- Chương 16 :


Người đăng: tieumocnhi3939

“Trân tài nhân kia, quả là không có quy củ gì,” Thính Trúc khẽ cau mày, “Trong
cung làm gì có chỗ cho một tài nhân nho nhỏ như nàng ta hô to gọi nhỏ.”

“Nàng ta có làm gì ảnh hưởng tới chúng ta đâu.” Trang Lạc Yên cười hơi ngoảnh
đầu nhìn lại, vạt áo đỏ giữa tuyết trắng vẫn rực rỡ như lửa, “Hôm nay ta chẳng
so đo với nàng ta, ngày mai nàng ta sẽ phạm sai lầm lớn hơn nữa, ai biết sau
sẽ thế nào?”

Hôm nay nếu là người khác, nàng Trân tài nhân này dù bị phạt trượng cũng không
quá đáng, nàng không định ra tay, chí ít, nay nàng chưa rõ Hoàng đế còn bao
nhiêu cảm giác mới mẻ với Trân tài nhân, vậy nên không muốn đâm vào chuyện này
để tự chuốc xui xẻo.

Nàng không như Yên quý tần, tự tin đến mức quên kẻ lớn nhất hậu cung này là
Hoàng đế.

“Hừ, đúng là xuất thân đê tiện, đến quy củ cơ bản cũng không biết, cung nữ hầu
hạ cạnh mình mà dám gọi là Lạc Nhi, thật lớn mật.” Thính Trúc hừ lạnh.

Trang Lạc Yên nghe vậy, chỉ cười khẽ, nàng Trân tài nhân ấy chẳng biết còn có
thể đắc chí bao lâu nữa đây?


Tính tình Ninh phi cũng giống như phong hào của nàng ta, đối nhân xử thế hài
hòa thân thiện, là một nữ tử rất dễ khiến người ta cảm thấy an lòng. Trang Lạc
Yên không có nhiều dịp qua lại với người này, vì vậy lúc thưởng thức trà cũng
không nói nhiều.

Nay nàng đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, tuy nói phải đề phòng có kẻ hãm hại
nhưng ngoài mặt không có ai dám vô lễ với nàng. Loại tình cảnh người người đều
phải cẩn thận nói năng lẫn cư xử với mình thế này khiến người ta rất dễ cảm
thấy thỏa mãn về mặt tinh thần, chẳng trách bao nhiêu người dốc hết tâm tư
muốn chiếm vinh sủng chốn hậu cung, bởi vì quyền thế, xa hoa, hư vinh đều dựa
trên sự sủng ái của Hoàng đế.

“Trà của Ninh phi luôn có thêm vài phần tư vị riêng,” Hiền quý phi cười cười,
đặt tách trà xuống, “Bên chỗ ta mặc dù cũng là lá trà ấy ngâm vào nước nhưng
không sao ra được loại mùi vị này.”

“Hiền quý phi tỉ tỉ nói đúng đấy, thường ngày Hoàng thượng tới chỗ ta uống trà
cũng luôn khen trà của Ninh phi tỉ tỉ.” Nhu phi cười, tiếp lời, “Hôm nay nếm
thử, mới thấy trà trong cung ta đúng là nước súc ấm rồi.”

“Hiền quý phi tỉ tỉ và Nhu phi muội muội nói vậy khiến ta không biết phải giấu
mặt đi đâu mất thôi,” Thanh âm của Ninh phi mặc dù không đến mức thánh thót
như châu rơi trên mâm ngọc nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu, cùng
với tính tình dịu dàng mềm mại khiến cho ngay cả một người như Trang Lạc Yên
cũng không thể không thích người này.

Loại “vũ khí” có tên “thân thiện” kia, quả là một vũ khí sắc bén trong hậu
cung.

Nâng tách trà nhẹ nhàng thổi, một mùi rất nhạt mang theo hương mai thoang
thoảng, Trang Lạc Yên chợt nghĩ đến vài tiểu thuyết tình cảm kiếp trước từng
đọc, trong đó cũng có những nhân vật nữ chính xuyên không có tay nghề pha trà
rất độc đáo hấp dẫn sự chú ý của một số nhân vật trọng yếu. Nghĩ như vậy, nàng
liền cảm thấy mình đến là vô dụng, về phương diện tài nghệ, nàng không biết
ngâm thơ, không giỏi vẽ tranh, đến cả pha trà cũng không có năng lực, không
biết hát, không biết múa, ngay cả “Binh pháp Tôn Tử: Ba mươi sáu kế” cũng
không thuộc đủ; về phương diện tình cảm lại chưa từng khiến cho bất kì anh
chàng nào ăn không ngon ngủ không yên, thật đúng là không đạt được đến tiêu
chuẩn thấp nhất của “binh đoàn xuyên không”.

“Chiêu hiền dung đang suy nghĩ gì mà xuất thần như vậy?” Nhu phi hơi nghiêng
đầu nhìn Trang Lạc Yên, góc nhìn này khiến nàng trông có vẻ của kẻ nhìn từ
trên cao xuống.

“Chỉ là nghĩ đến những lúc Hoàng thượng tới cung Hi Hòa thì đều ghét bỏ trà
chỗ tần thiếp, tần thiếp vốn không biết nguyên nhân, hiện nay thì đã rõ rồi.”
Trang Lạc Yên lưu luyến uống thêm một ngụm, “Dạ dày của Hoàng thượng đã bị
Ninh phi nương nương chiều quá nên khó tính lắm, loại tục nhân như tần thiếp
đây không thể pha nổi trà ngon cho Hoàng thượng.”

“Chiêu hiền dung nương nương khách khí quá rồi, ai không biết phòng bếp trong
cung nàng làm được nhiều món cực kỳ mỹ vị,” Yên quý tần đã rất mất mặt sau lần
đại phong chư phi vừa rồi, nay đối diện với Trang Lạc Yên vốn vào cung muộn
hơn nàng ta mà đã lên tới hiền dung thì càng cảm thấy khó chịu trong lòng,
“Bên cung của nàng mặc dù không có trà ngon nhưng cũng có mỹ thực níu được dạ
dày Hoàng thượng đó thôi.”

Ý là muốn cười nhạo nàng dùng đồ ăn ngon giữ chân Hoàng đế chứ không phải vì
nguyên nhân khác?

Trang Lạc Yên miễn cưỡng nhìn về phía Yên quý tần: “Yên quý tần nếu thích đồ
ăn chỗ ta, lúc nào nhàn rỗi thì cùng ta dùng bữa một lần?”

Ngươi dám cười ta dùng mỹ thực kéo Hoàng đế ở lại, ta còn cười ngươi đến cả mỹ
thực cũng không có đấy.

“Đa tạ ý tốt của hiền dung nương nương, tần thiếp không trọng việc ăn uống
lắm.” Yên quý tần cười mà mặt mũi cứng đờ, “Vẫn không nên tới quấy rầy nương
nương thì tốt hơn.”

Thục quý phi nhàn rỗi nhìn mấy nữ tử này đấu đá lẫn nhau, thổi nhẹ cọng trà
trên mặt nước, đợi Yên quý tần nói xong mới chậm rãi tiếp lời: “Xem ra Yên quý
tần vẫn thích mỹ thực đấy, nếu không sao lại nhớ đến phòng bếp trong cung
Chiêu hiền dung.” Nhẹ nhàng đặt tách xuống, nàng nhìn thoáng qua những người
đang ngồi, “Ngay cả Hoàng thượng đều nói Chiêu hiền dung thích mỹ thực, vậy
thì đương nhiên ham mê ẩm thực của nàng không so được với Chiêu hiền dung
rồi.”

Đuôi lông mày của Hiền quý phi thoáng giật giật, Thục quý phi nói như vậy thật
là không chừa chút mặt mũi nào cho Yên quý tần, tuy rằng Yên quý tần này bắt
chước Thục quý phi lấy vũ đạo mà tranh sủng, tiếc rằng học được bề ngoài chứ
không bắt chước được cả cốt cách bên trong, có vài thứ muốn mô phỏng cũng
không làm được, vì vậy Tô Nhụy Tử là Thục quý phi mà Tiết Trân Dao chỉ là một
quý tần.

