- Chương 12 :


Người đăng: tieumocnhi3939

Âm thanh cầm canh trong cung tuy không lớn nhưng giữa màn đêm yên tĩnh vẫn có
thể nghe rõ ràng.

Thính Trúc vội vã đi vào cổng cung Hi Hòa, đêm mùa thu khá lạnh nhưng mồ hôi
vẫn rịn đầy trán vì bước quá mau. Các cung nữ thái giám khác thấy nàng khẩn
trương như vậy, không ai dám ngăn lại, ai nấy đều bất an trong lòng, không
biết đã có chuyện gì xảy ra.

Thấy phòng trong vẫn sáng đèn, Thính Trúc không do dự, nhấc chân vào ngay. Vừa
bước vào, thấy Trang Lạc Yên đã đi nghỉ, Vân Tịch đang buông màn, thấy Thính
Trúc bước vào, vẻ mặt rất nghiêm nghị, tay nàng lại cuốn màn lên: “Có chuyện
gì thế?”

“Chủ tử, Uông tần ở Tĩnh Ngọc các vừa đi rồi.” Thính Trúc thở gấp, “Lúc này
Tĩnh Ngọc các đang lộn xộn lắm.”

“Uông tần của Tĩnh Ngọc các?” Trang Lạc Yên ngồi dậy, nghi ngờ hỏi, “Uông tần
chẳng phải đã khỏe lại rồi sao? Mấy hôm trước còn gặp nàng ấy đi dạo bên
ngoài, sao nói mất là mất?”

“Nô tì không rõ lắm, chỉ nghe nô tài Tĩnh Ngọc các nói, hai ngày gần đây Uông
tần vẫn bồn chồn lo lắng, vậy mà hiện tại đã đi.”

Trang Lạc Yên nhíu mày, bồn chồn lo lắng? Rồi đang êm đẹp lại đột ngột mất,
thật sự không có nguyên do khác?

Uông tần bị bệnh khá lâu, lại không được lòng Hoàng đế, nhà ngoại không có thế
lực, dù cái chết của nàng ấy có điều kỳ lạ thì e rằng Thành Tuyên đế cũng sẽ
không phái người tìm hiểu, còn Hoàng hậu, nàng ấy lại càng không phí công sức
vào việc này.

“Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương có ý chỉ gì không?” Trang Lạc Yên hít
sâu một hơi, tuy nàng và Uông tần không qua lại với nhau nhưng nghe người này
đột nhiên qua đời vẫn cảm thấy lạnh cả lưng.

“Cao công công ở cung Kiền Chính đã truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, nói rằng
mọi thứ đều do Hoàng hậu nương nương làm chủ, chỉ là niệm tình Uông tần vào
cung đã nhiều năm, Hoàng thượng đặc biệt cho phép lấy nghi thức dành cho quý
tần để làm tang lễ.” Thính Trúc ở trong cung đã lâu, sao không nhận ra cái
chết của Uông tần có điểm kỳ lạ, có điều Hoàng thượng không để ý, Uông tần
cũng đành oan uổng chết đi như vậy thôi.

“Nghi thức dành cho quý tần à?” Trang Lạc Yên kéo chăn lên cao hơn một chút,
nhìn ngọn nến lay lắt cháy trên giá, phi tần không được sủng ái trong hậu cung
này sẽ nhận được kết cục thê lương thế đó, ngay cả cái chết cũng không khiến
bao nhiêu người bận tâm, tựa như bông hoa dại ven đường tàn lụi cũng không ai
hay biết, “Nếu Hoàng thượng đã có ý chỉ như vậy, chúng ta cứ theo quy định mà
phúng viếng đi.”

“Vâng.” Thính Trúc hơi cúi người, Vân Tịch lại sửng sốt một chút rồi mới hạ
màn xuống, che đi ánh sáng vàng vọt của ngọn nến trong phòng.

Trang Lạc Yên nằm trên đệm nhung chăn gấm, mắt mở chong chong.

“Chủ tử, người có muốn tắt hết nến đi không?” Bên ngoài màn, Vân Tịch khẽ hỏi.

“Để lại một ngọn nến cạnh cửa đi.” Trang Lạc Yên nhắm mắt lại, không nói thêm
nữa.

“Vâng.” Vân Tịch và Thính Trúc đưa mắt cho nhau, tắt những cây nến khác rồi
yên lặng ra khỏi phòng.

Sáng sớm thức dậy, Trang Lạc Yên chọn một bộ váy màu nhạt, đồ trang sức cũng
không dùng loại quá rực rỡ, tuy không đến mức mộc mạc nhưng cũng không để
người khác thấy nàng ăn mặc cầu kỳ sặc sỡ khi Uông tần vừa mới đi.

Ngồi kiệu tới cung Cảnh Ương, thấy sắc mặt các phi tần tới trước tuy vẫn bình
thường nhưng không được tươi tắn như xưa, hơn nữa tất cả đều ăn mặc giản dị,
hiển nhiên vết xe đổ của Kim lương nghi ngày nào vẫn khắc sâu trong lòng họ.

Không bao lâu sau, các phi tần đã đến khá đông đủ, khi nhắc đến Uông tần đều
tỏ vẻ thương tiếc, hoàn toàn quên mất trước đó họ và Uông tần cũng không qua
lại bao nhiêu.

“Tương hiền tần tới.”

Nghĩ đến Tương hiền tần và Uông tần ở cùng một chỗ, sắc mặt những người ngồi
đây đều hơi thay đổi, dù gì chỗ đó cũng vừa có người chết, ít nhiều đều thấy
xui xui thế nào đó.

“Tần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương.” Tương hiền tần lộ vẻ mệt mỏi, mắt
thâm quầng như thể một đêm không ngủ.

“Tương hiền tần không cần đa lễ như vậy, Uông tần và nàng sống cùng nơi, chắc
đêm qua nàng vất vả lo liệu mọi việc cho Uông tần nên chưa nghỉ ngơi được
nhiều, ngồi đi.” Sắc mặt Hoàng hậu vẫn như thường ngày, sai thái giám mang đôn
bọc lụa đến cho Tương hiền tần ngồi.

“Tương hiền tần và Uông tần tình cảm thắm thiết, xin hãy nén bi thương.” Yên
quý tần khuyên giải khách sáo.

“Uông tần với tất cả chúng ta đều là tỉ muội, Yên quý tần cũng phải nén buồn
đau đấy.” Tương hiền tần lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn thẳng Yên quý tần, trong
mắt chỉ là trống rỗng thờ ơ.

Yên quý tần biến sắc, lườm Tương hiền tần một cái, không nói thêm nữa.

Bầu không khí đột nhiên trở nên cứng ngắc, không ai ngờ một Tương hiền tần
kiệm lời trầm mặc mọi ngày lại nói như vậy, vài người còn thấy vui vẻ khi Yên
quý tần mất mặt, đều cúi đầu hơi mỉm cười chế nhạo.

Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn một lượt những người ngồi đây, không nói gì.

“Hoàng ân như biển, cho phép hạ táng Uông tần bằng nghi thức dành cho quý tần,
Uông tần ở trên trời có linh chắc cũng sẽ an lòng.” Thục quý phi nhẹ nhàng
nói, mấy lời không ai dám phản bác, chẳng lẽ có người dám nói Hoàng thượng
không đủ tốt hay sao?

Trang Lạc Yên không có hứng thú với loại chuyện phiếm này, sau khi ra khỏi
cung Cảnh Ương, nàng không muốn lên kiệu, chỉ cùng mấy cung nữ thái giám đi
dạo một lát trong ngự hoa viên.

Đây là số mệnh của những nữ tử trong hậu cung, tuổi còn trẻ đã kết thúc cuộc
đời, được ban một phong hào không lớn không nhỏ để hạ táng, lại còn phải ngợi
ca ơn đức của hoàng gia mênh mông như trời biển. Trang Lạc Yên nheo mắt nghĩ,
vì sao những nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết còn có tâm tư nghĩ đến yêu
với đương?

