Con Rồng Ham Ăn


Người đăng: justalee1001@

Phạm Quân chưa từng giết người, sát khí không thể phát ra nhưng khí tức hàn
lãnh vẫn như có như không khiến đám người Lâm gia như đứng trước một đầu hung
thú cự đại, tự nhiên sống lưng lạnh lẽo, rùng mình một cái, khí thế giảm hơn
phân nửa, do dự không dám ra tay.

Gia chủ Lâm Văn Thái thấy hắn bình tĩnh, tự tin như thế, bất giác lui về một
bước, lo lắng Phạm Quân có bảo bối của sư phụ. Nhưng sau khi thấy hắn nhét
tiên ngọc vào Tam Phong Hóa Phất Tử mà chẳng có gì xảy ra thì thở phào, thầm
nghĩ té ra cố ý dọa mình.

Lão đứng thẳng người, hừ lạnh một tiếng, nói:

“Ngươi cầm cái cây đuổi ruồi rách nát ấy dọa ta sao? Người phàm cũng chỉ là
người phàm mà thôi, nếu đã muốn chết thì ta đành thành toàn cho ngươi.” Lão
phất tay. “Giết bọn hắn cho ta.”

Phạm Quân không ra tay thì thôi, đã ra tay thì cực kì quyết đoán. Không đợi
bọn gia đinh theo lệnh xông lên, hắn đã hung hăng hướng bọn họ phất một cái
toàn lực.

Tam Phong Hóa Phất Tử bình thường không có động tĩnh gì nhưng sau khi phất ra,
lập tức cuồng phong nổi lên như bão tố, bàn ghế nhấc lên bay tán loạn, đám
người Lâm gia té lăn ra đất, vô cùng chật vật. Một con hắc long khí cực lớn
phóng xuất ra, căn phòng liền sập đổ, nó ngửa mặt rít gào chấn động thương
khung, trong chớp mắt, lao tới nuốt chửng một tên gia đinh.

Đám gia đinh cùng Lâm Văn Thái bị một màn kinh hoàng trước mắt làm cho khiếp
sợ, liên tục dập đầu xin tha, một số người vì quá sợ hãi, trực tiếp đái ra
quần, lăn ra ngất xỉu. Sớm biết xảy ra chuyện này, có cho vàng bọn hắn cũng
không dám làm loạn.

Hắc long như có ý thức, nó mang vẻ trào phúng, lượn một vòng trên không trung,
hình như còn chưa ăn no, chép chép miệng, nhắm thẳng Lâm Văn Thái lao tới.

Lâm Văn Thái phát hiện hắc long nhắm vào mình thì hoảng hồn, đáy quần ướt một
mảng lớn, gấp gáp nói:

“Đại nhân tha mạng, ta xin tặng toàn bộ Lâm gia cho ngài.”

Thấy lão còn giá trị lợi dụng, Phạm Quân cũng không tính giết, dọa lão một
chút là được, ngay lúc hắc long há miệng như chậu máu chuẩn bị nuốt chửng lão,
hắn đem tiên ngọc đã tiêu hao phân nửa rút ra.

“A, để đại gia ăn no đã, con mẹ nhà ngươi.” Hắc long tức khí mắng.

Mất đi nguồn cung cấp tiên khí, mắt hắc long như muốn nứt ra, rất không cam
lòng trở về với không gian phong ấn. Bị bắt làm khí linh chịu đói vô số năm,
giờ nhìn thức ăn ngon mà không được ăn là sự thống khổ nhất đối với nó – kẻ
từng nuốt một viên tinh cầu vì thèm khát.

Hắc long hóa thành hắc khí, ập tới đám người Lâm gia, bao phủ bọn họ bên trong
không biết sống chết thế nào.

Đám Phạm Quân ngẩn người bốn mặt nhìn nhau, cảm thấy thật hão huyền và vi
diệu, cái này… không phải nghe lầm đấy chứ, đánh ra hắc long đã quá khiếp sợ
rồi, vậy mà còn biết nói chuyện nữa.

Chấn động quá lớn đã kinh động toàn bộ người Lâm gia, từ nam nữ già trẻ đều
hốt hoảng chạy đến nội viện, trông thấy đống đổ nát trước mặt, ai nấy cũng ngơ
ngác. Căn chính phòng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một mảnh hoang tàn,
đất đá lổm chổm, còn hai căn bên cạnh thì vỡ nát hơn phân nửa, không còn ra
nhìn ra hình dáng.

