Người đăng: justalee1001@
Phạm Quân vẻ mặt hơi cổ quái, do dự không biết có nên hỏi hay không, ba tên
này phát ngôn chả khác gì mấy thằng đầu đường xó chợ. Đặc biệt nhất là con chó
cứ mở miệng là mô phật, rõ ràng lưu manh mà giả danh tri thức.
“Các vị là ai?”
Hắc long cười hắc hắc, tự đắc nói:
“Đại gia chính là Huyền Long Đại Cao Đế ở Huyền Long cung, từng danh trấn tiên
vực, người người triều bái.”
Con chó nói:
“Mô phật, bần tăng danh tự là Thích Thẩm Dụ, à nhầm, Thích Thẩm Du, đạo hiệu
Vô Sắc Đạo Quân, nơi tu hành là Vạn Nữ cung.”
Phạm Quân vẻ mặt càng thêm cổ quái, thần sắc nghi hoặc, thầm nghĩ: “Thích Thẩm
Du mà lấy hiệu Vô Sắc, đã tự nhận vô sắc còn ở Vạn Nữ cung, sao mâu thuẫn quá
vậy.”
Người được gọi là lão bà thỏ hắng giọng hai cái, âm thanh biến đổi ngọt xớt:
“Tiểu nữ là Diệu Hiền nương nương ở Ôn Nhu cung, tính tình như tên gọi, rất
hiền, tên nào bảo tiểu nữ dữ cũng không sao, tội không nặng, chỉ bị trừu hồn
luyện phách chín chín tám mốt ngày thôi.”
Chỉ bấy nhiêu thôi của Diệu Hiền nương nương cũng đủ khiến Phạm Quân nổi hết
cả da gà, ác vậy mà xưng Diệu Hiền, còn ở Ôn Nhu cung, bất ngờ lớn nha.
Hắn ngẫm về mấy tên gọi của họ, thấy cái nào cũng thâm dễ sợ, bất giác phì
cười một cái.
Diệu Hiền tưởng hắn cười mình liền quát ra:
“Ngươi cười cái gì hả? Ta không nói sai chỗ nào nhé.”
Hắn vội lắc đầu lia lịa đáp:
“À không, ta chỉ nghĩ đến chuyện khác nên cười thôi.” Sau mới sực nhớ gì đó,
vẻ mặt kinh hỷ, đó liền hỏi:
“Các vị là tiên nhân sao?”
“Mô phật, thí chủ nói chuẩn con mẹ nó rồi.”
“Các vị ra ngoài được không? Chứ thế nàr khó coi quá.” Phạm Quân hơi khó chịu
khi giao tiếp với nhau qua cây phất tử.
“Bọn ta mà ra được thì chẳng rảnh mà ở trong này ngây người mấy vạn năm đâu,
thét gần chạm đến ranh giới của tuyệt thế tự kỉ luôn rồi.”
Diệu Hiền nương nương vừa nói xong, Hắc Long tiếp lời:
“Phải có người triệu hồi cùng nguồn tiên khí duy trì mới ra ngoài được. Hừ!
Đại gia hôm trước vừa đến lượt, định nuốt hết mấy tên đó mà ngươi dám phá
hỏng, muốn ta tức chết mà. Ây da, nhắc đến lại thèm, đói quá, đói quá.”
“Mấy tháng nay các vị sao không lên tiếng, đúng rồi, các vị vừa bảo ta bước
vào Vô Cực gì đó, có thể nói rõ hơn được không?”
