Người đăng: anhduong
Chương 2 : Kẻ yếu thế.
Mở mắt sau cơn mê man cô gái trẻ lước nhìn hiếc đồng hồ treo trên tường trời
mới 3 giờ sáng, tầm này chắc Hen vẫn ngủ, con vẫn đang ngủ, vẫn được bà Anan
ôm vào lòng như bà đã tùng ôm cô vậy. Bà Anan là bà vú nuôi của cô mà cha mẹ
cô đã thuê bà khi cô mới chào dời, chính bà là người đã kéo tay cô vào cái đêm
kinh hoàng ấy,đưa cô đến một mái nhà khi cha mẹ cô không còn trên thế giới
này. Cô còn nhớ khi cô cư ngụ tại làng Sing một ngôi làng rất nhỏ cũng là quên
nhà của bà Anan. Bà đã chăm lo cho cô rất nhiều, kể cả khi cô ốm đau hay khi
cô khỏe mạnh, người trong làng biết bà làm cho gia đình cô, họ đã tùng thắc
mắc rất nhiều họ hỏi cô là ai, bà đã nhiều lần tránh né, nhưng bà biết không
thể dấu thân thế của cô được bao lâu nên bà nói với mọ người trong làng cô là
con gái của bà, bà cũng có một cô con gái, con gái bà cũng chạc tuổi cô, nhưng
con gái của bà đã ra đi vĩnh viễn vào cái ngày cô mất cha mẹ mình. Bà sợ, bà
sợ bà không muốn bất cứ lời đèo xíu nào xung quanh cô, bà biết cô là người có
khí của dòng dõi hoàng tộc, người tin mắt thì sẽ nhận ra, vậy là bà quyết định
đồng hóa cô thành một thôn nữ, bà dạy cô tất cả mọi việc trong nhà, tất cả mọi
việc cô đều phải thành thạo. Bà đổi tên cho cô theo tên của con gái bà Hanmi
thay cho tên thật của cô Enmy. Bà là người mẹ thứ hai của cô. Bỗng có một
tiếng hét cuối phòng vang lên, cô gái dật mình, ngồi dậy nhìn về phía cuối
phòng, căn phòng tối chỉ có thể le lói một ít ánh sáng của buổi sớm rạng đông
chiếu qua khe của sổ. Cô gái ngồi dậy, tiến về phía cuối phòng, càng bước về
phía cuối phòng cô gái lại nghe thấy một âm thanh lạ khác hình như đó là tiếng
khóc, cô gái nghĩ thầm tiếng khóc của ai, ai đang khóc đó là dường của ai vậy,
càng lại gần tiếng khóc càng rõ hơn hình như đó là tiếng khóc của một cô gái
trẻ, bỗng tiếng khóc dừng lại cả căn phòng trở nên in ắng đến lạ thường, trước
mặt cô bây giờ là cuối căn phòng, là một bức tường không phải tủ quần áo như
mọi ngày, cô xoay người quan sát nhìn tất cả các dường không có bất cứ ai
trong phòng ngoại trừ cô, mười bốn con người đã bốc hơi một cách kỳ lạ, bỗng
căn phòng vỡ vụn như có một chận động đấy sẩy ra cô cảm thấy mình như đang
rung chuyển, thân thể cô lảo đảo không còn đứng vững trên mặt đất cô ngã gụy
xuống.
"Dậy thôi đội trưởng." Bỗng có người gọi cô dậy hóa ra vừa nẫy là cơn ác mộng
cô không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
" Cảm ơn nhé, Honey." Cô ngồi dậy đưa ánh mát trìu mến nhìn người mới gọi cô
dậy.
Lâu rồi không thấy cậu gọi tên tôi. Người vừa gọi cô dậy nở một nụ cười với
cô.
Cô gái trẻ bước xuống dường, tiến lại gần quyển lịch, bỗng chống òa lên sung
sướng. Cô bất giác cười lên một tiếng đầy ắc thắng.
"Mọi người lại đây, hôm này là ngày chúng ta được gọi điện về cho gia đình,
OMG tôi sẽ gọi về cho vú."
"Không ai bảo ai như cơn bão âm nhạc mỗi người hò lên thứ tiếng mẹ đẻ của
mình."
"Tôi phải gọi về cho cha, tháng trước ông kể con bò nhà mới sinh bê không biết
bây giờ chúng lớn chưa."
"Tôi gọi về cho mẹ tôi không biết bệnh đau lưng của bà đã đỡ chưa"
'phải gọi về cho anh tôi lần trước chưa nói được gì nhiều."
' Hello' bỗng đội trưởng hô to
'Yes' cả đội đồng thanh đáp lại
' Mọi người tôi biết được gọi điện về nhà rất vui.'