Không thể trách Thục quý phi không nể mặt, là người ai cũng không thích có kẻ
khác đạp đường cũ của mình để đi lên, mà Yên quý tần này còn nói năng không
biết thức thời, lắm lời lắm chuyện, chẳng trách người khác không cho nàng ta
cơ hội giữ thể diện.

Thục quý phi dứt lời, sắc mặt Yên quý tần càng thêm khó coi, ý của Thục quý
phi rõ ràng muốn ám chỉ nàng ta không so được với Trang Lạc Yên nhưng nàng ta
lại không thể phản bác.

“Trà này kỳ thực không phải thứ gì quý giá, chỉ là tranh thủ hái được hoa mai
nở đúng dịp tuyết rơi rồi phao chế mà thành, nhọc công các vị còn khen như thể
nhân gian hiếm có vậy.” Giọng nói nhu hòa của Ninh phi vang lên, “Nói tới nói
lui, chẳng qua chỉ là chút mới lạ mà thôi.”

Ninh phi thành công xua tan không khí ngột ngạt trong phòng, Trang Lạc Yên như
không ý thức được mình cũng là một trong những thành viên của không khí xấu hổ
ấy, lại uống thêm một hớp trà, “Tần thiếp chắc chỉ là một kẻ tầm thường không
biết thưởng trà, chẳng qua thấy trà này đặc biệt ngon mà thôi.”

“Nhìn cách nương nương uống, tần thiếp cũng tin nương nương không biết thưởng
thức trà đấy.” Tương quý tần che miệng cười nói, “Tần thiếp thất lễ, xin nương
nương thứ tội.”

“Ta biết tỉ tỉ nghĩ tới điển cố ngưu tước mẫu đơn(*),” Trang Lạc Yên lắc đầu
cười, “Đối với ta mà nói, trà của Ninh phi nương nương uống ngon, đó là chân
lý lớn nhất, có phải thế không?”

(*) Ngưu tước mẫn đơn (Trâu ăn hoa mẫu đơn): Trâu không biết thưởng thức vẻ
đẹp của hoa mẫu đơn, chỉ coi đó là một loại cỏ ăn vào cho no mà thôi, câu này
chỉ kẻ không biết thưởng thức, lãng phí thứ quý hiếm.

“Mùi vị của trà, khí khái của hương mai, sao có thể dễ dàng phẩm ra như vậy,”
Từ chiêu dung nhàn nhạt cười nhẹ, “Hiền dung nương nương quả là thành thực.”

Nếu nói trong đám đàn bà con gái ở đây, ai khiến Trang Lạc Yên chịu không nổi,
Từ chiêu dung mà đứng thứ hai thì không có ai xứng thứ nhất, loại làm ra vẻ
văn chương thoát tục này khiến người ta ê cả răng, trò cười trong vườn mai mấy
ngày trước, vị này đã quên rồi sao?

“Thành thực cũng có cái tốt của thành thực, cả ngày thương xuân buồn thu mới
khiến người ta cảm thấy kiểu cách quái đản đấy.” Nhu phi cười khinh bỉ, “Những
kẻ tục nhân như chúng ta đây đương nhiên không hiểu khí khái gì đó, khó trách
Từ chiêu dung ngày ngày đội giá lạnh tới phẩm thưởng khí khái của hoa mai.”

Nhu phi vừa dứt lời, trong phòng vang lên một trận cười khe khẽ, chắc hẳn mọi
người đều chưa quên trò cười của Từ chiêu dung mấy ngày trước, vì vậy không
nhịn được mà bật cười.

Nhìn vẻ khó coi của Từ chiêu dung, Trang Lạc Yên âm thầm thở dài trong lòng,
người ra vẻ kiểu cách thì dù trời không thu cũng có người bắt thôi. Loại người
thẳng tính như Nhu phi e là càng không chịu nổi cái vẻ vờ vĩnh của Từ chiêu
dung, vì vậy mới nói ác khẩu đến thế.

Thục quý phi cười cười, lắc đầu, ra vẻ đùa giỡn nhìn về phía Trang Lạc Yên:
“Có thể thấy được nàng đã lãng phí hoa mai Hoàng thượng ban cho rồi, may mà
nàng không biết pha trà hoa mai, nếu không thì đóa mai đáng thương này đã vào
bụng nàng cả rồi.”

“Thục quý phi nương nương chừa cho tần thiếp chút thể diện đi, nếu không tần
thiếp chẳng còn mặt mũi nào ngồi đây nữa.” Trang Lạc Yên đỏ mặt, nâng tách trà
như muốn che giấu sự xấu hổ của mình.

“Trẫm lại thấy ái phi nói rất có lý, cũng may hoa mai đáng thương này chưa vào
bụng nàng ấy đấy.”

Âm thanh của Hoàng đế vang lên, mọi người đều đứng dậy thỉnh an.

Phong Cẩn vươn tay đỡ Thục quý phi đứng dậy, sau đó lại quay sang Trang Lạc
Yên: “Nàng nên uống ít chút đi, nếu không trẫm cũng tiếc trà ngon này thay
Ninh phi.”

Thục quý phi cũng hùa theo trêu ghẹo vài câu, sau đó liếc nhìn nữ tử áo đỏ
phía sau lưng Hoàng đế: “Đây chẳng phải Trân tài nhân đó sao?” Lại trên dưới
quan sát một chập, “Hoàng hậu nương nương thật tinh mắt, bộ váy đỏ này khoác
lên người Trân tài nhân đúng là thích hợp nhất.”

“Tần thiếp tạ ơn lời khen của nương nương.” Trân tài nhân hâm mộ nhìn các phi
tần trong phòng, đây đều là những vị chủ nhân có địa vị trong cung. Nàng tưởng
tượng đến không lâu sau này mình cũng có thể được như bọn họ, khiến nô tài
trong cung cẩn thận dè dặt hầu hạ mà không phải như bây giờ, nhìn thấy vị phi
tần hơi có địa vị là đã phải quỳ xuống thỉnh an.

“Vừa rồi trẫm tình cờ gặp Trân tài nhân ở ngự hoa viên, nghe nói Ninh phi mời
các ái phi thưởng thức trà nên tới xem sao.” Phong Cẩn ngồi xuống vị trí cao
nhất, nhận tách trà Ninh phi dâng lên, “Các khanh đều ngồi đi, trẫm không đến
để khiến các khanh mất hứng đâu.”

Có hắn ở đây, mấy nữ tử này dù còn một chút hăng hái thưởng thức trà thì cũng
đã mất sạch rồi. Trang Lạc Yên ngồi xuống chỗ mình, liếc nhìn Trân tài nhân
đang ngồi ở vị trí thấp nhất, yên lặng trầm mặc.

“Mới rồi trẫm nghe nói Trân tài nhân cũng có tay nghề pha trà rất khá, tiếc là
trẫm chưa từng uống trà nào tốt hơn trà ở chỗ Ninh phi đây.” Phong Cẩn uống
một ngụm trà, nhìn về phía Ninh phi, “Quả là trà ngon, chẳng trách có tục nhân
thà chịu tiếng ngưu tước mẫu đơn cũng phải uống thêm vài ngụm.”

“Hoàng thượng khen trật rồi,” Ninh phi cười nhìn Trân tài nhân, “Hay là để
thiếp nếm thử trà của Trân tài nhân pha xem sao.”

“Cũng được, để nàng ấy pha thử một ấm xem thế nào.” Phong Cẩn đặt tách trà
xuống, không quá lưu tâm nói.

Trân tài nhân nghe thấy vậy, nét mặt lộ vẻ vui mừng không thể che giấu, vội
vàng hành lễ rồi đứng lên.

Trang Lạc Yên thở dài trong lòng, Trân tài nhân này làm người quá đơn thuần
rồi, chỉ chăm chăm lo giành lấy sự chú ý của Hoàng đế mà không nghĩ tới đây là
tiệc trà của Ninh phi, đâu có chỗ cho nàng ta khoe tài nghệ. Đến một chút
khiêm nhường cũng không có, thật không biết nàng ta quá tự tin hay là không
coi Ninh phi ra gì nữa.

