- Chương 11 :


Người đăng: tieumocnhi3939

Tôn dung hoa thân là nữ quyến trong cung, bản thân không đức không tài, lại
không tuân phụ đức, nay thu lại phong hào, đày tới lãnh cung, không có ý chỉ
của thánh thượng không được ra khỏi đó.

Một Tôn dung hoa mới phất lên được mấy tháng đã phải thảm đạm rơi xuống đáy,
làm liên lụy người nhà họ Tôn cũng bị Thánh thượng trách móc dạy con không
nghiêm, còn bị hàng ba cấp, cuối cùng, thế lực của Tôn gia trong triều đã dần
dần mất đi. Triệu gia là gia tộc có quan hệ thân thiết với Tôn gia cũng mất
một cánh tay đắc lực.

Chỉ có người nhà họ Trang vẫn biểu hiện như thường ngày, không nhân cơ hội
dâng tấu vì Chiêu sung nghi, khi Hoàng đế tình cờ hỏi tới, chỉ nói con gái đã
gả vào hoàng gia, xuất giá tòng phu, tất cả đều nghe theo Hoàng thượng, bọn họ
không có ý kiến gì.

Hoàng đế rất hài lòng trước sự thức thời của Trang gia, bèn điều con trai
trưởng nhà họ Trang vốn đang ở bộ công sang bộ hộ, làm thị lang bộ hộ như một
sự an ủi dành cho họ. Những người khác nhìn vào đều âm thầm mắng to trong
lòng, Trang đại nhân quả là lão cáo già, không chỉ giành được ấn tượng tốt
trước mặt Hoàng thượng mà còn kiếm cho con mình một tiền đồ đẹp, bộ công và bộ
hộ tuy đều thuộc lục bộ nhưng bên nào hơn bên nào kém, ai không nhìn ra?

“Xoảng.” Hoàng hậu xưa nay vẫn vào vai hiền đức giờ đã tức giận đến mức đập vỡ
tách trà, nghĩ tới nàng biểu muội đang ở trong lãnh cung lại âm thầm hận bản
thân không biết nhìn người, sao khi xưa lại đưa một kẻ ngu ngốc như thế vào
cung, khiến mình nay cũng bị mất mặt.

“Hoàng hậu nương nương,” Hòa Ngọc bước lại thay một tách trà khác, trấn an chủ
tử mình, “Nay Hoàng thượng cũng không có ý trách phạt nương nương, nương nương
cần gì bực bội như vậy, cứ coi như việc này chưa từng xảy ra, ngày xưa thế
nào, hôm nay vẫn như thế là được. “

“Sao bổn cung lại không biết nên làm thế nào, có điều nghĩ tới nơi đây ai nấy
đều không phải thứ đơn giản, bổn cung lại đau đầu,” Hoàng hậu nâng tách trà,
uống một ngụm, cố nén buồn bực trong lòng xuống, “Bên Chiêu sung nghi thế nào
rồi? Hôm qua nghe thái y nói cổ họng nàng ta chưa khỏi hẳn, ngươi sai người
tới hỏi thăm, nếu bên cung Hi Hòa có cần thứ gì thì cứ nói.”

“Nương nương yên tâm, nô tì đã sai người đi rồi, mấy ngày nay người chưa từng
nghỉ ngơi, hay là nên đi nghỉ một lát?” Hòa Ngọc theo Hoàng hậu vào cung đã
nhiều năm, thấy Hoàng hậu như vậy thì rất lo lắng.

“Bốn cung làm sao ngủ được?” Hoàng hậu hơi khép mắt, “Cỏ nước dưới hồ sen do
kẻ nào ném xuống, đã tra ra chưa?”

Hòa Ngọc lộ vẻ ngưng trọng, lắc đầu: “Nô tì điều tra ra, đi qua hồ sen mấy
ngày trước đó trừ nô tài trong cung Hi Hòa ra còn có người của mấy chủ tử
khác, nhìn đều khả nghi, nhưng mỗi người từng đi qua đều là có chuyện riêng,
nô tì vô dụng…”

“Ngươi không cần tự trách, loại người làm ra chuyện chim sẻ bắt ve này sẽ
tuyệt đối không để lộ đâu.” Hoàng hậu khoát khoát tay, “Việc này không cần tra
tiếp nữa.”

Hòa Ngọc nhìn Hoàng hậu đã trở lại bình tĩnh, thưa “vâng” một tiếng.

Mùa hạ luôn là mùa khiến người ta nóng nảy, gần tới cuối hạ, nắng gắt càng
khiến người ta khó chịu, Trang Lạc Yên ở trong cung của mình tĩnh dưỡng, hoa
quả và băng làm mát luôn luôn đầy đủ, lại thêm Hoàng đế thường xuyên tới chơi,
các nô tài càng thêm không dám sơ suất.

Ngắm một sợi tơ tằm trong tay, Trang Lạc Yên dựa vào ghế quý phi, vẻ mặt thích
thú nhẹ nhõm.

“Bẩm chủ tử, thái y tới thăm mạch cho người, đang đợi ở bên ngoài ạ.” Thính
Trúc đi vào, thấy chủ tử nhà mình đang ngắm sợi tơ tằm, liền nhớ tới búi cỏ
nước vớt lên từ hồ sen, mặt hơi biến sắc.

“Để ông ta vào đi.” Đặt sợi tơ sang một bên, Trang Lạc Yên cười cười, giọng
vẫn hơi khàn lại khiến người nghe cảm thấy thương tiếc.