'Chị có bao giờ gọi về nhà đâu, họ ở ngay đây mà.' Có tiếng nói chắn ngang lời
cô, cô đưa mắt về phía tiếng nói, có vài ba cái đầu cúi xuống im lặng.
'Cô tiếp tục nhưng trước khi đực vui mọi người cong nhớ mình phải làm gì không
SSV 7?'
'Dạ chúng ta phải đánh bại đội khác để dành quyền ưu tiên máy điện thoại'.
' Rất đúng, và lần này tôi không muốn chúng ta lại thất bại như những lần
trước các cô nghe rõ chưa. Sau giờ ăn sáng gặp tôi tại phòng chiến lược số 1
khu Z. Chúng ta đi thôi số 2.' Cô gái trẻ quay người lại nói chuyện với cô gái
ngồi bên cạnh, rồi cùng cô gái trẻ ra ngoài.
Zalaza những ngày đầu đông, trời mưa tầm tã, thỉnh thoảng ông trời như cố trên
đùa người góa phụ, phái xuống trần gian biệt đội giông bão. Gây bao nhiêu tai
ương cho người dân vùng Zalaza, gia đình nhỏ Vuka cũng không nhằm ngoại lệ.
Măn ấy bà vuka mất đi người chồng thân yêu khi đang mang thai đưa con thứ hai.
Căn nhà nhỏ của gia đình bà sau cơn bão biển đã tốc mái, nước ngập lụt đến đầu
gối người lớn, gia xúc trong nhà đã ít sau bão chúng còn ít hơn, phần lớn
chúng chết khi thiếu thức ăn, không có nước ngọt, một phần nhỏ những co bê, co
cừu con bị cơn bão biển cuốn đi. Chồng bà cũng chung số phận với chúng. Ông
thấy chuồng của chúng không thể trụ được nên trong tâm bão cô đã chạy đến
chuồng của chúng và gia cố cũng như lập lại mái mới cho chúng nhưng không may
ông đã bị cơn bão cuốn đi. Ba ngày hôm sau người dân trong vùng tìm thấy ông
tại con suối nhỏ cách ngôi làng 15km và ông đã mất. Bà vuka vô cùng đau khổ,
bà đã định quyên sinh theo chồng, nhưng bà đang mang thai bà không thể, bà
phải nuôi dưỡng đứa trẻ này. Thấm thoát đã mười mấy năm trôi đi, đứa trẻ đã
lớn bà đặt tên cho cô bé là Honey, Honey càng lớn càng xinh đẹp, cô có mái tóc
hung hung màu mận chín, đôi mắt mầu nâu đầy mơ mộng, đôi mắt ấy cũng đốt cháy
con tim của biết bao chàng trai vùng Zalaza, và điều gì đến cũng phải đến, gia
đình trưởng làng hỏi cưới cô cho con trai của họ, mẹ cô đồng ý còn cô từ chối,
cô thấy mình thật không xứng với anh ta hơn nữa cô không muốn trở thành con
dâu của gia đình có chức sắc. Đến gần ngày kết hôn mẹ cô giục dã, cô thì thờ
ơ. Bà nhận xính lễ từ nhà trai, nhưng cô rất cương quyết không nhận cuộc hôn
nhân này cô quyết định bỏ đi.
Cô gái trẻ bước vào phòng luyện tập, ánh mắt ngơ ngác nhìn tất cả mọi người cô
đưa cho cô gái bên cạnh mẩu giấy có ghi hình thức thi đấu của buổi tối ngày
hôm nay cô gái cầm mẩu giấy và đọc to nội dung của tờ giấy.
' Trò chơi gọi hồn.'
'Cái quái gì thế.' Bên dưới có những tiếng nói xân xao.
'Trật tự.' độ trưởng nghiêm khắc nói. Đọc tiếp đi
'Nguyên tắc hai đội làm cách nào đó để có thể chiến thắng. kẻ thắng cuộc phải
làm mọi cách để dọa ma đối phương. Đến khi nào đội đối phương không còn ai trụ
vững và kẻ thua cuộc phải đầu hàng bàng câu nói "tôi kẻ thất bại "'.
'Vậy chúng ta phải làm gì?'
' Chúng ta phải gì'
' Chúng ta phải chiến thắng'.
' Giờ thì luyện tập'.
' Số 2 đến số 6 à một đội số 6 đến số 10 một đội, còn lại một đội. bắt đầu
luyện tập. tối nay đừng để tôi mất mặt, tất cả rõ chưa.'
'Vâng thưa sếp.'
'Số 1 này tôi có chuyện muốn nói với cô chúng ta xuống căn tin được không'.
