay
sao?

- Không đáng đâu…

- Tớ nói đáng thì đáng. Cậu có quyền quyết định sinh mạng của cậu, tớ cũng có
quyền quyết định sinh mạng của tớ.

Người kia nói bằng giọng quả quyết. Hơn ai hết, hắn thừa hiểu khi cô quyết tâm
sẽ liều lĩnh đến mức nào. Hắn lại lầu bầu với giọng chán nản:

- Và bây giờ cậu đang tước quyền tự quyết của tớ đấy.

Bên kia thôi không nói nữa, chỉ có tiếng nức nở vẫn truyền sang đều đều. Hắn
biết, nếu hắn chết, hắn sẽ lại giết thêm một người nữa…

- Cậu ngủ ngoan đi, tớ về. Tin tớ.

Điện thoại nhập nhoạng tắt màn hình, không rõ là bị mưa làm hỏng hay hết pin.
Một chiếc xe đạp trong đêm tối lặng lẽ đi theo chiều ngược lại với bến cảng,
nơi lớp lớp sóng dữ đang vỗ ầm ầm.


Nghịch Mệnh Tầm Duyên - Chương #1