Người đăng: justalee1001@
Từ khi đến thế giới tu tiên, hắn chưa có thời gian nghiên cứu cuốn sách này,
bây giờ lật ra xem mới phát hiện sự tối nghĩa của nó, sắc mặt trở nên khó coi.
Cuốn luyện khí cơ sở cực kì khó hiểu, Phạm Quân đọc năm lần bảy lượt chỉ nắm
được một chút nội dung trong chương hai.
Cuốn sách có năm chương, nội dung hướng dẫn người tu đạo luyện đến tầng ba
luyện khí kỳ. Chương một chỉ giới thiệu sơ bộ thế nào là luyện tinh hóa khí và
phương pháp thổ nạp. Chỉ riêng phần thổ nạp đã khiến hắn trợn mắt rồi, hít vào
ba ngụm thở ra một ngụm, liên tục không ngừng thì con người làm sao chịu nổi,
nổ phổi mà chết chứ chẳng đùa. Đến khi hắn đọc chương hai thì cũng hiểu tại
sao phải thổ nạp.
Thổ nạp là hít không khí lẫn linh khí vào phổi, sau đó cảm nhận và tách linh
khí đưa vào trong thể nội, tiếp theo vận chuyển nó đi qua các đường kinh mạch
được chỉ định rồi tụ lại huyệt khí hải, cũng chính là vùng hạ đan điền. Có hai
đường hấp thu chính, là tiểu chu thiên và đại chu thiên.
Huyệt khí hải là một trong ba mười sáu đại huyệt trên cơ thể con người, nó nằm
trên mạch Nhâm, là cái bể chứa linh khí, gọi tắt là bể tụ linh
Huyệt khí hải của người mới tu luyện hoàn toàn bị tắt nghẽn, phải dùng các tia
linh khí trong quá trình vận chuyển chu thiên đập vào nó đến khi xuất hiện lỗ
hỗng mới có thể bắt đầu luyện hóa nó thành linh lực và đưa vào bể tích trữ,
chính thức tiến vào Luyện Khí tầng một.
Khi đã đạt đến tầng một, bể tụ linh lần đầu được nhập linh, nó sẽ huy động
toàn bộ linh lực trong bể truyền đi khắp cơ thể, thấm qua từng lớp da thịt,
máu huyết, não bộ,… cải thiện thân thể toàn diện, bước đầu đặt chân vào lĩnh
vực mới cao hơn phàm nhân.
Qua một thời gian phục hồi, người tu luyện sẽ cảm thấy một luồng khí lưu thanh
mát dưới đan điền, muốn sử dụng, cần vận chuyển nó theo mạch Đốc, dẫn qua da,
phóng xuất ra ngoài.
Muốn lên tầng hai cũng như các tầng cao hơn nữa trong Luyện Khí kỳ, người tu
luyện phải liên tục nén linh lực cho đến khi bể tụ linh vượt qua giới hạn, lúc
này bể sẽ tự động mở rộng theo phản xạ có điều kiện, nếu không sẽ bị vỡ. Quá
trình này gọi là đột phá.
Nếu đột phá tầng ba, tiến vào tầng bốn, đồng nghĩa với việc đột phá Luyện Khí
sơ kì tiến vào trung kì, bể tụ linh sẽ mở rộng gấp mười lần. Tương tự như vậy,
đột phá tầng năm sẽ tiến vào hậu kì. Đến khi bể tụ linh ở tầng chín không còn
đủ khả năng nén thêm linh lực, chứng tỏ người tu luyện đã đến đạt đỉnh phong,
họ sẽ bắt đầu đánh vào trúc cơ – cảnh giới trụ cột trong hệ thống tu vi có thể
đạp không phi hành.
Luyện khí là giai đoạn cơ bản để làm quen với việc tu luyện nên không yêu cầu
phải có đạo tâm vững chắc, chỉ cần chăm chỉ chịu khó tu luyện cùng linh căn
tốt là có thể thăng cấp bất cứ lúc nào.
Về linh căn, Phạm Quân cũng tìm hiểu rất kĩ, qua một thời gian dịch nghĩa,
cuối cùng cũng biết.
Linh căn là sự cảm ứng đối với linh khí. Người có linh căn cấp bậc càng cao,
kinh mạch càng rộng, tốc độ hấp thu và vận chuyển linh khí cũng theo đó mà
tăng. Không những thế, huyệt khí hải của người có linh căn càng cao thì càng
dễ đánh thủng, sự mở rộng của bể tụ linh càng thêm đơn giản, có người sở hữu
linh căn cao đến nỗi trong lần vận tiểu chu thiên đầu tiên đã đánh thủng được
huyệt khí hải, tạo bể tụ linh, tiến vào Luyện Khí tầng một.