Cây phất tử không phát ra âm thanh nào nữa, Phạm Quân rất quan tâm về Vô Cực,
định giục thì nghe Diệu Hiền nương nương thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
“Chuyện này dù sao cũng không thể rút lại, thôi thì cho ngươi biết… Bọn ta
từng bị Thông Thiên giáo chủ ép phải mở tâm thề rằng nếu có một ngày gặp được
tu sĩ bước lên Vô Cực đạo phải nhận làm chủ nhân, vĩnh viễn bảo hộ và nghe lời
hắn, mà tâm thề một khi được lập ra, người lập nếu làm trái thì đạo tâm đổ vỡ,
hủy hồn diệt phách, không thể luân hồi. Bọn ta khi đó ấn định tu sĩ Vô Cực
không thể xuất hiện tại tân thế nên cũng chấp nhận thề cùng chịu bị phong ấn
trong cây phất tử này, không ngờ hơn ba vạn năm sau nó nằm trong tay ngươi,
ngươi lại vô tình phá vỡ quy tắc thiên địa, bước vào vô cực cảnh, lời thề năm
xưa buộc phải thực hiện.”
“Thông Thiên giáo chủ trong lời nói các vị là Linh Bảo Quân, sư phụ ta sao?”
“Cái gì??? Linh Bảo Thiên Tôn là sư phụ ngươi? Ba âm thanh mang theo khiếp sợ
thốt lên.
Giọng nói Diệu Hiền nương nương không còn bình tĩnh như trước:
Một tên nhóc hạ phẩm linh căn Luyện Khí kỳ như ngươi mà được một trong tam
thanh để vào mắt, chuyện này điên rồ cỡ nào, lên tiên vực mà tung tin này ra
không nghi ngờ là chuyện cười lớn nhất trong vạn năm qua, có khi người tung
tin còn bị Triệt giáo hạ Huyết Sát Lệnh.
“Chẳng phải các ngươi đều đã thấy rồi sao? Lúc thần niệm sư phụ hiện lên lần
hai ở Lâm gia, cây phất tử này đã ở bên cạnh ta khi đó mà.” Phạm Quân hơi ngạc
nhiên, có chút rối với câu nói của nàng.
“Trước khi ngươi triệu hồi đại gia, bọn ta đang trong thời kỳ ngủ say lần thứ
chín, sau này vì tiên khí dồi dào phủ xuống mà được đánh thức, còn trước đó
hoàn toàn không biết chuyện này xảy ra.”
Không đợi hắn hỏi, Vô Sắc Đạo Quân, người nãy giờ im lặng lên tiếng:
“Mô phật, theo bần tăng chuyện này cũng chẳng phải việc không thể xảy ra, các
ngươi cũng mới thấy tiểu bối này vừa bước vào Vô Cực đạo đấy thôi, thử hỏi
trong thời tân thế này có mấy ai đủ vận khí tiến vào Vô Cực, phải biết Vô Cực
Chân Kinh, một trong bát cấm đã biến mất hàng ngàn vạn năm từ thời thượng cổ,
mà cho dù có cũng không thể sống qua kiếp diệt.”
Diệu Hiền nương nương nói:
“Con chó này tuy hàng ngày cà lơ nhưng phát biểu không sai, tu sĩ Vô Cực cảnh
kinh khủng thế nào thì chắc hai ngươi cũng nghe đến vụ đại náo thiên đình của
Thạch Hầu hơn vạn năm trước, nghe nói tên này cũng là một trong những thân
truyền đệ tử của Thông Thiên giáo chủ, bước lên Vô Cực đạo, chân đạp cửu
thiên, đánh bại Ngọc Đế, đòi ngồi lên ngôi vị, tự xưng Tề Thiên Đại Thánh.”
Ban đầu Phạm Quân nghe Tôn Ngộ Không có thật thì cực kỳ khiếp sợ, nhưng nghĩ
thế giới này do người trái đất làm ra, nhân vật nổi tiếng như thế tồn tại cũng
là chuyện đương nhiên.
“Các ngươi nói ta đã bước lên Vô Cực đạo, chính là cảnh giới trong truyền
thuyết đấy sao?” Hắn hỏi đến vấn đề trong lòng quan tâm nhất.
Diệu Hiền nương nương không che giấu, đáp:
“Đúng vậy, Vô Cực đạo là con đường khủng khiếp nhất trong các đường tu luyện,
tu sĩ luyện thành công có tư cách bá đạo, ngạo thể cửu thiên, tru tiên, diệt
thần, trảm quỷ, trừ yêu không gì có thể cản bước chân hắn, đến Thiên Đạo cũng
không thể quản lý được thì ai dám tranh phong.”