“Vi thần ra mắt Chiêu sung nghi.”

“Lô thái y không cần đa lễ,” Trang Lạc Yên mỉm cười đợi Lô thái y đứng dậy, để
cung nữ đứng bên cạnh quấn sợi tơ bắt mạch lên cổ tay mình, cứ mỗi lần như
vậy, nàng lại muốn ngợi ca sự thần kỳ của nền y học Trung Hoa.

Lô thái y đã làm việc ở Thái y viện nhiều năm, những chuyện âm u không thể để
người khác biết ông cũng đã nhìn thấy nhiều, kiểu phi tần được sủng ái cũng
không kiêu căng như Chiêu sung nghi này là loại người ông không dám làm mất
lòng nhất, bởi vì nữ tử như vậy xưa nay đều sống thọ, và thời gian được Đế
vương coi trọng cũng càng dài.

“Sức khỏe của Chiêu chủ tử đã khá lên nhiều, chỉ cần kiêng nóng tránh gió, mấy
ngày tới đây không được ăn đồ cay nóng, còn lại thì không có vấn đề gì.” Thái
y nói rất khéo léo, bề ngoài chỉ tường thuật tình hình sức khỏe của Trang Lạc
Yên nhưng lại ngầm muốn biểu thị thiện ý của mình, sức khỏe đã tốt cũng có
nghĩa có thể thị tẩm.

Thính Trúc và Vân Tịch đứng hầu bên cạnh nghe thấy vậy bèn lấy vài thứ thưởng
cho thái y, hậu cung không phải là lợi dụng lẫn nhau như thế này sao, nếu giữa
đôi bên có lợi ích chung, vậy thì vài chuyện nhỏ có thể châm chước một chút
được.

Thái y đi khỏi, Trang Lạc Yên nhìn mấy cung nhân trong phòng, khoát tay:
“Thính Trúc và Vân Tịch ở lại hầu hạ là được, những người khác lui cả ra đi.”

“Vâng.” Người hầu nhẹ nhàng lui ra ngoài, Trang Lạc Yên vò sợi tơ trên bàn
lại, “Ta thật không ngờ Từ chiêu dung còn biết được chiêu này.” Nếu nàng thực
sự không biết bơi, dù có tương kế tựu kế cũng sẽ mất mạng.

Phụ nữ sống trong khuê phòng đương nhiên đều không biết bơi, nhảy xuống nước,
bị dây cỏ nước cuốn lấy thì nhất định phải chết. Từ chiêu dung bày ra chiêu
này, dù là mình hay Tôn dung hoa mất mạng, người còn lại chắc chắn sẽ bị Hoàng
đế trách phạt, quả là một mũi tên trúng hai đích.

Chỉ e điều duy nhất ngoài kế hoạch của nàng ta là Trang Lạc Yên biết bơi.
Trang Lạc Yên ném sợi tơ rối sang bên cạnh chiếc tách, thấy sợi tơ trắng dính
vào nước trà, thản nhiên nói: “Xưa nay người của cung Hi Hòa chúng ta thường
ngủ sâu, buổi tối không thấy cái gì không nên thấy. Trà này đã nguội rồi, bưng
ra ngoài đổ đi.”

“Vâng.” Vân Tịch nâng tách trà ra ngoài.

Thính Trúc cầm quạt đi đến phe phẩy cho Trang Lạc Yên, hạ giọng hỏi: “Chủ tử,
sao Từ chiêu dung lại đoán được Tôn dung hoa sẽ làm như vậy?”

“Hoặc là bên cạnh Tôn dung hoa có người của nàng ta, hoặc là…” Trang Lạc Yên
cười nhạt, có thể vị này đang tính phái người đẩy nàng vào hồ, bất kể là loại
nào, vị Từ chiêu dung này muốn “xử” mình là điều chắc chắn.

Thính Trúc cũng nghe ra ẩn ý trong lời Trang Lạc Yên, nghiến răng nói: “Tính
giỏi lắm!”

“Một thủ đoạn cỏn con như thế đã là gì,” Trang Lạc Yên híp mắt ngáp một cái,
“Đàn bà trong cung này ai không sẵn vài kế hại người, Từ chiêu dung có gan làm
thì một khi bị phát hiện sẽ có gan đổi trắng thay đen, khắp nơi đều có tai mắt
cả đấy.”

Thính Trúc không ngờ Trang Lạc Yên nói đến chuyện này còn bình tĩnh được như
vậy, nàng hơi thất vọng hỏi: “Chẳng lẽ chủ tử cũng đành chịu thiệt để cho ả ta
hãm hại mình như thế sao?”

“Chịu thiệt là thế nào?” Trang Lạc Yên mở mắt cười cười, ca ca cùng mẹ với chủ
nhân thân thể này nhờ đó lên chức, nhìn thái độ của Hoàng đế, có vẻ cũng không
hẳn là không có chút tình nghĩa gì với nàng, chí ít là nay nàng đã lọt vào mắt
hắn, còn đó là phúc hay họa thì còn chưa biết được.

Trước ngự án, Phong Cẩn khép đám tấu chương vụn vặt kia lại, ngẩng đầu nhìn
Cao Đức Trung đang đứng bên cạnh: “Cao Đức Trung, Chiêu sung nghi cung Hi Hòa
thế nào rồi?”

