Ảnh Ác Mộng Khinh Hoàng


Người đăng: anhduong

Tập 1: Bình minh.

Thân gửi tặng các bạn đọc gần xa yêu mến.

‘Mẹ ! mẹ ! mẹ ở đâu, đây là đâu, cha ơi cha ở đâu đây là đâu vậy, ai cứu tôi
với’.

Bùm! Bùm! Bùm!

Bỗng từ đằng sau một cánh tay đầy máu, yếu ớt tưởng như không còn chút sức lực
nào, chạm nhẹ vào nơi phát ra tiếng kêu cứu vừa nãy.

Á ! tiếng kêu cứu vừa nãy đã thành một tiếng hét kinh hoàn xé toạc màn đêm
sương lạnh lẽo, kẻ chạm tay vào tiếng kêu vừa nầy ngã xuống hóa ra đó là một
người đàn bà chạc tuổi tứ tuần, quần áo tuy rách rưới nhưng lại tỏ ra là người
sang trọng vì chất liệu để may bộ quần áo trên người bà ta là chất liệu quý
hiếm và đắt tiền, hình như bà ta còn thở, tiếng kêu cứu vừa nãy lạị gần nhìn
bà ta chăm chú, bà ta nhìn lại kẻ mà mình vừa mới chạm tay vào lẩm bẩm nói rất
nhỏ như sợ có kẻ nghe thấy

“chạy đi, chúng sắp đến rồi.”

Chương 1: Ám ảnh ác mộng khinh hoàng.

Tỉnh dậy trong cơn hoảng loạn, cô gái trẻ bước xuống gường, bước từng bước ra
phía của sổ. Cô lẩm bẩm một mình như chỉ để bản thân và màn đêm nghe được. “
lại là nó đã lâu lắm rồi vậy mà nó vẫn…”

“Đang làm gì thế sao không ngủ đi, lại nó chuyện một mình à”. Bỗng cô bạn
giường bên cạnh cũng bật dây nói lẩm bẩm vài câu rồi lại nằm ngủ tiếp.

Dậy đi ngủ gì nữa, sắp đến giờ triệu tập rồi. Thoáng nhìn đồng hồ treo tường
kim ngắn chỉ số 5 kim dài sắp chỉ đến số 6 cô gái trẻ vươn vai, bẻ cổ vận động
cơ hông. Cô gái trẻ nhẹ nhàng ra góc phòng lấy cây gậy sát dài, cô dùng cây
gậy đập thật mạnh vào những thanh chánh đặt ở đầu dường

Bong! Bong! Bong!

“Dạy mau cả đội tập hợp thành hai hàng dọc, điểm danh cho tôi bắt đầu từ SSV
15.” Cô gái trẻ ho thật to

“Yes madam” cả đội hô to

“Les go!” Đội trưởng ra lệnh

“15”

“14”

“13”

…..

“Sao không tiếp tục 12 đâu” cô gái tre thắc mắc

Cả đội xôn xao

“Đội trưởng 12 vẫn chưa dậy” bỗng có tiếng nói từ đằng sau vọng lại

Cô gái trẻ lúc nẫy giờ không còn đủ tự tin và bình tĩnh cô xông xuống dường
của SSV 12, cầm theo một cây roi da rất to và điều gì đến cũng sẽ đến cô gái
trẻ cầm cây roi da không nói lời nào quật liêm tiếp xuống gường của SSV 12
khiến cô nàng mằn trên dường quàn quại mà rên lên từng tiếng.

“Đau quá đứa nào trêu tao vậy.” cô gái vừa nẫy còn nằm trên dường bỗng nhiên
bật dậy đau đớn kêu lên. Cô gái thấy mọi người đứng nhìn mình nhưng không thấy
ai nói gì cô liền biết mình đã mắt sai lầm rất lớn. cô quay người ra đằng sau
biết chắc là mình sắp tiêu đời nhưng vẫn phải làm mái tóc váng sơ rối và bối
xù cũng không làm cô đáng thương hơn để xoa dịu cơn thịnh nộcuar cô gái đang
cầm roi.

“Đội trưởng ơi, em xin lỗi.”

