Quần Hùng Hội Tụ


Người đăng: bekhocnhe115

Mọi người nghe thế liền nhìn lại, quả nhiên thấy được ý định của Phong Bạch
Sâm. Nhiều người đưa mắt nhìn chằm chằm vào Phong Bạch Sâm như muốn xem thật
kỹ hắn.

“Không biết hắn sẽ chịu được bao lâu…”

“Khó mà nói, nhưng ta nghĩ khó mà vượt qua năm giây…”

Một người lẩm bẩm nói, những người xung quanh cũng chỉ lắc đầu đưa ra một câu
trả lời mơ hồ, bọn hắn cũng không biết được, trước đây Hoa Linh Nguyệt cũng
chỉ có thể chịu được năm giây.

Khi tất cả ánh mắt tập trung nhìn, Bạch Ngọc Hổ đã vọt lên gần Tinh Phách Địa,
tại ngay lúc này, bỗng thấy Phong Bạch Sâm ngồi ở trên Bạch Ngọc Hổ hét dài
một tiếng:

“Đi !”

Thân thể Bạch Ngọc Hổ như một tấm gương khổng lồ đem toàn bộ Đại Nhật chi
quang hứng lấy, sau đó từng đạo Bạch Ngọc Quang phản chiếu lại mà ra, từng đạo
từng đạo như kết thành từng sợi quang mang điên cuồng hướng bốn phương tám
hướng rọi sáng.

Trong nháy mắt mọi thứ trở nên trắng xóa, vô số người vô thức nhắm mắt lại,
giờ phút này trước mắt bọn hắn chỉ là một mảnh trắng xóa, không thấy gì.

“Oanh oanh oanh !”

Bạch Ngọc Hổ mang theo Phong Bạch Sâm lao thẳng đến Tinh Phách Địa, trong nháy
mắt khi cả hai thân ảnh biến mất trên Tinh Phách Địa liền nghe thấy vô số âm
thanh chấn động vang lớn.

“Phanh !”

Dưới một tiếng nổ lớn, mặt đất chấn động, Bạch Ngọc Quang cũng biến mất, tất
cả mọi người vội mở mắt ra.

Nhưng còn chưa kịp để đám người phản ứng lại thì đã thấy hai đạo quang mang
điên cuồng lao ngược về sau, sau một hồi chấn động, chỉ thấy cách đó vài trăm
dặm khói bụi bay lên, có quang mang chớp lóe, ngũ thải linh vân cuồn cuộn bị
phá nát, lộ ra một mảnh trời màu vàng ẩn chứa vô tận sinh cơ.

“Ta còn chưa kịp nhìn, thế này rốt cuộc là chịu được bao lâu ?”

Có tu sĩ nhìn thấy Phong Bạch Sâm bị dội ngược về sau thì không khỏi lẩm bẩm.

“Ta cũng không kịp nhìn thấy gì...”

Tất cả đều lắc đầu, không ai biết. Với thực lực của bọn hắn, muốn nhìn lên
Tinh Phách Địa cũng đã miễn cưỡng, còn muốn nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra, vậy
càng khó mà được.

Ở đây cũng có không ít người tỏ vẻ trầm tư như đang suy nghĩ cái gì. Trong đám
người, Vân Nam thì cười cười không nói gì, chợt ánh mắt đảo về phía sau, ánh
mắt sáng lên.

Sau khi bị lực lượng phản chấn đánh bay, cả thân Bạch Ngọc Hổ bị thương không
nhẹ, đôi mắt màu hổ phách ẩn ẩn tơ máu. Bạch Ngọc Hổ hướng Tinh Phách Địa gầm
nhẹ, lại có chút kiêng kỵ lùi về phía sau.

Phong Bạch Sâm cũng chật vật không kém, khóe miệng có vết máu, bạch bào cũng
bị rách nhiều mảnh, chẳng qua là hắn cũng không có để ý, mà nhìn lên Tinh
Phách Địa lẩm bẩm:

“Ba giây…”

“Ha ha, Bạch Sâm huynh lại có thể chịu đựng được đến ba giây trong Tinh Lạc
Phong Yên, không ngờ không ngờ…”

Bỗng có tiếng cười lớn vang lên.

Trong phút chốc cả bầu trời hạ xuống từng đạo kim quang, mỗi đạo như cầu vồng
chậm
rãi hiện ra, sau đó thì gặp một bóng người đạp trên cầu vồng mà đi đến.

Đây là thanh niên, khuôn mặt nhìn qua có chút tầm thường, nhưng trên người lại
tản ra
một đạo uy áp khó hiểu, đạo uy áp mơ hồ này khiến không khí xung quanh như
đông
cứng.

Kim bào thanh niên từ từ đi đến, sau đó chậm rãi đứng ở trên hư không, ánh mắt
lấp lóe
kim quang nhìn đến Phong Bạch Sâm.