Bỗng có một bà lão, tiến lại gần phía cô gái trẻ thì thầm vào tai cô. Cô gái
trẻ như bị thôi miên bước đi chậm rãi theo từng bước chân bà lão, cô mê mẩn đi
theo bà lão cô cũng không biết là mình đang đi đâu chỉ thấy bên tai thứ âm
thanh kỳ cục không rõ nguồn gốc không biết đó là âm thanh gì, âm thanh phát ra
từ đâu. Âm thanh ấy như tiếng cười đùa của một đứa trẻ, khúc kha khúc khích,
có lúc lại rất giống như tiếng khóc của một người phụ nữ, người phị nữ. đúng
rồi! rất giống tiếng khóc của người phụ nữ cô đã từng nghe, nhưng trong giây
phút này cô không thể nhớ được, chính bản thân mình đã nghe tiếng khóc đó ở
đâu. Ai? Tiếng khóc thê lương đó là của ai, ai là chủ nhân của nó. Bất chợt cô
thấy lạnh cả sống lưng, cái lạnh không thể do thời tiết vì đang là giữa mùa hè
sao trời lại có gió lạnh được, chả lẽ trời có gió rét ngay giữa mùa hè sao,
điều này có thể chứ sống trong khu rừng này tuy chưa nhiều năm nhưng cô và mọi
người ở đây đều biết không điều gì là không thể. Bỗng bà lão dẫn cô đi bỗng
dưng đứng lại, mái tóc bạc lòa xòa trước mặt cô bỗng nhiên được búi gọn lại từ
màu bạc tóc bà ta bỗng hóa thành màu, màu nâu huyền bí, bà lão vừa nẫy bỗng
dưng trẻ lại, không còn là bà lão bỗng chống hóa thành cô gái rất trẻ. Bà ta
quay người lại nhìn thẳng về phía cô gái trẻ, cô gái trẻ bất chợt bắt gặp ánh
mắt hiền hậu của bà ta, rái tim cô gái trẻ như bị thiêu đốt bởi ánh mắt ấy,
ánh mắt ấy như van xin cô gái trẻ giúp đỡ, ánh mắt ấy như ám chỉ, chỉ mình cô
sẽ làm được điều gì đó mà chính bản thân cô cũng không biết. cô gái trẻ bất
ngờ hỏi “ bà là ai?” bên kia đáp lại chỉ là sự im lặng. bỗng nhiên bà ta biến
mất, lúc này cô gái trẻ mới thỉnh lại, cô nhìn xung quanh, nơi cô đang đứng
không phải là căn tin không phải là phòng tập luyện, nơi cô đang đứng chính là
cổng lớn, chỉ cần cô đẩy tay một cái thế giới bên ngoài đang chào đón cô,
nhưng cô không thể cổng đã bị khóa. Ai đã vào đây là lựa chọn binh đoàn S&S;,
là nguyện chung thành với chủ tướng, là nguyện vọng một lòng vì hi sinh vì đất
mẹ thân yêu, là nguyện khi nào lấy được mạng tên độc tài Jekain. Ai vào đây
cũng vậy họ chỉ có duy nhất một nhiệm vụ là tập luyện, ai hay đội nào không
thể hoàn thắng thì luôn phải đứng hạng chóp. ở đây cứ mỗ ngày phải thức dậy từ
5h30 sáng, từ 5h40 đến 6h là buổi thuyết giáo buổi sáng của một ông sư nào đó
hoặc một cha sứ nào đấy, thường những gờ đó cô thường chui xuống dưới vì ngồi
trên hay dưới cũng như thế thôi. Có nghe thì cũng chả hiểu gì mặc dù khi kết
thúc buổi thuyết giảng cô đều thấy nhẹ người, đầu óc thư thái, cơ thể thoải
mái. 6h đến 6h20 là thời gian của bữa sáng 6h30 đến 11h45 là giờ luyện tập
buổi sáng. 11h45 đến 2h là giờ nghỉ trưa, 2h đến 6h là giờ luyện tập buổi
chiều 6h đến 7h là giờ ăn tối 7h trở đi là giờ nghỉ.
' Này cô làm gì ở đây vậy." một giọng nữ gọi cô
'Tôi đi dạo không được sao'. Cô trả lời.
'Cô đi dạo vào giờ luyện tập sao'.
'Đúng, cô cũng đâu có luyện tập'
'Cô đùa à, hôm nay tôi cho đội của tôi luyện tập ở ngoài trời, cô không thấy
họ đang luyện chiến thuật ở đằng kia sao'. Cô gái vừa nãy chỉ tay về hướng có
đám phụ nữ vừa đi vừa chạy loạn xạ.
'Cô thấy sao, cô cũng lo về luyện tập đi tối nay nhóm cô phải đối đầu với đội
Z đấy, cô gái ạ. Chào". Sau lời châm chọc cô ta bỏ đi, để lại nỗi buồn và sự
ngơ ngác đến nỗi không biết bản thân mình nên làm