“Đây là lần thứ bao nhiêu rồi”

“Dạ em cũng không nhớ, trí nhớ em tồi quá chị ạ.”

“Dậy ngay, sau giờ tập hợp cô đến gặp tôi.”

“Yes madam” số 12 uể oải đứng dậy cúi mình chào đội trưởng.

“Yếu quá tôi không thích nghe.”

“Yes madam.”


“Đội trưởng em chân thành xin lỗi chị, mong chị tha thứ cho em, em biết em là
đứa có tội xin chị chỉ phạt mình em thôi, đừng phạt cả đội như lần trước em
không muốn mình bị cả đội xa lánh chỉ vì em phạm tội.”

“Lỗi nhỏ thôi! Lỗi nhỏ thôi á, cô đã bao nhiêu lần dậy muộn rồi, đội trưởng à,
lần này chị phải phạt cô ta thật nặng vào. Để cô ta nhớ và không bao giờ làm
những việc như vậy nữa.”

“Thôi nào số 2 cô ta đáng bị phạt nhưng cô ta đúng cả đội không đáng bị phạt
chỉ mỗi cô ta bị phạt thôi.” Cô gái trẻ dừng lại trong vài giây suy nghĩ một
lúc rồi tiếp tục vài giây cô dừng lại và suy nghĩ dài như hàng nghìn năm đối
với cô gái tóc vàng hoe. “Số 12 nghe lệnh.”

“Rõ”

“Tôi phạt cô hình phạt nhẹ nhất trưa nay cô sẽ không được nghỉ trưa, cô quỳ
trước cờ cho tôi, tuy nhiên cô có một đặc ân cô được phép ăn trưa. Cô rõ
chưa!”

“Yes madam.”

“Giờ thì về tập luyện đi.”

“Yes madam.”

“SSV1 cô có người nhà đến thăm đi theo tôi”. Thư ký Kim bước vào phòng, trao
cho cô gái trẻ một tờ giấy cô gái trẻ mừng rỡ không nói một lờ nào bước đi
theo thư ký Kim, gương mặt lạnh lùng giờ đã đổi sắc nét hồng hào đã lấn át
những u khuất, mệt mỏi. Cô lâng lâng bước đi như một người không hồn, không có
cảm giác kể cả có đánh cô một cái thật mạnh hay có vật ngã cô thì cô cũng
không cảm thấy đau mà luôn luôn tươi cười như sắp gặp một nhân vật quan trọng.

Cô gái trẻ bước vào phòng chỉ huy trưởng, chỉ huy trưởng không có trong phòng
ông ta đang dự cuộc họp mật với chủ tướng. từ trong phòng xuất hiện một người
phụ nữ chạc tầm măn mươi tuổi bà ta tiến lại gần cô gái trẻ trên tay bà ẵm một
đứa bé trai tầm hai tuổi, đứa trẻ có đôi mắt đen to tròn nếu nhìn thoáng qua
chắc nhiều người sẽ lầm nhẫn đôi mắt ấy với hai hòn than đen nháy tròn tròn
nho nhỏ như hai hòn bi ve.

“Mẹ!” bỗng đứa bé cất tiếng gọi dang hai tay về phía cô giá trẻ, cô gái trẻ
tiến lại gần đứa bé ẵm đứa bé vào lòng, như lâu ngày không được gần mẹ đứa bé
giúc vào bầu ngực ấm áp, vuốt ve bầu ngực căng tròn của người mẹ. người mẹ như
hiểu ý cậu con trai cô gái trẻ liền cúi đầu xuống hôn lên tóc lên trán lên má
của cậu bé, cậu bé được đáp lại yêu cầu của mình liền vỗ hai tay cười khúc
khích, vừa cười vừa lẩm bẩm

“Mẹ! yêu mẹ, con yêu mẹ.”

“Này lại bị phạt à. Cậu chỉ biết ngủ thôi à, mà hay nhỉ, không biết bao nhiêu
lần chính mình ngủ quyên nữa.” từ đằng xa phía khu nhà ký túc của các binh
lính nam một giọng nói vang lên.