“Người này là ai ?”

Có người không biết kim bào thanh niên là ai liền thấp giọng nói.

“Không biết, nhưng hẳn là thân phận không thấp, có thể là đệ tử của tông môn
hay đại gia tộc nào đó.”

Những người khác cũng lắc đầu không rõ, bất quá nhìn thanh niên cùng Phong
Bạch Sâm xưng huynh đệ như vậy thì chắc chắn thân phận không thể thấp được, ít
nhất cũng cùng một loại người với Phong Bạch Sâm.

Ở đây có trăm ngàn người, thân phận cũng phong phú, nhưng đa phần đều là tán
tu hay tu sĩ thực lực không cao nên khi thấy kim bào thanh niên cũng không rõ
thân phận của hắn.

Đương nhiên, nơi này cũng không ít người khi thấy kim bào thiếu niên liền rõ
thân phận của hắn, bất quá là không có lên tiếng, mà là nhíu mày suy nghĩ, rồi
lại thở dài lắc đầu.

Cũng không để tâm tiếng cười vừa rồi, Phong Bạch Sâm đến gần Bạch Ngọc Hổ,
nhìn đến kim bào thanh niên nở nụ cười nói:

“Hoàng Long huynh cũng đến ?”

Thanh niên được gọi là Hoàng Long huynh liền cười nói:

“Lạc tiểu thư tài danh nhất tuyệt, ta ngưỡng mộ đã lâu, lần này có cơ hội tái
kiến, tại sao không đến ?”

Phong Bạch Sâm cười cười, một lát sau nhìn lên Tinh Phách Địa, nói:

“Hoàng Long huynh nếu đã đến sao không thử một chút xem thế nào ?”

Hoàng Long Từ lắc đầu, đưa mắt nhìn Tinh Phách Địa, thở dài nói:

“Tinh Phách Địa này, ngoài Thái Hư gia tộc, liệu có bao nhiêu người có thể
trực tiếp đi vào đây... Có thể ở nơi đó chịu đựng được vài khắc cũng đã quá
ghê gớm rồi, muốn đi vào thì khác nào muốn lấy mạng người.”

Hắn lại cười cười nói:

“Vốn dĩ ta cũng muốn đi thử một lần, dù sao cũng đã đến đây. Chỉ là ta cũng
không muốn mất mặt trước bọn hắn a, nhất là tên điên kia...”

Phong Bạch Sâm nghe vậy thì không khỏi nhướn mày, sau đó liền quay đầu lại
nhìn về phía sau.

Những người xung quanh khi thấy Phong Bạch Sâm quay đầu nhìn cũng không xem là
chuyện gì, nhưng lập tức giật mình.

“Keng —“

Một đạo kiếm mang nhỏ bé chậm rãi đi đến, khi đạo kiếm mang này chớp lóe, chỉ
cảm thấy một cỗ sắc bén không gì sánh được đang hình thành.

Đứng gần kiếm mang màu xanh này, không ít người như thấy cả người bị chém lên
trăm ngàm vết kiếm, không khỏi kinh sợ thối lui vài dặm.

Trên kiếm mang màu xanh, có từng đạo huyền linh chi khí vờn quanh, tựa như có
từng đạo song sắc quang mang đang không ngừng uốn lượn tại thân kiếm.

Còn không để bọn hắn phản ứng lại, một trận điên cuồng nữa hiện ra, từng cỗ
cuồng phong bạo động, nơi đó có hình dáng một đầu cuồng long.

“Ngâm — —“

Chỉ nghe một tiếng oanh lớn vang lên, toàn bộ không gian chấn động, tiếp đó là
từng tiếng nổ kinh khủng, mơ hồ nghe thấy long ngâm, âm thanh chấn động bốn
phương.

Một tiếng long ngâm vang dội trời đất, cuồng phong nổi lên bốn phía, chính
giữa cuồng phong là một đạo thân ảnh đang lấy tốc độ cực nhanh hướng tới nơi
này.

Bầu trời rộng lớn vô tận, từng đám mây năm màu che phủ trời đất vào trong, ở
dưới là từng đạo huyền khí óng ánh kim quang đang bao phủ mọi thứ. Vốn là một
bầu trời rộng lớn mỹ lệ, thế nhưng khi kiếm mang cùng cuồng phong bạo phát,
mọi thứ đều bị quét sạch, chỉ để lại một mảnh trời xanh, ẩn ẩn từng khỏa Tinh
Thần Nhật Nguyệt.

Khi bầu trời còn chưa kịp tụ mây thì đã thấy hai bóng người hướng tới nơi này,
trên người mang theo uy áp quét ngang bát phương, một cỗ cuồng bạo cùng sắc
bén khí tức tản ra xung quanh làm đám người đứng gần vội né lui.

“Hí !”