Dưới ánh nhìn của các phi tần khác, tư thế pha trà của Trân tài nhân quả là
rất đẹp, bàn tay trắng nõn cầm ấm tử sa, lại kết hợp với một màu đỏ rực của
làn váy, mị hoặc diễm lệ khó miêu tả thành lời.

Đợi khi trà rót tới trước mặt từng người, tách trà hoa mai của Ninh phi đã
nguội ngắt.

Phong Cẩn nhấp một ngụm đầu tiên, gật đầu tán dương: “Mặc dù không thanh đạm
bằng trà của Ninh phi nhưng cũng có chút vị riêng.”

Ninh phi cười nói: “Hoàng thượng đề cao thiếp quá rồi, trà của Trân tài nhân
đúng là cũng có phong vị khác.”

Trang Lạc Yên yên lặng uống một ngụm, quả thật không tệ, chỉ tiếc pha nhầm nơi
thôi.

“Trà cũng đã thưởng thức đủ, những trà cụ này nên thu lại đi.” Phong Cẩn buông
tách trà, vẻ mặt dường như không thích trà của Trân tài nhân lắm.

“Vâng.” Trân tài nhân được Hoàng đế tán thưởng một câu, vui vẻ trong lòng, vội
sai cung nữ cạnh mình thu dọn, “Lạc Nhi, thu trà cụ lại đi.”

Phong Cẩn lẳng lặng nhìn trà cụ bị thu lại, ngồi nói chuyện với các phi tần
thêm một lát, qua chừng một nén nhang nữa mới quay sang nói với Ninh phi:
“Cũng khá muộn rồi, trẫm nên về cung thôi.”

Các phi tần đều đứng dậy tiễn Hoàng đế, Phong Cẩn đứng lên đi được vài bước,
đột nhiên dừng lại chỉ vào cung nữ Lạc Nhi đã quay lại phòng: “Trân tài nhân,
cung nữ này hầu hạ bên cạnh khanh à, tên gọi là gì?”

Trân tài nhân cho rằng Hoàng đế vừa mắt Lạc Nhi, dù rất khó chịu trong lòng
nhưng vẫn cung kính trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, đây là đại cung nữ của thiếp,
tên Lạc Nhi ạ.”

“Chữ ‘Lạc’ nào?” Phong Cẩn nhíu mày.

“Bẩm Hoàng thượng, là chữ ‘Lạc’ trong tơ lụa.” Trân tài nhân trả lời xong, đợi
một lát vẫn không thấy Hoàng đế có phản ứng gì, bèn cẩn thận dè chừng ngẩng
đầu, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Hoàng đế không có một tia cảm xúc.

“Người đâu, lôi cung nữ Lạc Nhi này ra trượng tễ.” Phong Cẩn lạnh nhạt nhìn
thoáng qua Trân tài nhân, “Bảo điện Trung Tỉnh đưa một cung nữ khác tới cho
Trân tài nhân.”

Trân tài nhân trắng bệch cả mặt nhìn Lạc Nhi bị mấy thái giám lực lưỡng lôi
đi, một lúc lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần, hoàn toàn chẳng biết Lạc Nhi làm
mất lòng Hoàng đế ở điểm nào.

“Tiệc trà đã xong, bổn cung nên quay về thôi.” Thục quý phi không nhìn Trân
tài nhân, rời đi trước.

Mọi người lần lượt ra về, cho đến khi Trân tài nhân tỉnh tỉnh mê mê ra khỏi
cung của Ninh phi, mới phát giác toàn thân mình đã lạnh như băng.

“Không tự nhìn lại xem mình là thứ gì, cũng dám dùng cái tên này, đáng đời bị
trượng tễ, mà Trân tài nhân này cũng thật càn rỡ, dám để cung nữ hầu bên mình
dùng tên ấy, thật đúng là thứ không đáng lọt mắt.”

Nghe bọn thái giám bàn tán cách đó không xa, Trân tài nhân chợt lảo đảo, gương
mặt tươi tắn trắng bệch đến đáng sợ nổi bật trên nền áo đỏ rực.

“Lạc Nhi kia… vì sao lại bị trượng tễ ạ?” Cung nữ đi bên Tương quý tần run run
khẽ hỏi, hiển nhiên vẫn còn bị tình cảnh vừa rồi làm cho sợ hãi, một đại cung
nữ cứ thế là mất mạng không rõ nguyên nhân.

“Hiện nay nổi bật nhất cung có mấy vị?” Tương quý tần bình thản hỏi.

“Còn có những ai ngoài mấy vị kia,” Cung nữ dìu Tương quý tần, hơi thắc mắc,
“Nhưng có liên quan gì tới họ đâu?”

“Ngươi có biết Chiêu hiền dung tên họ là gì không?” Tương quý tần nhìn xa xa,
giọng châm chọc, “Ai bảo Lạc Nhi này theo một chủ tử như vậy, chết cũng không
oan.”

Cung nữ chợt hiểu ra, thảo nào Hoàng thượng trượng tễ nàng kia, khuê danh của
Chiêu hiền dung chẳng cũng có một chữ “Lạc” đó sao, không chỉ đồng âm, đến cả
cách viết cũng giống nhau.

“Hoàng thượng quả là sủng ái Chiêu hiền dung.” Cung nữ thì thào nói.

Tương quý tần không tỏ rõ ý kiến, chỉ cười nói: “Đúng là sủng ái.”


Một cung nữ bị trượng tễ vốn chẳng phải việc gì nổi bật, một cung nữ dám mạo
phạm tên tục của chủ tử mà bị trượng tễ lại càng chẳng phải việc gì đáng nói,
điểm đặc biệt duy nhất ở đây là cung nữ này bị chính Hoàng đế ra lệnh trượng
tễ.

“Ta còn tưởng là gì, thì ra là loại không có đầu óc,” Thục quý phi về đến cung
của mình, nằm dài trên tháp quý phi, giọng đầy giễu cợt, “Một tài nhân nho
nhỏ, dám để cung nữ cạnh mình lấy cái tên như vậy, lại còn dám gọi ra trước
mặt bao người, không biết là thật sự không có đầu óc hay chẳng coi Trang Lạc
Yên ra gì.”

Lăng Sa bóp vai cho nàng, nhỏ giọng phụ họa: “Chẳng qua chỉ là một món đồ
chơi, nương nương cần gì phải lưu ý.”

“Nàng ta thế mà lại giỏi cả vũ đạo lẫn trà đạo,” Thục quý phi cười khinh
thường, gỡ vòng ngọc trên cổ tay ném qua một bên, nhắm mắt lại, “Trang Lạc Yên
cũng thật biết nhẫn nhịn, tên của mình bị một cung nữ mạo phạm mà còn có thể
không đổi sắc mặt, chẳng trách đã bị Hoàng thượng lãng quên rồi còn có thể
phục sủng.”

“Ai biết nàng ta có dụng ý gì, nhỡ đâu muốn giả hiền lương rộng lượng thì
sao,” Lăng Sa nói, “Nô tì thấy vị Chiêu hiền dung này không đơn giản đâu ạ.”

“Nếu nàng ta đơn giản thì Mã tiệp dư đã không rơi vào kết cục thế kia, Trang
tiệp dư cũng không bị chính tay Hoàng thượng rút thẻ bài,” Thục quý phi ngáp
một cái, “Song, so với Hoàng hậu, tâm kế của nàng ta thua xa, cứ nhìn xem
Hoàng thượng còn sủng ái nàng ta được bao lâu.”

Lăng Sa thấy chủ tử buồn ngủ rồi, không nhiều lời nữa, chỉ càng thêm cẩn thận
hầu hạ, lòng lo lắng mơ hồ. Chiêu hiền dung kia không phải người đơn giản như
vậy, song nghĩ đến thủ đoạn của chủ tử mình, lại cảm thấy bản thân đã nghĩ quá
nhiều rồi.

Mà lúc này, người bị cung nữ mạo phạm tên Trang Lạc Yên đang cầm bình nước
nóng nghiêng người dựa trên ghế, nhìn những đồ vật trang trí trong phòng, khe
khẽ thở dài.

“Vân Tịch.” Đặt bình nước nóng ủ tay xuống, Trang Lạc Yên ngồi thẳng người, vẻ
mặt trở nên nghiêm túc.

