Người đăng: tieumocnhi3939
Mặt đất phủ hoa trắng lạnh, mà khắp không gian nhuộm đẫm ánh chiều tà. Cao Đức
Trung im lặng cúi đầu, nhìn chiếc bóng của Hoàng đế càng lúc càng dài dưới ánh
tịch dương. Bầu trời dần tối lại, càng thêm vẻ tiêu điều.
“Bẩm Hoàng thượng, trời đã tối rồi.” Ông tiến lên, nhẹ giọng nhắc nhở.
Phong Cẩn quay đầu liếc nhìn ông, thấy ông chỉ vùi đầu rũ mi, chợt nói: “Trẫm
còn nhớ năm ấy Vi quý phi được sủng ái nhất hậu cung, trẫm tuy là đích tử
nhưng cũng phải nhường nhị hoàng huynh vài phần, chỉ vì huynh ấy là con đẻ của
Vi quý phi.”
Cao Đức Trung nghe thế, đầu cúi càng sâu, ông được tới hầu hạ đương kim thánh
thượng từ rất sớm, cũng có đôi chút hiểu biết những chuyện ngầm xấu xa của hậu
cung. Trước đây Vi quý phi nhận mọi sủng ái từ tiên đế thì kiêu ngạo vẻ vang
thế nào, ông cũng từng chứng kiến, chỉ tiếc…
Phong Cẩn nghiêng đầu nhìn về phía hồ sen cạn khô, năm đó hắn từng bị nhị
hoàng huynh đẩy vào hồ này, bệnh nặng một trận, mà nhị hoàng huynh chỉ bị phạt
chép kinh thư mười lần. Chỉ tiếc Vi quý phi quá ham mê quyền thế cuối cùng rơi
vào kết cục nhận ba thước lụa trắng, khiến cho nhị hoàng huynh cũng bị phụ
hoàng chán ghét rồi vứt bỏ.
Lúc hấp hối, phụ hoàng từng nói, nữ tử nơi hậu cung này chẳng thể có chân
tình, hắn lại thấy buồn cười, bản thân không hiểu rõ người khác thì sao có thể
hi vọng nhận tấm chân tình của người ta. Hắn từng cho rằng, mẫu hậu thật sự có
tình cảm với phụ hoàng, nhưng đến khi phụ hoàng đi rồi, mẫu hậu ngồi lên ngôi
Thái hậu tôn quý nhất hậu cung, hắn lại chưa từng nhìn thấy một nét đau thương
trên mặt người.
Hắn chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện có thể giành được chân tình của nữ tử nào
chốn hậu cung, cũng không cảm thấy thứ gọi là “chân tình” ấy có gì đáng quý.
Dẫu sao, hậu cung nữ nhân vô số, đơn giản là ai hầu hạ tốt thì cưng chiều
người đó thêm vài phần mà thôi.
Hôm nay chợt nghe mấy lời nọ, trong lòng hắn hơi kinh ngạc, cùng với đó là vài
phần hoảng hốt.
Thủa thiếu thời, mẫu hậu từng lạnh lùng dạy hắn rằng, nữ tử trong hậu cung
tranh qua đoạt lại, tranh không phải là trái tim Hoàng đế mà là quyền thế phía
sau sự sủng ái của Đế vương. Chỉ những cô gái ngốc nghếch mới có thể dâng cả
tim mình cho Hoàng đế, mà những kẻ ngốc nghếch như vậy, không thể sinh tồn ở
nơi này.
Dáng vẻ Chiêu tần khi mới vào cung ra sao, hắn sớm không nhớ nổi, nào ngờ đó
lại là một cô gái ngốc nghếch.
“Tối nay Đào Ngọc các thắp đèn.” Bẻ một cành hoa lê, Phong Cẩn điềm tĩnh lên
tiếng, mắt vẫn ngắm nhành cây trên tay, mặc cho từng cánh hoa buông mình rơi
xuống
“Bẩm Chiêu tần chủ tử, Hoàng thượng có khẩu dụ, tối nay Đào Ngọc các thắp
đèn.” Thái giám nội thị đi vào Đào Ngọc các, quy củ hành lễ với Trang Lạc Yên,
mặt mày tươi tỉnh.
“Làm phiền công công vất vả một chuyến.” Vân Tịch nhét túi tiền vào tay thái
giám nội thị, nói mấy cảm tạ.
Thái giám nội thị cũng nhận ra Hoàng thượng có đôi phần sủng ái vị Chiêu tần
mới tấn phong này, bèn cười đáp lại mấy câu rồi mới lui ra. Đến bên ngoài Đào
Ngọc các, phát hiện tà dương đã dần ảm đạm, hắn quay đầu liếc nhìn bảng hiệu
lầu các phía sau thầm nhủ, ai có thể ngờ vị chủ nhân này còn có cơ hội trở
mình như vậy chứ?
“Chủ tử,” Thính Trúc bưng tách trà bước vào, thấy Trang Lạc Yên đang ngồi
trước gương bèn đặt trà xuống bàn, tiến lại gần nói: “Hiện giờ không còn sớm,
để nô tì hầu người tắm rửa thay y phục chứ ạ?”
Trang Lạc Yên vén lọn tóc mai bên trán, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương:
“Em chuẩn bị đi.”
Thính Trúc lo lắng nhìn Trang Lạc Yên một cái, thấy sắc mặt nàng bình tĩnh như
thường mới yên lặng lui ra, phân phó người bên ngoài đi chuẩn bị.
“Phảng phất tựa mây che bóng nguyệt
Phiêu diêu như gió thoảng tuyết bay.”(*)
(*) Trích trong bài “Lạc thần phú” của Tào Thực.
Khi ngự giá dừng lại phía trước Đào Ngọc các, một giai nhân như thế đã tiến
vào tầm mắt Phong Cẩn.
Dưới ánh đèn lập lòe, mỹ nhân mặc chiếc váy màu trăng non và chiếc áo choàng
mỏng, mái tóc đen óng ả đổ trên vai, dáng mềm mại như cành liễu trong gió, đèn
lồng trong tay thoáng lay động khi gió lạnh lùa qua, khoảnh khắc này khiến
Phong Cẩn nhớ đến câu thơ trứ danh ấy.
Gió đêm nổi lên, tay áo cùng làn váy vờn lượn, mái tóc cũng chấp chới tung
bay, Phong cẩn bước xuống kiệu, nắm lấy bàn tay Trang Lạc Yên: “Lông mày thanh
tú, mắt sáng như sao, thần thái sinh động, mảnh mai nhã nhặn, cơ hồ thoát
tục(*), mấy lời ấy cũng không đủ để miêu tả ái phi.”
(*) Nguyên văn “tuấn mi tu nhã, cố phán thần phi, văn thải tinh hoa kiến chi
vong tục”, là một câu được dùng để mô tả vẻ đạp của tam tiểu thư nhà họ Giả –
Giả Thám Xuân trong Hồng lâu mộng (hồi thứ 3).
Trang Lạc Yên nghe vậy, hơi cúi đầu, khóe miệng cong cong nở nụ cười, gò má
ửng hồng: “Hoàng thượng đang nói thật lòng hay đang trêu tần thiếp?”
“Đương nhiên là lời thật lòng của trẫm rồi,” Phong Cẩn đón đèn lồng từ Trang
Lạc Yên, không để cung nhân cầm giúp, một tay nắm tay nàng, một tay cầm đèn
chậm rãi bước vào. Bàn tay mĩ nhân mềm mại nuột nà khiến hắn thư thái vô cùng,
chợt nhớ lại những lời nàng ấy vừa nói lúc chiều, giọng lại thêm phần dịu
dàng, “Đêm lạnh, sao ái phi lại đứng ở cửa?”
“Hoàng thượng là phu quân của thiếp, thiếp không muốn khi Hoàng thượng tới Đào
Ngọc các chỉ thấy mấy ngọn đèn câm lặng,” nói đến đây, giọng Trang Lạc Yên lại
nhỏ dần xuống, “Thiếp cũng muốn chờ Hoàng thượng trở về.”
Đang đi phía sau hai người, Cao Đức Trung chợt nghe được câu này, bước chân
chậm dần lại. Lời này của Chiêu tần đã vượt quy củ, tính đến phân vị, Chiêu
tần chẳng qua chỉ là một thiếp thất nhỏ bé, nào có tư cách dùng hai chữ “trở
về”, nhưng Hoàng thượng không nói gì, kẻ nô tài như ông lúc này cũng nên đóng
vai người điếc.
Cố ý bước chậm lại, Cao Đức Trung bất chợt ngẩng đầu nhìn bóng hai người sóng
vai phía trước, thấy Hoàng thượng đỡ Chiêu tần bước qua bậc cửa, Chiêu tần
nghiêng đầu cười nhẹ với người.
Nếu nói nụ cười của Yên quý tần nghiêng nước nghiêng thành thì nụ cười này của
Chiêu tần là chân tình vô hạn, Cao Đức Trung nhớ lại những lời không nên nghe
chiều nay, đột nhiên thấy thương cảm vị Chiêu tần này.