Trong đám người, một lão già đầu tóc bạc phơ hoảng sợ tự hỏi:

“Cái gì thế này? Triều đình vừa bắn pháo vào Lâm gia ta sao?”

Đám hắc khí do hắc long tạo ra dần tan đi, hiện ra một đám người sắc mặt tái
nhợt, không còn chút máu, ánh mắt ngây ngốc nhìn xung quanh. Cái làm bốn người
Phạm Quân há hốc mồm chính là toàn bộ mấy người đó y phục đều không còn, đầu
trụi lủi, lông mi, lông mày, lông toàn thân, cái gì che được hay vật ngoại
thân đều mất hết, kể cả lông hạ thân.

“A!”

Hai loại tiếng hét vang lên, một của đám gia đinh cùng Lâm Văn Thái khi phát
hiện bọn hắn đang trong bộ dáng rất “mát mẻ”, lập tức lấy tay che hạ thân. Còn
tiếng kia phát ra từ tiểu thanh xà cùng tiểu khổng tước, hai nàng mặt đỏ đến
tận mang tai, che mắt không dám nhìn mấy chục cái “vòi con voi” trụi lủi, lắc
qua lắc lại hóng gió.

Quá đáng nhất không ai khác ngoài tiểu bạch hồ “ngây thơ”, hai mắt lóe sáng,
vẻ mặt hớn hở nhìn chằm chằm không chớp vào nơi bí mật không thể bật mí. Chưa
hết, nàng đánh giá xong của bọn người Lâm gia không biết vô tình hay cố ý liếc
qua hạ thân Phạm Quân, kẽ lắc đầu, nói:

“Nhỏ hơn của thiếu gia.”

“Thiếu gia ngươi ai có thể sánh bằng.”

Hừ một tiếng, Phạm Quân khinh thường nhìn bọn người Lâm Văn Thái như muốn phát
ngôn: “Các ngươi chưa đủ tuổi sánh vai.” Nhưng lập tức cảm thấy có gì đó sai
sai, nuốt một ngụm nước miếng, cảnh giác nhìn tiểu bạch hồ, hỏi:

“Sao muội biết?”

“Muội đoán vậy.” Nàng đảo mắt suy nghĩ một hồi rồi nói.

Nét tiếu ý trong ánh mắt nàng không qua mặt được Phạm Quân, hắn càng thêm cảnh
giác, tự hỏi mình sơ ý khi nào. Hay là… lúc tắm, không phải rình thật đấy chứ?

Lắc đầu bỏ chuyện đó sang một bên, hắn chậm rãi bước đến chỗ Lâm Văn Thái, vỗ
túi trữ vật lấy bình Phục Huyết Hoàn, mở nắp, trút ra một viên hoàn đỏ thẫm,
ném xuống trước mặt hắn, giọng nói lạnh như băng:

“Uống hoặc chết.”

Một tay che hạ thân, Lâm Văn Thái run rẫy cầm viên thuốc lên, thấy nó đỏ như
máu thì hãi hùng, do dự hỏi:

“Đây là thuốc gì?”

Phạm Quân không đáp, sát khí phát ra, vẻ mặt hung ác nhấc tay nắm phất tử
chuẩn bị quét xuống.

Lão hoảng quá, vội cho viên thuốc vào miệng, không dám nói hai lời, trong lòng
thầm hỏi thăm một lượt mười tám đời tổ tông Phạm Quân, nối dòng thế nào sanh
ra đứa con tâm địa hiểm độc nói giết liền giết như vậy.

Bình thường Phạm Quân rất thân thiện, dễ tính, nói nói cười cười như trẻ con,
bất quá đối với địch nhân, hắn không bao giờ nói lời dư thừa, giết được liền
giết, có giá trị lợi dụng thì phải thu phục vào tay, lòng người khó đoán, bản
tính khó lường, cuộc sống khắc nghiệt của trái đất đã trau dồi cho hắn nhiều
kinh nghiệm sống, bỏ đá xuống giếng, ngư ông đắc lợi, thừa nước đục thả câu,
bọ ngựa bắt sâu chim sẻ rình mồi,… và rất nhiều bài học thâm thúy khác, nhất
là câu “tha thứ cho kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân”, trăm người bạn là ít,
một kẻ thù rất nhiều, muốn tâm hồn được thanh thản, diệt hắn là phương tối ưu
nhất, chứ nếu tha xong bị hắn quay sang cắn một cái là chết không nhắm mắt.

