Người đăng: justalee1001@
Cảm nhận được sự phẫn nộ tột đỉnh đến run rẫy của Phạm Quân, tim Lâm Văn Thái
đập mạnh một cái, liền bày ra bộ dáng hung dữ tựa như đối phương xúc phạm Phạm
Quân cũng chính là xúc phạm hắn. Trong sự ngỡ ngàng của đám gia đinh vừa bước
ra, lão xông lên tát một cái trời giáng vào mặt thanh niên lam y khiến hắn ngã
nhào ra đất.
Khóe miệng chảy máu, vẻ mặt thanh niên lam y thập phần ủy khuất, gào lên:
“Sao cha lại đánh con?”
“Mày cút về phòng cho tao.” Lâm lão chỉ mặt con trai, trừng mắt quát lớn.
Sau đó lão nhìn đám thân gia đang tụ tập bên ngoài, mặt hơi đỏ lên, lớn tiếng
nói:
“Các người về phòng hết đi, tất cả nam nhân Lâm gia tập trung tại phòng nghị
sự, ta có việc muốn thông báo.”
Thanh niên lam y và đám thân gia không dám trái lời, lục tục rời đi, Lâm gia
gia chủ thường ngày cực kì nghiêm khắc, ai bất tuân phải chịu gia pháp, nhớ
đến gia pháp, mọi người rùng mình một cái, tốc độ bước nhanh hơn gấp đôi.
Sau khi xử lí ổn thỏa mọi việc một cách nhanh chóng, lão không dám nhìn Phạm
Quân mà cúi đầu im lặng.
Hít một hơi thật sâu cố gắng giữ cho tâm tình bình thản, Phạm Quân tiếp tục
nói:
“Thứ hai ta muốn một có một căn viện bốn gian phòng, tuyệt đối không được để
ai đến gần nửa bước khi chưa được sự cho phép của ta, còn trang trí thế nào
thì ông tự tính toán đi, nhớ đem để ở đó ít bạc. Thứ ba mọi việc ta giao phải
hoàn thành trong một canh giờ, rõ chưa.”
“Vâng.”
“Đi đi.” Phạm Quân phất phất tay.
Được đại xá, Lâm Văn Thái mừng rỡ, xoay người cùng đám đinh nhanh chóng hướng
bên ngoài chạy như bay, tựa như nếu ở lại thêm giây phút nào nữa chắc chắn sẽ
bị Phạm Quân ăn tươi nuốt sống, có người gấp quá vô ý vấp phải chân té lăn
quay, hốt hoảng quay đầu nhìn xem sắc mặt “đại ác ma”, thấy hắn không có biểu
tình gì mới đứng dậy che hạ thân chạy tiếp.
Tam nữ trong ánh mắt có chút dị sắc, nhất là tiểu thanh xà và tiểu bạch hồ.
Phong thái bình tĩnh, tự tin, quyết đoán, tuy không tu vi nhưng lực áp địch
nhân của Phạm Quân ăn sâu vào tâm trí các nàng, giật mình phát hiện đây mới là
tính cách chân thật đáy lòng hắn chứ không phải một người luôn nói cười vui
vẻ, hưng phấn khi được khen.
Bất đồ hình ảnh Phạm Quân trong mắt tam nữ dâng cao tới trời.
Trở về với nụ cười hiền hòa, Phạm Quân suy nghĩ một lát, vẫy tay gọi tam nữ,
chờ các nàng đến gần, hắn mới nói:
“Ta cứu các nàng chứ không ép buộc gì, cũng chưa từng nhận mình là chủ nhân,
từ giờ các nàng được tự do, mọi quyết định sau này tự bản thân các nàng làm
chủ. Các nàng sau này cứ ở đây sống một cuộc sống an bình như bao người đi
thôi, con đường tu tiên chỉ cần bước lên là không thể quay đầu, chính ta còn
không biết sẽ vùi thân ở chốn nào làm sao bảo vệ các ngươi được chu toàn.”
Đây là quyết định hắn do dự rất lâu mới có thể nói ra. Vừa rồi hắn tính sẽ
mang các nàng theo nhưng nghĩ lại tam nữ là người lương thiện, hắn không muốn
kéo các nàng vào tu chân giới đầy máu tanh hiểm ác, chỉ cần thấy các nàng được
sống vui vẻ an bình là hắn đã rất vui, không nhất thiết phải đi theo hắn chịu
khổ, vài năm sau trở về gặp nhau một lần xem như là đoàn viên.