Ngang qua ngự hoa viên, chợt nghe có tiếng vỗ tay phía trước truyền đến, biết
Hoàng đế dùng nghi trượng đế hoàng đi về phía này, Trang Lạc Yên mở mắt ra,
cúi đầu đứng dẹp sang một bên, may mà ánh nắng mùa thu không gay gắt lắm.

Phong Cẩn ngồi trên ngự liễn, vốn không có tâm tình nhìn xem xung quanh là ai,
bỗng chợt bừng tỉnh quay đầu, thấy ven đường là một bóng dáng quen thuộc, lập
tức phất tay, ngự giá liền ngừng lại.

“Chiêu sung nghi?” Phong Cẩn cúi đầu, cho Trang Lạc Yên đứng thẳng lên, “Từ
chỗ Hoàng hậu về sao?”

Gần đây, chính sự bận rộn, Phong Cẩn rất ít lật thẻ bài của phi tần, cũng đã
vài ngày chưa gặp Trang Lạc Yên, nay thấy nàng ấy mộc mạc giản dị đứng trong
ánh mặt trời lại có cảm giác vui mắt đẹp lòng.

“Bẩm Hoàng thượng, thiếp đúng là vừa từ chỗ Hoàng hậu nương nương đi ra.”
Trang Lạc Yên làm bộ cẩn thận lén lút liếc nhìn Hoàng đế một cái rồi lại vội
cúi đầu.

“Ừ.” Phong Cẩn gật đầu, đột nhiên nói, “Vậy thì nàng đỮg về cung Hi Hòa vội,
tới ngự thư phòng thị mặc đi.”

Tuy nói hậu cung không được tham gia chính sự nhưng phi tần hậu cung có thể
tới ngự thư phòng mài mực, song, bởi vì Thành Tuyên đế rất ít cho đòi phi tần
tới nên chuyện này lại trở thành khá đặc biệt.

Hậu cung to như vậy, người đông như thế, được nhận vinh dự này cùng với có địa
vị khá cao, chỉ có Thục quý phi, Từ chiêu dung mà thôi, hôm nay lại thêm một
Chiêu sung nghi nữa.

Cách đó không xa, có mấy phi tần phân vị thấp hâm mộ nhìn theo, thỉnh thoảng
cúi đầu khe khẽ bàn tán vài câu.

“Nàng ta biết dùng thủ đoạn để gây chú ý đó.” Tô tu nghi cười nhạt, lẩm bẩm
một câu.

Thục quý phi thờ ơ liếc nhìn nàng ta một cái, cho thái giám khiêng kiệu tiếp
tục đi, chỉ có điều, ánh mắt đã lạnh xuống một chút.


Thị mặc thực ra chỉ là nghiền mực châm trà cho Hoàng đế ở ngự thư phòng thôi,
không có thêm hành động vượt giới hạn nào, Phong Cẩn là một Hoàng đế đứng đắn
đáng tin. Đáng tin là vì hắn phân rất rõ chuyện công việc nghiêm túc và chuyện
vui đùa, trong mắt hắn, nữ tử chỉ là một thứ tiêu khiển, bình thường có thể
coi như một món đồ chơi, nhưng khi xử lý công việc thì phụ nữ với hắn là vật
trang trí có cũng được, không có cũng không sao, chí ít Trang Lạc Yên đã vào
ngự thư phòng lâu như vậy mà vẫn chưa thấy tên Hoàng đế này quẳng cho nàng ánh
mắt tình tứ triền miên nào.

“Bẩm Hoàng thượng, Tô đại nhân Thị lang Bộ lại xin cầu kiến.” Cao Đức Trung đi
vào, nhỏ giọng thông báo.

Trang Lạc Yên nghe vậy, liếc nhìn Phong Cẩn, thấy hắn có ý gặp vị Tô đại nhân
này bèn tự giác đặt quyển sách trên tay xuống, đi vào phòng trong phía sau
bình phong.

“Cho hắn vào đi.” Phong Cẩn ném tấu chương sang một bên, liếc mắt về phía bình
phong, bình thản nói.

Tô đại nhân, Thị lang Bộ lại, không biết có quan hệ gì với Thục quý phi không
nhỉ? Trang Lạc Yên đánh giá gian phòng một chút, những vật bày biện trong này
rất đúng khuôn phép, không xa hoa hay quá đẹp đẽ tinh tế, trông quả là đúng vị
“Đế vương”, không thú vị chút nào.

Âm thanh nói chuyện bên ngoài loáng thoáng truyền vào, Trang Lạc Yên không chú
tâm nghe lắm, đối với nàng, biết mấy chuyện này không có gì hay ho, song đột
nhiên một cái tên lọt vào tai nàng, “Trang Thanh Chi”? Đây chẳng phải tên đại
huynh “Trang Lạc Yên” hay sao? Nàng chợt cảm thấy không ổn, hình như vị Tô thị
lang này đang tố cáo “anh” mình?

“Tô ái khanh, việc khanh tấu có chứng cứ xác thực nào không?” Phong Cẩn bình
thản nhìn Tô Khổng Lan đang quỳ bên dưới, chậm rãi khép tấu chương lại, khiến
người ta không thể nhận ra hắn có tin lời nói một phía của đối phương hay
không.

“Vi thần không dám nói xấu Trang đại nhân.” Tô Khổng Lan hơi ngẩng đầu, thấy
Hoàng đế vẫn bình thản nhìn mình, lại vội vã cúi xuống, mồ hôi rịn đầy trán.

“Trẫm đã biết, việc này trẫm sẽ phái người tra rõ, khanh lui ra đi.”

“Vi thần xin cáo lui.”

Bên ngoài lại lần nữa rơi vào yên tĩnh, Trang Lạc Yên lẳng lặng ngồi ở gian
trong hơn nửa canh giờ mới có thái giám vào gọi nàng đi ra tiếp tục hầu hạ.
Khi nàng ra ngoài, nét mặt Phong Cẩn vẫn không có gì thay đổi, như thể vị
“Trang Thanh Chi” vừa bị nhắc đến không phải là ca ca nàng, và người tố cáo
cũng không phải ca ca Thục quý phi vậy. Tim Trang Lạc Yên thoáng nhảy lên
thảng thốt, một vị Hoàng đế lòng dạ thâm trầm khó đoán như vậy mới là kẻ đáng
sợ nhất, nàng đã thắc mắc sao Hoàng đế lại cố tình muốn diễn trò “hồng tụ
thiêm hương”(*), lại còn chọn một người không sành thơ từ văn chương như nàng,
thì ra là vì việc kia.

(*) Hồng tụ thiêm hương: Hồng tụ chỉ người đẹp ăn mặc lộng lẫy, câu này chỉ
một lạc thú, đêm đọc sách có người đẹp châm hương giúp.

Có điều, cử chỉ lần này của Hoàng đế là muốn cảnh cáo Trang gia hay muốn khơi
lên mâu thuẫn giữa Trang gia và Tô gia? Tuy Trang Lạc Yên cũng có chút ít
chiêu trò nhưng về “thủ đoạn chính trị” thì nàng không có tự tin thử một lần.

Khi bước ra, Trang Lạc Yên nhìn Hoàng đế vẫn tỏ vẻ bình thường, lộ vẻ hơi bối
rối khó xử: “Hoàng thượng…”

“Gần đây trong cung có thêm một ngự trù chuyên làm món Thục Xuyên, ái phi xưa
nay thích mỹ thực, vậy hôm nay cùng trẫm dùng bữa đi.” Phong Cẩn hơi mỉm cười,
dường như không thấy được vẻ bối rối của Trang Lạc Yên, đặt tấu chương trong
tay sang một bên.

Trang Lạc Yên nghiêng người: “Thiếp tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng.”

“Ừm.”

Ngự thư phòng lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

Vùng Thục Xuyên quanh năm ẩm ướt nên các món ăn hầu hết đều cay nóng, cũng may
Trang Lạc Yên đã được huấn luyện qua lớp “ăn lẩu chuyên nghiệp” nên không
ngại, cộng thêm việc các món ăn của hoàng cung cũng để tâm đến dạ dày Hoàng đế
nên cũng không cay lắm.