Từng Xích Mã linh thú hí dài một tiếng, vội vàng kéo Phi Xa bay nhanh đi chỗ
khác.

“Trần Hoàng Bách Kiếm, Ngạo Thế Cuồng Long !”

Phong Bạch Sâm nhìn hai người này liền lẩm bẩm, nhíu mày một chút rồi lại
hướng tới hai người bọn hắn cười nói:

“Bách Kiếm huynh cùng Cuồng Long huynh cũng đến à, lần này muốn rước giai nhân
đúng là không dễ dàng chút nào…”

“Ha ha, đúng là không dễ dàng…”

Bách Kiếm mĩm cười gật đầu, ánh mắt liếc sang bên Cuồng Long, khi thấy trong
mắt Cuồng Long động chiến ý thì kinh ngạc, sau đó đảo mắt qua một bên liền
hiểu ra cái gì, không khỏi cùng Phong Bạch Sâm cười nhẹ.

“Hoàng Long Từ, có dám cùng ta chiến một trận !”

Cuồng Long trầm giọng lên tiếng, một cỗ uy áp hướng đến Hoàng Long Từ.

Hoàng Long Từ nở nụ cười khổ, hướng ra xung quanh cười cười, ánh mắt cũng
không dừng lại ở trên người Cuồng Long, tựa như người vừa rồi được kêu không
phải là hắn.

Thấy Hoàng Long Từ như vậy, Cuồng Long bất mãn hừ một tiếng, bất quá cũng
không có lại lên tiếng nữa mà đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó mới dừng lại ở
trên Tinh Phách Địa.

"Bọn hắn vậy mà cùng nhau tới..."

Từng người ngồi trên Xích Mã Phi Xa nhìn thấy bọn hắn liền không khỏi than một
tiếng, vội vàng tránh lui xa.

"Phong Bạch Sâm, Hoàng Long Từ, Trần Hoàng Bách Kiếm cùng với Cuồng Long...
đây không phải là bốn người kia chứ ?"

Nhiều người lúc đầu còn không rõ thân phận đám người này thì sau một hồi cũng
nghe ra một ít tin tức, cũng từ đó đoán ra bọn hắn là ai.

"Không phải bọn hắn thì còn ai nữa..."

Một vị nam tử ngồi ở Xích Mã Phi Xa nhìn qua người này lên tiếng.

Bốn người này danh tiếng không nhỏ, mặc dù không phải ai cũng biết, nhưng đa
phần đều từng nghe qua tên bọn hắn.

“Không nghĩ tới, bọn hắn vậy mà cùng nhau cùng đến, lực hấp dẫn của Lạc tiểu
thư đúng là không thấp chút nào, so với những tiên nữ kia chỉ sợ cũng không
thua kém bao xa...”

Một vị nam tử mặc hắc y ngồi trên Xích Mã Phi Xa trầm giọng nói ra.

Bốn người đều có danh tiếng không nhỏ tại Thiên Vẫn Giới, hôm nay cả bốn người
đều ở đây cũng khiến không ít người cảm thấy áp lực, nhất là những tu sĩ mang
tâm tư muốn cùng Lạc tiểu thư kết thân.

Đương nhiên ngoài bốn người bọn họ, cũng có không ít tu sĩ, những thiên tài
của các tiểu tông môn, gia tộc khác từ bốn phương tám hướng đi đến. Những
người này tuy không có danh tiếng lớn, nhưng cũng là một phương thiên tài,
thực lực cũng không tệ.

Sinh cơ bàng bạc, kim quang lóng lánh bao trùm mọi thứ, từng khỏa Đại Nhật
cũng đã treo cao trên đỉnh đầu mọi người. Ở dưới là từng người từng người
hướng đến Tinh Phách Địa đi đến, theo thời gian dần trôi, càng nhiều người đến
nơi đây.

Tại những người này tới đây, cũng có nhiều người muốn lao lên Tinh Phách Địa,
xem bản thân mình có thể chịu được bao lâu,...

Trong nhất thời, phạm vi xung quanh Tinh Phách Địa nổi lên từng đạo quang mang
đầy đủ màu sắc, có quang mang màu xanh, quang mang màu đỏ, màu vàng,... còn có
từng hư ảnh các loại Hỏa Kiếm, Băng Đao, quái trượng kỳ lạ, Thiên Bàn, Cổ Luân
các loại đều lần lượt hướng đến Tinh Phách Địa, muốn khảo nghiệm một chút bản
thân.

Nhìn cảnh này, Tĩnh Thiên nhàn nhạt hướng bầu trời hoàng kim rộng lớn nhìn
lên. Phía sau hắn Vân Nam lại than nhẹ một tiếng:

“Ngày này, có thể nói là náo nhiệt không thua kém gì Vũ Đào Hội năm đó...”

...


Nghịch Đạo Thương Thiên - Chương #3