Vân Tịch vội vã đi vào, thấy chủ tử nghiêm nghị liền lo lắng hỏi: “Nương nương
sao vậy?”

“Nghĩ cách điều tra xem Lạc Nhi bị trượng tễ kia được phân đến chỗ Trân tài
nhân như thế nào,” Trang Lạc Yên đứng lên, “Ngoài ra, chu cấp cho người nhà
Lạc Nhi một khoản bạc, dù sao cũng chỉ là một nô tài vô tội.”

Vân Tịch vâng dạ nhận lời, thấy Trang Lạc Yên đứng trước cửa sổ liền mở miệng
khuyên: “Chủ tử, thời tiết còn lạnh lắm, đừng nên đứng ở cửa lâu quá.”

“Được rồi, ta biết, em đi làm việc đi.” Trang Lạc Yên khoát tay, nhìn hoa
tuyết bay lất phất ngoài cửa sổ, lần thứ hai thở dài một hơi, nhắm mắt lại.

“Bẩm nương nương, nội thị giám truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, Hoàng thượng
hôm nay lật thẻ bài của người.” Phúc Bảo hớn hở đi vào, hành lễ với Trang Lạc
Yên, “Hoàng thượng còn đặc biệt truyền khẩu dụ, trời giá rét, mặt đất lạnh
lẽo, chủ tử còn chưa khỏe lại, không cần nghênh thánh giá.”

Trang Lạc Yên gật đầu: “Ta biết rồi.”

Ở một nơi như hậu cung này, không có lấy một người bình thường, cho nên nếu
muốn sống, còn là muốn sống thoải mái sung sướng, thì nhất định phải học cách
không bình thường như những người này, nếu cứ giữ khư khư tam quan(*) của xã
hội trước, chỉ e chết thế nào còn chưa biết đâu.

(*) Tam quan: Gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.

Đã là người thì đều sợ chết, Trang Lạc Yên cũng vậy, cho nên nàng phải gắng
giữ được ân sủng của Hoàng đế, ít nhất là khiến cho mình có được vị trí nhất
định trong lòng Đế vương. Nàng không muốn sống một cuộc sống bị người chèn ép
ngày này qua năm khác, đến chết cũng không được rạng mặt nở mày.

Người trong hậu cung này, dù là am hiểu một phương diện nào đó thì cũng có
được gì, sở thích của Hoàng đế không phải bất biến, mà nữ tử không phải mãi
mãi không già, Triệu Phi Yến đời Hán có vũ đạo khuynh thành tuyệt diễm chẳng
phải vẫn bại dưới tay một Triệu Hợp Đức kém mình đó sao? Thua cuộc rồi, cuộc
sống đâu còn so được với xưa. Người khiến Triệu Phi Yến thất sủng là em gái
ruột mà còn như vậy, nói gì đến tình cảnh lúc này của nàng.

Cuộc sống của nữ tử trong hậu cung chẳng dễ dàng gì, cho nên nàng không thể dư
tình mà thương cảm cho người, chỉ có thể dốc sức nghĩ làm thế nào để mình sống
sót mà thôi.

Phúc Bảo thấy vẻ mặt chủ tử nhà mình khác thường, không dám hỏi nhiều, chỉ có
thể an tĩnh đứng bên cạnh, không biết chủ tử đang suy nghĩ gì nữa, ánh mắt đột
nhiên trở nên rất nghiêm túc, cậu ta không khỏi cứng đờ người.

“Ta muốn tắm rửa thay y phục, bảo người chuẩn bị đi.” Trang Lạc Yên mỉm cười
nhìn Phúc Bảo, quay người dịu dàng ngồi xuống ghế.

Phong Cẩn xử lý chính sự xong đã là giờ hợi, hắn hơi mệt mỏi tựa vào lưng ghế
trên ngự liễn, nhắm mắt nghe hoa tuyết rơi rì rào khe khẽ, không hiểu vì sao
đột nhiên nhớ tới màu đỏ tươi chói mắt trên áo choàng màu trắng tuyết của
Chiêu hiền dung trên yến tiệc mùng Tám tháng Chạp ấy.

Có lẽ bởi vì màu đỏ trên nền trắng quá mức diễm lệ mới khiến hắn nhớ kỹ đến
thế. Chậm rãi mở mắt, Phong Cẩn hỏi: “Cao Đức Trung, còn cách cung Hi Hòa xa
không?”

“Bẩm Hoàng thượng, qua hồ sen trước mặt là cung Hi Hòa rồi.” Cao Đức Trung
thấp giọng trả lời, liếc mắt lại phát hiện cạnh hồ sen tản ra luồng sáng màu
lam rất quỷ dị, lấp lóe trong đêm tối khiến người ta kinh sợ.

Bên ngoài có mấy cung nữ nhát gan đã hét ầm lên, ông tức giận mắng: “Tất cả
câm miệng, nhao nhao ồn ào ra thể thống gì hả?”

Phong Cẩn bình tĩnh nhìn ánh lửa màu lam lấp lóe trên mặt hồ: “Cao Đức Trung,
ngươi dẫn người tới đó xem sao.” Nói xong, chợt thấy đoàn người mang theo đèn
lồng cung đình đi tới, dẫn đầu là Trang Lạc Yên vịn tay cung nữ.

Thấy Trang Lạc Yên gặp được mình thì thở phào một hơi, đầu mày Phong Cẩn hơi
động đậy, hắn xuống kiệu: “Trời lạnh như thế, sao ái phi lại ra đây?”

Khi đối phương đến gần, Phong Cẩn mới thấy trán Trang Lạc Yên còn rịn mồ hôi,
trâm cài đầu dao động liên hồi, ngay cả một chiếc áo choàng ngoài cũng chưa
khoác, biết nàng vội vã chạy tới, bèn cởi áo choàng trên người khoác lên vai
Trang Lạc Yên: “Trẫm không việc gì, nàng không cần lo lắng.”

“Thiếp ở cửa cung chợt nghe thấy tiếng thét nên vội ra xem.” Trang Lạc Yên
không nói là lo lắng cho Hoàng đế, mặt lộ vẻ lúng túng né tránh ánh mắt hắn,
“Khiến Hoàng thượng chê cười rồi.”

Ở cửa cung? Nàng lại đang chờ mình, thảo nào đến nhanh như vậy. Nắm lấy đôi
tay lạnh lẽo của đối phương, Phong Cẩn mỉm cười: “Trẫm biết tâm ý của nàng.”

Trang Lạc Yên vùi đầu càng thấp.

Cao Đức Trung dẫn vài thái giám đến gần hồ sen, mặt hơi biến sắc, bởi vì thấy
trên mặt nước cạnh hồ có một thi thể cung nữ đang nổi lập lờ, mà ngọn lửa màu
xanh kỳ lạ đang cháy trên người nàng ta, nhưng trên áo cung nữ này không có
vết cháy sém.

Tình cảnh quỷ dị trước mặt khiến mấy tên thái giám sau lưng Cao Đức Trung sợ
tái mặt. Cao Đức Trung lại bình tĩnh hơn, không đi tới chạm thử thi thể kia mà
quay đầu đi về phía Hoàng đế, thấy Chiêu hiền dung đã chạy tới liền hành lễ
với hai người: “Bẩm Hoàng thượng, nô tài phát hiện trong hồ có vài thứ không
sạch sẽ, xin Hoàng thượng di giá.”

Màn quỷ dị này không ít người thấy, e rằng ngày mai sẽ truyền khắp hậu cung.

Phong Cẩn lấy tay che mắt Trang Lạc Yên, bình tĩnh nói: “Dọn dẹp sạch sẽ đi.”

“Vâng, thưa Hoàng thượng.” Cao Đức Trung nhìn Chiêu hiền dung đang được Hoàng
đế che chở, mặt không đổi sắc lùi ra.

Gặp phải loại chuyện xui thế này mà Hoàng thượng vẫn không hề có một chút bất
mãn với Chiêu hiền dung, Chiêu hiền dung đúng là không thể khinh thường.

Theo Hoàng đế trở lại cung Hi Hòa, Trang Lạc Yên không che giấu bất an trong
mắt: “Hoàng thượng, đã xảy chuyện gì vậy?”