Đáp lại lời nói vừa rồi là một ánh mắt mẩy lửa của cô gái tóc vàng vừa bị phạt
chăm chăm nhìn về phía phát ra tiếng nói nửa trêu đùa nửa mỉa mai. Chủ nhân
của nó là một chàng trai anh ta cao, to, mái tóc dài nghệ sĩ xưa kia giờ đã
hóa thành đầu đinh.

“Cậu là bạn tôi hay là kẻ chuyên trêu chọc tôi vậy. cô gái bị phạt đáp lại”

“Thì là bạn cậu nên tôi mới ở đây thăm cậu này, cậu không vui thì tôi về đây “
chàng trai đáp trả quyết liệt.

“Lấy cho tôi chút nước”. cô gái bị phạt gắt gỏng với chành trai

“Cậu được ăn là diễm phúc lắm rồi cậu không nhớ lần trước cũng vì cái tính ngủ
quyên của cậu mà cả đội của cậu bị phạt hay sao, hình như lúc đó đội trưởng
của cậu rất nổi giận chị ấy đã bắt 14 người trong đội chạy một trăm vòng sau
đó phơi nắng hai tiếng hay sao, cuối cùng cả cậu cũng chả có ai chạy được năm
mươi vòng nữa là, nói gì đến chuyện phơi nắng.”

“Làm ơn, lấy giúp tôi ít nước.” giọng nói đầy thách thức thúc vừa rồi đã thành
giọng nói nài nỉ.

“Thế nghe còn được đây uống đi.” Chàng trai lấy trong bao cầm trên tay trai
nước mát lạnh đưa cho cô gái đang bị phạt dưới trời nắng.

Mùa hè năm ấy, trời nóng như thiêu như đốt cái nắng, cái nóng tưởng như có thể
thiêu trụi cả một con người nhiệt độ cơ thể 37 độ nặng 67kg chiều cao 1m73.
Cái nóng năm ấy đỉnh điểm đến mức con người phải đào đất để tìm nguồn nước
ngầm vì nước sông ao hồ đang dần khô cạn, con người chết dần chết mòn khi
không có nước thậm chí không có mưa. Lão nông làm vườn cho nhà phú hộ Tantam
nhớ lại những cơn mưa đầu hạ năm ngoái, lão nhớ cái cảnh mà lũ trẻ con người
làm trong nhà phú hộ nô đùa dưới mưa. Đứa thì chạy đứa thì nhảy đứa thì hắt
nước vào đứa kia, đứa nào cũng cười vui vẻ, lão rất yêu trẻ con nhưng lão đã
già lại không lấy được vợ, lão rất buồn lão luôn ao ước có một đưa con. Lão là
lão già tin vào đạo thiên chúa chủ nhật nào lão cũng đến nhà thờ cầu nguyện,
và lời cầu nguyện của lão đã được chúa trời đáp lại.

Một hôm phú hộ Tantam gọi lão vào thư phòng

“Lão Nô này ta có chuyện muốn nhờ lão.”

“Xin ông chủ cứ nói, dù có phải nhẩy vào vạc dầu lão Nô cũng cam lòng.”

Lão Nô này, ta biết lão luôn là người chăm lo cho gia đình ta rất nhiều, ngày
nào lão cũng giúp ta chăm sóc cây cảnh trong nhà, không có lão chắc khu vườn
xinh đẹp của vợ ta sẽ mài không bao giờ xanh tốt như ngày hôm nay, ta phải là
người nói lời cảm ơn với lão, ta đã suy nghĩ rất kỹ lão cần tìm một người để
lão nương tựa.

‘Ông chủ ý ngài là …..’

‘Ý ta là ta sẽ kiếm cho lão một người vợ’

SSV 12 nghe đây, tạm hoãn án phạt vì trời sắp tối ta cho cô tạm nghỉ, bây giờ
cô được phép xuống căn tin ăn cơm với mọi người cô rõ chưa ?

‘Yes madam.’

Cô gái tóc vàng hoe loạng choạng đứng dậy, hai chân cô tê buốt và đau êm ẩm cô
dường như bước đi không nổi nhưng cô vẫn phải tự mình bước đi.