“Bẩm Hoàng thượng, vừa rồi người bên Thái y viện đã báo lại, Chiêu chủ tử đã
khỏe, chỉ có tiếng nói còn hơi khàn, mấy ngày này không được ăn đồ cay nóng,
tránh nóng tránh gió thôi.” Biết Hoàng đế có chút quan tâm đến chủ nhân cung
Hi Hòa, Cao Đức Trung rất để bụng những chuyện liên quan đến nàng ấy.

“Nếu thế, bảo điện Trung Tỉnh đưa băng tới cung Hi Hòa đầy đủ, hoa quả tươi
cũng đưa tới nhiều chút.” Phong Cẩn nghĩ nghĩ một hồi, “Thuận tiện phái người
hỏi Chiêu sung nghi, tay nghề đầu bếp của cung Hi Hòa có được không, nếu không
được việc thì đổi người khác.”

“Hoàng thượng chu đáo cẩn thận, nô tài gọi người đi hỏi ngay đây.” Cao Đức
Trung hơi do dự một lát mới hỏi, “Vừa rồi thái giám nội thị thấy Hoàng thượng
đang bận việc nên không dám quấy rầy, nô tài cả gan thay nội thị giám hỏi một
chút, hôm nay Hoàng thượng có lật thẻ bài không?”

“Nếu Chiêu sung nghi đã bình phục thì tối nay đi cung Hi Hòa đi.” Phong Cẩn
lại cầm tấu chương lên, “Chiêu sung nghi bị chấn kinh không nhỏ, nên tới an ủi
một chút mới phải.”

“Vâng.” Cao Đức Trung thấy Hoàng đế không muốn nói tiếp bèn an phận đứng một
bên, có điều trong lòng bắt đầu nhớ xem ngày xưa có từng đối xử sơ suất với vị
chủ nhân cung Hi Hòa kia không. Nhìn một cách khách quan thì, Hoàng thượng đối
với vị chủ nhân cung Hi Hòa này đúng là có một chút ân sủng đặc biệt.

“Ngươi nói hôm nay Hoàng thượng chọn cung Hi Hòa?” Yên quý tần nghe người hầu
báo lại, sắc mặt nhanh chóng ảm đạm, bóp chặt một nụ hoa trong tay, cười lạnh
nói, “Nàng ta quả là có chút thủ đoạn đấy.”

Tôn dung hoa thất thế, ngay cả Hoàng hậu cũng bị liên lụy mất mặt, chỉ có vị
Chiêu sung nghi này càng lúc càng được Hoàng thượng yêu thích, đến cả nhà
ngoại cũng nhận được ân điển, rơi xuống hồ một lần, lại vớt được một món hời
thật lớn.

Thảo nào… có người mong muốn nàng ta… chết đi!


Chuyện Hoàng thượng tới cung Hi Hòa hoàn toàn nằm trong dự tính của mọi người,
đồng thời cũng là chuyện khiến bọn họ nghiến răng nghiến lợi, song ai cũng
không dám nhảy ra kiếm chuyện với Chiêu sung nghi, dù hậm hực trong lòng nhưng
ngoài mặt vẫn nói cười vui vẻ.

Yêu tinh đánh nhau xong, Trang Lạc Yên dựa sát vào ngực Hoàng đế, đêm nay anh
chàng này rất dịu dàng, xem chừng cũng khá lo lắng cho tình trạng của nàng,
điều này làm cho Trang Lạc Yên nghĩ đồng chí Hoàng đế còn chưa hoàn toàn là
cầm thú.

Có lẽ ban ngày ngủ hơi nhiều, lúc này Trang Lạc Yên hoàn toàn không hề buồn
ngủ, chỉ bám vào ngực Hoàng đế như thể không muốn rời xa, chầm chậm nhắm hai
mắt lại lắng nghe từng động tĩnh ban đêm.

“Ái phi không ngủ được?” Đêm tối yên tĩnh, đột nhiên tiếng nói của Hoàng đế
truyền tới, Trang Lạc Yên không ngờ hắn còn chưa ngủ, sửng sốt một lát mới
nói, “Hoàng thượng còn chưa ngủ ư, thiếp làm phiền đến ngài sao?” Nói xong
liền nhích đầu khỏi ngực Hoàng đế.

Vươn tay níu người lại, vuốt ve mái tóc mềm mượt mát lạnh, giọng Phong Cẩn hơi
khàn khàn: ”Mỹ nhân trong lòng, trẫm sao ngủ được.” Nói xong, cúi đầu hôn nhẹ
lên má người nằm trong ngực, gương mặt này mặc dù không phải đẹp nhất nhưng
sạch sẽ, không có mùi vị phấn son, mỗi khi nhìn lại khiến hắn muốn hôn vài
lần.

Trong bóng đêm, Trang Lạc Yên cười nhẹ, khi ở trên giường vị Hoàng đế này luôn
tán tỉnh rất khá, tay nàng cũng đặt vào lồng ngực của hắn, cười nói: “Hoàng
thượng cứ luôn khen thiếp như vậy, thiếp sợ sẽ có ngày mình quên mất bản thân
là ai.” Nói đến đó, tựa hồ phát hiện mấy lời này không ổn lắm, nàng dừng
ngang, chuyển câu chuyện, “Hôm nay trong cung có một hoa tượng nói, hoa súng
Hoàng thượng tặng thiếp đã qua mùa rồi.”

Hoa cũng có ngày úa tàn, mỹ nhân sao lại không ó lúc tàn tạ héo hon?