Phong Cẩn vỗ nhẹ lên lưng nàng: “Không có chuyện gì lớn đâu, Cao Đức Trung sẽ
xử lý được, muộn rồi, đi nghỉ thôi”

Hai người nằm lên giường, Trang Lạc Yên tựa vào ngực Phong Cẩn, một lúc lâu
sau, chợt nghe Phong Cẩn hỏi mình: “Ngủ được không?”

“Hoàng thượng chưa ngủ sao?” Trang Lạc Yên uốn mình, còn chưa ngủ mà phải duy
trì một tư thế thì rất cực khổ đó.

“Ừ, từ mai đã khai triều rồi, sứ thần mấy tiểu quốc tới triều bái cũng ra về,
trước đây với mấy nước bần hàn như Cao Mỹ đều nhận được ban thưởng còn nhiều
hơn cả những gì họ triều cống, ái phi nghĩ sao?” Phong Cẩn đột nhiên mở miệng
hỏi.

“Cao Mỹ quốc ư?” Trang Lạc Yên sửng sốt một chút, bèn nói, “Mấy hôm trước,
cung nữ trong cung thiếp còn nói Thái tử Cao Mỹ tặng lễ vật cho thiếp, Hoàng
thượng không đề cập tới, thiếp cũng quên mất đấy.”

“Thế à,” Phong Cẩn hơi nâng giọng, “Trẫm không biết Thái tử Cao Mỹ thức thời
như vậy, y tặng nàng cái gì?”

“Thiếp không nhìn, nghe nói là mấy cây nhân sâm lâu năm, không có gì đặc biệt
cả.” Trang Lạc Yên bĩu môi tỏ vẻ thất vọng, “Còn nhờ thiếp nói tốt mấy câu cho
họ, không biết họ có ý gì, nói tốt gì cơ?”

Phong Cẩn khẽ cười thành tiếng, Cao Mỹ quốc có lẽ thấy mình không nhiệt tình
với họ như tiên đế, cảm thấy bất an nên mới đi lấy lòng phi tần của mình. Chắc
hẳn Trang Lạc Yên không phải người duy nhất được tặng quà, nhưng chắc chắn là
nha đầu ngốc duy nhất nói trắng ra như vậy.

“Nhân sâm lâu năm cũng coi là vật hiếm có, nàng còn nói nó như củ cải vậy.”
Phong Cẩn cười, kéo Trang Lạc Yên vào lòng, “Xem ra trẫm quá cưng chiều nàng
rồi.”

“Thiếp có Hoàng thượng, còn cần mấy thứ đó làm gì.” Trang Lạc Yên hừ nhẹ một
tiếng, “Nói gì thì nói, thiếp có Hoàng thượng là đủ rồi.”

Phong Cẩn nghe nói thế, trái tim thoáng bồi hồi một chút, cuối cùng vẫn chỉ vỗ
nhè nhẹ lên lưng Trang Lạc Yên, chầm chậm nói: “Nàng tất nhiên còn có trẫm
rồi.”

Trang Lạc Yên lại rúc vào lòng Hoàng đế, hai người ai cũng không thấy được vẻ
mặt người kia, nhưng cử chỉ đều thân thiết không gì sánh được, như thể một đôi
vô cùng yêu nhau.

Không biết bao lâu sau, Trang Lạc Yên đã mơ mơ màng màng ngủ, dường như nghe
được có tiếng thở dài bên cạnh, đến khi mở mắt ra, lại cảm thấy là mình nghe
nhầm.

Bên cạnh hồ sen ngoài cung Hi Hòa, Cao Đức Trung bình tĩnh nhìn cung nữ bị vớt
lên: “Có chắc đây là cung nữ trong cung của Nhu phi nương nương?”

“Bẩm công công, chắc chắn ạ.” Một tiểu thái giám trả lời, “Nô tài có quen cung
nữ này mà.”

Cao Đức Trung lại nhìn cung nữ kia một cái: “Nếu đã vậy, để người bên cung Nhu
phi nương nương tới nhận mặt xem sao.”

“Khiêng đi đi, bảo người tra cẩn thận một chút.” Cao Đức Trung phẩy phẩy tay
trước mũi như muốn xua mùi khó chịu, cung nữ bị người khiêng đi khuất, ông
cười nhạt, “Người trong hậu cung này, lá gan càng lúc càng lớn.”

Trong cung đình có chuyện kỳ quái gì là chưa thấy, chỉ chút chuyện như vậy thì
dọa được mấy ai.

Nhìn qua thì biết, không phải nhằm vào Nhu phi thì là nhằm vào Chiêu hiền
dung. Có điều, bất kể là ai, chuyện này chỉ e sẽ không dính được lên người
Chiêu hiền dung.

Dù sao thì, cử chỉ của Hoàng thượng đêm nay đã tỏ ý rất rõ ràng, việc này
không liên quan đến Chiêu hiền dung nương nương rồi.


Sáng hôm sau, Trang Lạc Yên tỉnh dậy rất sớm, Hoàng đế vẫn còn nằm bên cạnh,
nàng chú ý thấy lông mi Hoàng đế hơi rung rung, biết hắn cũng đã thức, không
rõ vì sao vẫn chưa chịu mở mắt ra.

Trang Lạc Yên cẩn thận dè dặt vươn tay sờ nhẹ lên vành tai Hoàng đế một cái,
sau đó thu tay về rất nhanh, nhắm chặt mắt lại, vờ như còn đang ngủ say.

Ấm áp trên vành tai truyền tới khiến Phong Cấn ngừng thở, thật lâu sau, hắn
mới chậm rãi mở mắt, trong ánh nhìn là những tình cảm phức tạp.

Thủa thiếu thời, hắn từng nghe một cung nữ hầu hạ cạnh mình nói, ở quê nàng ấy
có tục lệ, lúc người chồng ra ngoài, người vợ sẽ sờ lên vành tai chồng để bày
tỏ vương vấn cùng chúc phúc, động tác hôm nay của Trang Lạc Yên là ngẫu nhiên
hay từng biết phong tục kia?

Nhìn nữ tử nằm bên hai mắt nhắm nghiền không dám đối diện với mình, Phong Cẩn
chầm chậm ngồi dậy, vén màn gọi cung nữ thái giám vào hầu hạ, ngoảnh đầu lại
đã thấy Trang Lạc Yên ngồi dậy.

“Hoàng thượng tỉnh lúc nào thế ạ?” Trang Lạc Yên lộ ra vẻ bất an rồi lại như
cố gắng che giấu, “Thiếp ngủ say quá.”

“Trẫm tỉnh nhưng thấy nàng còn đang ngủ nên không đánh thức nàng.” Phong Cẩn
giang hai tay để cung nữ chỉnh lại áo bào cho mình, thấy Trang Lạc Yên thả
lỏng hơn bèn vui vẻ đi đến bên giường, hơi khom lưng nhìn vào mắt nàng, đến
tận khi đối phương đỏ bừng mặt mới thu hồi ánh nhìn, đứng thẳng người cười
nói, “Trẫm thấy ái phi càng lúc càng đáng yêu đấy.”

Tên nhãi này lại dám đùa giỡn chị đây!

Tâm trạng rất tốt, Phong Cẩn mang theo đoàn người rời khỏi cung Hi Hòa, Trang
Lạc Yên xõa mái tóc đen rối tung, khom người đứng ở cửa cung nhìn theo bóng
người đi xa dần, đến tận khi không thấy rõ thánh giá nữa mới quay người về
phòng, ngồi vào trước gương trang điểm.

“Thính Trúc, chuyện hôm qua ngoài cung có đồn đại gì không?” Trang Lạc Yên để
Thính Trúc và Vân Tịch chải tóc cho mình, còn bản thân chọn trang sức trong
hộp.

“Đồn đại trong cung thì nhiều lắm, ly kỳ nhất là cung nữ kia chết oan, ngọn
lửa màu lam trên người nàng ta là oán khí thoát ra.” Thính Trúc không dám nói
nhiều, lo Trang Lạc Yên sợ, chỉ lược thuật vài câu rồi nhanh nhẹn kết lại,
“Nhưng bây giờ không có ai dám đẩy lên người nương nương.”

