Khu Vật Thuật


Người đăng: justalee1001@

Ngoài đống y phục màu đen, Phạm Quân thấy có mấy chục viên đá màu trắng đục,
hai cuốn Luyện Khí sơ cấp pháp thuật là Hỏa Đạn Thuật và Khu Vật Thuật, một
cuốn Luyện Khí trung cấp pháp thuật Tụ Linh Chưởng, một cuốn Luyện Linh Cửu
Thiên hướng dẫn tu luyện đến Luyện Khí tầng chín, một tấm bùa màu vàng, một
thanh kiếm, Thiên Cơ Đạo của sư phụ và cuối cùng là một cái ngọc giản.

Phạm Quân nhìn đống đồ mà mừng như điên, không ngờ rằng Đường Khinh có nhiều
đồ tốt như thế, nhất là ba cuốn pháp thuật khiến hắn hưng phấn mãi thôi. Cái
hắn cần nhất lúc này chính là pháp thuật, tự nhiên nó từ trên trời rơi xuống,
chẳng khác nào đưa than sưởi ấm vào ngày tuyết rơi.

Phấn khích lật ra đọc mấy dòng, thấy câu nào cũng dễ hiểu liền an tâm, chắc
nhờ thông hết cuốn luyện khí cơ sở nên mới dễ dàng như thế.

Cầm thanh kiếm lên truyền linh lực vào, Phạm Quân vung tay chém vào hư không,
một đạo lục quang kiếm khí phóng xuất, trong chớp mắt chia cánh cửa sổ thành
hai nửa khiến tam nữ giật mình kinh ngạc.

Tuy một kiếm ấy đã rút hơn phân nửa linh lực nhưng hắn vẫn vui mừng khôn xiết,
chủ yếu cần có thứ phòng thân chứ hao hụt linh lực chỉ cần tu luyện lên tầng
hai, tầng ba là giải quyết được thôi, dầu gì hắn cũng chỉ mới tầng một, linh
lực ít đến đáng thương.

Phạm Quân đưa thanh kiếm cho các nàng tùy ý muốn làm gì làm. Là bùa vàng không
biết là gì nên bỏ qua một bên, hắn cũng chẳng dám thử truyền linh lực vào, nhỡ
nó phát nổ thì tính sao. Hắn cầm ngọc giản lên nhưng không biết là gì, xoay sở
một hồi hắn mới đặt lên đầu truyền linh lực và ý nghĩ vào thử xem có giống với
túi trữ vật không.

Ngay lúc ý nghĩ tiến nhập ngọc giản, rất nhiều thông tin kỳ lạ truyền vào trí
nhớ Phạm Quân. Hắn sắp xếp lại một chút, trong đầu hiện lên ba chữ Vạn Yêu
Kinh, nội dung chủ yếu nói về các sinh linh huyền bí trong thế giới này như
Ứng Long, Côn Bằng, Giao Long, Giao Nhân, Chúc Âm, Phượng Hoàng và rất nhiều
loài kỳ lạ khác. Cuốn kinh còn đặc tả một vài chi tiết quan trọng về từng loài
và lưu ý khi gặp phải chúng.

Cuối Vạn Yêu Kinh có đề cập sơ qua về một số chủng tộc trong truyền thuyết như
Vu tộc, Yêu tộc, quỷ thần Atula, quỷ thần Dạ Xoa, quỷ thần La Sát,…

Phạm Quân rất khâm phục người nào viết ra được cuốn kinh này.

Hắn đưa ngọc giản cho tam nữ rồi tiếp tục lật cuốn Thiên Cơ Đạo ra xem, dù đã
biết tất cả nhưng giờ xem lại vẫn kinh ngạc liên tục, các chương đều diễn tả
rất kỹ quá trình xây dựng bố cục, từ cách làm thế nào đến phản ứng của đối
phương được viết ra một cách bài bản.

Cái Phạm Quân quan tâm nhất chính là cách xuyên qua Quỷ Dị Sâm Lâm. Sư phụ
viết muốn băng qua nó chỉ có một con đường quy nhất chính là băng qua Cánh
Đồng Ma, vượt Vực Gió Hú, cuối cùng ra khỏi Quỷ Liên Cốc là vào khu vực an
toàn.

Nghe đến tên thôi hắn đã nổi cả da gà, đáy lòng hơi sợ hãi, do dự một lát, ánh
mắt Phạm Quân lộ vẻ kiêng quyết. Hắn phải rời đi, không lựa chọn khác, hắn
không muốn lại trở thành một phàm nhân yếu đuối như trước nữa.

