Người đăng: vnvictory992@
Hai người vân vũ long phượng cho tới khi mệt mỏi, họ dành cho nhau tất cả
những gì mình có vì ai cũng biết rằng khoảnh khắc bên nhau của họ chỉ còn lại
mấy ngày
Sau cuộc liệu thú này họ tất nhiên phải trở về, và việc này có thể khiến họ
rời xa một khoảng thời gian khá dài, ít nhất là trong suy nghĩ của họ sẽ là
mấy tháng, nhưng họ đâu biết rằng bánh răng định mệnh vẫn cứ xoay vòng, và
việc họ sống với nhau những ngày này là những ngày cuối cùng trong cuộc đời họ
Ngày 30 trong cuộc liệp thú
Trong cánh rừng phía Tây, ngay trong tổ của lạc nhật trùng có hai người đang
ngồi, một cô gái có mái tóc vàng cùng một khuôn mặt đáng yêu đang nép vào
thân thể của người thanh niên, người thanh niên này cũng không có điều gì cấm
kỵ mà dành cho người con gái này những lời Âu yếm có cánh
Đây là ngày cuối cùng của đợt liệp thú này, vì vậy hắn quyết định sẽ ở đây
cho tới khi được triệu hoán trở về ; thực chất mấy ngày này hắn quyết định
không săn thú nữa, một phần là vì nàng một phần là vì hắn có một linh cảm
không tốt sẽ tới trong mấy ngày sắp tới . Thật ra từ khi có duyên vợ chồng
cùng nàng hắn đã quyết định, cả cuộc đời này hắn sẽ dùng để chăm sóc cho nàng
, tuy rằng trước đó hắn chỉ toàn nói dối nhưng những lời Âu yếm chân thành của
nàng thật sự đã lay động trái tim hắn
Nếu bây giờ thực sự bảo hắn chọn lựa giữa nàng cùng việc săn yêu thú thậm chí
là chọn giữa nàng cùng uyển phượng hắn sẽ không do dự để chọn nàng, hắn đã
xem nàng như là một phần không thể thiếu trong cuộc đời hắn
Còn về phía nàng : nàng cũng có ý giống hắn, nàng nguyện sẽ bên cạnh hắn cho
tới hết cuộc đời, chỉ là hiện tại chuyện của cha nàng quan trọng hơn nên nàng
quyết định sẽ dành tất cả cho hắn trong khoảng thời gian còn lại này, nàng sẽ
ở bên hắn cho tới khi hắn được triệu hoán trở về và lúc đó nàng sẽ trở về phía
Tây
Nàng thực sự không muốn xa hắn nhưng chuyện của cha nàng quan trọng hơn, nhất
là hắn đã quyết định bên cạnh hắn nên nàng càng phải quay về, nàng sẽ làm tất
cả để sau này được ở bên cạnh hắn
Nhưng mọi tính toán của họ trong con đường tiến về phía trước đều bị thay đổi
, việc họ không gây phiền Hà cho yêu thú không có nghĩa là yêu thú không tìm
tới họ gây phiền toái, mà người khơi mào cho cuộc chiến này lại là một kẻ có
chút quen biết
Lý khang không ngừng chạy trốn, hắn đã chạy trốn suốt ba ngày ba đêm, hắn
chạy từ vùng trung tâm của yêu thú và không ngừng chạy về phía đông mong rằng
sẽ nhanh chóng trở về được chỗ nhân tộc tụ tập, nhưng mọi việc hắn tính toán
hầu như đều bị yêu tộc biết được ; con đường phía đông tất cả đều bị bịt kín
mà không có lối thoát
Thế là hắn tiếp tục chạy, mong sao cho ngày cuối cùng này trôi đi thật nhanh
, chỉ cần qua ngày hôm nay thì cho dù con yêu thú kia có gan hùm cũng không
dám đuổi theo hắn ; mang tâm lý như vậy nên hắn không ngừng chạy trốn
Và cuối cùng không biết trời xui đất khiến thế nào hắn lại chạy về phía nam
này, và đụng ngay vào trận pháp của võ tam lúc trước chuẩn bị
- Có yêu thú tới - khi cảm nhận được trận pháp rung động thì hắn bật dậy ,
nhìn về phía nàng rồi nói, tất nhiên lời nói này là để cảnh báo nàng cũng như
là cảnh báo chính hắn
- Sao chàng biết - nàng nhìn hắn một cái có vẻ không tin hỏi
- Ta đã từng bày ra một số cảm ứng trận pháp xung quanh - hắn ngắn gọn đáp ,
hắn tin rằng nàng chắc chắn sẽ hiểu
Đúng vậy trước khi hắn lao vào cuộc chiến với yêu trùng hắn đã tạo ra vài cái