Phong Cẩn vỗ nhẹ lên lưng Trang Lạc Yên: “Chỉ là một bồn hoa súng thôi, ái phi
thích hoa gì, trẫm bảo người mang tới cho nàng là được, hoa có nở ắt có tàn,
trẫm không nghĩ ái phi cũng là người vì hoa tàn mà thương tiếc đấy.”

“Thì ra trong mắt Hoàng thượng, thiếp là một kẻ phàm tục chỉ biết ăn uống
không hiểu phong hoa tuyết nguyệt.” Trang Lạc Yên hơi hờn dỗi, ngay sau đó lại
hít vào một cái, như thể cũng biết mình là người thế nào vậy.

Phong Cẩn cười ra tiếng, lát sau mới lên tiếng: “Trước trẫm đã nói với nàng
rồi, trong cung có bao giờ thiếu phi tần am hiểu cầm kỳ thi họa phong hoa
tuyết nguyệt đâu, ái phi không cần tự so sánh mình với người khác, nàng đương
nhiên không giống mọi người.”

Những lời đàn ông nói sau khi hoan lạc đều không thể tin được, Trang Lạc Yên
cũng tự hiểu vị trí của mình, song nàng cũng biết, nếu mình yêu người đàn ông
này thì sẽ phản ứng thế nào khi nghe những lời đó.

Có đôi khi, ngôn ngữ không đủ để biểu đạt tình cảm của một người mà phải dùng
đến ngôn ngữ cơ thể để thể hiện.

Phong Cẩn cảm nhận được người tựa vào lòng mình đang hơi run run, thậm chí
ngay cả lời cũng không cất nổi. Hắn bắt đầu ngẫm lại, loại tán tỉnh tương tự
mình đã từng nói với bao nhiêu phi tần, và họ đã phản ứng thế nào?

“Đối với thiếp, Hoàng thượng cũng là đặc biệt nhất.”

Thanh âm hơi khàn khàn lại thoáng run rẩy, không phải vì cổ họng chưa khỏi
hẳn, Phong Cẩn biết, là vì người này đang kích động vô cùng.

“Ngủ đi.” Hắn vỗ nhẹ lên lưng nàng, một câu “không giống” đổi lấy “đặc biệt
nhất”, lần này hắn lời không nhỏ.

Tuy nghĩ như vậy, bàn tay đang vỗ lưng nàng nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Sáng sớm, thái dương ngày mới chưa mọc lên, Phong Cẩn đã thức dậy. Ngón tay
nõn nà như ngó sen sửa sang vạt áo cho hắn, sau đó đeo ngọc bội túi thơm lên
đai lưng giúp hắn, hình như đây là lần đầu tiên nàng giúp hắn sửa sang y phục
lên triều, rõ ràng chân mày khóe mắt đều lộ ra nét mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn
trong trẻo không sao tả xiết, như thể tìm được hi vọng cho ngày mai, thoáng
chốc đã bừng lên rạng rỡ.

“Hoàng thượng khởi giá.”

Người con gái yểu điệu trong làn váy mềm hơi liêu xiêu cúi người hành lễ, bị
hắn đưa tay cản lại, thấp giọng cười nói: “Đêm qua ái phi vất vả rồi, vẫn nên
đi nghỉ một lát.” Nói xong, thấy nàng nở nụ cười tươi tắn như hoa mới quay
người đi ra ngoài.

Đế vương đều không thích quay đầu, trong mắt bọn họ, luôn là người khác nhìn
bọn họ đi mất, còn họ chưa bao giờ cần quan tâm ánh mắt người nhìn theo sẽ thế
nào, bởi không cần nhìn, bọn họ cũng biết, trong mắt người đó luôn là kính
cẩn, sợ hãi và thấp thỏm không yên.

Phong Cẩn đi tới cửa, không hiểu vì sao, không hề có bất kì dự liệu nào, đột
nhiên quay đầu lại, một cái quay đầu, liền thấy được tình yêu không thể che
giấu trong mắt một nữ tử. Ánh mắt này dường như trong quá khứ hắn đã từng nhìn
thấy từ nàng, nhưng khi đó nàng che giấu quá nhanh, mà lúc ấy hắn cũng không
quan tâm trong mắt nàng là loại tình cảm gì.

Chiêu sung nghi hình như không ngờ Hoàng thượng quay đầu nhìn lại, hơi hoảng
hốt, sau đó cúi đầu nghiêng người hỏi: “Hoàng thượng còn quên gì chăng?”

“Không có,” Phong Cẩn bình thản nói, “Nghỉ ngơi cho khỏe, trẫm đi đây.”

Ngự giá của Đế vương rời khỏi cung Hi Hòa, hướng về phía điện Kim Loan, vì
trời chưa sáng rõ, trên bầu trời vẫn còn thấy được mấy vì sao lấp lánh. Cao
Đức Trung cúi thấp đầu đi bên kiệu vua, suốt dọc đường an tĩnh, ra khỏi nội
cung, lại đột nhiên nghe thấy tiếng Hoàng thượng.

“Cao Đức Trung, lát nữa ngươi bảo người đem chiếc cốc bằng ngọc lưu ly bát bảo
có khắc hoa súng đưa đến cung Hi Hòa.”