Ngày dài kết thúc màn đêm lại buông xuống, cô gái trẻ ngồi trên gường hoài
niệm về những ngày tháng đã qua. Về gia đình về cha mẹ và về đứa con của cô.

‘Thưa đội trưởng chỉ huy trưởng muốn gặp chị tiếng gọi của SSV 3 đã cắn ngang
hoài niệm của cô gái trẻ.’ Cô đứng dậy phủi bụi trên quần áo của mình bước
thảng đến phòng chỉ huy, không biết ông ấy gọi mình có việc gì nhỉ hay lại có
tên nào trong đội vi phạm điều lệ quy định của doanh trại, tên nào giám vi
phạm mình sẽ thủ tiêu tên đấy, dám làm ta bị cấp trên gọi hả mày. Dang mải mê
cô gái trẻ không ngờ mình lại đi nhanh đến thế không biết từ khi nào cô đã
đứng trước của phòng của chỉ huy trưởng, cô gõ của.
‘Mời vào.’ Sau cánh của giọng của một người đàn ông trung niên vọng ra

‘Thưa chỉ huy cho gọi tôi.’

‘Cô ngồi xuống đi, tôi có chuyện cần căn dặn,’ nghỉ một lúc ông tiếp tục, ‘SSV
1 này cô là leader vậy cô có thể nhờ cô một việc được không.’

‘Dạ thưa chỉ huy xin mời ngài nói.’

‘Sắp tới tôi sẽ tổ chức hội thi cho toàn doanh trại tôi muốn đội của cô phải
chiến thắng.’

‘What ! không thể sao tôi có thể chiến thắng sao tôi có thể vượt các đội toàn
nam chứ đội tôi toàn nữ.’

‘Nghe đây cô là leader nhiệm vụ của cô là dẫn dắt toàn đội, đội cô phải thắng.
Đội cô rất yếu không hề đoàn kết các kỹ năng đều kém, đội cô là một mớ hỗn
lộn, toàn những kẻ vô dụng cô hiểu không. Nhiệm vụ của cô là làm cả đội tin
mình sẽ chiến thắng cô hiểu chưa.’

‘Yes .’

‘Giờ thì cô có thể về’

‘Vâng thưa chỉ huy.’ Vừa nói cô gái trẻ vừa cúi đầu chào viên chỉ huy, rồi
ngẩn đầu quay lưng ra về, vừa đi cô vừa lẩm bẩm tại sao lại vậy tại sao chúng
tôi phải chiến thắng. tại sao chứ, tại sao tại sao. Bỗng uỳnh hình như cô mới
vừa va vào ai đó hay cái gì đó cô cảm giác vật đó khá cao và mềm, cô gắt gỏng
gửng đầu lên nói.

‘Không có mắt à, đi kiểu gì vậy’

‘Tưởng là ai hóa ra là đội trưởn đội SSV đội nhóm gắn liền với hai từ thất
bại, không biết sau này lớp con cháu sẽ gọi cô là gì nhỉ ? tôi nghĩ họ gọi cô
là chỉ huy thất bại hay leader thảm hại, rất hay đây.’ Kẻ mà cô vừa va phải
đâm lời chêu chọc cô, hắn là nhóm trưởng của đội nhóm mạnh nhất SSK, một đội
nhóm gồm những binh lính tinh nhuệ nhất trong doanh trại này, hắn là chiến
binh mạnh nhất của binh đoàn S&S.;

‘Kệ tôi, liên quan gì đến anh’. Cô gái trẻ trả lời anh ta một cách cộc lốc rồi
lại đi tiếp.

Trong hoàn hôn của một buổi chiều tà,một đứa bé gái được mặc một chiếc váy màu
xanh lam pha màu trắng cô bé nhẩy múa dưới những tia nắng cuối cùng của một
ngày đông lạnh giá cô dắt theo một chú cún rất đáng yêu mà cô gọi nó là Mic,
Mic có bộ lông màu trắng muốt, xù xù, nếu nhìn từ xa trông chú như một bông
tuyết nhỏ lăn theo từng bước chân của chủ nhân. Nơi cô bé đứng mang tên đồi
Sinh Sôi, đồi Sinh Sôi là đồi thông nằm trên thị trấn Fuky. Fuky là một thị
trấn lớn nằm phía tây bắc tỉnh Suky, người dân ở thị trấn này rất giàu có,
giàu có hơn bất cứ ngôi làng hay thị trấn nào khác, có thể do nơi đây là một
mỏ vàng rất lớn nên rất nhiều phú hộ đổ xô xuống đây khai thác vàng, từ ngày
các phú hộ dồn về đây tìm vàng kinh tế nơi đây khấm khá hơn trước rất nhiều,
các quán rựu, quán ăn mọc lên rất nhiều kéo theo đó cũng không ít tệ nạn nẩy
sinh và hình thành.