Phong Cẩn nhìn nữ tử đang ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, phản ứng của nàng vừa rồi
làm hắn rất thỏa mãn, một người không quá thông minh, nhưng chắc chắn sẽ không
vì chuyện nhà mình làm hắn mất hứng, rất tốt. Đã vào hoàng cung, đương nhiên
nên có suy nghĩ là người của Hoàng đế, một phi tần luôn chỉ biết lo cho nhà mẹ
đẻ thì dù có xinh đẹp và thông tuệ đến đâu, hắn cũng không có khả năng sủng ái
nàng ta nhiều.

Đàn ông hay phụ nữ trên thế gian này đều ích kỷ như vậy, đàn ông luôn luôn
muốn phụ nữ toàn tâm toàn ý hướng về mình, còn phụ nữ luôn luôn muốn người đàn
ông toàn tâm toàn ý nỗ lực vì mình, tiếc rằng thế giới này không có điều gì
vẹn toàn cả. Phong Cẩn là một Hoàng đế, một người đàn ông đặc biệt, thứ hắn có
nhiều hơn những người đàn ông khác, tất nhiên, yêu cầu cũng sẽ nhiều hơn.

Trang Lạc Yên rất hiểu tâm tư của loại đàn ông này, vậy nên trước mặt hắn,
nàng vui vẻ thể hiện rằng trong lòng mình, Hoàng đế quan trọng hơn gia đình,
nàng cũng hiểu rằng, nếu Phong Cẩn để nàng nghe được những điều này từ người
nhà họ Tô thì chí ít trong thời gian tới đây, hắn không có ý định động đến
Trang gia.

Nghề làm phi này, đãi ngộ rất tốt nhưng hơi hao tâm tổn trí, “sếp” khó đoán
quá, nàng cố lắm mới chỉ đạt mức “tạm được”.

Phong Cẩn hài lòng, tâm trạng đương nhiên sẽ vui vẻ, đã vui vẻ, đêm đó tất
nhiên sẽ giữ Trang Lạc Yên lại tẩm cung để thị tẩm rồi.

Chuyện Hoàng đế cho đòi Chiêu sung nghi thị mặc, lại ban thưởng dùng chung ngự
thiện, giữ nàng ta lại thị tẩm tối đó đã lan truyền khắp cung, có kẻ ghen
ghét, cũng có người thờ ơ, song không khí của hậu cung buổi tối hôm ấy chỉ
bình thường như mọi ngày mà thôi.

Qua canh hai, Trang Lạc Yên mở mắt, vừa định ngồi dậy, một bàn tay liền đè
nàng lại.

“Nàng đi đâu?”

“Hoàng thượng, thiếp nên đến phòng bên thôi.” Làm phi tần, nếu không phải do
Hoàng đế ban ơn, sau khi thị tẩm ở tẩm cung của Hoàng đế thì không được ngủ
lại trên long sàng.

“Không cần, ngủ đi.” Phong Cẩn kéo chăn cho Trang Lạc Yên, giọng nói còn hơi
ngái ngủ, “Sáng sớm mai trẫm còn phải thiết triều, nàng đừng động đậy nữa.”

Trang Lạc Yên nhìn vị Hoàng đế không còn một chút khí thế Đế vương trước mặt,
khe khẽ “vâng” một tiếng rồi nằm yên, loại thời tiết này mà bắt nằm chung thì
đúng là giày vò nhau, nàng vươn tay nắm một góc chăn, dém cẩn thận cho Hoàng
đế, nhắm mắt lại.

Ngay khi Trang Lạc Yên vừa nhắm mắt, Phong Cẩn đột nhiên mở bừng mắt, nếu lúc
này Trang Lạc Yên nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thán một câu “Đây là ánh mắt
phức tạp của nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình đây.”

Mở mắt, hoa văn rồng vờn trong mây vàng rực chiếu vào khiến tâm trí còn mơ mơ
màng màng của Trang Lạc Yên tỉnh táo lại rất nhanh, đây là tẩm cung của Hoàng
đế, nàng chớp chớp mắt, quay sang nhìn người nằm bên. Đúng lúc này, người bên
cạnh cũng mở mắt ra, không có cảnh tượng lãng mạn “bốn mắt nhìn nhau tình tứ”,
bởi vì đôi mắt quá điềm tĩnh, không một gợn sóng, khiến Trang Lạc Yên không
nhìn ra trong ấy có chút tình cảm nào hay không.

“Hoàng thượng,” Trang Lạc Yên cười cười, trong mắt tràn đầy thỏa mãn và hạnh
phúc của một người con gái vừa cùng người mình yêu ôm nhau ngủ một đêm.

“Đêm qua nàng ngủ ngon chứ?” Phong Cẩn ngồi dậy, ngoài màn đã có cung nữ thái
giám nối nhau đi vào, hầu hạ hắn mặc quần áo, đi giày.

Trang Lạc Yên nhìn tấm lưng hắn: “Lúc đầu thiếp còn nghĩ sẽ không ngủ được,
nhưng sau đó lại ngủ rất ngon.”

“Thế à?” Phong Cẩn nhận khăn lụa từ tay cung nữ, quấn lên đầu, quay sang nhìn
Trang Lạc Yên đang đứng dậy khỏi giường, trên mặt xuất hiện một nụ cười giễu
cợt, “Quả đúng là thế.”

E thẹn cúi đầu, Trang Lạc Yên nhìn viên gạch lát sàn dưới chân, khóe miệng hơi
cong lên, đúng là Hoàng đế có khác, diễn viên đóng vai đa tình bẩm sinh.

Trước đây, khi xem ti vi luôn cảm thấy diễn viên đóng vai Hoàng đế rất đáng
thương vì bộ long bào thoạt nhìn vô cùng khó chịu, song hôm nay Trang Lạc Yên
tự tay sờ vào long bào chân chính mới phát hiện nó được chế tác rất tinh xảo,
chạm vào chỉ thấy trơn mát, không biết trải qua bao nhiêu quy trình phức tạp
mới tạo nên một bộ này, xem ra trước đây nàng không ưa nổi loại phim cổ trang
vớ vẩn trên truyền hình cũng là có lý do cả.

Cung kính tiễn Hoàng đế ra cửa rồi, Trang Lạc Yên mới cùng cung nữ của mình
tới tẩm cung Hoàng hậu.

Thủ tục chào hỏi vẫn như mọi ngày, Hoàng hậu vẫn bình thường như xưa, cả Thục
quý phi cũng không có bất kỳ hành vi khác thường nào, song Trang Lạc Yên không
tin nàng ta không hề biết chuyện nhà mình đang muốn đối phó với nhà họ Trang,
nữ tử này quả rất ẩn nhẫn và sâu sắc.

Ra khỏi cung Cảnh Ương, bầu trời hôm nay hơi âm u, dường như sắp đổ mưa, Trang
Lạc Yên nhíu nhíu mày, mùa này mà gặp mưa thì rất ẩm ướt lạnh lẽo, khó chịu
lắm.

“Chiêu sung nghi làm sao thế, sáng sớm đã chau mày cau mặt?” Mã tiệp dư chậm
rãi đến gần, hơi nhướng mày hỏi, “Chẳng lẽ muội muội chọc Hoàng thượng mất
hứng rồi?”

“Mã tiệp dư lúc nào cũng thích phỏng đoán nhỉ?” Trang Lạc Yên cười cười.

Khi Mã tiệp dư cho rằng Trang Lạc Yên chỉ thờ ơ cho qua chuyện này thì đột
nhiên nàng đổi sắc mặt, nụ cười nhanh chóng vụt tắt trên môi: “Ai cho phép một
tiệp dư nho nhỏ như ngươi có quyền thẩm vấn chuyện giữa Hoàng thượng và ta?
Chuyện trong hậu cung là do Hoàng hậu nương nương quản lý, đâu đến lượt một
tiệp dư xen vào, đúng là không biết phép tắc gì cả.”