“Vâng, thưa Hoàng thượng.” Cao Đức Trung thoáng giật mình, cốc bằng ngọc lưu
ly bát bảo chỉ có vài chiếc, mà chiếc có khắc hoa lại càng tinh xảo, đẹp đẽ,
Hoàng thượng muốn ban cho vị chủ nhân ở cung Hi Hòa kia? Nếu ông nhớ không
lầm, trong cung chỉ có Hoàng hậu và Thục quý phi là từng được ban thưởng cốc
bằng ngọc lưu ly bát bảo, ngay cả vị Yên quý tần rất được sủng ái mấy năm gần
đây cũng không hề có.

Nhớ tới ngày trước khi Chiêu sung nghi thất thế, Cao Đức Trung cảm khái, trong
hậu cung có lên có xuống, chưa tới giờ khắc cuối, chưa biết ai thắng ai thua.

Trong cung Thái hậu, chỉ vài phi tần có vai vế được ngồi, Trang Lạc Yên ngồi
bên dưới Từ chiêu dung, cùng các “đồng nghiệp” khác nghe Thái hậu giảng dạy
đức dung của người phụ nữ.

Thái hậu nói vài câu râu ria xong, nhìn về phía Trang Lạc Yên đang ngồi ngay
ngắn kính cẩn, hỏi: “Hôm trước nghe nói có kẻ không ra gì làm hại Chiêu sung
nghi ngã xuống hồ, nay đã bình phục?”

“Làm phiền đến Thái hậu nương nương phải bận tâm, tần thiếp đã bình phục ạ.”
Trang Lạc Yên đứng dậy nghiêng người, “Để Thái hậu nương nương lo lắng, tần
thiếp thật có tội.”

“Ngươi vô cớ phải chịu khổ, nào có tội gì.” Thái hậu từ ái cười cho nàng ngồi
xuống, lại thở dài nói, “May mà Hoàng thượng anh minh, không để ngươi phải
chịu oan khuất, trong cung này luôn có vài kẻ tham lam như vậy đấy, quả thực
nên cảnh cáo một chút, Hoàng hậu thấy có đúng không?”

“Con dâu xin ghi nhớ lời mẫu hậu dạy.” Hoàng hậu gắng gượng cười thật đoan
trang, đứng dậy hành lễ với Thái hậu.

Mọi người ở đây đều biết Thái hậu đâu phải quan tâm tới Chiêu sung nghi, chẳng
qua chỉ muốn nhân cơ hội này làm Hoàng hậu mất mặt mà thôi, nếu không sao lại
nói thẳng thừng đến thế? Song, những chuyện này không liên quan đến họ, họ cứ
coi như đang xem kịch là được.

Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ của Chiêu sung nghi, bọn họ lại thấy buồn cười
trong lòng, việc này vốn không có quan hệ gì với nàng, nàng là người bị hại,
nghe nói thế lại cảm thấy xấu hổ, đúng là còn vụng về lắm, chẳng lẽ nàng dựa
vào vẻ vụng về ấy hấp dẫn ánh mắt của Hoàng thượng?

Không quan tâm các phi tần nghĩ gì, Trang Lạc Yên quyết tâm không gia nhập ván
cờ của Thái hậu và Hoàng hậu, làm mất lòng ai cũng sẽ nhận kết cục rất thảm,
mà trong tình hình này, không ai có thể thực sự lấy lòng cả hai bên, nàng tự
thấy mình không có khả năng ấy, và cũng sẽ không cố gắng đi làm loại chuyện
này.

Trong cuộc chiến vừa rồi, Thái hậu chiếm thế mạnh hơn. Trang Lạc Yên theo các
phi tần ra khỏi cung An Khang, nhìn theo phượng giá rời đi, chờ các phi tần
địa vị cao hơn lên kiệu rồi bản thân mới ra về.

Không biết có phải trùng hợp chăng, kiệu của Trang Lạc Yên và Tương hiền tần
cái trước cái sau đi một đường, Trang Lạc Yên nghĩ một chút rồi mời Tương hiền
tần cùng tiến lên ngang mình.

“Tinh thần của Chiêu sung nghi muội muội hình như đã khá lên nhiều.” Tương
hiền tần cố khen một câu, dưới bóng cây, cười rất dịu dàng, “Ta cũng yên tâm
hơn rồi.”

“Cảm tạ tỉ tỉ đã nhớ tới.” Trang Lạc Yên cười cười, “Chỉ rơi xuống nước một
chút, đâu phải chuyện lớn gì.”

“Muội muội thật là rộng lượng,” Tương hiền tần vẫn cười tủm, đột nhiên nói,
“Hôm trước Hoàng thượng vừa đặc biệt ân chuẩn Thục quý phi về thăm nhà, thật
đúng là ân điển lớn.”

Trang Lạc Yên hơi ngạc nhiên, không ngờ Tương hiền tần sẽ nói chuyện này với
mình. Đối với nữ tử trong cung, đừng nói về thăm nhà, ngay cả chuyện được gặp
người nhà cũng đã là ân điển của Hoàng đế ban cho, chưa nói phi tần cấp thấp
như nàng, kể cả “đẳng cấp” như mấy người Hoàng hậu, Thục quý phi, e là mỗi năm
cũng khó được gặp người nhà một lần.

Nghĩ vậy, Trang Lạc Yên không thể không cảm thán, các loại phim truyền hình về
cung đình kiếp trước đúng là “điêu” thật, nào là cha mẹ anh chị em của phi tần
vào cung gặp mặt như đi chợ, nào là bàn bạc kế sách đối phó này nọ, khi đến
nơi đây nàng mới biết thế nào mới thực sự là “hậu cung không được tham gia
chính sự”, là “cung đình là nấm mồ chung của phụ nữ”.