Phẩm cấp linh căn được quy ước tương tự đan dược, thấp nhất là hạ phẩm linh
căn, đến trung phẩm, thượng phẩm, cuối cùng là cực phẩm. Theo tỉ lệ cứ ngàn
người thì một người có linh căn, mười hạ phẩm xuất hiện một trung phẩm, trăm
trung phẩm xuất hiện một thượng phẩm nhưng ngàn trung phẩm mới xuất hiện một
cực phẩm. Như vậy cực phẩm linh căn hiếm cỡ nào, một tông môn cỡ trung muốn
tìm một người cũng là khó khăn rất lớn.
Chủng loại chia làm ngũ hành linh căn: kim; mộc; thủy; hỏa; thổ. Tương ứng có
năm biến dị linh căn: lôi; phong; băng; quang; ám.
Biến dị linh căn cũng có phẩm cấp tương tự nhưng do chúng đã thoát khỏi ngũ
hành nên cực kì khó tu luyện, nguồn bồi dưỡng cần rất lớn, đương nhiên nếu
trong chiến đấu cùng đẳng cấp, biến dị linh căn chắc chắn ăn đứt ngũ hành linh
căn.
Một người có thể tồn tại nhiều chủng loại linh căn trong cơ thể, sở hữu càng
nhiều thì công pháp tu luyện càng thêm phong phú.
Có một linh căn chỉ có trong truyền thuyết là thiên linh căn, nhưng sách viết
từ sau thời thái cổ (trước khi con người xuất hiện), do tốc độ tăng tu vi của
sinh linh có loại linh căn này quá mức khủng bố, hầu như trong quá trình tu
luyện không hề gặp bất cứ bình cảnh nào, muốn đột phá liền đột phá, muốn ngộ
đạo liền ngộ đạo, thế nên từ khi thiên đạo xuất hiện ý chí liền không cho phép
tồn tại, vật cực tất phản, ai sinh ra có loại linh căn này sẽ bị thiên đạo
không chế vận mệnh, chết yểu hoặc cả đời không duyên với tu luyện.
Còn có một loại khác tồn tại song song với linh căn là thể chất, đối với con
người thì khá hiếm gặp, có thể giúp tu công pháp theo đặc thù của thể chất mà
không bắt buộc phải là một hệ trong linh căn. Sách liệt kê vài loại điển hình
như: âm linh thể, dương linh thể, liên hoa thể, thạch linh thể, tiên hoa thể,…
Mỗi loại thể chất khác nhau có những loại đặc thù khác nhau, như người có âm
linh thể, âm khí trong cơ thể rất nhiều, tự sản sinh liên tục, thích hợp với
các công pháp băng hệ cho dù họ không có linh căn băng hệ.
Mấy dòng tái bút cuối cuốn sách có nói về một loại cảnh giới đặc biệt là Vô
Cực đã biến mất từ lâu sau thời thượng cổ.
“Trước khi trời đất hình, vũ trụ chỉ là vật hỗn độn, nó đứng yên lặng một
mình, không ai biết nó là gì, gọi nó là Vô Cực hay là Đạo đều đúng. Vô cực
sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát
quái sinh vô lượng. Khi một thứ gì đó trong vô lượng đạt đến tận cùng sẽ chống
lại chính nó, vật cực tất phản. Thế nên, lúc người tu luyện đạt đến đỉnh
phong, nếu họ muốn đột phá cảnh giới, cách thứ nhất là tuân theo quy tắc thiên
địa, phản lại chính nó, biến nó thành một loại hình thái hoặc phẩm chất khác
cao cấp hơn, còn cách thứ hai là trực tiếp phản lại quy luật tự nhiên, đi thêm
một bước nữa, tiến vào cảnh giới Vô Cực.”
“Cảnh giới Vô Cực từ sau thời thượng cổ đã dần trở thành truyền thuyết, vì uy
lực của nó đã vượt qua giới hạn sức mạnh mà quy tắc thiên địa cho phép theo
từng cảnh giới nên Thiên Đạo hạn chế sự xuất hiện của nó, người bước vào Vô
Cực cảnh sẽ bị thiên kiếp giáng xuống, nhiều người vì thế mà bỏ mạng hoặc chặt
đứt quá trình thăng cấp. Bởi sự hạn chế này mà ngày càng ít người chịu tu
luyện, phương pháp tu luyện cũng tuyệt tích theo thời gian.”
