Người đăng: justalee1001@
Trong cơn mơ, Phạm Quân thấy mình phiêu diêu trong hư không, không biết
qua bao lâu, không biết bay đi đâu, xung quanh chẳng có bất kì thứ gì
khác ngoài không gian tối như mực.
Vào một ngày nọ, hắn xuyên qua một màn ngăn kì lạ, phát hiện tinh
không bên này có vô số vì sao lấp lánh. Không lâu sau, hắn bay đến
gần một tinh cầu, thấy không xa có một lão già mặc huyết sắc đạo
bào, phía sau có ba người truy sát gắt gao, nguyên thần buộc phải
xuất khiếu. Trước khi bay vào tinh cầu, ông ta đánh ra ấn quyết,
miệng niệm chú ngữ, một luồng ánh sáng kim sắc vờn quanh thân thể
ba vòng, sau đó hướng nơi Phạm Quân phóng tới với tốc độ cực nhanh,
xẹt một đã chui vào ý thức hắn.
Hình ảnh bắt đầu mơ hồ, trước khi hoàn toàn biến mất, hắn thấy
lão ta khẽ liếc về phía mình, trong đầu tự nhiên có âm thanh già nua
vang lên:
“Ngươi có thể thấy ta, chứng tỏ là hữu duyên. Nay ta khắc vào linh
hồn ngươi một đạo ấn kí, hãy theo sự dẫn dắt của nó tìm đến ta,
ta sẽ cho ngươi một hồi tạo hóa.”
Phạm Quân trong mơ màng, cảm giác như cơ thể bị trói, liền giật mình mở mắt
ra, hình ảnh đầu tiên hắn thấy là hai cô nàng nép mình trong góc tường với đôi
mắt không giấu được vẻ sợ hãi, còn người hắn bị trói chặt vào cột, không thể
nhúc nhích.
Vẻ mặt hắn cổ quái, cười khổ, nói: “Hai ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng như
vậy?”
“Chúng ta là do huynh cứu?” Hồ ly tinh lên tiếng hỏi, đối mắt ngạc nhiên tròn
xoe, giọng nói trong trẻo, dễ nghe.
“Không sai.”
Nghe hắn đáp, vẻ mặt hai nàng mới hòa hoãn, nhưng vẫn không có hành động gì sẽ
mở trói.
Hắn khóc không ra nước mắt, hỏi:
“Sao còn chưa cởi trói?”
“Vừa… vừa rồi trên người huynh phát ra uy áp rất đáng sợ, bọn muội không dám
đến gần.” Hồ ly tinh nhanh chóng đáp.
“Ha ha ta còn chưa tu luyện lấy đâu ra uy áp. Thôi mở trói cho ta mau lên,
trói chặt quá, máu không lưu thông." Hắn bật cười.
Hai nàng hơi do dự, nhưng vì tiểu xà tinh không ngửi thấy “cảm giác
nguy hiểm” trên người đối phương nên một lát sau nàng rụt rè đi tới bên
người Phạm Quân, cởi trói cho hắn. Vì trói rất nhiều vòng và phức tạp nên một
khắc sau mới cởi ra hết. Tiểu xà tinh ấp úng:
“Xin… xin lỗi. Bọn muội nghĩ huynh là người xấu nên mới….”
Phạm Quân nhấc tay, hành động này khiến hai nàng hiểu lầm, bất giác nhắm mắt
lại. Nhưng mắt lập tức đỏ lên khi phát hiện một bàn tay ấm áp đang xoa đầu
mình.
“Ta hiểu mà!” Phạm Quân cười cười.
Cảm giác thân thuộc, ấm áp và an toàn này hai nàng chưa từng được hưởng thụ
qua. Suốt 14 năm sống trong đau khổ, bị người khinh thường, hành hạ, trong
thâm tâm hai nàng lúc nào cũng khao khát một chỗ dựa vững chắc, có thể che chở
gió mưa, nhưng làm gì có ai trao yêu thương dù chỉ một chút với yêu tinh các
nàng.
Khi biết bản thân được Phạm Quân cứu, các nàng cho rằng hắn chỉ tốt hơn chút
ít so với người đàn ông kia, rồi hắn cũng sẽ bắt các nàng làm nô lệ như bao
người khác.