“Không phải không có người dám đổ tội lên đầu ta,” Trang Lạc Yên thở dài, vuốt
lên mép tóc, “Hôm qua Hoàng thượng nghỉ ở đây, việc này đã nói lên thái độ của
Hoàng thượng, kẻ tính kế ta không còn cách nào mà thôi.”

“Nô tì cũng nghe nói sáng sớm nay Cao tổng quản cho trượng tễ mấy tên nô tài,
chẳng lẽ là Hoàng thượng…” Thính Trúc cẩn thận nghĩ lại, chắc mẩm đúng rồi,
liền dừng câu chuyện, vấn cho Trang Lạc Yên một búi phi thiên kế, “Bất kể ra
sao, tóm lại không có quan hệ gì với chúng ta.”

Trang Lạc Yên cười cười, để mặc Vân Tịch và Thính Trúc chăm chút mái tóc mình.

Nàng không tin thực sự có chuyện ma quỷ, thường những chuyện càng quỷ dị khác
thường thì càng có khả năng do con người bày ra.

Ra khỏi cung Hi Hòa, Phong Cẩn nghĩ hôm nay hình như hơi lạnh, đột nhiên lại
nhớ tới chuyện tối qua, liền hỏi thái giám hầu hạ bên cạnh: “Tiểu Cát Lợi,
chuyện tối qua Cao Đức Trung tra được đến đâu rồi?”

“Bẩm Hoàng thượng, hôm qua Cao tổng quản cả đêm không ngủ, sáng nay cho trượng
tễ mấy tên nô tài lắm miệng, nô tài nghe nói người chết là cung nữ trong cung
Nhu phi ạ.” Tiểu Cát Lợi cẩn thận trả lời, “Có lẽ đã có tin rồi.”

“Ừ,” Phong Cẩn gật đầu, “Nô tài lắm miệng đúng là không nên giữ lại, Cao Đức
Trung làm tốt lắm. Gọi người tới cung Cảnh Ương nói một tiếng với Hoàng hậu,
nếu còn nô tài nào lắm miệng, trực tiếp trượng tễ đi.”

“Vâng.” Tiểu Cát Lợi vội bảo người bên cạnh tới cung Cảnh Ương truyền khẩu dụ
của Hoàng thượng.

Trong cung Cảnh Ương, Hoàng hậu nghe xong khẩu dụ của Hoàng đế, cho thái giám
truyền chỉ ra về, lạnh lùng lên tiếng: “Bổn cung biết mà, vừa đầu năm đã không
được an bình, qua tháng Giêng lại có mấy người mới vào cung, đến lúc đó không
biết còn thành thế nào nữa đây.”

“Đâu cần quan tâm sẽ loạn thế nào, nương nương là chính cung Hoàng hậu, cứ mặc
người khác đấu thôi, chẳng có gì ảnh hưởng được đến người.” Hiền quý phi tiếp
lời, cười nhẹ, “Nương nương chỉ cần ngồi xem diễn là được.”

“Đúng vậy, những người cũ như chúng ta đã sớm không có thánh sủng rồi, chỉ cần
ngồi nhìn mấy cô nương trẻ tuổi đi tranh đoạt với nhau thôi,” Hoàng hậu thở
dài, “Chuyện tối qua không biết là ai giở trò, thật đúng là không ra gì.”

“Nương nương là mẫu nghi thiên hạ, mấy nha đầu ranh này làm sao so được.” Hiền
quý phi cười cười, tiếp lời, “Nói vậy, Hoàng thượng và nương nương có cùng suy
nghĩ, đều không dung được mấy thứ thủ đoạn chẳng ra gì này.”

Hoàng hậu trào phúng: “Cứ chờ mà xem, mấy ngày tới bổn cung còn định cho điện
Trung Tỉnh thả những cung nữ trên hai mươi tư tuổi về nhà, vốn đang bận rộn
đến đau cả đầu, ai biết trong cung còn có người rảnh rỗi đến thế. May mà hôm
nay có người chia sẻ bớt cung vụ, nếu không thì đúng là lo không xuể.”

Nghe Hoàng hậu nói vậy, Hiền quý phi còn muốn nói thêm gì đó, chợt bên ngoài
truyền vào tiếng thái giám thông báo.

“Ninh phi nương nương tới.”

Đã đến canh giờ các phi tần tới thỉnh an, Hiền quý phi không định lên tiếng
tiếp, sau khi Ninh phi vào phòng lại cùng Ninh phi tán gẫu mấy chuyện vặt hằng
ngày.

“Nghe nói tối qua Hoàng thượng nghỉ ở chỗ Chiêu hiền dung,” Hiền quý phi nói
như thể than thở, “Chiêu hiền dung này cũng thật vất vả, ba lần bảy lượt gặp
chuyện không đâu, cũng may phúc phận dày, nếu không…”

Ninh phi cười nhạt: “Chiêu hiền dung đương nhiên có phúc khí.” Nói đến đó liền
không tiếp tục nữa.

Hiền quý phi cũng không nói thêm, chốc lát sau, các phi tần lần lượt tới,
không ai nói đến chuyện tối qua, bởi làm gì còn ai không biết sáng sớm có
người bị thái giám thân cận của Hoàng đế trượng tễ, bọn họ không ngốc đến mức
cố tình đi chạm tới điều cấm kỵ này của Hoàng đế.

Đợi đến khi Trang Lạc Yên xuất hiện, các phi tần cũng chỉ quanh co lòng vòng
vài câu, vẫn không người nào dám châm chọc trực tiếp đến nàng. Ai bảo vị này
đang được lòng Hoàng đế nhất cơ chứ, nếu là người khác e đã bị nói là điềm xui
rồi.

Trang Lạc Yên cũng làm bộ không thấy ánh mắt quan sát của mọi người, chỉ yên
tĩnh ngồi, đến tận khi cùng các phi tần rời khỏi cung Cảnh Ương vẫn không thấy
ai dám khiêu khích.

Đúng là được sủng ái và không được sủng ái khác nhau quá nhiều, nếu chuyện hôm
qua phát sinh trong phạm vi cung điện của một phi tần không được sủng, không
biết lúc này nàng ta sẽ lo lắng đến nước nào.

“Ta sẽ nhìn xem nàng ta có thể đắc ý được bao lâu.” Tô tu nghi nhìn theo kiệu
của Trang Lạc Yên đi xa dần, khó chịu ra mặt, ngồi lên kiệu của mình.

Tương quý tần nhìn bộ dáng của Tô tu nghi, thầm nhủ, vị này chỉ e bây giờ còn
không thấy rõ hiện thực đâu. Trước đó Yên quý tần được sủng như vậy cũng đã
điểm trong danh sách tấn phong, đột nhiên tới ngày tấn phong lại không có tên
nàng ta, chuyện ấy nếu nói không liên quan đến Chiêu hiền dung thì nàng nhất
định không tin.

Không cần biết vì Chiêu hiền dung đâm ngang chuyện này hay là Hoàng thượng
thiên vị cưng chiều nàng ta, điều đó có thể chứng minh được ít nhất một điểm,
đối địch ra mặt với Trang Lạc Yên không phải chuyện hay ho gì.

Có thể Khổng uyển nghi nói cũng có lý, chó cắn người thường không hay sủa.

Trong cung Kiền Chính, Phong Cẩn nghe Cao Đức Trung báo cáo, ánh mắt rất tĩnh
lặng, hỏi: “Trên người cung nữ có vật gì khả nghi?”

“Bẩm Hoàng thượng, nô tài cho xem xét, phát hiện trên người cung nữ đó có một
ít bột tương tự bột lân ạ.”

“Bột lân?” Phong Cẩn hứng thú nhướng mày, “Vậy thì đúng là thú vị đấy.”


Người khác không biết bột lân có tác dụng gì nhưng Phong Cẩn lại rất rõ, trước
đây hắn từng xem một nghệ nhân diễn ảo thuật, vì hiếu kỳ nên gọi nghệ nhân này
lại hỏi rõ, mới biết thứ gọi là “ma trơi” lơ lửng trong bóng đêm là do bột lân
gây ra.