Sống trong hậu cung, có gì đáng thương hơn là thật lòng yêu ai đó?
Bước tới bên bậc, Cao Đức Trung dừng lại, khép cửa rồi nhẹ nhàng lùi xuống vài
bước, đứng im lặng trên thềm đá, ngước nhìn những ngọn đèn lồng hồng rực treo
trên hành lang, hôm nay đèn treo trong các này, ngày mai nến đỏ thắp nơi nao?
Trang Lạc Yên theo chân Hoàng đế đến bên giường, ngồi xuống, thấy sắc mặt
Hoàng đế ôn hòa dịu dàng, biết hắn không khó chịu khi mình coi hắn như một
người chồng bình thường thì âm thầm thở phào trong lòng. Nước cờ hiểm này nàng
không đi nhầm, nếu có thể quay về, nàng nhất định sẽ viết được một cuốn best-
seller có tên là “Bảy mươi hai kế công tâm”, chỉ tiếc xuyên không là tấm vé
một chiều, có mấy người còn quay về được, nhất là khi nàng còn từng làm cho
một công ty sữa thiếu đạo đức như vậy.
“Sao thế, vừa mới nói chờ trẫm trở về, giờ lại không nói gì rồi?” Phong Cẩn
thấy Trang Lạc Yên im lặng, bèn nhẹ nhàng lên tiếng, “Trẫm đến đâu phải để
nhìn nàng trầm mặc như vậy.”
“Hoàng thượng sao hiểu được suy nghĩ của thiếp,” Trang Lạc Yên lộ vẻ hơi kích
động, níu tay áo Phong Cẩn, “Thấy Hoàng thượng tới đây, thiếp vui mừng lắm, có
điều vừa rồi lời nói không đúng bổn phận, trong lòng bất an.”
Phong Cẩn nghe vậy, hơi sững lại, sau đó lập tức nở nụ cười: “Trẫm chính là
phu quân của nàng, nàng chờ trẫm về, có gì không đúng bổn phận?”
Bàn tay đang níu áo bào thoáng run lên, cái run rẩy tựa như lan vào tận đáy
lòng Phong Cẩn, trái tim bỗng chốc lỗi nhịp. Hắn nhìn niềm vui sướng và kích
động cố che giấu trong đôi mắt Chiêu tần, tay bèn vuốt nhẹ lên tóc nàng.
Tình không tới đành vờ không biết, đã không biết thì sẽ không đau ư? Đây chẳng
qua chỉ là một nữ tử ngốc nghếch đã trót đánh mất trái tim lại muốn tự lừa
mình mà thôi, cho nàng ấy thêm đôi phần sủng ái, coi như báo đáp tấm chân
tình.
Có lẽ bởi đã biết tình cảm của người con gái trong lòng này ối với mình, hoặc
là bởi thân thể người ấy mềm mại đến mất hồn, một đêm này Phong Cẩn tận hứng
hưởng thụ. Nữ tử bé nhỏ đã ngủ mê man trong vòng tay hắn, bàn tay vẫn vô thức
bám lên ngực hắn.
Theo quy củ trong cung, phi tần sau khi được ân sủng có thể cùng hắn nghỉ trên
một giường cả đêm nhưng chỉ có thể nằm ngoan ngoãn đúng vị trí, Chiêu tần lại
quấn lên người hắn mà ngủ, thật ra đã vượt lễ nghi.
Nhưng… Phong Cẩn nhếch miệng, những loại quy củ này, người khác không thể
thấy, hắn lại chẳng thèm để ý những chuyện nhỏ nhặt, may mà những nữ tử khác
trong cung không giống như vậy, thôi thì cứ tùy nàng ấy đi.
Ai bảo Hoàng đế là “gậy sắt bị mài thành kim thêu” cơ chứ, Trang Lạc Yên nghĩ
vị Hoàng đế này đang rất dư thừa tinh lực. Sáng hôm ấy tỉnh dậy, thấy Thành
Tuyên đế đã mặc áo bào, nàng nheo mắt quan sát người đàn ông này, được cái bộ
dáng khá đẹp, nếu không chắc sẽ giảm hứng thú lắm đây.
Phong Cẩn đột ngột quay đầu nhìn về phía giường, bắt gặp ánh mắt si mê ngây
ngô nhìn mình của Trang Lạc Yên, liền bước tới bên giường, ngồi xuống: “Ái phi
tỉnh rồi?”
“Hoàng thượng” Trang Lạc Yên động đậy vờ như muốn ngồi dậy rồi lại yếu ớt đổ
xuống giường, không ngoài ý nàng, Phong Cẩn lập tức ngăn lại: “Đêm qua ái phi
đã mệt mỏi rồi, không cần dậy hầu hạ trẫm.” Nói thêm mấy câu an ủi nữa, hắn
mới đứng dậy định đi.
Vừa đứng lên, long bào liền bị một bàn tay trắng nõn níu lại, hắn quay đầu,
thấy Chiêu tần trông mong nhìn mình, bèn hỏi: “Ái phi không được khỏe chỗ nào
sao?”
Sau đó, Chiêu tần lấy ra một túi thơm đặt vào tay hắn: “Hoàng thượng ban
thưởng thiếp nhiều đồ như vậy, mọi thứ của thiếp đều là của Hoàng thượng ban
tặng, chỉ có túi thêu này là thiếp cầu ở trong chùa trước khi vào cung. Trụ
trì nói túi này mang bình an may mắn đến cho người ta, thiếp muốn tặng Hoàng
thượng.”
Trên túi thơm thêu một chữ “Phúc”, chất vải tuy tốt nhưng không thể sánh bằng
vải vóc trong cung, nho nhỏ lại được may rất tinh xảo, Phong Cẩn bỏ túi thơm
vào tay áo: “Tấm lòng của ái phi trẫm hiểu, trẫm vào triều, nàng nghỉ ngơi
thêm một chút đi.”
Ra Đào Ngọc các, Phong Cẩn ngồi trong ngự giá, lấy túi thơm trong tay áo ra
ngắm một lát rồi lại bỏ vào tay áo, không thắt bên hông.
Trang Lạc Yên tựa người vào thành bồn tắm, để cung nữ xoa bóp eo lưng rồi thay
quần áo sạch, sau đó dẫn theo Thính Trúc và Vân Tịch đến cung Cảnh Ương thỉnh
an Hoàng hậu.
Hoàng hậu là con gái dòng chính nhà họ Triệu, có thể làm Hoàng hậu đương nhiên
không phải dựa vào sự yêu thích của Hoàng đế mà do quyền thế của Triệu gia,
may mà Triệu gia mặc dù nắm trọng quyền nhưng không hề cuồng vọng, vì vậy, mấy
năm nay Hoàng đế tuy không sủng ái Hoàng hậu nhưng cũng không hề đối xử lạnh
nhạt với nàng, Hoàng hậu cũng đã quản lí hậu cung này rất tốt.
Song Trang Lạc Yên vẫn nghĩ, dù Triệu gia có khiêm tốn quy củ đến đâu, người
làm quân vương đều muốn tập trung quyền lực trong tay mình, cho nên nhất định
Thành Tuyên đế đã có tính toán đối với Triệu gia, chuyện ra tay chỉ còn là vấn
đề thời gian.
Sau khi thái giám truyền báo, Trang Lạc Yên mới bước vào sảnh chính, bên trong
đã có vài phi tần, nàng ngoan ngoãn tiến tới thỉnh an Hoàng hậu, Hoàng hậu
cũng không cố ý khó xử nàng, để nàng hành lễ xong liền ban chỗ ngồi.
“Chiêu tần muội muội hôm nay tới hơi muộn nhỉ” Giọng Nhu phi vẫn mềm mại tuyệt
vời như trước.
“Tần thiếp có tội, xin Hoàng hậu nương nương trách phạt.” Trang Lạc Yên thuận
thế đứng lên, nhưng cũng chỉ hướng về phía Hoàng hậu thỉnh tội.
Nhu phi hơi biến sắc, thấy nét mặt Hoàng hậu không hề lộ ý tức giận bèn liếc
xéo Trang Lạc Yên một cái.
Hoàng hậu cười đoan trang: “Chiêu tần không cần thỉnh tội như vậy, nàng hầu hạ
Hoàng thượng vất vả còn nhớ đến thỉnh an bổn cung, thật là một người trọng lễ
nghĩa.”
Yên quý tần vẫn giữ ý cười dịu dàng trên mặt, trong lòng lại cười nhạt, trước
mặt Hoàng hậu làm gì có phần cho Nhu phi nói, lần này Chiêu tần đúng thật là
đã tát thẳng vào mặt Nhu phi.