Hai nàng bật khóc, đồng thời quỳ xuống, giọng nức nở:
“Huynh cứu mạng bọn muội, mạng nhỏ này đã là của huynh, ân này bọn muội nguyện
làm nô tỳ suốt đời để đền đáp, huynh muốn làm gì bọn muội cũng được nhưng cầu
xin huynh cứu đại tỷ. Muội biết điều này khiến huynh khó xử nhưng nếu không
có tỷ ấy, bọn muội đã không thể sống đến ngày hôm nay.”
Phạm Quân vội nâng hai nàng dậy, nói:
“Được rồi. Trước hết đứng dậy đi đã. Có chuyện gì từ từ kể ta nghe!”
Một hồi lâu sau các nàng mới dừng khóc, hai tay quệt nước mắt.
Thấy sắc trời đã tối, hắn lại không biết châm đèn thế nào, do dự
một lát, bèn hỏi:
“Các ngươi có người nào biết thắp lửa không?”
“Muội biết.” Tiểu xà tinh đáp. Đối với một nô tỳ như nàng thì việc
này ngày nào chả làm.
“Tốt! Tìm thử xem có đèn hay nến gì quanh đây không chứ tối quá.”
Phạm Quân mừng rỡ.
Hai nàng ngẩn người, chỉ châm lửa thôi không hiểu tại sao hắn lại vui
như vậy. Bất giác phì cười: “Hi…”.
Nhận ra mình lỡ mồm, tiểu xà tinh liền bụm miệng, vẻ mặt gấp gáp,
sợ hắn phạt, còn tiểu hồ tinh thì tinh ranh, quỷ quyệt hơn, qua quan
sát cũng hiểu đôi chút về con người Phạm Quân không giống như bao
người khác nên nàng cười rất tươi, đôi mắt ướt át cong cong hình bán
nguyệt, vẩy đuôi qua lại như cún con, cực kì khả ái.
“Á à, dàm cười ta này.” Phạm Quân nhịn không được, ngắt nhẹ cái
mũi nhỏ nhỏ, xinh xinh của tiểu hồ tinh khiến nàng khép hờ đôi mắt
theo bản năng, sau đó hướng tiểu xà tinh, cười nói: “Hình như ta rất
đáng sợ trong mắt nàng.”
“Đâu… đâu có.” Tiểu xà tinh ấp úng, mặt hơi đỏ, đáp xong liền xoay
người đi vào sâu trong miếu.
Phạm Quân nắm tay tiểu hồ tinh, kéo nàng theo sau, cười nói: “Chúng
ta đi theo chứ không nàng ta lại nghĩ mình bị bỏ mặc, ngồi trỏng
khóc hu hu nữa thì khổ.”
“Vâng.”Nàng trả lời theo bản năng chứ chẳng nghe được hắn nói gì,
nếu không phải trời tối, Phạm Quân sẽ phát hiện mặt nàng đang đỏ
bừng như quả táo chín, trong lòng như có con nai nhảy loạn một hồi.
Bàn tay Phạm Quân cực kì ấm áp, nó nắm chặt tay nàng, kéo đi như
thể chỉ cần nàng ở sau, mọi sóng gió phía trước đã có hắn chống
đỡ.
Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ linh tinh của một cô bé mười bốn tuổi
còn mơ mộng, chưa trải sự đời. Không phải là nàng dễ dãi, bất cứ
cô gái nhỏ nào trong suốt mười năm sống trong thân phận nô tỳ, lại
bị người đời coi thường, hành hạ, bỗng nhiên có một hoàng tử soái
ca siêu ấm áp đến giải thoát nàng khỏi ách gông cùm, nắm tay nàng,
tôn trọng nàng thì đảm bảo không ngơ cũng lú.
Trách sao được, “thính” của Phạm Quân (người hiện đại) thả lung tung
thế nô tỳ (người cổ đại) nào chịu nỗi. Chỉ cần hắn muốn, vài
ngày sau tiểu hồ ly… không, cả hai nàng luôn, đảm bảo bị tẩy não.