Nghĩ lan man một chút, Trang Lạc Yên quay sang cười nói: “Thục quý phi vào
cung đã vài năm, nay Hoàng thượng đặc biệt cho phép về thăm nhà, hiển nhiên là
hoàng ân như biển.”

“Đúng là hoàng ân như biển.” Tương hiền tần nhớ lại, mình vào cung đã bao năm,
chỉ có một lần được gặp người nhà, năm ấy mưa thuận gió hòa, Hoàng thượng đặc
biệt cho phép các phi tần được gặp người thân, không phải mình nàng mới được.

Trang Lạc Yên vẫn không chắc chắn về thái độ của Tương hiền tần với mình, nói
là địch, nàng ấy chưa từng hãm hại mình, đôi khi còn ra vẻ tình cờ nhắc nhở
mình một chút; nói là bạn, không thấy nàng ấy có ý định lôi kéo mình, người
này dường như chỉ muốn cố gắng sống bình thản hết cuộc đời tại đây, đồng thời
thờ ơ xem người khác diễn trò. Nhưng chính cuộc sống của người này khiến Trang
Lạc Yên thấy rõ, một phi tầnđược sủng ái sẽ phải nhận loại đối xử như thế nào.

Một hiền tần, trong cung được coi là một chủ tử không lớn cũng không tính nhỏ,
vậy mà lại không mời nổi một thái y được việc, đồ dùng thường ngày cái gì cũng
thiếu. Với một người thích hưởng thụ như Trang Lạc Yên, cuộc sống như thế thực
sự không thể coi là dễ chịu.

Nhưng vị Tương hiền tần này hình như chưa bao giờ vô duyên vô cớ nói những lời
vô ích vô can với mình, lần này nhắc tới chuyện Hoàng đế cho phép Thục quý phi
về thăm nhà là có ý gì?

Là muốn nhắc nhở mình về mức độ được sủng ái của Thục quý phi để mình cẩn
thận, hay còn ngầm ý nào khác?


Chuyện Thục quý phi được về thăm nhà đâu phải một bí mật, nhà họ Tô trên triều
không phải là một vọng tộc hạng nhất nhưng bởi vì Hoàng thượng cho phép Thục
quý phi về thăm nhà, các quan viên khác cũng cẩn trọng hơn với họ.

Triều đình và hậu cung, tuy luôn nhấn mạnh rằng không thể có liên hệ với nhau
nhưng đôi khi lại có dính líu chặt chẽ, nghiêm khắc mà nói, thậm chí là có
vinh cùng hưởng, động một bên thôi cũng khiến cả hai phía chấn động.

Nhà họ Triệu thì ngược lại, gần đây thế lực của họ trên triều ngày càng lụn
bại, trước đó con gái nhà họ Tôn – gia tộc thân thiết với họ, ám hại con gái
họ Trang đang được Hoàng đế sủng ái, làm hại Tôn gia bị Hoàng đế trách mắng,
Triệu gia cũng bị hắt hủi lây, hiện tại ngay cả một gia tộc từng bị bọn họ
chèn ép như Tô gia cũng gián tiếp nhận được ân điển của Hoàng đế khi Thục quý
phi được về thăm nhà, như vậy, Triệu gia càng lúc càng thất thế.

Các phi tần trong cung thấy Hoàng hậu bị mất mặt, đều cùng nhau đoán xem liệu
Hoàng hậu có gây khó dễ cho Chiêu sung nghi hay không, bởi nếu không phải vì
Chiêu sung nghi, Hoàng hậu cũng không đến mức xấu mặt thế này. Song thật đáng
tiếc, Hoàng hậu đã sống trong cung lâu như vậy, đương nhiên sẽ không vì nóng
giận nhất thời mà hành động nông nổi. Thời gian này, ngoại trừ thỉnh thoảng
phái người hỏi thăm sức khỏe của Chiêu sung nghi, Hoàng hậu còn ban thưởng
không ít đồ để Chiêu sung nghi bồi bổ, thể hiện sự rộng lượng của một Hoàng
hậu, khiến người ngoài muốn xem trò vui đều thất vọng.

Ngày Thục quý phi xuất cung về thăm nhà được ấn định là mùng Sáu tháng sau,
mấy ngày gần đây có vài phi tần phân vị thấp đến lấy lòng Thục quý phi, còn
các phi tần khác chỉ thờ ơ nhìn, coi như việc này không liên quan đến họ.

Trang Lạc Yên chứng kiến những động thái gần đây trong cung, chợt nhớ lại một
đoạn văn miêu tả cảnh phi tần về thăm nhà trong một danh tác đời trước từng
đọc, nhìn thì thấy rất có thể diện, nhưng chẳng qua chỉ là chút le lói cuối
cùng khi phồn hoa qua đi. Những ngày gần đây, thái độ của Hoàng đế đối với
Hoàng hậu không thay đổi nhiều lắm nhưng lần này cho Thục quý phi về thăm nhà,
đánh chết Trang Lạc Yên cũng không tin Hoàng hậu không hề vướng mắc trong
lòng.