“Hoàng hậu nương nương nhân từ, không trách cứ tần thiếp, tần thiếp hổ thẹn vô
cùng.” Trang Lạc Yên lại quay sang phía Nhu phi, hơi nhún gối cúi người, “Tiện
đây, tần thiếp cũng cảm ơn Nhu phi nương nương đã ban tặng gấm đẹp, nghìn lớp
Ngụy Tử thêu trên gấm quả thật trông vô cùng sống động.”
Nghìn lóp hoa Ngụy Tử, danh phẩm trong các loài hoa, mang hàm ý tôn quý, các
phi tần bình thường không được dùng trừ khi được Hoàng đế hay Hoàng hậu ban
cho. Nay Nhu phi ban tặng gấm thêu nghìn lớp Ngụy Tử cho Chiêu tần đúng là đã
vượt quy củ, làm như vậy khác nào không coi Hoàng hậu ra gì?
Nhu phi vừa nghe Trang Lạc Yên nhắc lại chuyện đó liền hiểu được việc làm lúc
trước của mình không ổn, sợ sẽ khiến Hoàng hậu nảy sinh bất mãn.
“Hoàng thượng ban thưởng gấm quý cho Nhu phi, Nhu phi hào phóng rộng rãi tặng
lại cho muội, muội cứ yên tâm nhận đi.” Hoàng hậu tươi cười nhìn Nhu phi, “Tất
cả đều là tỉ muội cùng hầu hạ Hoàng thượng, muội dùng cũng không sao.”
Nhu phi tái mặt, vội vàng quỳ xuống: “Tần thiếp thất lễ, xin Hoàng hậu nương
nương trách phạt.”
“Tỉ muội chúng ta tình cảm sâu nặng, thất lễ gì chứ, Nhu phi muội cẩn thận quá
rồi,” Hoàng hậu lấy khăn tay che miệng, cười nói, “Hai người mau ngồi xuống
đi.”
Nhu phi trắng nhợt cả mặt, ngồi xuống ghế, không dám nói thêm.
Trang Lạc Yên rũ mí mắt nhìn nền đá bóng lộn có thể soi rõ như gương, thủ đoạn
của Hoàng hậu quả thật đáng gườm, bên ngoài nói không trách tội nhưng lại ngầm
ý để Nhu phi biết: Dù nàng ta có được sủng ái đến đâu thì trước mặt Hoàng hậu
là nàng đây, cũng chẳng có gì hơn những phi tần bình thường khác, bởi vì nàng
là chính cung Hoàng hậu, không ai có thể vượt qua vị trí của nàng.
Quả là một nhát thâm hiểm, đâm không chết người nhưng lại khiến người ta sống
không bằng chết.
Liếc nhìn Nhu phi đang tái mặt ngồi im, lại kín đáo nhìn sang những phi tần
vẫn tươi cười như cũ, Trang Lạc Yên lặng lẽ thu hồi ánh mắt, thầm nhủ, nữ tử
sống trong hậu cung đều là ngọa hổ tàng long.
Có lẽ hôm nay tinh thần của Hoàng hậu khá tốt, các vị phi tần ở cung Cảnh Ương
nói chuyện gần một canh giờ mới ra về, khi đến cửa cung, mặt trời bên ngoài đã
khá chói chang.
Mã tiệp dư và Trang Lạc Yên không hợp nhau, vừa ra khỏi cửa liền ai đi đường
nấy, khiến Trang Lạc Yên hơi bất ngờ là Trang Uyển Thanh – Trang tiệp dư vẫn
đứng đợi trên đường về Đào Ngọc các, vừa nhìn thấy nàng sắc mặt liền hơi thay
đổi.
Vững vàng bước về phía Trang Uyển Thanh, khi Trang Lạc Yên cho rằng vị tỉ tỉ
này sẽ không lên tiếng thì nàng ta mấp máy môi, mở miệng không phải ôn chuyện
cũng chẳng phải muốn nhắc tình cảm chị em.
“Hôm nay trời đẹp thật, ta còn nhớ, hôm ngươi vào cung là một ngày mưa,” giọng
Trang Uyển Thanh rất bình thản nhưng Trang Lạc Yên vẫn nghe ra nỗi chán ghét
không thể che giấu, “Ngươi mới vào cung, nhờ thân phận cao nên được phong ngay
làm trắc ngũ phẩm quý cơ, được sủng ái vài ngày đã tấn phong uyển nghi, ngay
khi ta nghĩ ngươi đã thất sủng, ngươi lại được thăng thành Chiêu tần, thật là
luôn luôn may mắn hơn người khác.”
Trang Lạc Yên dừng lại, quay sang nhìn Trang Uyển Thanh: “Sao hôm nay tỉ tỉ
lại nói đến những chuyện này?”
Trang Uyển Thanh nghe vậy, chợt ngẩng phắt đầu, trừng trừng nhìn Trang Lạc
Yên, viền mắt đã hơi hồng lên, giọng lại sắc nhọn khó tả: “Trang Lạc Yên, ta
nhất định sẽ đợi được đến ngày nhìn ngươi khóc thảm!” Nói xong, nàng ta quay
ngoắt người, rảo bước về một phía khác.
Thù hận mãnh liệt như vậy khiến Trang Lạc Yên nhíu mày ngạc nhiên, mặc dù chủ
cũ của thân thể này từng làm nhiều chuyện hơi quá đáng nhưng cũng không đến
mức khiến Trang Uyển Thanh nói ra những lời thiếu suy nghĩ đến thế ở ngay đây,
chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra mà nàng chưa biết?
“Bẩm chủ tử, ngoài cung truyền tin vào nói, nhị di thái đêm qua đi rồi.” Vân
Tịch cúi người nòi khẽ vào tai Trang Lạc Yên, “Có lẽ tiểu thư đã biết tin này
rồi ạ!”
Trang Lạc Yên hơi sững người, liếc nhìn về phía Trang Uyển Thanh bỏ đi, nếu
ngày xưa nàng ta còn có điều bận tâm thì nay đã không còn vướng bận gì rồi,
xem ra, cuộc sống trong cung sau này lại thêm nhiều điều phiền phức đây.
“Chủ tử,” Vân Tịch biết Trang Lạc Yên từ nhỏ đến lớn luôn không thích nhị di
thái và tiểu thư, nhưng sao hôm nay nghe tin nhị di thái đi mà chủ tử lại tỏ
ra lo lắng chứ không phải vui vẻ như nàng nghĩ?
“Tin tức ngoài cung ta không hề biết, em cũng chưa từng nghe đến, hiểu không?”
Trang Lạc Yên thở dài, làm một thành của hậu cung mà lui tới với bên ngoài quá
nhiều, kết cục sẽ chết rất nhanh đấy.
Vân Tịch sửng sốt, lập tức cúi đầu im lặng.
Thính Trúc nhìn Vân Tịch một cái, đỡ tay Trang Lạc Yên, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Chủ tử, Diệp thục nghi và Diệp thục dung đang tới ạ.”
Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên bắt gặp hai chị em họ Diệp đang
bước tới. Không phải suy nghĩ của nàng xấu xa mà tại việc làm của anh chàng
Hoàng đế này khiến người ta không nhịn được lại muốn lan man nghĩ bậy. Trong
hậu cung có đến mấy đôi chị em, Thục quý phi và Tô tu nghi là chị em họ, Diệp
thục nghi và Diệp thục dung là hai chị em cùng cha cùng mẹ, mình và Trang Uyển
Thanh là chị em cùng cha khác mẹ, còn một nàng Tôn huệ cơ nào đó nữa lại là bà
con xa với Hoàng hậu, thảo nào mấy người này thích nói đến “tình chị em thân
thiết”, chẳng phải đúng quá hay sao?
Trang Lạc Yên cảm khái, khẩu vị của Hoàng đế quá là đặc biệt, chỉ tiếc cho
những mỹ nhân như hoa như ngọc này phải chôn vùi xuân sắc ở đây.
Diệp thục nghi và Diệp thục dung là chị em ruột, phẩm cấp đều là tòng nhị
phẩm, nhưng Hoàng đế lại có vẻ thích Diệp thục nghi hơn, đến cung của nàng ta
khá nhiều lần, vậy mà người mang bầu lại là Diệp thục dung, không biết cảm
giác của Diệp thục nghi thế nào?
“Tần thiếp xin bái kiến Diệp thục dung, Diệp thục nghi.” Trang Lạc Yên quỳ
gối, đường nhìn hơi hạ xuống, bắt gặp bàn tay trắng nõn mềm mại của Diệp thục
nghi đang thận trọng đỡ cổ tay Diệp thục dung, dường như rất cẩn thận.
“Chiêu tần?” Diệp thục nghi chưa bao giờ coi trọng Chiêu tần, bất kể quá khứ
hay hiện tại. Về gia thế, Trang gia kém xa Diệp gia, về thánh sủng, hai chị em
họ Trang cộng lại cũng không bằng mình nàng, hiện tại Chiêu tần này đột nhiên
xuất hiện trước mắt, nàng chợt nảy ý muốn quan sát tỉ mỉ một chút, nhan sắc
quả là có hơn Trang tiệp dư, thảo nào được lọt vào mắt Hoàng thượng.