“Bẩm Hoàng thượng, ở điện Trung Tỉnh có một thái giám có tổ tiên là nghệ nhân
ảo thuật, có thể giải thích được nguyên do xuất hiện đám lửa kỳ quái kia, thì
ra là do đám bột lân rắc trên người cung nữ gây nên.” Cao Đức Trung thấy Hoàng
đế không tò mò hỏi kỹ, biết ngài đã rõ nguyên nhân, lại bổ sung, “Nô tài ở
trong cung đã nhiều năm như vậy mà cũng không biết bột lân còn có tác dụng
này, đúng là kiến thức quá nông cạn.”

“Đừng nói ngươi, trẫm cũng chỉ ngẫu nhiên biết được tác dụng này của bột lân.”
Tâm tình Phong Cẩn tốt hơn một chút, “Ngươi không biết cũng là lẽ thường, chi
e trong cung không có mấy người biết việc này.”

“Hoàng thượng học rộng tài cao, nô tài không được một phần vạn của người.” Cao
Đức Trung lại nghi ngờ hỏi tiếp, “Người nọ biết rõ đó là con đường Hoàng
thượng chắc chắn sẽ đi qua để tới cung Hi Hòa, cố tình làm ra một màn quỷ dị
như vậy, không biết có tính toán gì?”

“Chỉ e rằng, bởi vì là con đường trẫm chắc chắn sẽ qua nên mới có người bày ra
chuyện đó.” Phong Cẩn nhàn nhạt nói, “Nếu thân phận của cung nữ và nguyên do
đám lửa lạ đã rõ, chuyện này để Hoàng hậu tra một chút. Hậu cung lại gặp phải
loại chuyện này, thực khiến người ta khó chịu.”

“Vâng, nô tài xin tới cung Cảnh Ương truyền ý chỉ của Hoàng thượng ngay.” Cao
Đức Trung thấy Hoàng đế không hài lòng khi xảy ra chuyện vừa rồi, không dám
nhiều lời, vội nhẹ giọng xin lui.

Lại nói, dạo này vận khí của Hoàng hậu đúng là không được tốt lắm, trong cung
liên tiếp xảy ra chuyện không may, mà hết lần này đến lần khác, nàng đều không
biết được nguyên do, nay Hoàng đế đã không vừa ý với Triệu gia, chỉ sợ ngày
sau cái ghế Hoàng hậu này càng lúc càng khó ngồi.

Hoàng hậu vừa nhận được ý chỉ cấm truyền chuyện này từ Hoàng đế, nay lại nhận
được ý chỉ yêu cầu nàng nghiêm tra, lòng cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu. Vị
Chiêu hiền dung này đúng là gặp không ít chuyện, dăm bữa nửa tháng lại có bất
trắc, nàng là một Hoàng hậu mà cứ như Thượng thư bộ Hình, Hoàng đế lại lần nào
cũng chỉ chăm chăm che chở thanh danh vị kia, nàng có muốn nương chuyện này
làm gì đó cũng phải cân nhắc cẩn thận.

“Nương nương, giờ nên xử lí thế nào?” Hòa Ngọc cau mày, “Chuyện Chiêu hiền
dung sảy thai vừa mới chìm xuống được vài ngày, nay lại có chuyện thế này… Hay
là nô tì đi gọi Hiền quý phi nương nương tới cùng bàn cách?”

“Ngươi cho rằng Giang Ánh Tuyết bây giờ còn toàn tâm toàn ý làm việc cho bổn
cung?” Hoàng hậu cười nhạt, “Nay nàng ta đã là quý phi, dưới gối lại có đại
hoàng tử gửi nuôi, chỉ ở bên dưới bổn cung thôi, sao lại không sinh tâm tư
khác?”

“Hiền quý phi nương nương vẫn rất thân thiết với nương nương, chắc sẽ không…”
Hòa Ngọc nói được nửa chừng lại do dự.

“Hậu cung này làm gì có tình tỉ muội.” Hoàng hậu điều chỉnh lại sắc mặt, bình
tĩnh gọi thái giám cung nữ tâm phúc tới, phân phó vài chuyện cho họ đi làm.

Trong đình Châu Tú, Trang Lạc Yên nhìn hoa tuyết bay lả tả bên ngoài, lại quay
sang nhìn mấy người ngồi cùng, bàn tay ôm bình nước ủ ấm chặt thêm một chút.

Kỳ thực nàng tuyệt đối không muốn tới chỗ Từ chiêu dung thể nghiệm “lạc thú”
thưởng thức trà trong tuyết lạnh, cũng không muốn cùng trò truyện về sinh hoạt
hằng ngày với một Ninh phi, Hiền quý phi mà nàng không quen thuộc là bao, hiện
tại nàng chỉ ao ước được về cung chui vào ổ chăn hưởng thụ sinh hoạt hủ bại
của mình.

Trong ngày tuyết rơi, chuyện tốt đẹp nhất chẳng phải là được nằm trong ổ chăn
ấm áp mềm mại mà hưởng thụ sao, vì sao nàng phải ngồi ở trong cái đình thông
thống gió lạnh này, mặc dù có trà nóng, có điểm tâm, có lò than, nhưng nàng
vẫn cảm thấy khó chịu khắp người đây.

Vì sao nàng lại ngứa chân đến nỗi chọn con đưòng này mà đi cơ chứ? Đáng đời mi
đi cũng không biết chọn đường, đáng đời mi đụng phải kẻ không nên đụng, Trang
Lạc Yên âm thầm tự xỉ vả.

“Uống trà ở đây quả cũng có một phong vị khác.” Hiền quý phi cầm tách trà nhấp
một ngụm, “Bổn cung cũng đã vài ngày chưa có dịp ngắm nhìn phong cảnh trong
cung rồi.”

“Hiền quý phi nương nương và Ninh phi nương nương phải cùng Hoàng hậu nương
nương giải quyết cung vụ, tất nhiên bận rộn luôn rồi.” Từ chiêu dung nói, “Tần
thiếp không phải để ý đến công việc trong cung, song chỉ ngẫm thôi cũng thấy
những việc này vô cùng phức tạp.”

“Hoàng hậu nương nương mới là người thực sự bận rộn, chúng ta chẳng qua chỉ
theo nương nương giúp một tay mà thôi, không dưng được hưởng tiếng của Hoàng
hậu nương nương.” Hiền quý phi đặt tách trà xuống, “Nay hậu cung lại xảy ra
không ít chuyện phiền lòng, chỉ e Hoàng hậu nương nương lại phải bận rộn vài
ngày chẳng được nghỉ ngơi đây.”

Trang Lạc Yên liếc nhìn ba người, không rõ Hiền quý phi nói những lời này có
dụng ý gì. Hiền quý phi là phe Hoàng hậu, mọi người trong cung đều hiểu, song
lúc nói mấy lời vừa tâng bốc vừa thông cảm với Hoàng hậu không hiểu sao lại
làm người nghe cảm thấy giả tạo.

Ninh phi gật đầu: “Hiền quý phi nói rất phải.”

Từ sau khi Trang Lạc Yên “sảy thai”, quyền lợi của Hoàng hậu bị phân cắt, lúc
này Từ chiêu dung cố tình nói ra chuyện đó, ngoại trừ cố ý lấy lòng Hiền, Ninh
nhị phi thì còn có ý khiến Trang Lạc Yên sượng mặt.

Trang Lạc Yên không phải kẻ ngu, chỉ là không rõ vì sao Từ chiêu dung lại hận
mình đến thế, chẳng lẽ vì mình quá tục khí, xung khắc với khí chất thanh cao u
sầu của nàng ta?

“Chiêu hiền dung nãy giờ không nói gì, hay là có tâm sự?” Thái độ của Hiền quý
phi đối với Trang Lạc Yên hết sức thân thiện, không cần biết nguyên nhân là
gì, chí ít cũng không khiến Trang Lạc Yên mất mặt.

“Nương nương quả là tinh ý.” Trang Lạc Yên trưng ra nụ cười miễn cưỡng, “Gần
đây tần thiếp luôn ngủ không được yên giấc, đôi khi lại mơ hồ nghe thấy tiếng
trẻ con khóc, ngây người như vậy là thất nghi trước mặt nương nương rồi.”