Một lát sau, hai người Phạm Quân đã đuổi kịp tiểu xà tinh. Hắn lờ
mờ thấy được nàng dừng bước trước tượng thờ, miệng hơi mở, hút
một hơi không khí.
Theo hắn biết, nàng là rắn, hành động chứng tỏ nàng đang tìm đồ
vật qua mùi vị.
Không lâu sau, tiểu xà tinh đi qua bên cạnh bước tượng, thò tay vào
chỗ trống bên dưới, cẩn thận lấy ra một bịch lớn đèn cầy và một
ống trúc, đem đến đặt trước mặt Phạm Quân. Ba người bắt đầu mở ra
xem xét.
Bịch đựng đèn cầy làm bằng vải thô, dường như nó đã ở đây thời
gian quá lâu nên đã mục rửa gần hết, nến bên trong phần lớn đều bị
chuột gặm nát, cây còn nguyên chiếm không quá ba phần. Hắn tò mò
nhìn ống trúc trên tay nàng, khẽ hỏi:
“Cái ống đó dùng để làm gì vậy?”
Tiểu hồ tinh tròn mắt hỏi:
“Chủ nhân không biết trúc lửa sao?”
“Chưa nghe bao giờ. Mà đừng gọi ta là chủ nhân, gọi thiếu gia được
rồi.”
“Vâng!”
Tiểu xà tinh giải thích:
“Ống này gọi là Trúc Lửa, bên trong có chứa Bạch Diêm, chỉ cần
tiếp xúc với không khí ấm liền tự bốc cháy.”
Nàng mở nắp ống trúc ra, thổi nhẹ vào đầu cháy, một ngọn lửa xanh
nhỏ lập tức xuất hiện.
Phạm Quân cầm lên một cây nến, đưa bấc nến châm vào lửa, ánh sáng
lung linh tỏa ra soi sáng miếu hoang, chiếu rọi ba người. Ánh sáng từ
nó hắt lên bốn vách tường, chập chờn mờ ảo. Không khí có chút
tĩnh mịnh.
Dưới ánh sáng của ngọn nến, tiểu hồ tinh bây giời mới thấy rõ
diện mạo Phạm Quân, lập tức ngỡ ngàng vì độ soái của hắn.
Tiểu xà tinh tuy đã thấy khi hắn lao vào cứu các nàng, nhưng do
hoảng loạn quá nên không chú ý, giờ ngắm kĩ, nàng cũng phải thất
thần hồi lâu.
Nam nhân trước mặt mày kiếm, mắt phượng, ngũ quan tinh xảo, như đẽo;
như gọt, tóc dài ngang thắt lưng, chẻ hai mái, xõa ra trông rất hoang
dã. Hắn sỡ hữu một đôi con ngươi đen láy trong suốt nhưng nếu nhìn
lâu tâm trí rất dễ bị hút vào. Trên mi tâm hắn có một ấn kí màu
đen tỏa ra khí tức tà dị, nhìn kĩ hơn mới biết nó có hình một
ngọn lửa. Hắn khoác trên người trang phục nông dân màu nâu đất khá
giản dị, đặc biệt bên tay phải có đeo một chiếc vòng ngọc kim sắc,
dưới ánh nến phát xạ những tia sáng lấp ánh xinh đẹp, tuy trông
không phù hợp với y phục hắn đang mặc nhưng rất có cá tính.
Hai nàng vừa định mở miệng nói chuyện thì bị tiếng “A” kinh hãi
làm giật mình.
“Cái vòng gì đây, nó xuất hiện trên tay từ lúc nào vậy? Là hai
nàng đeo cho ta đấy à?” Phạm Quân phát hiện trên tay có cái vòng
ngọc, quay sang hỏi hai nàng.
Hai nàng đồng thời lắc đầu.
“Vừa rồi thấy chiếc vòng tay của thiếu gia đẹp quá, muội còn đang
tính mượn xem mà. Vậy thiếu gia cũng không biết nó sao?” Tiểu hồ
tinh khẽ nghiêng đầu, vừa hỏi vừa đưa tay sờ vào vòng ngọc.