“Chiêu tần muội muội không cần đa lễ.” Diệp thục dung nói, trên mặt vẫn mang ý
cười dịu dàng, khiến người ta thoạt nhìn đã cảm thấy nàng thân thiện dễ gần,
đồng thời làm nổi bật vẻ kiêu ngạo khe khắt của Diệp thục nghi bên cạnh.
“Tạ ơn Diệp thục dung, tạ ơn Diệp thục nghi.” Trang Lạc Yên đứng thẳng dậy,
ánh mắt lơ đãng lướt qua bụng Diệp thục dung, vị thục dung này trông không
phải thuộc tạng người yếu ớt, vì sao mang thai mới hai tháng lại đột ngột ngất
xỉu trước mặt Hoàn hậu.
Tuy nàng chưa từng có con nhưng cũng biết nữ tử có thai trong ba tháng đầu
phải rất cẩn thận, Diệp thục dung sẽ không ngốc đến mức cố ý lộ ra chuyện mang
thai khiến cho người khác nhòm ngó, không hiểu lần ngất xỉu ấy là trùng hợp
hay có người cố tình gây ra?
“Bổn cung cùng tỉ tỉ định đi dạo trong vườn một lát, hay là Chiêu tần muội
muội cũng cùng đi một đoạn?” Diệp thục nghi nhìn vẻ mặt tươi cười hòa nhã của
Diệp thục dung, thoáng nhíu mày.
“Được thục nghi nương nương để mắt, tần thiếp vốn không nên chối từ, tiếc là
hôm nay tần thiếp có một số việc cần làm, xin hai vị nương nương tha lỗi.”
Trang Lạc Yên nào dám lại gần thai phụ, nếu có chuyện gì, nàng thực sự xong
đời.
“Xì,” Diệp thục nghi cười khinh thường một tiếng, như đã đoán ra suy nghĩ của
Trang Lạc Yên, biếng nhác liếc nhìn nàng một cái, “Thôi được, nếu Chiêu tần đã
có việc, vậy chúng ta đi trước.”
Trang Lạc Yên bị ánh mắt xinh đẹp kia liếc một cái hoảng hồn, đợi hai chị em
họ Diệp đi xa mới dẫn Thính Trúc và Vân Tịch quay về Đào Ngọc các. Xem ra,
thục dung là người mang thai nhưng trong hai chị em này, Diệp thục nghi vẫn
chiếm vị thế cao hơn cô chị.
Vân Tịch thấy Trang Lạc Yên cúi đầu trầm tư, tưởng rằng nàng đang tức giận
trước thái độ ngạo mạn của Diệp thục nghi, vừa định mở miệng an ủi bỗng nghe
Trang Lạc Yên nói: “Diệp thục nghi quả là một mỹ nhân.”
Vân Tịch yên lặng cúi đầu.
Về đến Đào Ngọc các, Trang Lạc Yên lười biếng nằm dài trên tháp mềm, đánh giá
những món trang trí bên trong phòng, những thứ này đã tốt hơn nhiều so với khi
nàng mói tới đây, đồ ăn Thượng Thực cục dâng lên cũng là thứ tốt nhất, có thể
thấy được, trong hậu cung, một phi tần không được thánh sủng lại không có địa
vị cao thì cái gì cũng không có.
Vừa dùng xong bữa trưa, Phúc Bảo vội vã đi vào, trên mặt vẫn đầm đìa mồ hôi:
“Bẩm chủ tử, đứa nhỏ trong bụng Diệp thục dung nương nương không còn.”
“Không còn?” Trang Lạc Yên đang định chợp nghe thấy vậy bèn chậm rãi ngước
nhìn cậu ta, “Có chuyện gì à?”
Phúc Bảo lau mồ hôi trên mặt, trả lời: “Nô tài nghe người trong cung nói, Diệp
thục dung đang cùng Diệp thục nghi đi dạo trong vườn, đi tới một thềm đá, Diệp
thục nghi trượt chân, đụng ngã cả Diệp thục dung, cái thai… cũng mất, lúc này
Hoàng hậu cùng với quý chủ nhân các cung đều đã đến chỗ ở của Diệp thục dung
rồi.”
Trang Lạc Yên đứng lên nói: “Chúng ta cũng đi nhìn xem thế nào.”
“Bẩm chủ tử, thay y phục chứ ạ…” Vân Tịch thấy Trang Lạc Yên chỉ mặc chiếc váy
dài thắt eo thêu đàn bướm, tóc búi cao, không cài nhiều trang sức, trông khá
đơn giản, muốn nhắc nhở nàng trang điểm lại trước khi đi.
Thính Trúc ngăn Vân Tịch lại, cười khanh khách: “Vân Tịch, đi thôi.”
Vân Tịch hơi sững người, rồi trầm mặc đi theo.
Trang Lạc Yên rất hài lòng với thái độ của Thính Trúc và Vân Tịch, có đôi khi,
không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo. Nô tài dù trung thành đến
đâu nhưng đầu óc không nhạy bén và cái miệng không đủ kín cũng sẽ hại chết chủ
tử, như Thính Trúc và Vân Tịch thế này là hay nhất.
Nơi ở của Diệp thục dung hơi xa Đào Ngọc các, Trang Lạc Yên đi một lúc lâu mới
tới, đến nơi, bên trong đã có nhiều phi tần khác tói rồi. Vừa vào cửa, nàng đã
thấy Diệp thục nghi quỳ trên mặt đất, gò má tái nhợt như sáp, Hoàng hậu ngồi ở
ghế trên, mặt trầm như nước.
Trang Lạc Yên quy củ hành lễ, Hoàng hậu phất phất tay ra hiệu, nàng tự giác
lùi sang một bên, đứng cùng chỗ với Uông tần và Tương hiền tần. Nàng đã sớm
đoán được kết cục của cái thai trong bụng Diệp thục dung, chỉ không ngờ lại
rớt nhanh như vậy, chẳng những thế còn liên quan đến Diệp thục nghi, thật kì
lạ.
Diệp thục nghi trượt chân do không cẩn thận hay cố ý? Nhưng hành động này thật
thiếu thông minh, không chỉ khó lòng biện giải mà còn có thể phải gánh lấy bất
mãn của Diệp gia. Diệp thục nghi tuy đẹp nhưng cũng không phải không có đầu
óc, sao lại làm ra loại chuyện này?
“Hoàng thượng giá lâm.”
Chậc, ngay cả Hoàng đế cũng phải đến rồi, vở kịch này xem ra rất ồn ào đây. Có
điều, từ ngày nàng vào cung đến nay chưa thấy Thái hậu xuất hiện, ngay cả đứa
nhỏ của Diệp thục dung mất cũng không thấy bà ta mở miệng, bà lão này quả là
kiên nhẫn.
Hoàng đế vừa bước vào, đàn mỹ nhân liền đồng loạt hành lễ, ngay cả Hoàng hậu
đang ngồi đoan chính cũng đứng lên chào, nhường chỗ của mình cho Hoàng đế rồi
ngồi xuống vị trí bên dưới.
Phong Cẩn bình tĩnh nhìn Diệp thục nghi quỳ trên mặt đất: “Diệp thục nghi vì
ngoài ý muốn làm hại hoàng tôn, niệm tình nàng vô tâm lại từng hầu hạ trẫm chu
đáo, nay giáng từ tòng nhị phẩm thục nghi xuống thành chính ngũ phẩm dung
hoa.”
Trang Lạc Yên nhìn Diệp thục nghi nghe xong lời Hoàng đế liền mềm người ngã
trên đất, không kìm được bèn len lén quan sát sắc mặt Hoàng đế, thấy nét mặt
hắn không có bất kì biểu lộ gì, ngay cả ánh mắt cũng không có một tia xao
động.
Trong mắt Hoàng đế, những nữ tử trong hậu cung chỉ có hai công năng, làm ấm
giường và sinh con, nếu Hoàng đế không muốn cho công cụ nào có con đồng thời
lại mất hứng với công cụ ấy, vậy thì cuộc sống trong hậu cung sau này của nàng
ta đã không còn hi vọng gì.
Hoàng hậu hơi ngập ngừng lên tiếng: “Bẩm Hoàng thượng, Diệp thục dung nay đã
mất đứa con, Diệp thục nghi có lẽ cũng là không cố ý, nghiêm phạt như vậy có
phải…”
“Hoàng hậu không cần cầu xin thay nàng ta nữa,” Phong Cẩn không buồn liếc nhìn
nữ tử đã ngã trên đất kia, “Nàng cũng không nên gọi là Diệp thục nghi nữa,
Diệp dung hoa thỉnh an đi.”
“Thiếp… tạ ân điển của Hoàng thượng.” Diệp dung hoa mặt mày nhợt nhạt, loạng
choạng đứng lên, gương mặt xinh đẹp vương đầy nước mắt, nàng dường như có thể
cảm nhận được ánh mắt hả hê nhạo báng từ những người xung quanh, nhưng nàng
không cam lòng, không thể cam lòng như vậy.