Ở nơi này, nữ tử nào cũng là kẻ đáng thương, mặc dù tay dính đầy máu tươi
nhưng không phải hạng người cùng hung cực ác. Họ đều là vật hy sinh của bề
trên, dùng một đời mình đổi lấy yên ổn vinh hoa cho gia tộc, dù rằng, một khi
bước chân vào hậu cung, được nhận thánh sủng có lẽ sẽ được hào quang vô hạn,
nhưng…

“Thật là đáng tiếc.” Thổi nhẹ lá trà trên mặt nước, Trang Lạc Yên ngẩng đầu
thở dài một hơi, một phi tần không có bao nhiêu gánh nặng trên vai như nàng
chắc không nhiều, những nữ tử trẻ trung, xinh đẹp như hoa như ngọc và đầy sức
sống lại phải lãng phí thanh xuân, mơ ước, thậm chí là lãng phí cả cuộc đời
cho một người đàn ông, thật là đáng tiếc. Nếu ở kiếp trước, người đàn ông này
sẽ phải chịu bao nhiêu sự nguyền rủa của các bạn đồng giới đây?

“Bẩm chủ tử, Hoàng hậu nương nương phái người tới nói, trưa nay Hoàng hậu
nương nương mở yến thưởng cúc phẩm cua, mời người tới dự.”

Thính Trúc đi vào phòng, thấy chủ tử ỷ người bên giường, bưng tách trà trầm
tư, bèn hơi nhỏ giọng thông báo, “Nhiều chủ từ các cung cũng được mời đi, nô
tì còn nghe nói, Hoàng thượng xử lý chính sự xong, có thể cũng tới.”

“Thưởng cúc phẩm cua vào lúc này?” Trang Lạc Yên nhìn ra khoảng nắng chói
chang ngoài cửa sổ, lúc này không phải thời điểm cúc nở đẹp nhất, cũng không
phải thời điểm ăn cua ngon nhất, Hoàng hậu làm vậy là có ý gì?

“Lúc này cua không được béo, ăn hẳn chưa đủ ngon, có lẽ là muốn nếm thử cái
mới mẻ một chút thôi, muốn ăn loại cua biển ngon nhất thì còn phải chờ thêm
hai tháng nữa.” Thính Trúc cười cười, thay đóa hoa đã héo trong bình, nhìn về
phía Trang Lạc Yên vẫn bình thản như không, “Nhưng vào thời tiết này không thể
ăn quá nhiều cua đâu, chủ tử thích thì cũng phải cố nhịn, kẻo ăn nhiều, bị
lạnh bụng thì phiền lắm.”

Chẳng qua chỉ là muốn nếm thử cái tươi mới, không thể ăn nhiều?

Trang Lạc Yên cười nhạt, đặt trà trong tay xuống, cầm quạt chậm rãi phe phẩy:
“Vậy thì ta vẫn nên chú ý một chút, bảo người trong cung chuẩn bị kiệu, khi
nào đến giờ thì đi.”

Làm Hoàng hậu cũng không dễ dàng chút nào, mấy ngày nay Thục quý phi đang nổi
bật hẳn lên, nàng ta muốn mượn yến hội này để cảnh cáo vài vị phi tần quá
“tích cực” rằng, Thục quý phi dù được sủng ái đến đâu vẫn chỉ là một quý phi
mà thôi, nàng mới thực sự là người đứng đầu hậu cung này.

Là một thành viên của hậu cung, có thể không quan tâm xem Hoàng đế có sủng ái
mình nhất hay không nhưng nhất định phải lưu ý địa vị của Hoàng hậu là nàng
đây, dạo này Thục quý phi quá nổi bật quả thật khiến nàng hơi bất mãn.

Yến hội này, e là còn có mục đích cảnh cáo Thục quý phi, Hoàng đế lại còn muốn
tới dự, đồng chí này thật đúng là chỉ sợ hậu cung không đủ loạn, lần này còn
muốn đứng ra làm chỗ dựa cho Hoàng hậu phát uy.

Lúc Trang Lạc Yên tới ngự hoa viên, không quá sớm cũng không quá muộn, chủ trì
là Hoàng hậu đã tới, nàng lại gần lễ phép cúi chào, Hoàng hậu rất ôn hòa với
nàng, còn bố trí cho nàng một vị trí tốt, đủ để biểu hiện địa vị “được trọng
dụng” trong cung của Trang Lạc Yên.

Sau đó là các phi tần tốp năm tốp ba tới, Thục quý phi và Tô tu nghi đến khá
trễ. Thục quý phi mặc bộ váy màu hồng đào, khuôn mặt cũng kiều diễm như hoa
đào mới nở, ở đây tuy có khá nhiều phi tần trẻ tuổi hơn Thục quý phi nhưng khi
so sánh với nàng ta thì vẫn không bằng một phần.

“Tần thiếp ra mắt Hoàng hậu nương nương, tần thiếp tới muộn, xin Hoàng hậu
nương nương thứ tội.” Thục quý phi vẫn dịu dàng tao nhã không hề thay đổi,
luôn khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy đây là một người vô cùng tốt đẹp, mặc
dù nàng ta tới muộn nhưng sẽ không khiến người khác thấy nàng ta sơ suất,
người như vậy dường như trời sinh đã mang theo khí chất khiến người ta có
thiện cảm, để người chưa biết nàng sẽ đem tất cả những từ ngữ đẹp nhất dùng
cho nàng.