“Ai da, nào có cái gì mà thất nghi hay không thất nghi, Hiền quý phi tự tay
rót thêm trà nóng vào tách của Trang Lạc Yên, “Sức khỏe muội còn chưa khôi
phục hoàn toàn, bổn cung chỉ lo muội nghỉ ngơi không tốt sẽ bất lợi. Nay muội
còn trẻ lại được ân sủng của thánh thượng, có gì mà không thể nghĩ thông suốt
như thế.”

Trang Lạc Yên lộ ra một nụ cười gượng gạo, nâng tách trà uống một ngụm: “Tạ
nương nương quan tâm, tần thiếp vô dụng, làm phiền nương nương lo lắng rồi.”

“Tâm tư của hiền dung nương nương nặng nề như thế, quả thực sẽ làm tổn thương
bản thân đấy.” Từ chiêu dung cười nhìn Trang Lạc Yên, “Có một số việc dù nghĩ
nhiều cũng vô ích.”

Trang Lạc Yên quay sang nhìn Từ chiêu dung: “Từ chiêu dung nói có lý, không
chỉ có một số việc nghĩ nhiều vô ích, ngay cả làm nhiều cũng vô ích mà thôi.”

Nụ cười trên mặt Từ chiêu dung thoáng chốc cứng đờ, bàn tay nắm tách trà cũng
siết chặt, rốt cuộc không nói nổi một lời.

Ninh phi tựa như không nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của hai người, mỉm
cười chỉ ra một nơi cách đó không xa: “Các vị nhìn xem, phía trước có phải
Trân tài nhân không?”

Trang Lạc Yên nhìn theo tay Ninh phi, thấy xa xa có một nữ tử áo đỏ đang đi
tới, tuyết rơi trắng trời khiến nàng không thấy rõ mặt người này.

Nhưng trong cung mà ăn mặc rực rỡ diễm lệ như vậy, chắc chỉ có Trân tài nhân
mới phong mà thôi.

“Chói mắt như vậy, chắc là Trân tài nhân rồi.” Từ chiêu dung nhè nhẹ thở dài,
“Hoa đỏ trong tuyết trắng, không gì nổi bật hơn.”

Những kẻ nhã nhặn thanh tao có đôi khi cũng nói được những câu rất thiếu đạo
đức, Trang Lạc Yên dời mắt, song đúng là chỉ có Trân tài nhân Nga My này mới
ăn mặc rực rỡ phô trương như thế trong hậu cung mà thôi.

Trân tài nhân không ngờ sẽ có vài vị phi tần phân vị cao ngồi trong đình này
uống trà ngắm tuyết, vội vàng quỳ xuống thỉnh an bên ngoài đình, tuyết lạnh
đâm vào đầu gối khiến nàng đau buốt.

“Trân tài nhân không cần đa lễ, bên ngoài tuyết lớn vào, trong này cho ấm.”
Hiền quý phi đã mở miệng, ba người Trang Lạc Yên đương nhiên không có ý kiến
gì.

Từ chiêu dung cố ý liếc nhìn Trang Lạc Yên một cái, cung nữ thân cận của vị
này phạm phải tên tục của Trang Lạc Yên nên mới bị Hoàng thượng cho trượng tễ.
Phạm phải tên tục của chủ tử là chuyện nói lớn cũng được, nói nhỏ cũng không
sai, nếu chính chủ không truy cứu, vậy không phải chuyện to tát gì, nếu cố
tình truy cứu thì đánh chết cũng không quá đáng.

Trang Lạc Yên này trưng ra vẻ thiện lương bề ngoài nên không hạch tội, lại để
Hoàng thượng lập uy giùm nàng ta, không biết nên nói cung nữ kia không may hay
vận khí của Trang Lạc Yên quá tốt.

Trân tài nhân đi vào trong đình, rụt rè không dám nhìn Trang Lạc Yên bọc bộ áo
choàng trắng ngồi một bên, đại cung nữ trước đây của nàng bị Hoàng thượng cho
trượng tễ vì ạm vào tên của vị này, nàng sợ vị này sẽ bất mãn với mình.

Trang Lạc Yên không muốn đề cập đến cung nữ đã chết đó, đương nhiên sẽ không
cố tình lấy chuyện này bắt bẻ người khác, thấy Trân tài nhân vào trong đình,
nàng không nói thêm gì, chỉ mặc cô bé kia đứng trong một góc.

“Trân tài nhân đến đây làm gì vậy?” Từ chiêu dung lười biếng hỏi.

“Bẩm Từ chiêu dung nương nương, Yên quý tần thích hoa mai trong vườn mai phía
tây, bảo tần thiếp tới đó hái một ít ạ.” Trân tài nhân thận trọng trả lời,
hiển nhiên vụ lần trước đã khiến nàng khép mình đi nhiều, tiếc rằng vẫn chưa
đủ thông minh.

Từ chiêu dung nhìn bộ váy đỏ rực trên người cô nàng, nhíu mày: “Mai vàng ở
vườn phía tây đúng là có một phong vị khác.” Từ Lâm Nguyệt hiên tới vườn mai
phía tây rất xa, Tiết Trân Dao này thật biết làm khó người khác.

Hiền quý phi gật đầu: “Hoa mai vườn phía tây đến cả Hoàng thượng cũng khen
đẹp, mấy ngày nay Chiêu hiền dung không có dịp đi xem, quả có hơi đáng tiếc
đấy.”

Trang Lạc Yên cười nói: “Nương nương xin đừng cười tần thiếp, tần thiếp biết
loại bánh hoa mai nào ngon nhưng không biết loại hoa mai nào đẹp hơn đâu ạ.”

Ninh phi nghe vậy, hơi nở nụ cười: “Quả nhiên Hoàng thượng nói muội thích ăn
không phải không có nguyên do.”

Hiền quý phi gật đầu: “Quả đúng như vậy.” Vị này nếu không phải thích ăn, đứa
bé trong bụng chưa chắc đã rớt, người trong hậu cung này không quản được cái
miệng thích ăn và không quản được cái miệng thích nói đều đáng sợ như nhau.

Trân tài nhân nhìn mấy người ngồi trên đôn kê đệm dày, uống trà nóng trêu ghẹo
lẫn nhau, còn bản thân phải đứng trong góc như một nô tài, không nén được phẫn
hận trào lên trong lòng, những người này nhan sắc chưa chắc hơn mình, chẳng
qua ỷ vào xuất thân tốt hơn mới có được địa vị như ngày hôm nay.

Trong hậu cung này bất kỳ người nào cũng có thể khiến nàng phải cúi đầu, ai
cũng có thể làm nàng run sợ, rõ ràng dung mạo nàng chẳng thua ai, vì sao phải
ở dưới bọn họ, nàng không cam lòng!

Trang Lạc Yên chú ý sắc mặt của Trân tài nhân đang đứng trong góc, lòng lại
rất hiểu cảm giác khi chứng kiến sự chênh lệch địa vị lớn như vậy, có điều,
đây là hậu cung, không cam lòng thì có thể làm được gì!

Huống chi, cung nữ của người này vì mình mới bị trượng tễ, loại chuyện khiến
người mất thể diện kia không phải chuyện nhỏ, nếu nàng ta có cơ hội vươn lên,
tuyệt không có lợi. Nàng không muốn người này leo lên chỗ cao rồi đối nghịch
với mình.

Làm một thành viên của hậu cung, đôi khi phải nhẫn tâm với người khác một
chút.

Đang nghĩ lan man, chợt Trang Lạc Yên thấy vài tên thái giám vội vã đi về phía
này, thấy mấy người bọn họ, đầu tiên đều lễ phép thỉnh an, sau đó nói: “Bẩm
các vị chủ tử, Hoàng hậu nương nương sai bọn nô tài mời Trân tài nhân tới cung
Cảnh Ương một lát ạ.”

Hiền quý phi tò mò hỏi: “Có việc gì sao?”

Thái giám cầm đầu nói: “Nếu các vị chủ tử có thời gian, xin mời cùng đến.”

Trang Lạc Yên liếc nhìn Trân tài nhân, chuyện gì liên quan đến vị này nhỉ?


Nghề Làm Phi - Chương #16