Cúi người vỗ vỗ lên vai Lâm lão, Phạm Quân cười ấm áp, nói:

“Biết điều là tốt. Ngươi có nhận thấy trong cơ thể, máu huyết bỗng nhiên sôi
trào không?”

Trong thoáng chốc, sắc mặt lão đại biến khi phát hiện đúng như lời hắn nói,
máu trong cơ thể đang điên cuồng vận chuyển như muốn phá vỡ mạch máu, trào ra
ngoài.

“Tại sao ngài đã nói tha mạng còn cho ta uống thuốc độc.”

“Ta chưa từng nói tha cho ngươi, bất quá yên tâm đi, tuy Bách Độc Đan này được
trộn từ tám mươi mốt loại độc dược khác nhau nhưng trong vòng một năm vẫn chưa
có phát tác, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ xem xét đưa thuốc giải cho
ngươi, và cũng đừng nên tìm cách giải khác kẻo độc phát thân vong.”

“Vâng, ta sẽ không làm phụ sự mong đợi của ngài.” Lão vuốt mồ hôi, thầm hô may
mắn, vừa rồi tính đi ra ngoài tìm đại phu giải độc, không ngờ Phạm Quân lại
đọc được suy nghĩ trong đầu hắn, báo trước nguy hiểm, nếu không e là vứt cái
mạng nhỏ này rồi.

Trông lão run rẫy, ánh Phạm Quân hiện vẻ trào phúng, đối với một người sợ chết
như lão, trò lừa viên độc đan này là phương pháp nắm quyền chế ngự trong tay
hay nhất.

Hắn cũng không tính ở đây lâu, dù có tin tưởng hay không cũng phải theo lời sư
phụ băng qua Quỷ Dị Sâm Lâm, gia nhập vào Vạn Yêu Tông truy tìm đồ lão để lại,
lại phải trăm năm hóa thần, ngàn năm thành tiên nữa chứ, đau đầu ghê… bất quá,
Lâm gia rất giàu có, hưởng thụ một chút trước khi đi cũng không phải không
được, nhất là ba nha đầu kia từ nhỏ đã sống cực khổ, phải cho các nàng quẩy
một trận banh xác ở trấn Long Vĩ, giữ được kỉ niệm vui vẻ cuối cùng trước khi
lên đường, sẵn tiện tu luyện một chút để có cái bảo vệ mạng nhỏ.

“Từ giờ trở đi, nơi đây đã là của Phạm gia, ta cho phép gia tộc ngươi ở lại
đây cung phụng nhưng bắt buộc phải đổi bảng tên thành Phạm gia…”

Chưa kịp nói xong đã bị một thanh niên mặc y phục màu làm, cỡ hai lăm, hai sáu
tuổi dẫn theo một đám gia đinh xông tới làm đứt lời, Phạm Quân nhíu mày, bực
bội đến mức có xúc động muốn quất vào mặt tên này một cái hắc long khí, cho
con rồng tham ăn đó nuốt chửng đi. Nếu không phải tiên ngọc chỉ còn hai viên
rưỡi để giữ mạng thì hắn sẽ không do dự triệu hồi nó một phen.

Thanh niên lam y hùng hổ chạy tới, vẻ kiêu căng ngạo mạn mặt sặc mùi con ông
cháu cha, hất cằm, chỉ thẳng mặt Phạm Quân quát:

“Thằng kia, mày là ai mà dám tác oai tác quái trong nội viện Lâm gia hả? Cha
tao bị như vậy là mày hại sao? Xông lên bắt hắn cho ta.”

“Ngươi dám chỉ tay vào mặt ta?”

Sự kìm nén đạt tới đỉnh điểm, đang ra sức tạo uy thế đánh sâu vào nỗi sợ của
Lâm lão thì bị phá hỏng, nếu hắn vẫn chịu đựng thì khác nào sự thể hiện vừa
rồi chỉ là một màn kịch dựng lên.


Nghịch Đảo Càn Khôn - Chương #10