Trực Giác Nữ Nhân


Người đăng: justalee1001@

Phạm Quân gấp rút vỗ túi trữ vật, lấy một viên tiên ngọc còn nguyên gắn vào
Tam Phong Hóa, sau đó phất lên trời một cái.

Đột nhiên Tam Phong Hóa tỏa ra kim quang mãnh liệt như muốn xé rách vạn vật,
vài nơi trong không gian trở nên vặn vẹo, cơ thể bốn người lắc lư liên tục,
không cách nào đừng vững.

Vẻ mặt tam nữ trắng bệch, không trụ được ngã nhào xuống đất, vội vàng ngẩng
đầu nhìn lên, vì các nàng đã từng thấy Phạm Quân sử dụng cây phất tử này biến
ra hắc long nên không còn khiếp sợ như lần trước, trong mắt phần lớn là vẻ tò
mò. Chỉ là các nàng không hiểu tại sao Phạm Quân có hành động như vậy.

Luồng kim sắc quang mang chợt lóe, từ Tam Phong Hóa bay vút lên trời. Luồng
sáng thu lại hiển lộ một con sói cao trăm trượng, toàn thân kim sắc óng sáng
quang, từng sợi lông cứng rắn khi di chuyển va chạm vào nhau vang lên keng
keng tựa như có thể đâm thủng cả thiên địa.

Con sói ngửa đầu hú một tiếng dài vang vọng hàng trăm dặm khiến dân chúng ai
nấy cũng hoảng sợ tưởng lang thần giáng lâm, quỳ xuống dập đầu liên tục.

Phục lão, Lâm lão, đám người Thủy Tề, Lục Tiểu Yến, người bí ẩn trong Quỷ Dị
Sâm Lâm cùng vô số tông môn, giáo phái sắc mặt đại biến, dừng hết tất cả hành
động, nhìn chằm chằm vào kim lang trăm trượng đang hú dài trên bầu trời.

Lục Tiểu Yến đứng phía trên Lâm gia nên biết chuyện gì vừa xảy ra, không ngờ
cây phất tử trong tay Phạm Quân phóng ra khí linh mạnh mẽ như thế, dường như
không yếu hơn nàng bao nhiêu.

Nàng cúi đầu trông về Phạm Quân như muốn xem thấu hắn, tự hỏi:

“Trên người hắn còn cất dấu bao nhiêu bí mật nữa đây?”

Lục Tiểu Yến không biết vì sử dụng nguồn tiên khí là tiên ngọc nên Vô Sắc Đạo
Quân chỉ lộ ra tu vi bằng nàng chứ nếu trong người Phạm Quân có tiên khí mà
trực tiếp truyền vào thì không phải đơn giản như vậy.

Kim lang trên trời sau khi dừng hú liền thu nhỏ lại, qua ba nhịp thở hóa thành
một lão hòa thượng đầu trọc bụng bự, mặc áo cà sa thêu chỉ vàng, khuôn mặt từ
bi độ lượng, nếu không thêm ánh mắt lấm lét, liếc qua liếc lại liên tục thì
chẳng khác gì một vị phật trên núi tu di.

Phạm Quân há hốc mồm nhìn Vô Sắc Đạo Quân, chưa thấy lão hòa thượng nào có bản
mặt dâm dê như vậy, ánh mắt láo liên kia, hình như đang tìm nữ nhân thì phải.

“Ngươi muốn chết hay sao mà ngơ ngơ ngác ngác như thế hả?” Giọng Diệu Hiền
nương nương vọng ra.

Phạm Quân nâng Tam Phong Hóa, phất một cái nữa lên trời.

Lần này không có ánh sáng kinh người như trước mà chỉ có một đạo hồng sắc
quang mang cỡ hai thước lao về phía Vô Sắc Đạo Quân.

Hồng sắc vừa hiện, hơi nóng kinh khủng ập thẳng vào Phạm Quân khiến da mặt hắn
đỏ bừng, đau rát không thể chịu nổi, lập tức co dò chạy một mạch mấy trượng
mới dám dừng lại, thế mà lưng vẫn còn thấy nóng ran, tựa như đằng sau là một
hồ dung nham.