Mã tiệp dư cứng đờ cả mặt, chợt cảm thấy hơi hơi sợ hãi, song nhìn bên cạnh
còn có vài vị phi tần khác đứng xem, không bỏ được sĩ diện nên đành cứng
giọng: “Hay là bị ta đoán trúng rồi nên Chiêu sung nghi muội muội thẹn quá hoá
giận chăng?”

“Càn rỡ, Mã tiệp dư nói năng không có quy củ, mặc dù địa vị của ta không tính
là cao nhưng cũng không đến phiên tiệp dư như ngươi có thể làm nhục.” Trang
Lạc Yên lạnh lùng nói, “Thính Trúc, vả miệng.”

“Ngươi dám…” Mã tiệp dư còn chưa dứt lời, bàn tay Thính Trúc đã rơi lên má
nàng ta, nàng ta muốn quát mắng, vừa ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo
của Trang Lạc Yên.

“Mã tiệp dư, nay đã khác xưa rồi, ngài thực sự rất không có quy củ, nô tì đành
mạo phạm.” Thính Trúc lại lật tay tát thêm một cái, sau đó cúi người thi lễ
với Mã tiệp dư rồi mới lui về đứng sau lưng Trang Lạc Yên.

Nay đã khác xưa rồi?

Mã tiệp dư nhìn ánh mắt lạnh như băng của Trang Lạc Yên, nhớ tới thái độ của
mình khi người này thất thế, sợ hãi và hoang mang gần như muốn ép vỡ lồng ngực
nàng ta, khiến nàng ta lảo đảo suýt ngã, may có cung nữ đứng sau đỡ lưng mới
đứng vững được.

“Về cung.”Trang Lạc Yên không buồn nhìn nàng ta thêm một cái, bước lên kiệu.

“Cung tiễn Chiêu sung nghi.”

Đợi khi Trang Lạc Yên đi khuất, các phi tần địa vị thấp hơn chứng kiến chuyện
vừa rồi đều quay sang nhìn Mã tiệp dư, ánh mắt đầy chế giễu, như thể mới xem
hài kịch.

Trang tiệp dư đứng bên cạnh, sắc mặt xấu vô cùng, Trang Lạc Yên nói câu “một
tiệp dư nho nhỏ” kia không biết là mắng Mã tiệp dư hay muốn mắng cho mình nghe
đây?

“Bẩm Hoàng hậu nương nương, vừa rồi Chiêu sung nghi cho cung nữ vả miệng Mã
tiệp dư trước mắt người khác đấy.” Hòa Ngọc rất bất ngờ vì vị Chiêu sung nghi
dạo này rất khiêm nhường, lại đột nhiên hống hách lên.

“Mã tiệp dư xưa nay vốn không biết quy củ phép tắc, Chiêu sung nghi trách phạt
nàng ta cũng không có gì lạ.” Hoàng hậu vẫn không đổi sắc mặt, “Huống chi nghe
nói hôm qua Tô thị lang dâng tấu tố cáo Trang gia.”

“Hôm qua chẳng phải…” Hòa Ngọc giật mình ngẫm lại, hôm qua chẳng phải Chiêu
sung nghi được gọi tới ngự thư phòng thị mặc sao, thảo nào hôm nay tâm trạng
Chiêu sung nghi không vui, Mã tiệp dư này cũng xứng đáng, đúng lúc xông lên va
phải tường.

“Còn trẻ, vẫn là không đủ kiên nhẫn.” Hoàng hậu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Việc
này không có g, nếu Mã tiệp dư đã vi phạm cung quy thì phạt nửa năm lương bổng
đi.”

“Vâng.” Hòa Ngọc cúi đầu lui ra ngoài, vị Mã tiệp dư này giờ đây không được
sủng ái, bên điện Trung Tỉnh vốn đã không nhiệt tình đối đãi, nay lại bị chủ
tử phạt nửa năm bổng lộc, cuộc sống sau này sợ là càng lúc càng khó khăn.
Những người không biết thức thời như vậy, sớm phải rơi vào kết cục này thôi,
nhờ chủ tử nhân từ, hôm nay chỉ xử lý nhẹ nàng ta một lần.

Chuyện Chiêu sung nghi cho người vả miệng Mã tiệp dư lan ra khắp cung rất
nhanh, các phi tần mỗi người một suy tính riêng.

“Chẳng qua chỉ là giận chó đánh mèo thôi.” Thục quý phi cười cười, không để ý
lắm, rải thức ăn vụn vào bể cá bằng sứ Thanh Hoa, nhìn mấy con cá vàng nháo
nhào vọt lên đớp mà không đợi thức ăn chìm xuống, nụ cười càng thêm dịu dàng,
“Mấy kẻ tham ăn luôn không biết kiên nhẫn như thế đấy.”

Chiều tới, mưa mới bắt đầu rơi, chưa hết chiều mà trời đã tối sập, Cao Đức
Trung cùng các cung nữ thái giám thắp nến trong cung, thấy Hoàng đế còn đang
xem tấu chương bèn lui sang đứng một bên.

“Trẫm nghe nói hôm nay Chiêu sung nghi trách phạt Mã tiệp dư?” Hoàng đế đột
nhiên lên tiếng.

Cao Đức Trung hơi sững lại, sau đó trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, nô tài cũng có
nghe loáng thoáng.”

Phong Cẩn cười cười, vẻ mặt không hề tỏ ra khó chịu: “Nàng ấy hôm nay không
vui, lấy trâm như ý tường vân mà Hồng Độ quốc tiến cống mấy hôm trước thưởng
cho nàng ấy đi, tóc nàng ấy mềm mại mượt mà, thích hợp với trâm này nhất.”

Cao Đức Trung thầm hiểu “nàng ấy” là ai, khẽ khàng vâng dạ.

Một phi tần thức thời, tâm kế không quá sâu, lại yêu Hoàng đế sâu sắc như
Chiêu sung nghi mới chính là kiểu phi tần hợp ý Đế vương nhất, nếu như không
hề bộc lộ chút xíu tâm tình nào ra ngoài thì mới là thâm sâu đáng sợ.

Nhưng nữ tử trong cung đại đa số đều là như thế, Chiêu sung nghi vẫn còn non
tay lắm, may nhờ Hoàng thượng yêu thích, nếu không, hôm nay đừng nói đến ban
thưởng, sợ là còn phải nhận trách phạt nữa kìa.

Ngay khi Cao Đức Trung định lui ra thì Hoàng đế đang ngồi trước ngự án lại lên
tiếng.

“Mã tiệp dư ngôn hành bất cẩn, xúc phạm bề trên, giáng xuống thành tài nhân để
răn đe.”

“Vâng.” Cao Đức Trung ngẩng đầu nhìn Đế vương, thấy ngài không dặn dò gì thêm
bèn lặng im lui ra bên ngoài.


Hôm sau, Trang Lạc Yên tới cung Cảnh Ương thỉnh an Hoàng hậu, vừa tới cửa cung
liền bắt gặp vài vị phi tần phân vị thấp cùng tới. Bọn họ thấy Trang Lạc Yên,
vội bước lại chào, thái độ cung kính hơn xưa.

“Các muội muội không cần đa lễ, đều là chỗ tỉ muội với nhau.” Trang Lạc Yên
xuống kiệu, vươn tay như định đỡ người đứng lên, thoạt nhìn rất thân thiện
khiêm nhường, song ai nấy ở đây đều không tin vị Chiêu sung nghi này thật sự
thân thiện như vẻ ngoài này.

“Chiêu sung nghi tỉ tỉ thương yêu bọn muội muội nhưng bọn muội muội vẫn không
nên quên bổn phận mới phải.” Nữ tử đứng đầu cung kính thưa.

Trang Lạc Yên nhìn nàng ta, tuổi còn trẻ, mặc dù nhan sắc cũng có đôi phần
nhưng so với những người khác trong hậu cung thì không tạo được ấn tượng lắm.
Lời nói vừa rồi của nàng ta hơi cố ý lấy lòng đồng thời lại mang theo một loại
cảm xúc khó nói nên lời.

“Bái kiến Chiêu sung nghi.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến Trang Lạc Yên hiểu ra vì sao
vị tài nhân trước mắt này lại nói như thế, nàng hơi nhếch miệng, thanh âm dịu
dàng hơn bình thường: “Mã tài nhân.”