“Không ngờ lại lợi hại như vậy.” Phạm Quân ngẩn người, thầm nói.
Hắc long tặt lưỡi, nói:
“Tiểu tử ngươi rất may mắn có được sư phụ tốt đấy, nên biết tu sĩ trước thượng
cổ muốn bước lên Vô Cực đạo ắt phải có Vô Cực Chân Kinh hướng dẫn, chuẩn bị kỹ
càng về mọi mặt chờ thiên kiếp hàng lâm. Độ kiếp không cho phép ngoại nhân can
thiệp, nếu cố ý làm trái người can thiệp sẽ bị lây thiên kiếp mạnh gấp mười
lần, cực kỳ đáng sợ. Hên là thiên kiếp cho phép pháp bảo cùng khí linh chống
đỡ nên ba chúng ta có mặt ở đây chính là còn đường sống duy nhất của ngươi.”
Phạm Quân trợn mắt, hít một ngụm khí lạnh, cuối cùng sư phụ này thông thiên
đến cỡ nào mới sắp đặt được như thế, biết hắn sẽ lên Vô Cực đạo, tiếp nhận
thiên kiếp mà gửi ba đại tiên nhân này đến giúp chống đỡ, đỉnh nhất là nó được
bày ra từ hơn ba vạn năm trước chứ không phải mới ngày một ngày hai.
Hắn bỗng giật mình, ngước nhìn bầu trời, thấy hắc vân đang ùn ùn kéo đến, ẩn
ẩn trong đám mây có tia sét chớp nhá.
Thời tiết rét buốt cũng không thể ngăn Phạm Quân đổ mồ hôi, tay chân hắn run
lên cầm cập, cả người có rúm, giọng nói biến đổi:
“Theo các ngươi nói thì thiên kiếp chuẩn bị hàng lâm sao?”
“Tên tiểu tử này… ngươi sợ chết đến vậy?” Diệu Hiền nói có vẻ ngạc nhiên.
“Ha ha, đại gia càng ngày càng thấy ngươi thuận mắt, cái tính nhát gan này rất
giống với đại gia. Tham sống sợ chết là lẽ thường của mọi sinh linh, không có
gì phải xấu hổ cả.”
“Mô phật, thí chủ không sai.”
Phạm Quân không quan tâm lời bọn họ trêu chọc, vẻ mặt gấp gáp hỏi:
“Làm thế nào để ba ngươi ra giúp ta chống lại thiên kiếp bây giờ? Ta không
muốn thành gà nướng lu đâu.”
“Yên tâm đi, ngươi còn hơn một viên tiên ngọc, đủ thời gian cho ba chúng ta
chống đỡ đến lúc thiên kiếp biến mất, nhưng chỉ qua lần này thôi, thiếu tiên
ngọc thì lần sau chỉ có thể tự mình độ kiếp.” Diệu Hiền nương nương lên tiếng.
Hắn thở phào một hơi, hiện tại chưa cần quan tâm lần sau là khi nào, bây giờ
thoát chết là tốt rồi.
Phạm Quân tiếp tục nhìn trời một lát, khẽ hỏi:
“Có vẻ lâu nhỉ?”
“Mô phật, thí chủ muốn bị đập sớm vậy sao? Không ngờ đến bây giờ bần tăng mới
biết thí thích thể loại ngược.”
“Ta muốn cho các ngươi bị đập sớm thì đúng hơn… trong lúc chờ thiên kiếp các
ngươi giảng cho ta một vài vấn đề về tu luyện được không, ta chẳng có điển
tịch nào để nghiên cứu, gặp chuyện gì cũng mờ mịt, rất khó chịu.”
“Ngươi hỏi đi, nếu biết cũng không giấu làm gì, dầu sao ngươi cũng ấn định là
chủ nhân đời này của bọn ta.”
…