Hắn sực nhớ gì đó, hoảng sợ quay đầu xem tam nữ, phát hiện không ngờ các nàng
còn nhanh hơn hắn, tựa như có chuẩn bị trước, sau khi sức nóng ập đến liền núp
vào sau tường, chỉ thò ba cái đầu nhỏ nhắn ra quan sát, bắt gặp ánh mắt của
hắn thì che miệng cười.

Phạm Quân định mở miệng nói gì đó nhưng bị biến cố trên bầu trời làm cho kinh
ngạc, đạo hồng sắc quang mang đang rượt Vô Sắc Đạo Quân chạy té khói.

Lão vừa bay vòng vòng vừa hét:

“Mô phật!!! Lão bà thỏ ngươi đừng hiếp người quá đáng, coi chừng bần tăng xuất
chiêu Bóp Dú Long Trảo Thủ đó.”

Đạo hồng sắc nghe như thế liền bay nhanh hơn gấp mấy lần, qua vài lần thở đã
tiếp cận lão được, dồn hết sức đập vào mông khiến áo cà sa ở đó cháy mất một
mảng lớn, lộ ra cái mông trắng nõn.

Vô Sắc Đạo Quân hú lên một tiếng thê lương, tay che mông, vẻ mặt ủy khuất, bay
thêm một đoạn mới quay lại nhìn vào Diệu Hiền nương nương.

Hồng sắc dần thu lại, lộ ra cô bé cỡ tám tuổi mang vẻ mặt lạnh lùng. Tóc nàng
dài gấp đôi chiều cao cơ thể, thả tự nhiên tung bay trong gió. Nàng mặc một bộ
y phục ngoại cỡ màu đỏ, trên mi tâm có một ấn ký màu đen hình ngọn lửa, hơi
giống cái của Phạm Quân.

Diệu Hiền nương nương nhìn Vô Sắc Đạo Quân cười lạnh, nói:

“Ta không có hiếp người, chỉ hiếp chó thôi.”

Phạm Quân nghe âm thanh lanh lảnh như họa mi cùng bộ dáng nữ hài của Diệu Hiền
thì trợn mắt. Vô Sắc còn kinh ngạc hơn hắn, há hốc mồm, cằm muốn chạm đất.

Lão lắp bắp, nói:

“Thiên tai! thiên tai! Tiểu cô nương ngươi… là Diệu Hiền đó sao?”

Diệu Hiền hơi nghi hoặc, cúi đầu xem xét cơ thể, bỗng giật mình hét toáng lên:

“A! Sao ta biến thành tiểu nữ hài thế này?”

Nàng mở miệng định nói gì nữa thì bị tiếng sét xé tai làm giật mình.

Diệu Hiền và Vô Sắc sắc mặt trở nên nghiêm túc, nhìn nhau gật đầu, hóa thành
hai đạo hồng quang và kim quang cấp tốc lao về phía Phạm Quân.

Phạm Quân đã hiểu, phất Tam Phong Hóa lần nữa, bắn ra hắc quang, cuồng phong
nổi lên, trực tiếp hóa thành một nam tử hắc bào sở hữu gương mặt đẹp trai và
tà dị hơn cả Phạm Quân.

Huyền Long đứng lơ lửng trên đầu Phạm Quân, hai đạo hồng quang và kim quang
cũng vừa đến, hóa thành Diệu Hiền nương nương và Vô Sắc Đạo Quân, chia ra đứng
tạo thành tam giác cân.

Ba người bấm niệm pháp quyết giống nhau, qua vài nhịp thở, cơ thể hóa thành
luồng khí, dung hợp lại hóa thành tam sắc khí, ập xuống tạo thành quả cầu bao
lấy Phạm Quân.

Tam nữ ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng khẽ động, trực giác
của nữ nhân cho biết nếu để mọi việc tiếp tục diễn ra, các nàng và hắn sẽ
chính thức xa nhau, rất lâu sau mới gặp lại, hoặc là không bao giờ nữa.

Trong tâm trạng gấp gáp chính bản thân cũng không hiểu, tam nữ mặc kệ chuyện
gì xảy ra, vội vàng lao về phía quả cầu khí tam sắc.

Tay Tước Nhi gần chạm vào quả cầu liền bị một lực lượng hùng mạnh hất văng ra,
ngã nhào xuống tuyết, khóe miệng chảy ra tia máu.

Bảo Nhi và Long Nhi giật mình, chạy lại đỡ Tước Nhi dậy.