Chả còn gì để nghiên cứu, Phạm Quân cùng tam nữ tiếp tục thổ nạp đến trời
sáng.

Ánh bình minh xuyên qua cửa sổ báo hiệu một ngày mới. Tiếng chim hót ríu rít
trên những hàng cây quanh phòng, gió thu mát mẻ thổi qua làm những cành lá nhẹ
nhàng va chạm xào xạc, tất cả hợp thành một bản giao hưởng êm dịu giúp lòng
người thư giãn.

Tia bình minh dịu dàng chiếu lên mặt, Phạm Quân từ từ mắt, hít một hơi thật
sâu, qua một đêm tu luyện không ngủ, tinh thần chẳng hề mệt mỏi mà ngược còn
cảm thấy thần thanh khí sảng, nhấc tay nhấc chân cảm thấy khỏe khoắn lạ
thường.

Đứng dậy vươn vai, bỗng xém chút té ngửa khi phát hiện trên da tam nữ phủ một
lớp chất bẩn. Hắn hoàn toàn bị đứng hình, không thể tin được chỉ chưa đầy một
ngày tu luyện, các nàng đã đột phá tầng một, bước vào tầng hai, trong khi cùng
thời gian mà hắn chỉ mới luyện ra một phần bể tụ linh.

Nhẩm tính một lát, với tốc độ hiện tại, hắn cần ít nhất hai mươi ngày nữa mới
có thể thử đột phá, mà còn chưa chắc đột phá thành công. Nghĩ đây hắn bỗng
dưng muốn khóc, ngẩng đầu nhìn trời, thấy toàn mái ngói liền mất hứng, mấy lời
than thở nuốt lại vào bụng.

Sáng nay Phạm Quân sẽ cùng tam nữ học pháp thuật.

Khu Vật Thuật là thuật pháp khống chế đồ vật, Hỏa Đạn Thuật là bắn ra cầu lửa,
Phạm Quân nghe xong ý kiến từng nàng thì quyết định học Khu Vật Thuật trước.

Thuật pháp này ngoài khống chế đồ vật còn giúp người tu luyện nâng cao khả
năng khống chế linh lực, điều này rất quan trọng đối với người tu tiên, nếu
linh lực được khống chế đến mức lô hỏa thuần thanh thì lúc chiến đấu, khi đối
phương sơ hở dễ xuất kỳ bất ý tấn công vào điểm yếu, chứ nếu tinh mắt nhìn ra
điểm yếu mà khống chế linh lực chẳng ra sao, xiêu xiêu vẹo vẹo thì còn khuya
mới đánh bại được, có khi lại lộ điểm yếu, bị đối phương phản công, chết lúc
nào chả hay.

Cuốn sách này được bọn họ đánh giá là thuật pháp căn bản nhất người tu tiên
cần nắm, sau này khi luyện những pháp môn, công pháp khác sẽ dễ dàng hơn,
giống như muốn may y phục thì cần có vải, muốn ra vải cần dệt tơ, muốn xuất tơ
phải nuôi tằm, Khu Vật Thuật chính một trong những con tằm giống, nếu con tắm
giống này ốm yếu, sinh ra tằm con cũng sẽ ốm yếu, tằm con này không thể nhả tơ
có chất lượng, tơ kém chất lượng làm sao giúp dệt được vải tốt, cuối cùng y
phục may ra chỉ là hạng hai.

Vậy suy ra Khu Vật Thuật càng lô hỏa thuần thanh thì khi luyện công pháp cao
hơn sẽ càng dễ dàng và uy lực phát càng lớn. Tất nhiên những người không chế
kém sau này luyện công pháp khác vẫn có thể bù đắp nhưng chắc chắn sẽ chậm hơn
nhiều.

Cho nên bốn người quyết học Khu Vật Thuật cho đến nơi đến chốn, ít nhất trước
khi lên phải nắm vững thuật pháp này.

Theo như chỉ dạy, bọn họ phải vận chuyển linh lực phóng ra từ hai tay tương tự
như chuyền linh khí cho người khác nhưng độ khó cao hơn rất nhiều. Nó khó ở
chổ linh khí gặp không khí dễ bị tán loạn, cần luyện tập nhiều lần, có kinh
nghiệm mới khắc phục được vấn đề này, tiếp theo phóng ra yếu thì chưa chạm
được vật, phóng ra mạnh dễ làm hư vật, còn phải cân nhắc ngoại cảnh sức gió,
trọng lực và nhiều thứ nhỏ nhặt để tùy cơ ứng biến, cuối cùng xem xét hình
dáng và sức nặng của vật tìm phương pháp tối ưu nhất để điều khiển.