Mã tài nhân liếc nhìn mấy cung phi đang hành lễ với Trang Lạc Yên, không cam
lòng mà khom người chào, khoảnh khắc cúi đầu, nàng ta như cảm nhận được ánh
nhìn châm chọc từ bốn phía, thâm tâm càng thêm khó chịu, nhưng lại nghĩ đến,
chỉ trong một đêm, cô ả này có thể đạp mình xuống làm tài nhân, nàng ta đành
cố nuốt căm hận vào lòng.

“Thôi thôi, thời gian cũng không còn sớm, tỉ muội chúng ta vào thỉnh an Hoàng
hậu nương nương đi.” Trang Lạc Yên cũng không ngốc đến mức gây sự với Mã tài
nhân ngay trước cửa cung Hoàng hậu, nàng muốn Hoàng đế nghĩ nàng chỉ là một
người đơn giản dễ đoán chứ không phải một kẻ tùy tiện ngu xuẩn. Ai bảo nam tử
đều có một bệnh chung, vừa không hi vọng nữ tử quá mức thông minh khó nắm bắt,
vừa trông chờ họ đừng quá vô dụng vụng về.

Khi những người khác lướt qua bên cạnh mang theo tiếng cười trào phúng, Mã tài
nhân vẫn đứng ngây ra, để mặc gió lạnh sớm mai quất lên má rát buốt.

Thục quý phi luôn đến cung Cảnh ương không sớm không muộn, nàng vịn tay cung
nữ xuống kiệu, khóe mắt đảo qua Mã tài nhân đang đứng một góc, khóe miệng vẽ
lên một đường cong châm chọc, đi thẳng vào cửa chính, lướt qua cả lời chào của
Mã tài nhân.

Vào sảnh chính, nàng nhìn Chiêu sung nghi đang ngồi ở vị trí thứ ba bên phải,
thỉnh an Hoàng hậu xong liền ngồi vào vị trí đầu tiên bên trái, cười nói: “Hôm
nay các tỉ muội đều tới sớm nhỉ.”

Mọi người ngồi đây ai không biết chuyện huynh trưởng Thục quý phi tố tội người
nhà Chiêu sung nghi, hôm nay nhìn thái độ Thục quý phi bình thản như vậy, hiển
nhiên nàng ta hoàn toàn không thèm để mắt tới Chiêu sung nghi này.

Trang Lạc Yên làm bộ không biết suy nghĩ của những người xung quanh, rũ mí mắt
conhư không có chuyện gì, dù sao… người ở hậu cung không được tham gia chính
sự kia mà.

“Trời ngày càng lạnh, các muội muội còn chịu khó tới thỉnh an bổn cung sớm như
vậy, vất vả cho các muội muội rồi.” Hoàng hậu ôn hòa nói, “Hòa Ngọc, dâng trà
nóng.”

Thục quý phi cười lạnh trong lòng, Hoàng hậu muốn có trò vui thì cũng phải xem
nàng có muốn diễn tuồng hay không, một sung nghi đã là gì, cáo già nghìn năm
chân chính là vị đang ngồi ở vị trí cao nhất kia kìa.

Trà dâng lên là trà mới do điện Trung Tỉnh đưa tới, các phi tần phân vị thấp
thì đến cả vụn trà cũng chưa có, Hoàng hậu lấy trà mới đãi khách, không biết
là có ý riêng hay thật sự quan tâm người khác đây?

“Trà này của nương nương quả là đặc biệt thơm mát.” Hiền phi nhấp một ngụm,
khen ngợi nhiệt tình.

Trang Lạc Yên thổi nhẹ lá trà nổi trên mặt tách nước nhìn cọng trà lập lờ
trôi, khóe miệng cong lên, xưa nay Hiền phi luôn cùng phe với Hoàng hậu, nịnh
nọt trơn tru ghê, trà này tuy quý nhưng cũng không tính là đặc biệt hiếm,
chẳng lẽ trong cung Hiền phi không có hay sao?

“Xưa nay muội luôn yêu trà, hôm khác Hòa Ngọc sẽ mang một ít đến để muội khỏi
phải suốt ngày nhớ mong trà chỗ bổn cung.” Hoàng hậu không cố ý che giấu sự
thân cận đối với Hiền phi trước mặt mọi người, song ngay câu sau liền chuyên
hướng sang Trang Lạc Yên.

“Bổn cung nghe nói hôm qua Mã tài nhân chống đối Chiêu sung nghi nên đã bảo
bên điện Trung Tỉnh cắt nửa năm bổng lộc của nàng ta, trước giờ muội luôn
khoan dung độ lượng, không cần so đo với người như vậy làm gì, hạ thấp bản
thân.” Hoàng hậu nhẹ nhàng lau khóe miệng, lại tươi cười, “Các vị đang ngồi
đây mặc dù đều là tỉ muội nhưng lễ nghi vẫn không thể thiếu, kẻ dưới vô lễ với
người trên, được sủng sinh kiêu đều là điều tối kỵ trong cung, hành vi như Mã
tài nhân hôm qua là không thể tha thứ, các muội cũng nên nhớ kỹ.”

Được sủng sinh kiêu?

Mã tài nhân lấy đâu ra “sủng”?

Tất cả phi tần ngồi đó đều hiểu, mấy lời này của Hoàng hậu đâu phải nói Mã tài
nhân mà là nói cho “ai đó” nghe kìa. Trong lòng dù nghĩ như vậy nhưng ngoài
miệng ai nấy đều vội vàng vâng dạ, không ai nhìn Mã tài nhân đã trắng bệch cả
mặt trong góc kia một lần.

Trang Lạc Yên rất muốn vỗ tay trước hành động giúp nàng gây thù chuốc oán của
Hoàng hậu, bề ngoài là nói Mã tài nhân nhưng ngầm ý muốn chỉ trích nàng được
sủng sinh kiêu, còn chuyện nhắc nhở mọi người không nên vô lễ với người trên
chẳng qua là nói ai thì người ấy tự biết thôi, trong cung này, Hoàng hậu là
người đứng đầu, ngoại trừ Hoàng đế và Thái hậu, đâu còn ai cao hơn nàng ấy
nữa.

Còn Thái hậu, từ sau sự kiện sét đánh nọ, bà ta rất ít tham dự việc hậu cung,
vì vậy vẫn miễn lễ thỉnh an hằng ngày cho mọi người, Trang Lạc Yên ra khỏi
cung Hoàng hậu là coi như hoàn thành công việc của ngày hôm nay.

“Hôm qua Chiêu sung nghi muội muội chịu ấm ức rồi.” Thục quý phi vịn tay cung
nữ, khẽ khàng cười nói, “Chỗ bổn cung có cây sâm trăm năm, ta sẽ sai người
mang tặng muội để bồi bổ khí huyết.”

“Cảm ơn quý phi nương nương có lòng, được Hoàng thượng và Hoàng hậu nương
nương quan tâm, tần thiếp không cảm thấy ấm ức đâu ạ.” Trang Lạc Yên khom
người cảm ơn, lòng lại cười nhạt, cây sâm trăm năm ấy chỉ sợ càng ăn càng khó
chịu thôi.

“Được Hoàng thượng yêu thương đương nhiên tốt rồi.” Thục quý phi nhè nhẹ thì
thầm một câu, ngồi lên kiệu, “Song có loài hoa cũng giống như pháo hoa ban đêm
vậy, khi nở rộ thì rực rỡ lóa mắt, tàn lụi lại âm thầm không ai hay, Chiêu
sung nghi muội muội nói có đúng không?” Nói xong, nhẹ nhàng phất tay, kiệu từ
từ dâng lên vững vàng, Thục quý phi khép mắt, không nhìn đám người còn quỳ sau
lưng mình.

Trang Lạc Yên vịn tay Thính Trúc đứng thẳng lưng, nhìn về phía kiệu của Thục
quý phi đang đi xa dần, nhìn nghi trượng xa hoa đông đúc dành cho quý phi, hơi
rũ mí mắt xuống.