Tất cả sự việc xảy ra chỉ trong vài hơi thở, quả cầu khí tam sắc thu nhỏ lại
chỉ còn nắm tay, lóe lên, hóa thành quang tuyến, trong chốc lát đã xa khuất
tầm mắt tam nữ.

Tam nữ vội đứng dậy, ngơ ngác trông về phía chân trời, trực giác mà các nàng
không mong muốn nhất đã xảy ra. Vai các nàng run run, nước mắt lưng tròng,
nghẹn ngào không biết nên làm thế nào cho phải.

Long Nhi, cô nàng e thẹn tiếp xúc với Phạm Quân sớm nhất, tuy ít nói nhưng yêu
hắn hơn bất cứ người nào khác, giờ đây trong đầu xẹt qua từng kỷ niệm về hắn,
cái bộ dáng tỏ vẻ chính trực đầy thiếu xót, vẻ mặt hớn hở khi được khen, dùng
mưu kế cứu nàng sau đó ra sức chữa trị dù khi ấy chưa là gì của nhau, đi tìm
nàng với cái thân thể đẫm máu vì sợ nàng suy nghĩ dại dột, cùng nhau vào tiểu
thế giới vui đùa, cùng nhau xông vào Lâm gia cứu đại tỷ, dù mắc mưa vẫn muốn
đưa ô cho nàng, cùng đi chơi, cùng ăn, cùng uống, cùng ngủ, kể chuyện cho nàng
nghe, hắn… hình như chưa kể xong kết cục của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài như
thế nào phải không nhỉ?

Mỗi hình ảnh lượt qua, khóe miệng Long Nhi lại cong lên một chút, nàng chìm
vào hồi ức, cứ nghĩ mình đang cười nhưng chỉ người ngoài mới biết, gương mặt
nàng ướt đẫm vì lệ.

Lục Tiểu Yến đứng trên Lâm gia, vẫn chưa đuổi theo Phạm Quân mà nhìn tam nữ,
thở dài một hơi, trực giác của nàng cũng có chút giống tam nữ, không hiểu tại
sao lại thấp thỏm không yên, hình như có chuyện gì đó nguy hiểm sắp đến với
hắn.

Thân thể nàng chợt lóe, xuất hiện trước mặt tam nữ khiến các nàng giật mình
lui lại một bước.

Tước Nhi vẻ mặt cảnh giác, giơ tay chắn trước Long Nhi và Bảo Nhi, hỏi:

“Cô là ai?” Nhưng liền sực nhớ gì đó, kinh ngạc hô lên:

“Cô là tiểu Yến của Vạn Xuân Lâu!?”

Lục Tiểu Yến dù sao cũng là nữ nhân, nhìn một cái là nhận ra ngay ai có tình
cảm với Phạm Quân nhiều nhất. Nàng lướt qua trên người Long Nhi vài lần, hừ
một cái nói:

“Nếu không phải các ngươi là tiểu thiếp của Phạm Quân thì dù có thiên linh căn
ta cũng vứt.”

Dứt lời, nàng phất tay bắn ra lục quang, bao phủ lấy tam nữ khiến các nàng lâm
vào hôn mê. Lục quang cầu thu nhỏ lại, chui vào chiếc nhẫn trên ngón tay phải.

Xong việc, thân thể Lục Tiểu Yến lóe lên, thuấn di liên tục về hướng Phạm Quân
biến mất.

Trên đường di chuyển, nàng nhấc tay rút toàn bộ châm hoa trên đầu, mái tóc xõa
dài tung bay trong gió, màu bạc bỗng xuất hiện từ chân tóc từ từ lan ra hết
toàn bộ mái tóc, toát lên vẻ yêu dị. Sau đó nàng chậm rãi lột tấm da trên mặt
xuống, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc, khuynh nước khuynh thành lấn át hoàn toàn
tam nữ trên mọi phương diện. Trên tay xuất hiện một mảnh vải từ bao giờ, nàng
mang nó lên mặt che đi dung mạo của mình.

Nàng, chuẩn bị đại khai sát giới.

Lão tổ của các tông môn giáo phái nhìn tình huống có vẻ không kiểm soát được,
hơi do dự một lát nhưng vẫn hướng về phía Phạm Quân bay theo.


Nghịch Đảo Càn Khôn - Chương #22