trận pháp cảm ứng nho nhỏ, lúc đó hắn tạo ra chúng chỉ nhằm mục đích phòng
ngừa, tránh cho việc đang chiến đấu với đàn yêu trùng thì có nhân tố thứ ba
xuất hiện
Nhưng không ngờ yêu thú trước không xuất hiện, sau cũng không xuất hiện mà
xuất hiện đúng lúc này, lúc hắn và nàng đang đợi thời gian trở về
- Bây giờ phải làm gì - khi nghe hắn nói vậy thì nàng cũng đã hiểu ra vấn đề
, và vấn đề ấy hiện tại nàng không có cách giải quyết nào thỏa đáng cả nên
tiếp tục hỏi hắn, nàng tin hắn sẽ có câu trả lời cho nàng
- Thực ra tốt nhất hiện tại chúng ta nên chạy trốn - hắn nhìn về phía xa xa
kia rồi nói một cách chậm rãi, vì theo cảm nhận của rung động hắn đoán chắc
không chỉ có một mà hai con và cũng có thể nhiều hơn, trong đó có một con
nguyên anh kỳ yêu thú
- Vậy thì đi thôi ! - nàng nghe hắn nói vậy thì hoàn toàn tin lời hắn, nếu
hắn nói tốt nhất là nên chạy thì đúng là nên chạy, nàng đâu biết rằng nàng đã
hoàn toàn ỷ lại vào hắn
- Chúng ta đã bị bao vây - hắn tiếp tục nói một câu, vì hắn cảm nhận được
không những phía đông mà phía Tây, phía Bắc và cả phía nam nữa trận pháp cảm
ứng đều rung động, có nghĩa là hiện tại họ đã hoàn toàn bị bao vây
- Vậy phải làm sao ? - nàng vẫn như vậy, nàng hoàn toàn không lo lắng về
tính mạng vì nàng có cách để đưa hai người an toàn trở ra, nhưng nàng muốn
hỏi ý kiến hắn
- Có thể đây là một đợt thú triều, mà đợt thú triều này là nhằm vào nhân tộc
, mà cụ thể hơn chính là nhóm người ngoài kia - hắn nói xong rồi chỉ ra phía
ngoài trận pháp một cái, ngoài kia đang tụ tập không ít người mà đoàn người
này không ai khác chính là nhóm người liệp thú đi cùng một lượt với bọn họ
- Tại sao lại nhiều người như vậy ? - nàng nhìn theo cánh tay của hắn thì
thấy phía ngoài trận pháp đã tụ tập không ít người, nhóm người này khoảng
chường hai mươi mấy người ; tất cả họ đều bị thương không hề nhẹ
- Có thể là họ bị săn - câu trả lời của hắn tuy cực kỳ khó hiểu nhưng qua suy
nghĩ của nàng thì nó hoàn toàn dễ hiểu
Phải nhớ nơi này vốn là tổ của lạc nhật trùng, mà lạc nhật trùng lại là loài
yêu trùng không được đón nhận ở bất kỳ đàn tộc yêu thú nào ; không chỉ là lạc
nhật trùng mà đa hệ loại yêu trùng thú đều bị yêu tộc xa lánh, thậm chí là
muốn tiêu diệt toàn bộ, cũng chính vì vậy mà nơi nào có yêu trùng tồn tại thì
thường sẽ có rất ít yêu thú sống xung quanh
Cũng chính vì lý do đó là lạc nhật trùng đã làm bá chủ cả vùng đất phía nam
rộng lớn này, và hầu như xung quanh đây ngàn dặm không hề tồn tại một bóng
yêu thú nào, và mục đích hiện tại của đám yêu thú kia chính là dùng đám nhân
tộc còn sót lại này diệt sát sạch đám yêu trùng mà chúng cực kỳ không thích
kia để lấy lại vùng đất mà chúng cho rằng vốn là của chúng
- Một mũi tên trúng hai con nhạn, mà không là ba con mới đúng - nàng cũng
nói ra suy nghĩ của mình, đúng là đám yêu thú này nhắm tới ba mục đích : thứ
nhất là tiêu diệt toàn bộ nhân tộc dám xâm phạm vào lãnh địa của chúng, thứ
hai là bào mòn sức lực của lạc nhật trùng và hơn thế nữa là tiêu diệt chúng ,
thứ ba là vơ vét toàn bộ gia sản của chúng
- Nếu có thể thì nàng hãy chạy trước đi - hắn lại nhìn về phía nàng một cái
rồi nói, quả thực hiện tại hắn lo lắng cho nàng còn hiện là lo lắng cho tính
mạng của hắn, hắn biết nàng hoàn toàn có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào
nhưng cơ lẽ nàng muốn ở cạnh hắn nên không nỡ rời đi