Thính Trúc lo lắng nhìn chủ tử mình, lại thấy khóe miệng hơi nhếch lên của
nàng, lòng chợt như có gió lạnh thổi qua.

Vào mùa khô lạnh, hồ sen chỉ còn trơ lại đám lá khô, Trang Lạc Yên đứng bên bờ
hồ, nhìn thân sen héo tàn trong nước, từ chối khoác thêm áo choàng Vân Tịch
dâng lên, tự ngồi xuống một ghế đá, chỉ vào mặt nước nói: “Hồ sen này vào hè
đẹp là vậy nhưng sang đông cũng chỉ thế này mà thôi.”

Vân Tịch nghe vậy cười cười, liền nói: “Bẩm chủ tử, hoa sen tuy không thể nở
bốn mùa nhưng đúng là năm sau đẹp hơn năm trước, ngày mai nô tì gọi người cắt
tỉa lá úa nhánh khô đi, năm sau nhất định sẽ nở đẹp hơn năm nay.”

“Cũng phải, hoa sen khi nở thì xinh đẹp thanh tao, may mà không phải thuộc
loài yếu ớt, hoa đủ đẹp mà không quá yếu đuối như thế mới tốt.” Trang Lạc Yên
thở dài trong lòng, ở trong cung đình, loài hoa yếu ớt chỉ nở được một mùa mà
thôi.

“Tần thiếp bái kiến Chiêu sung nghi.”

Trang Lạc Yên nghe có người chào mình bèn quay lại, thấy một nữ tử trông khá
quen mắt, tuổi tác có vẻ lớn hơn nàng, trang phục lại không giống phi tần có
địa vị cao, nàng cảm thấy hơi lạ, người này cố tình tới đây chào mình là có ý
gì?

“Khổng tài nhân xin đừng đa lễ.” Vân Tịch rất tinh ý, nàng và Thính Trúc lại
là người hầu thân cận của Trang Lạc Yên, vì vậy nàng tự mình đỡ Khổng tài nhân
đứng lên có thể cho thấy sự tôn trọng của Trang Lạc Yên với đối phương.

Vân Tịch vừa nói, Trang Lạc Yên liền nhớ ra ngay Khổng tài nhân này là ai, đêm
tam hoàng tử mất, vị Khổng tài nhân này đau khổ cầu xin nửa đêm, sau cùng vẫn
không được nhìn tam hoàng tử một lần cuối, lại còn bị Hoàng đế phạt quỳ ba
canh giờ. Nàng vẫn nhớ đêm đó lúc ra về, ánh mắt Khổng tài nhân này trống trải
đến đáng sợ, nhưng lúc này nàng ta không còn vẻ điên cuồng như khi đó mà trông
có vẻ rất hiền lành.

“Tạ ơn Chiêu sung nghi.” Khổng tài nhân chỉ chừng ngoài đôi mươi, nếu ở thời
hiện đại thì mới vào tuổi thanh xuân đẹp nhất, ở thời đại này cũng mới xấp xỉ
Thục quý phi, song Trang Lạc Yên chỉ nhìn một cái đã nhận ra, trong mắt người
này không hề có một tia sáng, chỉ có đờ đẫn và nhợt nhạt.

Khổng tài nhân đứng lên, nói: “Tần thiếp cho rằng hồ sen tàn sẽ không có ai
tới thăm, không ngờ lại làm phiền Chiêu sung nghi ngắm cảnh.”

“Dù là sen tàn thì cũng có nét đẹp riêng của riêng nó. Khổng tài nhân là người
tao nhã, là ta cắt đứt hứng thú của nàng mới phải.”

Khổng tài nhân ngồi xuống một chiếc ghế đã trải đệm, ánh mắt thoáng đảo qua
gương mặt tươi cười ôn hòa của Chiêu sung nghi, ở trong cung, vị này cũng được
coi là một truyền kỳ xoay chuyển tình thế, trước đó không lâu, vị này vốn đã
bị Hoàng thượng bỏ quên, lại chọc Hoàng hậu ghét bỏ, nào ngờ chỉ một đêm đã
lấy lại ân sủng, nay thì đến cả Yên quý tần đang nổi bật cũng không dám so đo.
Nàng nghe nói Chiêu sung nghi này không có nhan sắc hơn người, tính tình lại
kiêu căng ngang ngược mới làm mất lòng Hoàng đế, hôm nay xem ra lời đồn quả
thật không được chính xác.

“Chiêu sung nghi nhận ra sen tàn cũng có nét đẹp, tần thiếp cho rằng Chiêu
sung nghi mới là người thanh tao lịch lãm.” Ánh mắt Khổng tài nhân thoáng dao
động, rơi lên một chiếc lá khô trên mặt nước, “Tần thiếp là một người tầm
thường, chỉ là tỉ tỉ tần thiếp thích những thứ thanh tao, yên ả, tần thiếp chỉ
thay tỉ ấy đến ngắm mà thôi.”

Trang Lạc Yên không ngờ Khổng tài nhân lại đột nhiên nhắc tới tỉ tỉ nàng ta,
nàng thoáng kinh ngạc rồi nói: “Tình cảm của tỉ muội các nàng thật sâu sắc.”

Khổng tài nhân nghe vậy, chỉ cười cười: “Tần thiếp và tỉ ấy cùng một mẹ, Hoàng
thượng còn là vương gia đã được phụ thân đưa đến phủ, mẫu thân tần thiếp xuất
thân thấp kém lại làm thị thiếp, Hoàng thượng thương yêu tỉ muội tần thiếp nên
phong tài nhân, nhờ vậy, khi mẫu thân mất mới được vào mộ phần của dòng họ…”
Nàng dừng lại một chút như nhớ tới điều gì, sau đó cười khổ, “Tần thiếp thất
nghi rồi, lại nói đến những điều này trước mặt Chiêu sung nghi.”

Trang Lạc Yên nhớ tới thái độ lạnh lùng của Hoàng đế đối với Khổng tài nhân
đêm đó, thoáng hiểu được hàm ý nụ cười này, nàng cũng cười nhẹ: “Không sao, tỉ
muội tán gẫu với nhau thôi, có gì mà thất nghi.”

Cô gái trước mặt cười thật đoan trang độ lượng, mang theo vẻ đẹp mê hoặc khó
nói nên lời, Khổng tài nhân thoáng run lên trong lòng, phong thái nhường này
khó trách có thể lấy lại được thánh sủng, nàng vừa muốn tiếp lời, ba tiếng vỗ
tay từ nơi nào đó gần đây chợt truyền tới.

Thánh giá?!

Khổng tài nhân cả kinh, vội vàng đứng dậy, lễ phép quỳ xuống nghênh đón, đến
đầu cũng không dám nâng lên. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, nàng nhìn thấy
một đôi giày màu vàng sáng dừng lại ở một chỗ bên trái cách mình không xa.

“Trời rét, sao ái phi lại ở đây, bị lạnh thì sao?” Giọng nói của Hoàng thượng
rất đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức Khổng tài nhân cảm thấy dường như không
thực, dù là lúc vào phủ được nhận sự sủng ái của Hoàng thượng, nàng cũng chưa
từng nghe ngài dùng giọng nói này nói chuyện với mình.

“Thiếp đâu có yếu ớt như vậy, chẳng lẽ Hoàng thượng coi thiếp như mấy bông hoa
xinh đẹp yếu đuối kia?”

“Ái phi có dung mạo như hoa nhưng không có dáng vẻ của hoa, trẫm rất hài
lòng.”

Thì ra Hoàng thượng cũng có lúc hiền hòa thân thiết đến thế, mà dám nói chuyện
với Hoàng thựợng như vậy lại có mấy người, Chiêu sung nghi này thật sự ngây
ngô hay là ỷ vào thánh sủng nên quên mất mình là ai?