Quay đầu nhìn về phía buồng trong nơi Diệp thục dung nằm, Diệp dung hoa thẳng
lưng, quỳ gối: “Tần thiếp xin cáo lui.”
Trang Lạc Yên nhìn theo bóng Diệp dung hoa đi xa dần, cảm khái, dù hình dáng
mỹ nhân rời đi có muôn vàn xinh đẹp nhưng thật không may, nàng ấy lại gặp phải
một Hoàng đế không biết thương hương tiếc ngọc là gì.
Phong Cẩn lại hạ lệnh ban vài thứ cho Diệp thụ dung rồi đứng dậy định ra về,
ánh mắt lướt qua những nữ tử đang đứng trong phòng, đột nhiên chỉ vào một nàng
ăn mặc rất diêm dúa, nói: “Lục phẩm Kim lương nghi vô lễ trước mặt trẫm, hạ
xuống làm mạt đẳng(*) canh y.”
(*) Mạt đẳng: Cấp thấp nhất
Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn Kim canh y quỳ trên mặt đất: “Hoàng tử của trẫm
không còn, nàng lại có tâm tư trang điểm lộng lẫy, thật là một kẻ lạnh lùng vô
tình, trong mắt trẫm sao có thể dung thứ một kẻ như vậy. Nói xong bèn phất tay
áo bỏ đi, không hề nhìn lại một dàn mỹ nữ lần nữa.
“Tần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.” Các phi tần đồng loạt kính cẩn hành lễ.
Trang Lạc Yên nhìn theo hình bóng khôi ngô của Hoàng đế, trầm tư một lúc thật
lâu, rốt cuộc tìm được từ để hình dung bóng dáng cao lớn mà ngạo mạn của hắn.
Chỉ có một từ thôi, đó chính là… cặn bã!
Chuyện Kim lương nghi bị Hoàng đế giáng xuống thành mạt đẳng canh y đối với
những người trong cung thực ra chỉ la chuyện nhỏ, tuy Kim lương nghi xuất thân
thấp hèn, từ một cung nữ leo lên vị trí lương nghi phải là người có thủ đoạn
khá cao nhưng trong hậu cung, vinh hiển đều do Hoàng đế ban cho, nay ngài muốn
thu hồi lại thì cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.
“Nương nương, Kim lương nghi…” Thì Vũ nhìn áo váy hoa mỹ trên người chủ tử nhà
mình, thận trọng liếc quanh bốn phía, dường như không muốn để aitới.
“Đứa nhỏ của Hoàng thượng mất đi, ngài khó chịu trong lòng, Kim lương nghi bị
giáng xuống làm mạt đẳng canh y thì có gì kì quái?” Nhu phi vịn tay Thì Vũ,
lấy khăn vờ lau khóe miệng, “Ta nghe nói huynh đệ nhà Kim lương nghi để người
hầu trong nhà hành hung người khác, đánh chết người còn kêu gào khắp nơi rằng
muội muội mình là sủng phi của Hoàng thượng.” Nói đến đây, Nhu phi trào phúng
cười, “Chẳng qua chỉ là một nô tì từ cung nữ bò lên chức ngũ phẩm, chẳng trách
đến nhà mẹ đẻ cũng không ra gì.”
Thì Vũ chợt hiểu, ra là như thế. Nàng đã nghĩ Kim lương nghi này tuy không
phải người được sủng ái nhất nhưng mấy tháng nay Hoàng thượng cũng đến chỗ
nàng ta khá nhiều lần, sao lại chỉ chọn mình nàng ta trong số các phi tần để
trút giận cơ chứ, thì ra đều có nguyên nhân cả.
Nhu phi nhìn vẻ mặt “ngộ đạo” của Thì Vũ, hơi mất kiên nhẫn nhíu mày: “Thường
ngày cũng phải chú ý, nhanh nhẹn một chút, đừng để việc gì cũng cần bổn cung
nhắc ngươi.”
“Vâng ạ.” Thì Vũ gục đầu xuống, ánh mắt Phất Tụ đứng bên kia Nhu phi lại
thoáng qua một tia nhạo báng, lúc cúi đầu lại cẩn thận hầu hạ Nhu phi, như thể
nàng ta chưa từng nghe thấy mấy lời trách cứ của chủ tử, cũng không hề nhìn
thấy sự bối rối của Thì Vũ.
“Nương nương, người nhìn xem đằng kia là Chiêu tần với Viện phi thì phải?”
Phất Tụ nhìn người phía trưóc, thấp giọng nói, “Sắc mặt Viện phi hình như
không được tốt.”
Bước chân Nhu phi thoáng sững lại, cẩn thận nhìn vài lần, nhướng mày: “Vị Viện
phi này mấy năm nay không phải được sủng ái lắm, lúc này sao lại bất hòa với
Chiêu kia thế nhỉ?” Nàng không thích Chiêu tần nhưng cũng không quá ưa Viện
phi, năm ấy nàng mới vào cung, Viện phi không ít lần gây khó dễ, nay hai người
này đối đầu nhau, nàng cũng rất hứng thú muốn xem kịch.
“Nương nương, nô tì có nghe được một ít tin tức,” Thì Vũ hợp thời lên tiếng,
“Nô tì từng nghe những nô tài khác nói, quan hệ của Lâm gia và Trang gia trên
triều không được tốt lắm, có lẽ vì chuyện này mà Viện phi đến gây chuyện với
Chiêu tần chăng?”
Nhu phi cười như có như không, vuơn tay cho Thì Vũ đỡ, nói: “Thì ra là thế,
chúng ta lại được xem một vở diễn hay đây.”
Trang Lạc Yên cảm thấy mình rất vô tội, từ nơi ở của Diệp thục dung đi ra,
nàng đã ngoan ngoãn đi đường của mình, vậy mà vẫn bị người ta chạy tới gây
chuyện, không những thế, vị này còn không thèm chơi chiêu giấu kim trong bông
như Nhu phi mà ra đòn trực tiếp luôn.
Chủ cũ của thân thể này không có ký ức gì về nàng Viện phi đây, Trang Lạc Yên
cũng không hiểu vị này lắm, chỉ biết nàng ta phục vụ Hoàng đế từ khi hắn còn
là Thái tử, nay tuy đã gần ba mươi nhưng nhan sắc vẫn mặn mà rực rỡ, tiếc là
người mới liên tiếp đến, người cũ đành lùi lại sau, vẻ đẹp nhường này cũng
đành chôn vùi trong thâm cung mà thôi.
“Ta đã sớm được nghe Chiêu tần của Đào Ngọc các bởi được Hoàng thượng sủng ái
nên tính tình kiêu căng vô lễ, vốn tưởng chỉ là lời nhảm của bọn người hầu lúc
rảnh rỗi, hôm nay gặp mới biết trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là kẻ
không biết quy củ.” Viện phi nhếch cao chân mày, giọng nói bén nhọn, lấy ngón
trỏ nâng cằm Trang Lạc Yên, từ trên cao nhìn xuống nữ tử đang quỳ trước mặt.
Nàng ta tuổi còn trẻ nhan sắc hơn người, làn da cũng mềm mượt sáng bóng, đâu
như mình, nay thanh xuân không còn, trái tim Đế vương cũng chẳng ở?
Tay dùng sức ấn mạnh, trên cằm nữ tử hiện một vệt hồng, Viện phi mới chậm rãi
thu tay về, lấy khăn lau ngón tay thật cẩn thận rồi nói: “Nhan sắc mới được
mức này đã tính là hơn ai, nàng dựa vào đâu mà kiêu ngạo ở trong cung?”
Trang Lạc Yên vùi đầu thật thấp, âm thầm kêu khổ trong lòng. Vị Viện phi này
tuy không được sủng ái nhưng đã nhiều năm hầu hạ Hoàng đế, nàng chỉ là một
Chiêu tần nho nhỏ, dù chịu đôi chút thiệt thòi trong tay vị này cũng sẽ không
ai nói gì. Người có thể cứu nàng lúc này may ra chỉ có tên Hoàng đế cặn bã kia
hoặc là một vị phi tần có địa vị cao mà không vừa mắt với Viện phi. Song, lại
nhớ đến một đống giai nhân trong cung cùng với thái độ của Hoàng đế đối với
phi tần, nàng xoa xoa cằm, mình không có mệnh làm nhân vật nữ chính của tiểu
thuyết ngôn tình thì đừng có mắc tật xấu của nữ chính làm gì, nhanh chóng nghĩ
cách thoát thân mới là phải đạo.
“Viện phi nương nương minh giám, tần thiếp thực sự không dám thế.” Trang Lạc
Yên thở dài trong lòng, nàng Viện phi này rõ ràng muốn nhằm vào mình mà thôi,
đâu phải bởi vì lý do gì khác, quan hệ trong hậu cung thật là phức tạp quá.