“Không, ta chưa từng đeo vòng… mà sao nó trật vậy, kéo mãi không ra.”
“Ừm… Trên trán thiếu gia có… một ấn kí hình ngọn lửa, thiếu gia có
biết nó không?” Tiểu xà tinh trầm ngâm một lát rồi hỏi.
“Cái gì? Gặp quỷ rồi!” Phạm Quân xoa xoa mi tâm, kinh hãi nhìn xung
quanh, sau lưng bất giác thấy lành lạnh.
Hắn châm thêm một ngọn nến, cầm nó trên tay, đứng dậy quơ qua quơ lại
trong không trung, kiểm tra các hướng, hồi lâu không phát hiện gì thì
thở phào một hơi. Vừa lúc quay người lại, ánh nến chiếu lên bức
tượng thần duy nhất trong căn phòng, hiện ra khuôn mặt ông lão già nua
khiến sắc mặt hắn đại biến, vẻ mặt kinh hoàng, lui lại hai bước,
sau lưng mồ hôi lạnh ướt một mảng lớn.
Ông ta được làm bằng nguyên khối ngọc tạc, có mái tóc bạc trắng
quấn cao, trên người khoác huyết sắc đạo bào thêu họa tiết hỏa
diễm, trên tay cầm gậy như ý, phong thái tự tại, bễ nghễ chúng sinh.
Rõ ràng ông ta mới vừa rồi xuất hiện trong giấc mơ của hắn, song
điều làm hắn kinh hãi chính là đôi mắt của ông ta không ngờ lại
chuyển động, nhìn về phía hắn.
Phạm Quân nổi cả gai óc, toàn bộ mười vạn tám ngàn lỗ chân lông
dựng đứng, không dám thở mạnh.
Hai cô nàng cũng phát hiện điều dị thường, lập tức ngồi dậy, cầm
theo nến chạy đến sát bên người hắn, nhìn chằm chằm vào bước
tượng, vẻ mặt cảnh giác.
Mặc dù đáy lòng sợ hãi nhưng Phạm Quân vẫn kéo hai tiểu yêu tinh về
sau lưng, giang tay bảo vệ. Yêu tinh quỷ quái gì hắn không quan tâm,
chỉ cần biết hai nàng còn nhỏ, vẻ ngây thơ, thuần khiết ấy tuyệt
đối không phải giả tạo, nếu mình không ra sức bảo vệ thì không đáng
làm nam nhân.
Ánh mắt hai tiểu yêu tinh lóe lên dị mang, trong lòng không biết nghĩ
gì, vẫn nhu thuận đứng sau lưng hắn.
“Ngài muốn gì ở bọn ta?” Phạm Quân trầm giọng, nhìn không chớp mắt
vào bức tượng.
Bỗng một hư ảnh mở ảo hiện ra, dần ngưng thực, lơ lửng trước tượng
ngọc, bề ngoài không khác gì ông lão hắn thấy trong mơ.
Ông lão lướt mắt qua hai tiểu yêu tinh rồi nhìn chăm chú vào mắt
Phạm Quân, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn đục:
“Ngươi không hỏi lão phu là ai sao?”
“Không cần thiết. Ta chỉ cần biết ngài muốn gì ở ta.” Hắn lắc đầu.
“Đứa nhỏ này thật thiếu lễ phép.”
Ông lão khẽ cười, sau một hồi trầm ngâm, tiếp tục nói:
“Bản tôn của lão phu đã toái diệt, nguyên thần lâm vào ngủ say trong
Kim Cương Trác. Ta chỉ là một luồng thần niệm được lưu lại trong bức
tượng này trước khi nguyên thần ngủ say, chính là chờ ngươi đến.”
“Ngài chờ ta?” Hắn khó hiểu, hỏi.
“Đúng vậy! Lão phu chờ ngươi đã hơn vạn năm.”
Sắc mặt Phạm Quân khẽ biến, lắc đầu nói:
“Không có khả năng. Ngài đang đùa ta?”
“Lão phu biết ngươi đang nghĩ gì. Giấc mơ ấy là thực và thế giới
này hoàn toàn là thực.”
“Ngài biết ta là ai?” Hắn ngây người hỏi, trong lòng cuộn sóng.