Đến đây là hết, người viết không đề cập đến việc làm thế nào để đột phá Luyện
Khí tầng chín tiến vào Vô Cực. Phạm Quân rất bất đắc dĩ, khi hắn đọc được dòng
này, hắn đã quyết dù thế nào cũng phải tiến vào Vô Cực cảnh.
Qua mưu kế của sư phụ Linh Bảo Quân, Phạm Quân cũng hiểu được ít nhiều sự hiểm
ác trong thế giới tu tiên. Nếu muốn an ổn sống một cuộc sống bình thường,
không màn tranh đoạt thì cứ làm phàm nhân sáng làm lụng, tối chăm con, chứ một
khi đã bước lên là không thể quay đầu.
Không làm thì thôi, đã làm thì quyết hoàn thành nó một cách tốt nhất, dù hung
hiểm cỡ nào cũng phải đâm đầu vào lấy được cơ duyên, như thế mới có thể nắm
giữ vận mạng của mình trong tay, không phải bị người tính kế trên đầu.
Đây là tính cách đã ăn sâu vào linh hồn hắn. Hồi còn ở trái đất, hắn đã từng
học liên tục không ăn không uống cho đến ngất khi chuẩn bị tham gia vào kì thi
đại học được tổ chức thường niên, không phải vì học lực tệ, ngược lại hắn cực
kì giỏi nhưng cái hắn muốn là số điểm tuyệt đối. Sự hoàn hảo, thứ Phạm Quân
khao khát nhất, thứ hắn theo đuổi từ bé đến nay.
“Thiếu gia… Thiếu gia.”
Đang nhập tâm tìm hiểu nên Phạm Quân không nghe thấy có người gọi mình, bất
thình lình bị bàn tay nhỏ nhắn đập một cái lên vai mới khiến hắn bừng tỉnh,
giật nảy người, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện tam nữ đã có mặt ở đây từ lúc
nào.
Lúc này mới tạm đặt cuốn sách xuống, hắn nhấc tay gõ nhẹ lên đầu tiểu hồ ly
đang ngồi bên cạnh một cái, cười mắng:
“Nha đầu này thật là, thêm vài lần nữa chắc có ngày ta chết vì giật mình.”
“Hi”
Thanh xà cùng khổng tước phì cười.
Tiểu hồ ly xoa xoa đầu, nhăn mũi, tỏ vẻ cực kì ủy khuất nói:
“Tại thiếu gia chăm chú quá, muội gọi mười mấy tiếng mà không nghe nên mới
phải đập vai.”
Dừng ánh mắt trên người khổng tước, Phạm Quân thấy nàng mặc một thân y phục
màu đỏ, da trắng như tuyết, đầu tóc ướt át thả tự nhiên giống bạch hồ và thanh
xà, khuôn mặt tinh xảo như vẽ, môi hồng răng ngọc, mắt phượng mày ngài, dáng
người mảnh mai cao hơn hai đứa em nửa cái đầu, bộ ngực khá phát triển, trong
bộ y phục này càng thêm to lớn ngạo nhân. Cử chỉ của nàng thành thục hơn nhiều
so với hai nàng kia, mỗi cái nhấc tay, liếc mắt đều toát lên thanh nhã, duyên
dáng và quyến rũ, xứng đáng là một tuyệt sắc giai nhân hoa ghen đua thắm, liễu
hờn kém xanh.
Vì đã chai mặt với bạch hồ và thanh xà nên Phạm Quân có hơi chút bất ngờ chứ
không thất thố như lần trước. Hắn mỉm cười, khen:
“Muội rất đẹp!”
Khổng tước mỉm cười, đi lại ngồi bên cạnh Phạm Quân. Nàng rót một ly rượu, cơ
thể nghiêng về phía hắn, tay nhỏ nhắn vịn trên vai, đôi gò bồng đảo căng tròn
ép vào tay.
Chậm rãi nâng ly rượu đến trước mặt Phạm Quân, ánh mắt nàng mê ly, ý loạn tình
mê, khẽ thổi một làn lan hương vào mặt hắn, liếc mắt như nũng nịu, như hờn
dỗi, ngọt ngào nói:
“Tướng công gọi thiếp đến đây chẳng lẽ chỉ nói với thiếp điều này thôi sao?”
Phạm Quân thực sự bị đắm say trong lời nói như rót mật vào tai ấy, hắn không
biết bản thân đang làm gì, bất giác nâng cằm không tước lên, cúi đầu chuẩn bị
hôn lên cánh môi cong cong đỏ thắm của nàng.