“Ồ, Viện phi tỉ tỉ đây mà, có chuyện gì thế này?” Nhu phi mang theo một đoàn
cung nữ thái giám đủng đỉnh bước tới, nở nụ cười dịu dàng nhìn Trang Lạc Yên
đang quỳ trên mặt đất, “Đây chăng phải là Chiêu tần muội muội sao, gần đây
muội ấy hầu hạ Hoàng thượng vất vả, sau này sợ là còn phải bận bịu lắm đấy,
thế nào lại khiến tỉ tỉ không hài lòng rồi?”
Viện phi lạnh nhạt liếc nhìn Nhu phi, miễn cưỡng cười nói: “Nhu phi muội muội
hầu hạ Hoàng thượng lại không cực khổ sao?”
Nhu phi đến gần, từng bước đi uyển chuyển tao nhã động lòng ngưòi: “Hầu hạ
Hoàng thượng là phúc khí của bọn muội, sao lại nói cực khổ chứ, ngày xưa tỉ tỉ
hầu hạ Hoàng thượng cũng đâu có kêu khổ, phải không nào?”
Viện phi nghe đến đây, nụ cười trên môi không giữ nổi nữa, lạnh lùng nhìn Nhu
phi rồi dời mắt xuống người Trang Lạc Yên vẫn đang quỳ, lát sau mới chậm rãi
mở miệng: “Hôm nay nể mặt Nhu phi ở đây, bổn cung tạm tha tội vô lễ của nàng,
nếu còn có lần sau, bổn cung sẽ không nhẹ tay.”
Nhu phi mỉm cười nhìn theo bóng Viện phi đi xa dần, một lát mới nhìn vào người
đang quỳ gối, vô cùng dịu dàng nói: “Nhớ lấy, hôm nay bổn cung có thể cho
ngươi đứng lên thì ngày mai cũng có thể bắt ngươi quỳ xuống, trong hậu cung
này, người có khả năng nghiền chết ngươi nhiều lắm.”
Nói xong, nàng ta cười cười, vịn tay cung nữ đi mất, đoàn người hộ tống đại
biểu cho phân vị “phi” đi qua bên cạnh Trang Lạc Yên như thể cười nhạo lại như
thể coi thường.
Đợi đoàn người khuất bóng, Trang Lạc Yên mới tự đứng dậy, phủi đất bẩn bám
trên đầu gối, mặt không hề có chút muộn phiền: “Thính Trúc, Vân Tịch, lát nữa
về phải xoa bóp đầu gối cho ta, quỳ trên nền cứng đúng là khó chịu ghê.”
“Thưa vâng.” Thính Trúc và Vân Tịch cẩn thận dìu Trang Lạc Yên về Đào Ngọc
các, Vân Tịch thở dài, “Không ngờ Viện phi lại gây khó dễ cho chủ tử như vậy,
năm xưa lão gia và Lâm đại nhân không hợp nhau, nào ngờ còn liên lụy đến tận
đây, nhưng vì sao Nhu phi lại giúp chủ tử?”
“Vị ấy đâu phải muốn giúp chủ tử đâu, chẳng qua là muốn xem một vở kịch hay,
tiện thể làm cho cả chủ tử và Viện phi khó chịu mà thôi,” Thính Trúc thấp
giọng, “Năm xưa khi Nhu phi mới vào cung, Viện phi luôn gây chuyện với nàng
ấy. Nay hai người đều cùng ở phân vị ‘phi’, Nhu phi lại được lòng Hoàng thượng
hơn Viện phi, làm như thế chỉ là muốn Viện phi càng thêm khó chịu mà thôi.”
Trang Lạc Yên thật muốn nói rằng, đây chính là điều thất bại cũng là điều vĩ
đại của những nữ tử nơi hậu cung, vĩ đại ở chỗ có thể nhẫn nhịn được, mà thất
bại ở chỗ khi leo lên cao rồi thì trong mắt chỉ còn cảnh đẹp trên đỉnh núi mà
lại quên mất những bụi gai trải rộng dưới chân núi mà mình từng giẫm qua.
“Nàng ấy giúp ta chẳng qua chỉ muốn nói cho ta biết, nàng có thể để ta sống
cũng có thể bắt ta chết mà thôi.” Trang Lạc Yên cười nhạt, “Nàng ấy muốn trả
lại nỗi nhục nhã Cát Cân Tử kia ấy mà.” Tiếc rằng Trang Lạc Yên không có lòng
tự trọng, cử chỉ hôm nay của Nhu phi có làm cho nàng hơi khó chịu thật nhưng
còn khá hơn hình phạt về thể xác của Viện phi. Nàng nghĩ “chịu nhục” như vậy
rất có lời, hoàn toàn không hề bị đè nén trong lòng.
Vào một thời điểm nào đó, thế giới tinh thần của một nữ tử không biết ngượng
không biết tự trọng quả là to lớn vĩ đại.
Viện phi về đến cung mình, giận dữ ném vỡ vài tách trà, Chiêu tần thì đương
nhiên đáng ghét nhưng Nhu phi mới là cái gai trong mắt trong tim nàng, đứa con
gái đáng chết năm xưa còn phải ở trong thiên điện cung này, nay ả được ngồi
ngang hàng mình, lại còn lấy thánh sủng ra oai với mình, thật là đáng ghét!
“Lâm Thanh Âm, Nhu phi nương nương à, mi giỏi lắm!” Viện phi bẻ gẫy một cành
hoa, cười lạnh.
Diệp thục dung sảy thai, Hoàng đế đau buồn trong lòng, đã vài ngày không hề
tới hậu cung, mà trước vết xe đổ là Kim lương nghi, mọi người trong hậu cung
không ai dám gây ra chuyện gì khiến người khác chú ý, ai nấy ngoan ngoãn ở yên
trong cung của mình, ngay cả mỗi dịp đến thỉnh an Hoàng hậu cũng không có ai
cố ý châm biếm hay gầy phiền toái cho người khác.
Những ngày rảnh rỗi, Trang Lạc Yên bắt đầu học tập một kỹ năng cơ bản của nữ
tử thời đại này, đó chính là thêu thùa. Chủ cũ thân thể này tuy tính tình bốc
đồng tùy hứng nhưng thêu thùa rất khá, giúp Trang Lạc Yên được hưởng lợi không
vừa, thêu mấy thứ nho nhỏ như khăn tay trông cũng tàm tạm.
Cuộc sống trong hậu cung, mỗi ngày chỉ cần không bị người khác gây khó dễ thì
về cơ bản là rất nhàn nhã. Thỉnh thoảng Trang Lạc Yên còn luyện tập viết chữ
bằng bút lông, chữ tuy không phải xuất sắc nhưng cũng không đến nỗi như gà
bới.
“Bẩm chủ tử, hôm nay các cung đều được phân phát một nhóm hương liệu mới,
người có muốn dùng thử không ạ?” Vân Tịch cẩn thận bưng một hộp gỗ nhỏ sơn bên
ngoài tiến vào.
“Hương liệu à?” Trang Lạc Yên nhíu mày, “Đem tới đây cho ta xem.”
Hương liệu trong hộp được chế tác rất tỉ mỉ, mùi hương chỉ nhàn nhạt, dùng
xông quần áo hay phòng ở vào thời tiết này rất hợp.
Trang Lạc Yên ngắm nhìn một lát, nói: “Hôm nay thời tiết dễ chịu lắm, không
cần đốt hương đuổi muỗi đâu, mà ta xưa nay không thích xông hương cho quần áo,
em thu lấy rồi cất đi đi.”
Trong các bộ phim về cung đình, hương liệu chính là một trong những vật dụng
dùng để hạ độc hàng đầu, nàng không nhận ra hương liệu này có vấn đề gì nhưng
phải ngửi mấy thứ này trong thời gian dài sẽ gây hại cho đường hô hấp, không
cần thiết thì bỏ qua cũng được.
Vân Tịch thu dọn hương liệu cất vào kho rồi, ngẫm nghĩ một lát cũng đoán ra
được lo ngại trong lòng Trang Lạc Yên.
“Chủ tử đang lo lắng ạ?” Thính Trúc nhẹ nhàng bóp vai cho Trang Lạc Yên, khe
khẽ giải thích, “Những thứ này đều phải qua điện Trung Tỉnh rồi mới phân chia
đi các nơi, khả năng có vấn đề không lớn đâu ạ. Nếu không, mỗi thứ chúng ta
dùng hằng ngày đều có thể bị lợi dụng rồi.”
Trang Lạc yên lười biếng tựa lưng vào ghế, cười nói: “Nhưng mọi việc trong
hoàng cung này đều nằm trong tay Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu nương
nương đấy.”
Thính Trúc nghe vậy, cả kinh, nàng chưa từng nghĩ tới điều này, chỉ mới cân
nhắc tới thủ đoạn của các phi tần khác, nàng đã quên mất một điều: Chuyện
triều chính cũng có quan hệ với hậu cung.
“Lả nô tì nông cạn,” Thính Trúc nói, “Chủ tử là người cẩn thận sáng suốt, nô
tì không so được.”