“Nàng thích sen sao, ở chỗ trẫm có chiếc cốc bằng ngọc chạm hoa sen, trẫm sẽ
bảo Cao Đức Trung mang tới cung Hi Hòa cho nàng, để nàng khỏi phải nhớ sen đến
nỗi trời lạnh cũng chạy ra, ngốc nghếch ngồi ở đây ngắm lá khô.” Phong Cẩn cầm
lấy đôi bàn tay mềm mại nõn nà trước mắt, hơi lạnh truyền sang khiến hắn
thoáng nhíu mày nhưng không buông ra mà chỉ quay về phía Khổng tài nhân đang
khom người đứng một bên, bình thản nói, “Khanh lui ra đi, ở đây có Chiêu sung
nghi hầu hạ trẫm là đủ rồi.”

“Thiếp xin cáo lui.” Khổng tài nhân cúi đầu lui ra, đi tới phía sau một hòn
non bộ, nàng hơi nghiêng đầu quay lại, xuyên qua khe hở, nàng nhìn thấy vị Đế
vương luôn cao cao tại thượng kia đang bị Chiêu sung nghi níu lấy tay áo, dải
tua trên mũ miện của Đế vương vì động tác này mà nhè nhẹ lay động.


“Tình cảm thủa nhỏ giữa Trang thị lang và nàng thế nào?” Trong cung Hi Hòa,
Trang Lạc Yên ngồi đối diện với Phong Cẩn, hơi nước trên tách trà trước mặt
bay lên lãng đãng.

Trang Lạc Yên nâng ấm trà, rót đầy tách trước mặt Phong Cẩn, nghe hắn hỏi chỉ
cười nhẹ, nói: “Cha mẹ luôn cưng chiều thiếp vô cùng, huynh trưởng cũng rất
yêu thương thiếp. Huynh ấy từ nhỏ đã tài hoa mẫn tiệp, lễ nghĩa ôn hòa, song
ngày còn trong phủ lại vì thiếp mà phải sắm vai ‘kẻ ác’ mấy lần.”

Phong Cẩn nghe thấy thế, trầm ngâm nâng tách trà lên: “Hắn là một huynh trưởng
tốt.”

Hai người đều không nói đến những cáo buộc của Tô thị lang nhưng Trang Lạc Yên
có thể ngầm hiểu, Hoàng đế không tính động đến Trang gia, dẫu sao Trang gia
vẫn luôn an phận thủ thường, là một gia tộc không có nguy hiểm gì đối với
Hoàng đế.

Khi Hoàng đế có năng lực tập trung quyền lực vào tay mình thì thái độ đối với
phi tần trong hậu cung cũng thoải mái hơn, chí ít không cần cân nhắc xem gia
tộc của người đang ngủ bên mình liệu có khả năng làm phản vào một ngày nào đó
không. Để tập trung mọi quyền lực vào tay, trước mắt Phong Cẩn chỉ còn một cản
trở, đó là đại gia tộc họ Triệu.

Có câu “Con rết trăm chân đến chết cũng không ngã”, Triệu gia nay tuy đã thu
mình khiêm tốn hơn song thế lực sau lưng vẫn quá cường đại khiến Hoàng đế
kiêng kị, còn chuyện Tô gia muốn hãm hại Trang gia, trong mắt Hoàng đế, đó
chẳng qua chỉ là một trò cười.

Tô gia đột nhiên buộc tội Trang gia trên triều đình, nguyên nhân có lẽ là do
gần đây Trang Lạc Yên được sủng ái. Gia tộc của một phi tần thất thế trong
triều cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định đến tình cảm của Hoàng đế dành cho phi
tần ấy, vì vậy Tô gia mới đi một nước cờ không tính là đẹp này, có lẽ Thục quý
phi được cho phép về thăm nhà một chuyến đã khiến họ có phần ngông cuồng?

“Thiếp không phải là một muội muội tốt.” Trang Lạc Yên lộ ra một nụ cười khổ,
trong bụng lại thở dài, chủ nhân cũ của thân thể này quả thực không phải là
một muội muội tốt thật.

Khi đó Trang thị lang không muốn để muội muội Trang Lạc Yên này vào cung, thậm
chí còn từng thay muội muội mình chọn ra một số mối tốt, tiếc rằng Trang Lạc
Yên nhìn thấy Hoàng đế một lần liền khăng khăng muốn tiến cung, còn giận dỗi
cãi cọ với phụ thân và huynh trưởng nhiều ngày.

Không thể không nói, đó là một nữ tử được nuông chiều đến ngốc nghếch, không
có nhan sắc hơn người lại không có thủ đoạn cao minh, bỏ uổng thời khắc tươi
đẹp nhất của đời mình, lại cho nàng một cơ hội có cuộc đời mới.

Phong Cẩn hiểu được lời này của Trang Lạc Yên, khi hắn ban thưởng cung mới cho
nàng thì đã tiến hành điều tra gia đình Trang Lạc Yên, đương nhiên cũng có
điều tra ra thật giả trong những lời nàng từng nói.

“Bẩm Hoàng thượng, đã trưa rồi, có cần truyền ngự thiện không?” Cao Đức Trung
đến gần, thấy Hoàng đế không có ý trở về cung bèn lược bớt câu hỏi có quay về
rồi mới truyền thiện không.

“Truyền đi.” Phong Cẩn quay đầu, vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay Trang Lạc Yên,
“Trong mắt trẫm ái phi tốt lắm.”

“Hoàng thượng,” Ánh mắt Trang Lạc thoáng chuyển dời, như muốn che giấu tình
cảm trong đáy mắt.

Hoàng thượng vừa mới vì Chiêu sung nghi mà giáng Mã tiệp dư xuống làm tài
nhân, hôm sau lại cùng Chiêu sung nghi dùng bữa trưa, ngay cả buổi tối cũng ở
lại cung Hi Hòa, các phi tần trong cung đều hả hê muốn nhìn Thục quy phi xấu
mặt. Ai không biết Tô thị lang dâng tấu nói xấu Trang thị lang, kết quả là
Trang thị lang không sao mà vinh sủng của Hoàng thượng dành cho Chiêu sung
nghi cũng không hề suy giảm.

Thục quý phi được sủng ái vượt trội trong cung đã nhiều năm, các phi tần khác
đều vui vẻ khi nàng bị mất mặt.

Sáng sớm ngủ dậy, ngồi vào trước gương trang điểm, Trang Lạc Yên lười biếng
lựa vài món trang sức, nhận chén cung nữ dâng lên, uống vài hớp, lau khóe
miệng rồi nói: “Đặt chiếc cốc ngọc khắc hoa sen vào phòng ta, cẩn thận một
chút, đừng để va quệt vào đâu đấy.”

Không hổ là đồ của Hoàng đế ban cho, chiếc cốc này được làm từ một khối ngọc
hoàn chỉnh, chạm trổ cực kỳ tinh tế, ngay cả giọt sương trên nụ hoa sen cũng
rất sống động, nhìn như sắp rơi xuống vậy.

“Bẩm chủ tử, sáng nay lúc thánh giá rời đi, có nói cứ để người nghỉ ngơi cho
tốt, bọn nô tì không được đánh thức.” Thính Trúc vừa chải tóc cho Trang Lạc
Yên vừa cười nói, “Vừa rồi thái giám bên điện Trung Tỉnh đưa trà mới năm nay
đến, có nói trong cung còn chưa có mấy vị chủ tử được phân tới đâu.”

Bàn tay đỡ cây trâm trên tóc của Trang Lạc Yên hơi dừng lại: “Những cung nào
đã có?”

“Nô tì nghe nói ngoại trừ Thái hậu và Hoàng hậu ra, chỉ có Thục quý phi, Nhu
phi, Từ chiêu dung, Yên quý tần có, hơn nữa, chủ tử và Thục quý phi được nhiều
nhất ạ.” Thính Trúc nói một cách tự đắc, “Dù sao thì Trang tiệp dư không có là
được.”

Trang Lạc Yên cầm hai chiếc vòng tay so sánh một chút, cười nói: “Những chuyện
đó là việc của điện Trung Tỉnh, Trang tiệp dư có hay không thì liên quan gì
tới chúng ta đâu?” Nàng vẫn nhớ vị tỉ tỉ do thiếp thất sinh này đối xử với
“Trang Lạc Yên” cũ không hề có một chút tình cảm, nàng không phải thánh mẫu,
không làm nổi chuyện lấy ơn đền oán. Cũng có thể là nhờ “Trang Lạc Yên”, nàng
không có năng lực biến địch thành bạn, huống chi quan hệ tỉ muội như vậy chẳng
thể tốt với nhau được lâu.