Khi đã nắm được phần cơ bản thì chuyển sang phần bí thuật, giai đoạn này cực
ít người thành công vì cần ngộ tính và sự kiên trì rất lớn. Bí thuật ở đây
không phải bí mật mà do hiếm người luyện thành, thuật này không bí tự nhiên
lại bí.

Nó có hai chương lần lượt là Tụ Khí Hóa Hình và Nhược Trọng.

Chương Tụ Khí Hóa Hình phân tích kỹ lưỡng làm thế nào người tu luyện có thể
ngưng linh thành vật, như muốn tạo ra một bàn tay, bọn họ phải tưởng tượng nó
trong đầu rồi trong khoảnh khắc phóng xuất linh lực phải lập tức hóa thành
hình dáng, nếu không linh lực liền tán loạn.

Còn Nhược Trọng chính là cử trọng nhược khinh và cử khinh nhược trọng.

Luyện thành cử trọng nhược khinh, vật nhìn nặng nhưng lại điều khiển với tốc
độ kinh khủng, tựa như đang khống chế một sợi lông.

Luyện thành cử kinh nhược trọng, vật nhẹ như lông hồng nhưng sức nặng của nó
có thể so với một ngọn núi.

Kết thúc quá trình nghiên cứu, bốn người bắt tay vào luyện tập.

Phạm Quân vận chuyển linh lực về tay, tạo thành luồng khí vô hình chậm rãi đưa
ra ngoài cơ thể, vừa mới di chuyển được vài tất liền tán loạn trong không khí.

Tam nữ cũng không khác hắn là bao.

Sự kiên trì của Phạm Quân hiếm người so sánh, cạn linh lực thì thổ nạp, đầy
linh lực lại tiếp tục tu luyện, bất giác quên cả thời gian. Khi hắn thành công
đưa linh lực ra xa một trượng mới thỏa mãn thu tay, phát hiện trời đã tối mù,
tam nữ cũng không có ở trong phòng.

Hắn không để ý nhiều, lấy viên đá màu trắng trong túi trữ vật ra quan sát,
nghĩ mãi chẳng biết là gì, vừa lúc chuẩn bị ném nó vào túi thì một ý nghĩ xẹt
qua đầu, nghi hoặc thử hấp thu viên đá trên tay, đúng như hắn nghĩ, một luồng
linh khí nồng đậm đi qua tay chảy vào kinh mạch.

Phạm Quân mững rỡ, ra thứ này là linh thạch, liền kiểm tra số linh thạch trong
túi, được năm mươi ba viên. Hắn kinh hỷ đếm lại, đếm muốn trẹo tay cũng không
lòi ra viên nào nhưng vẫn cứ đếm. Sở thích của hắn giờ đây chỉ duy nhất là đếm
linh thạch.

Một lúc sau tam nữ mang đồ ăn đến, thấy hắn làm gì đó thì tò mò.

Bảo Nhi đi tới ngồi bên Phạm Quân, chớp chớp mắt hỏi:

“Tướng công đang làm gì vậy?”

“Đếm linh thạch.” Hắn không ngẩng đầu mà vẫn tiếp tục đếm, lâu lâu mỉm cười.

“Linh thạch là gì?” Tước Nhi hỏi.

“ Hấp thu nó sẽ được nhiều linh khí hơn thổ nạp.”

“Vậy cho thiếp một viên đi!” Bảo Nhi mắt sáng lên.

Phạm Quân liền khoát tay, nói:

“Không được, các nàng có cực phẩm linh căn làm ít hưởng nhiều, ta là xú linh
căn làm ít khỏi hưởng nên rất cần những thứ này.”

Tước Nhi nhẹ kéo tay Bảo Nhi, nói:

“Hắn nói không sai, tốc độ tu luyện của chúng ta đã rất cao, hắn dùng sẽ tốt
hơn.”

“Dạ, hi.”

Bảo Nhi thuận miệng nói vậy chứ chả có ý xin thật, thấy hắn mê mẩn như thế thì
phì cười, hai mắt cong lên hình trăng khuyết.


Nghịch Đảo Càn Khôn - Chương #16