Sentty nổi tiếng là một công tử ăn chơi có tiếng tại thị trấn Fuky, hắn không
chỉ là con trai của bá tước Dan mà hắn còn là cháu ngoại của đại địa chủ vùng
Suky này, gia thế giàu có khiến cho hắn trỏ nên kiêu ngạo, mẹ hắn đã mất khiến
hắn lại càng nhận được sự thương hại, yêu thương từ cha và ông ngoại, hắn được
nhiều cô gái vây quanh kể cả những cô gái nhà giàu, những tiểu thư đài cát đến
cả những cô gái làm việc trong quán riệu, không ai là hắn chưa một lần nắm
tay, một lần tán tỉnh và một lần yêu. Nhưng cho dù tất cả các cô gái trên thế
giới có đổ gụp dưới chân hắn thì hắn chỉ yêu cô thôn nữ Olivia. Măn ấy Olivia
còn rất trẻ, nàng 16 tuổi, nàng rất đẹp nụ cười của nàng như đốt cháy hàng
triệu con tim của các chàng trai xung quanh nàng các chàng trai ao ước đựơc
một lần nắm tay nàng được một lần hôn lên tóc nàng.

Sentty mò xuống nông trại nàng nơi nàng sinh sống, hắn lén nhìn nàng từ xa,
qua hàng rào ngăn cách hắn thấy được thân hình kiều diễm và mái tóc chấm ngan
lưng của nàng, hắn bắt đầu tưởng tượng cảnh hắn cởi bỏ từng lớp váy của nàng,
không biết đằng sau lớp váy ấy thân hình của nàng đẹp đến mức nào, nhiều cô
gái đẹp được hắn ôm trong vòng tay, nhưng trong số họ không có ai đẹp như
Olivia, không có ai khiến hắn điên dại khao khát độc chiếm như Olivia, cũng
không có ai tạo cho hắn cảm giác thỏa mãn như Olivia chỉ có Olivia và Olivia.
Hắn dường như khôn thể sống nếu như nàng không tồn tại, không may nàng hái hoa
và bị gai hoa hồng cứa vào tay, nhìn nàng đau đớn lòng hắn cũng đau đớn nàng
đau một hắn đau mười, mỗi lần nhìn nàng đau hắn muốn chạy lại ôm chặt nàng,
soa đôi bàn tay bị thương của nàng nhưng hắn sợ, hắn sợ gì chứ ? hắn sợ vì
nàng là hôn phu của Sky con trai duy nhất của phú hộ Tantam một phú hộ giàu
ngang ngửa cha hắn. hắn sợ Sky hay hắn sợ Tantam không sao hắn lại sợ họ, kẻ
hắn sợ là cha hắn, cha hắn có mối thân tình rất tốt với phú hộ Tantam hắn sợ
hắn lại gây họa ho cha mình. Nhưng hắn là kẻ cứng đầu, hắn sao có thể từ bỏ
nàng Olivia chứ vậy là hắn bắt đầu lân la tán thỉnh nàng Olivia.

Hắn cũng rất thông minh và độc đáo. Hắn biết phụ nữ thích gì, hắn là kẻ hiểu
và rất hiểu phụ nữ, hắn biết các nàng thích nhữn gì cần những gì nhưng hắn đã
nhầm, tất cả những thứ lãng mạng hay phù phiếm đều không làm Olivia động lòng,
nàng vẫn thờ ơ với hắn. một lần chặn đường của Olivia hắn ngu ngơ hát vài câu
hát trong bài hát thịnh hành mà đài ra đi ô vẫn hát nàng đêm.