Trên triều, Phong Cẩn nhận được tin Thái tử Cao Mỹ quốc tới thăm nước mình.
Cao Mỹ trên danh nghĩa là một nước độc lập nhưng thực tế lại là một trong số
những nước phụ thuộ của Cửu Châu – quốc gia do Phong Cẩn đứng đầu. Cửu Châu có
lãnh thổ rộng lớn, giàu có đông đúc, so với một Cao Mỹ quốc bần hàn thì quả là
như một phú ông với tên ăn mày!

Cao Mỹ quốc này, mỗi lần lấy tiếng tới thăm viếng nhưng thực tế là tới vòi
tiền. Song mấy năm nay các hoàng tử bên đó xảy ra chút vấn đề nên từ khi Phong
Cẩn đăng cơ đến nay, đây là lần đầu tiên có Thái tử tới Cửu Châu.

Phong Cẩn thản nhiên nhìn đám quan viên đang tranh cãi ầm ĩ chỉ vì vấn đề lấy
quy cách nào để tiếp đãi sứ thần Cao Mỹ, cười lạnh một tiếng.

“Bẩm Hoàng thượng, thần cho rằng Cao Mỹ quốc tuy là thuộc địa của chúng ta
nhưng chúng ta là một nước lớn, đương nhiên nên lấy quy cách trang trọng để
tiếp đón, như vậy có thể cho bọn họ thấy được phần nào sự giàu có của chúng
ta.”

Phong Cẩn nhìn về phía người đang nói, nhận ra đó là phụ thân của Hoàng hậu,
Triệu Dung, hắn nhướng mày nửa cười nửa không: “À, đây chính là quan điểm của
thừa ân công?”

Triệu Dung cẩn thận trộm quan sát sắc mặt Hoàng đế, nhưng thực sự không nhìn
ra suy nghĩ của hắn, ông ta ngập ngừng một chút rồi nói: “Đây chỉ là thiển ý
của vi thần.”

“Thôi được rồi, chẳng qua chỉ là một việc cỏn con, không cần ầm ĩ lên như
vậy.” Phong Cẩn lười nhác mở miệng, “Việc này giao cho bộ Lễ quyết định rồi
trình lên trẫm, nếu không còn việc gì thì bãi triều đi.”

Thượng thư bộ lễ cười khổ một tiếng, rốt cuộc ý Hoàng thượng muốn làm lớn hay
làm đơn giản đây?

Về cung, Phong Cẩn xem xét một vài tấu chương, gọi Cao Đức Trung lại hỏi: “Hôm
nay trong cung có chuyện gì không?”

“Bẩm Hoàng thượng, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là Hoàng hậu nương nương
cho rút thẻ bài Mã tài nhân, trong cung Thục quý phi bị vỡ hai tách trà, Yên
quý tần tản bộ ở ngự hoa viên gần một canh giờ ạ.” Cao Đức Trung nghĩ một lát,
chắc rằng mình không quên gì, bèn không lên tiếng nữa.

“Bên cung Hi Hòa có tin gì không?” Phong Cẩn đứng dậy, đi vào phòng trong để
cung nữ cởi long bào cho mình, không quay đầu lại, hỏi thêm.

“Cung Hi Hòa sao,” Cao Đức Trung ngẩn ra, “Bẩm Hoàng thượng, nô tài chưa nghe
nói bên cung Hi Hòa có chuyện gì, Trang chủ tử bình thường không thích tới ngự
hoa viên, cung thị bên dưới cũng an phận thủ thường, chắc là…” Nhận ra mình
lại nói nhiều, Cao Đức Trung liền ngậm miệng.

Phong Cẩn đang hứng thú lắng nghe, thấy ông ta dừng lại bèn quay sang hỏi:
“Chắc là cái gì?”

“Nô tài vượt phép rồi, có điều mấy tháng trước Trang chủ tử không được sủng
ái, lại nhớ mong Hoàng thượng, thỉnh thoảng sẽ ra ngự hoa viên, có lẽ lúc đó
không cẩn thận va chạm với vị chủ tử khác, vậy nên bây giờ không thích tới đó
lắm.” Là vị thái giám hợp ý Hoàng đế nhất, Cao Đức Trung đương nhiên hiểu được
một sự việc nên nói đến đâu thì đủ, có thể vừa vẹn toàn vừa không khi quân.

Phong Cẩn nghe đến đây, không hỏi gì thêm, Cao Đức Trung coi như chuyện này đã
xong, cho đến tận sau bữa trưa, thái giám nội thị trình lên khay đựng thẻ bài
của các phi tần.

“Trẫm nghe nói gần đây Trang tiệp dư và Trương tiệp dư không được khỏe?” Ngón
tay Phong Cẩn đảo qua hai chiếc thẻ bài, nhấc ra ném qua một bên, “Nếu đã vậy,
thời gian này trẫm không cần hai nàng ấy hầu hạ nữa.”

Cao Đức Trung liếc nhìn hai tấm thẻ bài nằm trơ trọi một bên, trong lòng hiểu
rõ, người có lỗi với Chiêu sung nghi hồi đó là Mã tiệp dư đã bị rút thẻ bài,
mà Trương tiệp dư này từng bắt nạt Chiêu sung nghi hôm nay cũng không thoát,
còn Trang tiệp dư… Nếu ông nhớ không lầm, vị Trang tiệp dư này là tỉ muội khác
mẹ của Chiêu sung nghi, nhưng hình như không thân thiết lắm với Chiêu chủ tử.
Hồi ấy, mấy lần Mã tiệp dư và Trương tiệp dư kết bè gây khó dễ cho Chiêu sung
nghi, Trang tiệp dư đều có mặt nhưng đến nửa câu xin giúp cũng không có.

Lần này Hoàng thượng làm vậy vì đặc biệt để ý đến Chiêu sung nghi? Cao Đức
Trung lần thứ hai cảm khái trước thủ đoạn của vị chủ tử này, trong cung đình,
thủ đoạn còn được việc hơn dung mạo nhiều.

“Bẩm, hôm nay Hoàng thượng…”

“Đến chỗ Hoàng hậu đi.” Phong Cẩn nhạt nhẽo nói.

“Chủ tử, người đã nghe tin gì chưa, hôm nay Trang tiệp dư và Trương tiệp dư bị
Hoàng thượng rút thẻ bài rồi.”

Ngay trước bữa tối, Vân Tịch hớn hở bước vào, có vẻ vô cùng phấn chấn trước sự
xui xẻo của hai vị kia.

Trang Lạc Yên nhíu mày, hơi bất ngờ trước tin tức ấy, hai người này bị Hoàng
đế đích thân rút thẻ bài, chẳng lẽ đã đụng đến điều kiêng kị nào của Hoàng đế?

Thính Trúc thấy chủ tử vẫn không tỏ vẻ gì, bèn nói: “Nếu là chuyện Hoàng
thượng đã quyết định, chúng ta không cần hỏi thăm nhiều làm gì, Hoàng thượng
tự có quyết định của ngài.”

Vân Tịch cũng nhận ra mình biểu hiện hơi thái quá, vội vàng nghiêm nghị trở
lại, vỗ tay ra hiệu cho các cung nữ bày bữa tối lên.

Trang Lạc Yên ngắm nhìn vòng ngọc trên cổ tay, thâm tâm lại tự nhắc nhở mình
một lần nữa, cần lưu tâm khi đã vào “nghề” này, kẻo không cẩn thận lại bị
Hoàng đế đại boss đày đi biên cương luôn. Tựa như chơi trò chơi vậy, người
chơi muốn đánh quái lớn, đầu tiên phải kích hoạt nhiệm vụ mới có thể tiếp xúc
với quái được.

Bởi vậy mới nói, làm nghề nào cũng có chỗ không dễ chịu.


Nghề Làm Phi - Chương #12