- Nhưng còn chàng thì sao ? - nàng cũng nhìn về phía hắn rồi nói, quả thật
nàng đã có ta định rời đi nhưng nàng không nỡ, nhất là nhìn thấy cảnh người
mình yêu đang đứng trước đầu sóng ngọn gió mà một mình nàng lại nhẫn tâm rời
đi
Nàng biết nếu phụ thân của nàng tới thì chắc chắn người sẽ mang một mình nàng
rời khỏi và cũng chỉ mình nàng mà thôi, nhưng khi nghe hắn nói vậy thì cũng
là lúc nàng phải lựa chọn “ phụ thân cứu con” nàng nói xong thì móc trong túi
trữ vật ra một miếng Ngọc bội
Miếng Ngọc bội này chính là miếng Ngọc bội mà phụ thân của nàng trao cho nàng
trước khi rời đi và từng căn dặn nàng rằng “ dù con ở bất kỳ đâu, bất kỳ nơi
nào thì ta cũng sẽ tới đón con” nàng nắm miếng Ngọc bội rồi bóp nát nó, trong
lúc nàng bóp nát nó thì hai hàng lệ của nàng cũng bắt đầu tuôn rơi
- Đừng khóc ! Ta sẽ sớm tới đón nàng - hắn đưa tay quệt hàng mi của nàng rồi
nói
- Ta sẽ đợi chàng ! - nàng nhìn thấy cử chỉ ân cần của hắn thì cực kỳ xúc
động, nàng nép thân thể mình vào hắn rồi nói
Cùng lúc đó phía Tây đại lục, nơi căn cứ của “ Thần thánh quân đoàn”, ngồi
trên bậc cao nhất của quân đoàn là một người đàn ông trung niên, người đàn
ông này tác phong nho nhã quần áo chỉnh chu, hắn đang không ngừng cho vào
miệng một số loại trái cây rồi sau đó phun ra hạt, tỏ vẻ hắn cực kỳ nhàn rỗi
Nhưng đang cắn miếng nho cuối cùng thì chợt hắn cảm nhận được một điều gì đó
bất thường, hắn bật thẳng người dậy khiến cho đoàn người ngồi phía dưới sửng
sốt
- Bây giờ mới nhớ tới ta sao ?- lão lẩm bẩm một tiếng rồi không chần chừ, từ
trên không trung xuất hiện một đồ án hình bát quái, lão nhảy vào đó rồi biến
mất
Cùng lúc đó phía Tây nam bìa rừng
- Đạo hữu tính đi đâu vậy !- một giọng nói từ không trung lan tới, cùng lúc
đó một vị thiếu phụ xuất hiện rồi đưa tay vào trong không gian điểm một cái
- Ngươi muốn chết ! - người trung niên lúc này từ không trung nhảy ra, hắn
nhìn về vị thiếu phụ kia rồi hét lớn
- Quả thực ta không muốn chết ! Nhưng vì nhiệm vụ thì chết vẫn phải làm -
nàng ta nhìn về phía người đàn ông trung niên một cái rồi cười nói
- Nếu ngươi không muốn chết thì tránh ra - người trung niên hiện nay rất vội
, những khi liên quan tới tính mạng con gái mình hắn sẽ bất chấp tất cả, kể
cả con yêu thú chắn trước mặt hắn hắn cũng không ngại
- Đâu có gì phải gấp ? Ta lấy tính mạng ra đảm bảo với ngươi con gái của
ngươi sẽ không hề mất đi một vọng lông nào ! Nếu nàng ta có mất một vọng lông
thì ta sẽ đền cho ngươi một chiếc lông của ta ! Thế nào - nàng ta tiếp tục nói
, nàng ta biết nếu tên này thực sự nổi điên thì một mình nàng chưa chắc cản
được hắn, nên nàng đưa ra một cái đảm bảo và nàng chắc chắn bọn yêu thú cấp
dưới sẽ chẳng dám làm trái lời nàng
Vì trước khi chúng rồi đi thì nàng đã căn dặn rõ, có hai người trong đó bọn
chúng không được động tới, và dù muốn động thì khi nào chúng có thể vượt qua
nàng thì hoàn toàn có thể, lúc đó chính nàng cũng sẽ không ngăn cản
- Ý các ngươi muốn cái gì ? - nghe được lời đảm bảo từ nàng ta, thì hắn có
vẻ yên lòng, nếu thật có đánh nhau thì hắn chưa chắc đã đánh thắng nàng vì
nàng cũng như hắn đều cùng một cấp bậc “ thần chi lĩnh vực - hoá hình yêu thú”
- Ta chỉ muốn mời ngươi tham gia một bữa tiệc nhỏ, không chỉ có ngươi mà còn
có lưu dương đạo hữu cũng tham gia nữa - nàng tiếp tục nói, và đây chính là
mục đích của nàng hiện nay, chỉ cần hai người này không động chân vào cuộc
chiến kia thì nàng sẽ đảm bảo an toàn cho con gái hắn và nàng tin chắc hắn sẽ