‘Em yêu, xin em hãy cho tôi một nụ cười, xin em hãy cho tôi một nụ cười để tôi
thêm phần yêu em.

Em yêu, xin hãy cho tôi một nụ hôn, xin hãy cho tôi một nụ hôn để tôi thêm
phần yêu em.’

‘Làm ơn tránh ra cho tôi đi’ olivia nói với hắn.

‘Em đẹp như thế này sao tôi nỡ cho em đi chứ.’ Mới đứt câu nói hắt đã vỗ lấy
đòi ôm Olivia. Olivia như đoán được tình huống này nàng vội thu người lại nhẩy
ngược về phía sau một bước. hắn ôm trượt nàng nên có vẻ ấm ức lắm hắn liền dụ
dỗ nàng

‘Olivia à nàng đẹp quá, nàng có biết ta yêu nàng đến mức nào không, ở đây
không có ai cả nàng có thể cho ta cầm tay được không, ta rất yêu nàng Olivia
à.’ Hắn vừa nói vừa đưa tay nắn lấy tay nàng, nàng dùng mình, sợ hãi kéo tay
mình lại dấu tay vào tay áo. Nàng không nói gì liền đẩy hắn ra rồi bỏ đi, hắn
không bỏ cuộc liền chạy lại ôm chặt nàng từ đằng sau, nàng hoản loạn giẫy giụa
nhưng không tài nào thoát khỏi tay hắn. Nàng kêu cứu hắn càng ôm chặt hơn. Hắn
thì thầm vào tai nàng.

‘Em yêu, cho ta ngắm thân thể kiều diễm của em được không, ta thật sự không
thể chựu đựng được nữa. anh yêu em . anh rất yêu em.’

Olivia gào thét nhưng không ai trả lời nàng kêu cứu, nhưng phía trước chỉ là
con đường đầy nắng và bóng cây, nàng tự nhủ là mình phải cứu lấy mình thôi.
Nàng co chân phải dẵm thật mạnh vào chân hắn, hắn đau đớn rú lên một tiếng,
hắn dần buông tay nàng, được thắng xông lên nàng giáng một cái tát thật mạnh
vào mặt hắn, khiến hắn đau đớn rồi nàng chạy thẳng một mạch về nhà.

Dường như nàng không thể nghe thấy tiếng hắn lẩm bẩm.

‘Đợi đấy Olivia, rồi nàng sẽ là của ta.’

Lão Nô đang vô cùng bân rộn lão vừa phải gấp gắp chăm lo cho cây cảnh trong
nhà, vừa phải ra thị trấn chọn mua những loại cây quý hiếm và đắt tiền để ăn
mừng cùng gia đình nhà phú hộ Tantam, lão cũng phải phụ nhà bếp mua rất nhiều
thức ăn và lương thực, lão cũng phải phụ quản ga lau dọn và trang trí nhà của.
Bỗng phu nhân gọi lão.

‘Lão lên đây tôi nhờ chút việc lão Nô.’ Lão vội vàng chạy lên lầu nơi vừ phát
ra tiếng gọi

‘Dạ phu nhân cho gọi lão.’

‘Lão Nô lão cầm lấy đi, đây là lương tháng này của lão.’ Lão Nô liền mở túi
tiền lão choáng váng vì số tiền mà lão vừa nhận được, lão dưng dưng hai dòng
nước mắt nhìn phu nhân.

‘Phu nhân lão đâu xứng đáng nhận được số tiền này, lão….’Chưa nói dứt câu phu
nhân đã đưa tay ra tín hiệu cho lão, lão biết giờ không phải lúc lão được đưa
ra quan điểm của mình. Phu nhân tiếp lời.

‘Lão đã cống hiến cho gia đình ta rất nhiều đây là những gì lão xứng đáng được
nhận huống hồ lão còn phải nuôi gia đình lão.’ Lão Nô không thể chối từ tấm
lòng cao cả của phu nhân liền nhận số tiền. Lão thầm cảm ơn chúa đã không
quyên con chiêm trung thành như lão.


Nghĩa Quân Cảm Tử - Chương #1