Câu nói của Phạm Quân khiến trái tim tam nữ đập mạnh, sửng sốt một hồi các
nàng mới bật khóc nức nở, nước chảy dài, cho dù mười bốn năm sống trong đau
khổ, hành hạ, các nàng cũng không khóc một tiếng nhưng cảm giác bị nơi ký thác
tinh thần bỏ rơi lại như trời sập trước mắt, đau đớn cùng tuyệt vọng tột cùng.
Các nàng quỳ xuống, giọng nói run run:
“Muội sẽ hảo hảo cố gắng tu luyện, không làm ngán chân thiếu gia nữa đâu,
chẳng phải lão nhân gia ngài nhờ muội chăm sóc cho thiếu gia sao, xin hãy cho
muội theo.”
Trong lòng Phạm Quân rất không nỡ rời xa tam nữ, hắn không phải người tuyệt
tình, trái tim sắt đá, trái lại là đằng khác, mỗi lần nhớ đến cái chết của mẹ
vì nghèo mà không có thuốc chữa bệnh, nét mặt đau đớn tột cùng trước khi chết
của bà ám ảnh hắn đến tận hôm nay.
Đã lỡ xem tam nữ là người thân, biết đâu trên thành tiên đạo, có một ngày phải
ôm các nàng, vô lực nhìn họ từ từ rời bỏ thế giới này, biến mất khỏi nơi mà
hắn có thể nhìn thấy, chết trong vòng tay hắn như mẹ hắn đã từng.
“Ầm…rào…rào…”
Tiếng sấm vang dội chín tầng trời, mây đen xám xịt bao phủ kéo theo cơn mưa
rào như xoa dịu đi nỗi mất mát, cô đơn trong lòng Phạm Quân cũng như che dấu
giọt nước mắt đang lăn dài trên mi. Hắn, chưa bao giờ quên khoảng khắc ôm mẹ
lần cuối.
Cơn mưa nặng hạt cuốn trôi mọi thứ về với đất, tam nữ vẫn quỳ khóc ở đó nhưng
sự đau đớn dần vơi đi.
Ngẩng đầu nhìn thiên giọt mưa sinh, cúi đầu nhìn địa nó đã chết, hắn cảm thấy
sinh tử của con người cũng như những giọt nước trong cơn mưa, vừa sinh từ trời
liền chết ở đất, luôn vô thường bất định và diễn ra trong cái chớp mắt. Tâm
trạng rối bời của Phạm Quân dần trở nên an tĩnh, hắn lờ mờ cảm thấy bản thân
chạm đến một vách ngăn nào đó nhưng không biết là gì.
Một nữ tì từ xa đang cầm ô bước nhanh đến chỗ Phạm Quân, hắn liếc nhìn cô ta,
nâng tay chỉ về phía ba tiểu yêu, cô ta hiểu ý liền đứng đó che mưa cho các
nàng.
“Tránh ra!”
Tiểu thanh xà đứng dậy xô nữ tì ra không cho che, hít một hơi, quay sang Phạm
Quân nói:
“Thiếu gia xem bọn muội là người thân, lúc nào cũng ra sức bảo vệ như thế
nhưng chẵng lẻ bọn muội lại không có ý như vậy sao, bọn muội cũng không cần
thiếu gia phải chăm sóc, người chăm sóc đáng lẽ là bọn muội mới đúng. Đã là
người thân thì phải chia sẽ niềm vui, cùng chung hoạn nạn, thiếu gia đưa ô cho
bọn muội rồi tự mình dầm mưa thì khác nào bảo bọn muội chỉ là đám trẻ con cần
nâng niu bảo vệ. Điều bọn muội muốn là chúng ta có thể sống một chỗ, chết có
nhau, hưởng trọn niềm vui khi được bên nhau, đó mới chân chính là gia đình
thật sự chứ không phải nói miệng rồi đơn độc rời đi. Xin hãy để bọn muội kề
vai cùng thiếu gia đi đến cuối con đường.”