đồng ta vô điều kiện
- Được ta đi với ngươi ! Nhưng nếu con gái ta có mệnh hệ gì thì cho dù yêu
tộc nhà ngươi có trăm ngàn con yêu thú thì ta đảm bảo rằng “ sẽ không còn một
mống”- hắn thốt lên một tiếng thề thốt, và lời thề của hắn chắc chắn hắn sẽ
làm được
- Thỉnh ! - nghe hắn nói vậy thì người thiếu phụ kia cũng khá hoảng hốt, quả
thật nếu tên này nổi điên thì đúng là yêu tộc nguy to, nhưng không sao cái
này nàng đảm bảo được ; nàng nói xong rồi ra dấu mời
Phía đông đại lục đại quảng trường thần lang quân đoàn
Lúc này đại đoàn trưởng của thần lang quân đoàn đang ngắm nghiền hai mắt dưỡng
thần ; bỗng dưng hắn mở mắt rồi nhảy bật dậy khiến đám đoàn trưởng hoảng hốt
- Đoàn trưởng ! Không sao chứ - mọi người nhao nhao hỏi thăm
- Yêu tộc có lời mời - lão nói xong thì cùng lúc đó trên đầu lão xuất hiện
một đồ án hình bát quái rồi lão biến mất khiến cho đám đoàn trưởng lo lắng
không ngừng
- Không cần lo lắng, ta đi sẽ trở lại - trước khi đi lão cũng kịp để lại một
câu
- Chẳng lẽ có chuyện - tất cả mọi người đều suy đoán như vậy nhưng cũng không
ai dám ho he gì, phải biết kẻ có thân phận mời được đại đoàn trưởng chỉ có
hai loại : một là đại đoàn trưởng phía Tây, hai là đám yêu thú cấp cao trong
khu rừng kia, mà đám yêu thú này họ không có gan mà đụng tới
- Chào mừng lưu dương đạo hữu tới với buổi tiệc nhỏ của chúng ta - một giọng
nói văng vẳng vang lên, cùng lúc đó là sự xuất hiện của hai người, một người
trung niên to lớn thân mang bộ y phục đã gấu cùng đại đoàn trưởng lưu dương ,
mà nơi họ xuất hiện chính là ngay bên trên tổ của lạc nhật trùng
- Các ngươi gọi cho ta có việc gì ? - lão nhìn về phía dưới một chút rồi cũng
đoán ra việc chúng muốn nói, nhưng lão nghĩ tốt hơn là để chúng tự nói ra thì
hơn
Cùng lúc đó khi lão xuất hiện thì có tới ba bóng người nữa cùng xuất hiện ,
một người chính là đại đoàn trưởng thần thánh quân đoàn alexander philip ,
người thứ hai chính là vị thiếu phụ đi theo philip còn một người nữa chính là
người được xem là mạnh nhất của nhân giới hiện nay - Yêu vương
- Các vị cứ ngồi xuống rồi nói - yêu vương ngồi trên bàn tọa của mình rồi nói
, vì lão có tư cách này và không ai có thể chối bỏ được tư cách ấy chỉ trừ một
người, nhưng người đó đã hoàn toàn mất tích từ lâu ; nếu thật người kia còn
sống thì người ngồi ở vị trí đó phải là nàng vì đơn giàn nàng mạnh nhất
- Ta chỉ muốn biết nguyên nhân - lưu dương đoàn trưởng lại nói và vẫn là một
câu hỏi cũ
- Ta chỉ muốn thấy con gái được bình an - lúc này philip đoàn trưởng cũng lên
tiếng
- Đó chỉ là việc nhỏ ! Còn một việc lớn hơn mà chúng ta cần bàn - yêu vương
nhìn về phía hai người rồi Chầm chậm nói
- Các ngươi chắc còn nhớ tới nàng ! - yêu vương lại nói tiếp và lời của yêu
vương làm kinh động không ít người
- Tất nhiên là nhớ ! Chẳng lẽ ngày đó sắp đến - hai người mỗi người một lời ,
và đó cũng chính là tất cả những gì họ muốn biết, hơn trăm năm rồi người ra
đi và chỉ để lại một câu, và câu nói ấy không chỉ ám ảnh họ mà tới cả yêu
vương cũng không ngoại lệ
- Đúng vậy ! Ta đã cảm nhận được nó - lúc này giọng của yêu vương ngày một
trầm trọng, ngày mà hắn mong chờ cũng như chẳng muốn nó tới sắp tới, ngày mà
có thể mọi thứ ở nhân giới này hoàn toàn bị tận diệt
Ở phía dưới, mọi người không hay biết gì về một cuộc họp thượng đỉnh ngay
trên đầu mình cả, với họ nguy hiểm đang ở ngay trước mắt ; hắn và nàng cũng
vậy