“Không phải do em nông cạn mà là bởi ta đã suy nghĩ quá nhiều, chuyện này cũng
không chắc lắm, không cần quá căng thẳng.” Trang Lạc Yên xua xua tay, ngáp một
cái, “Mà thôi, ta hơi buồn ngủ, đi nghỉ một lát vậy.”
Thính Trúc nghĩ rằng chủ tử của mình không muốn tiếp tục nghĩ xấu về Hoàng
thượng, vội vàng hầu hạ nàng đi nghỉ trưa, đương nhiên, nàng không biết vị này
không phải đang cố khổ sở lẩn tránh sự thật mà đơn giản chỉ là buồn ngủ quá mà
thôi.
Đã gần mười ngày Hoàng đế không đến hậu cung khiến các nữ tử nơi đây không còn
kiên nhẫn tiếp tục ngoan ngoãn nữa, có điều Hoàng hậu là chính thất của Hoàng
đế, không tiện can gián ngài trong việc này, còn Thái hậu lại đang lễ Phật,
đương nhiên sẽ không quan tâm đến, vì vậy mọi người đều cùng chờ đợi trong lo
lắng.
“Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cầu kiến ạ.” Cao Đức Trung đi đến bên
cạnh Phong Cẩn, thấy hắn đang phê tấu chương bèn hạ thấp giọng xuống.
“Hoàng hậu?” Phong Cẩn khẽ nhíu mày, giọng nói hơi lãnh đạm, lại vùi đầu tiếp
tục xem tấu chương, “Mời Hoàng hậu vào đi.”
Hoàng hậu vào trong điện, quy củ hành lễ với Hoàng đế, thấy hắn vẫn bình thản
bèn dịu dàng nói: “Gần đây quốc sự khiến Hoàng thượng bận rộn nên lại không
chú ý đến sức khỏe của bản thân.”
“Khiến Hoàng hậu lo lắng rồi, dạo này trên triều có nhiều việc quan trọng cần
trẫm giải quyết, việc của hậu cung đành nhờ nàng vất vả vậy.” Phong Cẩn đứng
lên, bước tới bên cạnh Hoàng hậu, nắm tay nàng ngồi xuống nói, “Nếu trong cung
có kẻ nào không an phạn nàng theo quy củ xử phạt là được, không cần báo lại
cho trẫm. Chúng ta làm vợ chồng đã nhiều năm, không cần cố kị nhiều điều như
vậy.”
“Được Hoàng thượng yêu thương là phúc của thiếp,” Nét cười trên mặt Hoàng hậu
đã tươi tắn hơn vài phần, “Chỉ là thiếp thấy nhiều ngày Hoàng thượng không ghé
tới chỗ các tỉ muội trong cung mới nghĩ, có lẽ ngài không được khỏe nên tới
hỏi thăm, chẳng ngờ lại làm chậm trễ quốc sự của ngài.”
“Sao Thải Phù lại nói thế,” Phong Cẩn nghe vậy bèn cười, “Trẫm và nàng làm vợ
chồng đã hơn mười năm nay, nàng không cần cẩn thận quá, có điều gần đây chính
sự bận rộn, lại thêm chuyện đứa nhỏ của Diệp thục dung…”
“Xin Hoàng thượng đừng quá đau lòng, đứa nhỏ rồi sẽ lại có,” Hoàng hậu thấy
Hoàng đế lộ vẻ đau buồn, vội vã khuyên giải, “Bọn thần thiếp nhất định sẽ sinh
cho Hoàng thượng thật nhiều đứa con xinh đẹp khác.”
“Mà thôi, trẫm khiến Hoàng hậu lo lắng rồi,” Phong Cẩn miễn cưỡng cười, “Mấy
ngày này nàng phải vất vả nhiều, cứ về nghỉ sớm đi, trẫm biết nên làm thế
nào.”
Thấy Hoàng đế như vậy, Hoàng hậu cũng không tiện nói gì thêm, đành lo lắng
quay về.
Đợi Hoàng hậu đi khỏi, Phong Cẩn mới thu lại nụ cười trên mặt, trầm giọng:
“Cao Đức Trung.”
“Có nô tài.” Cao Đức Trung bước vào, thấy sắc mặt Hoàng đế lạnh lùng, tim thót
lên một cái, vội cúi đầu xuống.
“Gọi thái giám nội thị vào đây.”
Thái giám nội thị nâng khay đựng thẻ bài của phi tần đi vào, từng hàng từng
hàng, có chừng hai, ba chục thẻ, trong đó có mấy cái tên Phong Cẩn không hề có
chút ấn tượng gì.
Những thẻ bài này được sắp xếp theo phân vị của phi tần, Phong Cẩn nhìn lướt
qua, tay tùy tiện lật một cái: “Cái này đi.”
Thái giám nội thị cẩn thận cầm thẻ bài nhìn lại rồi xin lui.
“Truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, tối nay cung Hòa Nhạc thắp đèn.”
Cao Đức Trung hạ mắt cúi đầu, cung Hòa Nhạc à? Xem ra ngày mai Nhu phi lại trở
thành đối tượng để các phi tần ghen ghét đây.
“Cao Đức Trung.”
Nghe Hoàng đế gọi, Cao Đức Trung vội vàng thưa: “Có nô tài.”
“Đem tơ lụa Giang Nam mới dâng lên chia cho Hoàng hậu và mấy vị phi trong
cung,” Phong Cẩn dừng một chút, “Cả chỗ Yên quý tần và Chiêu tần cũng phân một
ít.”
“Bẩm vâng.”
Yên quý tần và Chiêu tần? Xem ra hai vị này gần đây vẫn duy trì được thánh
sủng không suy đâu.
Hoàng thượng đã bắt đầu quay lại hậu cung, các phi tần trong cung vừa vui vẻ
vừa đố kị, bởi vì ngày đầu tiên, Hoàng thượng lật thẻ bài của Nhu phi.
Hôm sau, khi Trang Lạc Yên tới cung Cảnh Ương thỉnh an Hoàng hậu, thấy các phi
tần đang hợp sức châm chích Nhu phi, Hoàng hậu vẫn bình thản như thường ngày,
chỉ tiếc là đối thủ ngang sức với Nhu phi là Thục quý phi lại đang bị bệnh
không tới, nếu không vở kịch sẽ càng thêm náo nhiệt.
Sau khi thỉnh an, Trạng Lạc Yên lười đấu khẩu với những nữ tử đáng thương này
bèn cùng Thính Trúc và Vân Tịch quay về Đào Ngọc các, nửa đường chợt thấy mấy
tên thái giám vội vã đi qua, vẻ mặt rất nghiêm nghị nhưng vẫn lộ nét kinh
hoàng.
“Bẩm chủ tử…” Thính Trúc nghi ngờ liếc nhìn mấy thái giám kia, “Người có muốn
hỏi bọn họ xem có chuyện gì không ạ?”
“Không cần, về thôi.” Trang Lạc Yên không hề đối sắc mặt, “Chuyện trong cung
đã có Hoàng hậu nương nương quản lý, chúng ta không cần quá tò mò làm gì.”
Tò mò không chỉ hại chết mèo mà có khi còn hại chết cả người nữa, nàng thà
không biết chuyện gì xảy ra còn hơn tự chuốc phiền toái vào thân.
Thính Trúc gật đầu thưa phải, trong lòng cũng hiểu, hậu cung có rất nhiều
chuyện mờ ám, biết quá nhiều không phải tốt, nếu là việc lớn, sớm muộn gì mọi
người trong cung đều sẽ được biết cả.
Xế chiều hôm đó, khắp nơi trong cung đều biết một tin, đã phát hiện thi thể
hai cung nữ trong giếng cạn bên cạnh lãnh cung, Hoàng hậu tức giận vô cùng,
muốn tra rõ những chuyện bất chính này.
Trang Lạc Yên nghe xong, cảm thấy buồn cười, hậu cung chẳng phải là như vậy
sao, người chết oan đâu chỉ có hai cúng nữ này, chẳng qua Hoàng hậu muốn nhân
cơ hội cảnh cáo mấy vị phi tần không biết an phận mà thôi.
Chạng vạng, một đám thái giám của điện Trung Tỉnh tới Đào Ngọc các, nói là
phụng mệnh đi các cung kiểm tra. Trang Lạc Yên không nói gì thêm, cứ để mặc
bọn họ xem xét một lượt, may mà những thái giám này rất khách khí, chỉ kiểm
tra sơ lược một lát rồi lễ phép xin lui, ngay cả những vật trang trí trong
phòng cũng được sắp xếp lại như cũ.
Trang Lạc Yên hiểu, nếu không phải gần đây nàng được Hoàng đế chú ý, e là tình
thế đã khác, có điều mệnh lệnh tra xét hậu cung của Hoàng hậu lần này dường
như hơi mạo hiểm, chưa nói chuyện mờ ám ngấm ngầm của hậu cung rất nhiều, chỉ
nói thế lực các cung liên quan chằng chịt không rõ, làm như vậy nếu khiến cho
mọi người thấp thỏm lo âu sẽ phiền toái hơn nhiều.