Bạch hồ đứng dậy nói:
“Tuy muội và thiếu gia chỉ gặp nhau không quá hai ngày nhưng những khoảng khắc
vui vẻ thiếu gia mang đến đối với muội là tài sản quý giá nhất, thậm chí đi
trên thành tiên đạo chắc chắn sẽ mất mạng, muội cũng không do dự bước lên, chỉ
cần được bên cạnh thiếu gia, như vậy là đủ.”
Nhẹ nhàng mỉm cười, khổng tước cũng đứng dậy hành lễ, nói:
“Huynh đến cứu muội chỉ vì muội, nhiêu đó đủ để muội dâng mạng nhỏ này báo đáp
huynh.”
Lời nói của tam nữ làm Phạm Quân chấn động, nhất thời lâm vào trầm mặc. Bọn họ
nói đúng, hắn trước nay chỉ biết gia đình là hy sinh mà không hiểu chân chính
gia đình là cùng vượt qua khó khăn, hoạn nạn, giúp đỡ, đùm bọc nhau. Hắn tự
thấy suy nghĩ lúc trước quá ích kỉ, không nghĩ đến cảm giác của các nàng, tự
giễu một mình một cái, cười nói:
“Ta vừa nói cuộc đời của bọn muội là do bản thân làm chủ, ta cũng không cấm
được.”
“Muội hiểu rồi.”
Các nàng không phải ngốc, hắn nói vậy thì có nghĩa đã cho phép các nàng đi
theo, lập tức mừng rỡ, tâm trạng hoan hỷ không dứt.
Phát hiện trong mắt thanh xà lóe lên vẻ giảo hoạt, Phạm Quân chỉ lắc đầu cười
chứ không vạch trần, cúi người nhặt tất cả bảo bối, kể cả túi trữ vật của
Đường Khinh cho vào túi trữ vật.
Theo sự chỉ dẫn của nữ tì, bốn người băng qua vài tiểu viện, đi vào một đại
viện rộng lớn xa hoa.
Sau khi nữ tì giải đáp một vài thắc mắc liền bị Phạm Quân đuổi ra ngoài, hắn
đưa khổng tước Phục Nhan Đan và Trú Nhan Đan, dặn nàng uống vào rồi tắm rửa
thay y phục, sau đó đến phòng hắn.
Cả người thanh xà và bạch hồ cũng ướt nhẹp, xin phép về phòng thay đồ.
Mở cửa bước vào, Phạm Quân đáng giá xung quanh một chút, cũng khá hài lòng với
cách trang trí bên trong này. Đồ đạc sắp xếp gọn gàng, đơn giản, hầu hết bàn
ghế được mang đi, ở giữa đặt một chiếc bàn thấp cùng mấy cái đệm ngồi, trên
bàn có rượu và trái cây. Chắc lấy ý tưởng từ phòng Đường Khinh nên mới có kiểu
sắp xếp này, chứ người phàm nhân hiếm ai có khẩu vị thanh trần thoát tục như
thế.
Ánh mắt Phạm Quân dừng lại trên cái rương đặt bên góc phòng, hắn tò mò bước
đến, chậm rãi mở ra, ngạc nhiên khi bên trong toàn là vàng bạc châu báu đủ
loại.
Lúc trước có dặn Lâm Văn Thái đem đến ít bạc, chỉ nghĩ lão đưa hòm nhỏ chứa
vài thỏi bạc thôi, ai ngờ đem cả rương, nào là vòng trân châu, đá quý, lắc
ngọc, châm hoa vàng, thậm chí còn có viên dạ mình châu to bằng nắm tay.
Ném một đống vàng bạc vào túi trữ vật, còn châu báu thì hắn để lại cho tam nữ
đeo.
Sau khi lấy một bộ y phục đơn giản màu trắng có sẵn trong phòng mặc vào, Phạm
Quân đem đạo bào vắt nước, tìm một sợi dây buộc vào cột nhà với cửa sổ, phơi
đại nó lên đó.
Túi trữ vật của Đường Khinh phải dùng linh khí truyền vào mới có thể mở, Phạm
Quân cũng không quan tâm lắm, đi đến ngồi xuống đệm, rót rượu, uống một ly,
mùi thơm xộc lên mũi làm hắn cao hứng lấy quyển luyện khí cơ sở ra nghiên cứu.