Hai tiểu yêu tinh nghe không hiểu câu nào nhưng vẫn không dám lên tiếng,
nhu thuận đứng sau lưng.
“Ngươi bây giờ mới chính là ngươi.” Ánh mắt lão thâm thúy, nói.
“Ta chẳng hiểu ngài đang nói gì cả.”
“Đến lúc cần biết, tự nhiên sẽ biết.” Dừng một chút rồi lão
chuyển đề tài:
“Nguyên thần của lão phu đang ngủ say trong khuyên ngọc trên tay ngươi.”
Phạm Quân giật mình, chỉ vào vòng ngọc kim sắc trên tay phải, trợn
tròn mắt, lắp bắp hỏi:
“ Ngài nói là… ngài đang ở trong này.”
“Đúng vậy. Nó tên Kim Cương Trác, là bảo bối của sư huynh ta.” Ánh
mắt lão xa xăm, bình thản nói, trong mắt lóe lên hàn quang, trầm ngâm
một lát, tiếp tục nói:
“Lần trước gặp ngươi ta có nói sẽ cho người một hồi tạo hóa. Ngươi
có muốn bái ta làm sư phụ không?”
Phạm Quân lập tức kinh hỷ. Từ khi hắn nói chuyện với lão thì tinh
thần cảnh giác cùng sợ hãi cũng dần biến mất, nếu lão có ý hại
hắn thì cũng không cần nhiều lời, trực tiếp một chưởng là xong. Vã
lại hắn dầu gì cũng là người trái đất, bái sư cũng giống như nhận
thầy giáo, có gì phải do dự cơ chứ. Hắn vội quỳ xuống, dập đầu
một cái, hô:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lão thấy hắn quyết đoán vậy thì rất là hài lòng, mỉm cười hiền
từ, nói:
“Đứng lên đi!
Phạm Quân đứng dậy, hai tay phủi bụi, sau đó hưng phấn nhìn chằm
chằm vào lão, xòe hai tay.
Lão cảm thấy kì quái, không nhịn được, hỏi:
“Con làm gì vậy?”
“Sư phụ thu đồ đệ thì phải tặng quà chứ bái sư chứ. Sư phụ an tâm,
đệ tử là người không thích đòi hỏi, cho tiên thuật hay tiên đan gì
cũng được cả.” Hắn sắc mặt không đổi, nói.
Lão cảm thấy mình đã sai khi nhận hắn làm đồ đệ, cả đời lão chưa
thấy ai đòi quà sư phụ thẳng mặt như hắn.
“Chẳng phải ta cho con Kim Cương Trác rồi sao? Đây là khẩu quyết vận
hành.” Lão phất tay, một luồng huyết quang lao vào mi tâm Phạm Quân.
Trí nhớ của hắn xuất hiện mười ba ấn quyết cùng mười ba câu khẩu
quyết cực kì ảo diệu, tối nghĩa. Nếu không phải lão ta khắc trực
tiếp vào não hắn thì dù học mười năm cũng không thể ghi nhớ hoàn
toàn.
Lão tiếp tục nói: “Nó vừa là tiên bảo vừa là hư bảo, đã được sư
phụ gia trì một tia lực lượng hư không đủ mở ra một tiểu thế giới.
Nguyên thần của ta chính là ở bên trong. Kim Cương Trác này chứa mười
hai phép thần thông, lần lượt được mở ra ở mười ba cảnh giới khác
nhau.”
Phạm Quân nghe lão nói một loạt như thế thì ngẩn người, chả hiểu
gì sất. Loáng thoáng biết được là cái vòng này rất lợi hại.
“Sư phụ không còn thời gian nữa, ta chờ ngươi quá lâu, giờ phải trở
về với nguyên thần. Bên trong giới khuyên có một số điển tịch cùng
công pháp, ngươi hảo hảo tu luyện, đến khi thành tiên nhớ dùng tiên
khí khôi phục nguyên thần cho ta… Tên của sư phụ là Linh Bảo Quân.”
Dứt lời, hư ảnh của lão hóa thành huyết tuyến, dung nhập vào Kim
Cương Trác.