Loại người như Hoàng hậu vốn không thích tranh đua với người khác trong cung,
nhưng nếu nàng ấy mạnh tay lên thì những sủng phi nổi bật nhất cũng phải cụp
đuôi mà sống. Nhìn tình cảnh bây giờ mà xem, Thục quý phi, Nhu phi, Yên quý
tần được sủng ái như vậy nhưng trước mặt Hoàng hậu vẫn phải quy củ lễ phép, có
thể thấy được thủ đoạn của nàng ta không đơn giản.
Đương nhiên, sự tôn trọng của Hoàng đế với Hoàng hậu cũng là một trong những
nguyên nhân, một vị vua sáng suốt xưa nay luôn sủng ái vợ bé nhưng không xem
nhẹ vợ cả, trong toàn bộ hậu cung này, e rằng người có tâm kế sâu nhất chính
là vị Hoàng đế kia.
Hành động của Hoàng hậu hôm nay chỉ sợ đã được Hoàng đế đồng ý, mục đích chính
là nhắc nhở hậu cung, chớ quên bổn phận của mình.
Nheo mắt nâng tách trà nhấp một ngụm, Trang Lạc Yên gọi: “Thính Trúc, mài mực
đi.”
Trải một tờ giấy Tuyên Thành loại tốt nhất, viết lên đó một chữ “Phật” thật
to, Trang Lạc Yên lại đặt bút viết một chữ “phật” nho nhỏ bên cạnh, sau đó ném
bút sang bên cạnh, đôi khi, học Phật tính đôi chút cũng khá hay.
Nàng tuy là một người không cần thể diện, không biết xấu hổ nhưng vẫn là một
nữ tử, vì vậy thù dai chấp nhặt là thuộc tính bẩm sinh, bị người vả một cái
nhất định sẽ giơ chân đá trả bằng được.
Thính Trúc và Vân Tịch tiến lên dọn dẹp bút nghiên, nhìn thấy chữ “Phật” đầy
uy nghiêm khí thế lại thấy có vài phần sát khí trong ấy.
Nâng tách trà lên, nhẹ nhàng nghiêng tay khiến nước trà đổ lên mặt giấy, làm
cho chữ “Phật” lấm lem, Trang Lạc Yên nhấc tờ giấy lên khỏi mặt bàn: “Đốt đi.”
Trong chậu than, chữ “Phật” đã ướt một nửa đang cháy rất chậm, Vân Tịch ngẩng
đầu, qua làn khói xanh lượn lờ, nhìn vẻ mặt lạnh như băng của chủ tử, lòng
thoáng chấn động, vội cúi đầu lại thấy mảnh giấy Tuyên Thành lấm lem trà và
mực đã biến thành tro tàn.
Phong Cẩn vốn tới chỗ Yên quý tần, nhưng lại thấy mùi hương ở đó không hợp ý
mình, ra khỏi Lâm Nguyệt hiên liền quay về cung Kiền Chính. Lúc cung nữ thay
áo cho hắn, không cẩn thận làm rơi một túi thơm.
Nhìn cung nữ quỳ trưóc mặt mình run lẩy bẩy, Phong Cẩn cau mày liếc túi thơm
trên mặt đất, đây là túi thơm Thục quý phi thêu cho hắn, hoa văn tường vân
trên đó trông sống động tựa như trong tiên cảnh, hắn vẫn đeo bên hông. Nay
thấy túi thơm rơi xuống đất, hắn lại nhớ tới một người con gái khác.
“Xin Hoàng thượng tha mạng, nô tì biết tội, xin Hoàng thượng tha mạng.” Cung
nữ kia thấy Hoàng đế không nói không rằng, sợ hãi tột độ, vội vàng dập đầu
không ngừng, chỉ mong giữ được mạng nhỏ này.
Phong Cẩn nhíu mày: “Mang túi thơm này lui ra đi, Cao Đức Trung, bãi giá Đào
Ngọc các.”
Khi ngự giá tới Đào Ngọc các, Phong Cẩn chỉ thấy đèn lồng treo ngoài cửa chập
chờn ánh nến mờ ảo, thiếu một bóng hình xinh đẹp cầm đèn đứng đợi.
Ngăn lại thái giám gác đêm trước các đang muốn vào truyền báo, Phong Cẩn đi
thẳng vào cửa chính.
Đào Ngọc các được xây dựng rất tinh tế và xinh đẹp nhưng không quá lớn, Phong
Cẩn chỉ đi một lát đã tới gian ngoài phòng của Trang Lạc Yên. Phất tay cho
cung nữ thái giám lui ra ngoài, chỉ giữ lại Cao Đức Trung đi cùng, hắn bước
vào bên trong.
Cao Đức Trung nghe thấy có tiếng nói chuyện khẽ vọng ra, để tránh nghe phải
điều không nên nghe, ông cúi đầu thấp hơn, im lặng đứng sau lưng Hoàng đế.
“Chủ tử, đầu gối người bầm một mảng lớn thế này, hay để nô tì bảo người gọi
thái y tới.” Vân Tịch vén ống quần của Trang Lạc Yên lên mới nhìn thấy, trên
đầu gối trắng nõn mịn màng đã có một khối máu ứ đọng, nhìn rất đáng sợ.”
“Không cần đâu,” Trang Lạc Yên không phải một cô gái yếu ớt, nhìn vết bầm trên
đầu gối mình, bình thản nói, “Trông thì ghê mắt thế thôi, thực ra không đau
lắm, em đừng khẩn trương như vậy, nếu bây giờ truyền thái y, để người ta biết
được sẽ phiền phức lắm đấy.”
Vân Tịch nhíu mày, biết chủ tử nói đúng, vết thương này là do Viện phi cố tình
gây khó dễ cho chủ tử mà có, nếu tin Đào Ngọc các gọi Thái y tới tai Viện phi,
sợ là sau này nàng ta sẽ lại gây chuyện với chủ tử nữa, “Nhưng thưa chủ tử,
nhỡ mấy ngày tới Hoàng thượng lật thẻ bài của người, nhìn thấy vết thương thì
biết làm sao?”
Trang Lạc Yên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa chợt thấy ánh đèn ngoài đó lập lòe
lúc sáng lúc tối, sắc mặt hơi đổi, nói khẽ: “Tảng đá bên ngoài Đào Ngọc các đã
mọc rêu, em có thấy không?”
“Vâng…” Vân Tịch buồn bã thưa, nhúng khăn vào nước nóng rồi vắt kiệt, đắp nhẹ
lên vết bầm trên đầu gối chủ tử, nghe thấy nàng xuýt xoa một tiếng.
“Chủ tử…”
“Không sao đâu,” Trang Lạc Yên nói nửa đùa nửa thật, “Mấy ngày trước chủ tử
nhà em đâu ít bị phạt, nào có yếu đuối như vậy, đắp khăn nóng là đỡ thôi, xong
rồi thì em cứ đi nghỉ đi, đừng lo.”
“Người như vậy, nô tì làm sao ngủ được ạ.” Vân Tịch cũng phát hiện ánh đèn bất
thường ngoài cửa sổ, trước đây chủ tử có dặn dò, nếu ban đêm Hoàng thượng đột
nhiên tới đây thì hãy lay đèn lồng vài cái để báo cho người biết mà chuẩn bị,
biện pháp phòng ngừa này của chủ tử quả là chu đáo.
“Dạo trước, khi Hoàng thượng không đến Đào Ngọc các nữa thì ai thấy người cũng
có thể quát nạt vài câu, ngay cả Mã tiệp dư kia cũng vậy, phẩm cấp chẳng cao
hơn người bao nhiêu cũng có thể phạt người quỳ mấy canh giờ, vất vả lắm mới
được như ngày hôm nay, vậy mà người lại để đầu gối bị thương thế, nô tì nhìn
đau lòng lắm.” Vân Tịch cẩn thận chườm khăn lên, “Sẽ hơi đau một chút, chủ tử
người phải cố nhịn nhé, tan máu bầm sẽ đỡ hơn.”
Gian ngoài, Cao Đức Trung lẳng lặng nghe tiếng nói chuyện khe khẽ bên trong,
dù không nhìn thấy sắc mặt Hoàng thượng lúc này, ông cũng biết, tâm trạng vạn
tuế gia không được tốt lắm. Thấy Hoàng thượng đang định nhấc chân bước vào,
Cao Đức Trung vội vàng hô lớn: “Hoàng thượng giá lâm.”
Khi Phong Cẩn cùng Cao Đức Trung vào bên trong liền thấy Chiêu tần khoác một
chiếc áo choàng ngoài rộng thình quỳ trên mặt đất, mái tóc đen nhánh xõa dài,
không hề mang món trang sức nào, hắn chợt nhớ đến một câu: Vừa thấy đã thương.