Trang Lạc Yên biết, một người đàn bà như vậy rất đáng sợ, nhan sắc khuynh
thành, tư thái tao nhã, xuất thân không thấp, lại có đầu óc có thủ đoạn, hơn
nữa còn giỏi ẩn nhẫn, người như Thục quý phi này, nếu không đến đường cùng thì
không nên đối địch với nàng ta, bởi đối địch với một người như thế là một loại
chuyện rất khó khăn và thống khổ.

“Thục quý phi gần đây bận rộn, muộn một chút cũng bình thường, huống chi là do
bổn cung tới hơi sớm.” Hoàng hậu cười, cho Thục quý phi ngồi xuống, quay đầu
nói với thái giám bên cạnh, “Nếu Thục quý phi và Tô tu nghi đã tới, vậy khai
yến đi.”

Thế này chẳng phải cố tình ám chỉ cho mọi người ngồi đây, yến hội kéo tới bây
giờ mới bắt đầu đều là do Thục quý phi và Tô tu nghi hay sao? Hoàng hậu quả
rất am hiểu chuyện gây thù chuốc oán với chị em họ Tô.

Lúc này tuy không phải đúng độ hoa cúc nhưng mấy bồn cúc trân quý được khiêng
ra cũng khiến Trang Lạc Yên nổi hứng thú, nếu Hoàng hậu đã nói thưởng cúc,
nàng không nên lãng phí một phần tâm sức của Hoàng hậu, có phải không nào?

Khi ăn cua, trình tự hơi phức tạp, nhưng người ngồi đây có ai phải tự động tay
đâu, Trang Lạc Yên ăn một cái bánh bao nhân gạch cua chỉ nhỉnh hơn ngón tay
cái một chút, thấy hơi ngấy, liền nhấp một hớp trà hoa cúc súc miệng, nhìn mấy
bồn hoa sặc sỡ các màu đặt bên cạnh, ngẩn ra.

“Hoàng thượng giá lâm.”

Nhân cơ hội đứng dậy hoạt động dạ dày một chút, Trang Lạc Yên hành lễ xong
thấy Đế Hậu cùng nhau ngồi xuống, mắt không tự chủ lại liếc sang bàn Thục quý
phi, thấy nàng ta vẫn tươi cười như cũ, không biết trong lòng có cười được như
vậy không.

“Các ái phi không cần đa lễ, bữa tiệc hôm nay, trẫm vốn không định đến nhưng
nghĩ Hoàng hậu vất vả chuẩn bị, trẫm không đành lòng lãng phí tấm lòng của
Hoàng hậu.” Nói xong, tự tay gắp một chiếc bánh bao gạch cua vào bát Hoàng
hậu.

Các phi tần nghe vậy, lập tức nối đuôi nói Hoàng hậu nương nương vất vả, yến
hội rất thịnh soạn…

“Chiêu sung nghi muội muội không thích ăn bánh bao nhân gạch cua thì có thể
nếm thử món thịt cua chưng trứng, món này ngon mềm không ngấy, chắc là hợp với
khẩu vị của muội.” Yến hội tiếp tục được một lát, Từ chiêu dung ngồi phía trên
Trang Lạc Yên cười cười, nhẹ nhàng mở miệng, “Sung bàn chử thục đôi lâm lang,
chanh cao tương tiết điều kham thường, nhất đẩu phách khai hồng ngọc mãn, song
ngao la xuất quỳnh tô hương(*), mỹ vị như thế, muội muội đừng nỡ bỏ qua.”

(*) Trích trong bài “Cua” của Đường Ngạn Khiêm, một nhà thơ đời Đường. Dịch
nghĩa: Đầy mâm cua chín chất như núi, thêm chanh dầu muối lại càng ngon. Một
tay tách thịt đỏ tựa ngọc, đôi càng béo ngậy thực là thơm.

Trang Lạc Yên bị mấy câu thơ đột nhiên nhảy ra từ miệng Từ chiêu dung làm cho
giật mình sững sờ, nhưng nàng phản ứng lại rất nhanh, thấy Hoàng đế và Hoàng
hậu đã chú ý tới động tĩnh bên này bèn cười nói: “Thịt cua đúng là rất tuyệt,
có điều hoa cúc cũng rất đẹp, muội muội nhất thời mải ngắm hoa mà quên mất một
bàn mỹ thực.” Nói xong, đứng dậy nghiêng người với Hoàng đế và Hoàng hậu, “Hoa
cúc do Hoàng hậu nương nương chuẩn bị thật quá đẹp, tần thiếp không quen làm
hai việc cùng lúc, chỉ mải thưởng cúc, quên mất bàn cua cũng rất ngon này.”

“Thật hiếm thấy người chỉ thích ăn ngon như nàng lại mải ngắm hoa quên đồ ăn,
chứng tỏ hoa cúc này quả là rất đẹp, ngay cả một tục nhân chỉ biết cái ăn như
Chiêu sung nghi cũng quên ăn vì hoa.” Phong Cẩn mỉm cười, lại thưởng vài thứ
cho Hoàng hậu, quay sang thấy Trang Lạc Yên dường như hơi xấu hổ, liền cười
trêu, “Hoàng hậu, đợi lát nữa nhớ sai người mang cho tục nhân này vài món đi,
kẻo đợi lúc nàng ta nhớ tới ăn thì lại phải tiu nghỉu thất vọng.”

Hoàng đế nói mấy câu này, nghe qua không có gì đặc biệt, nhưng nếu nghe kỹ sẽ
khiến người ta cảm thấy quan hệ giữa Hoàng hậu và Chiêu sung nghi rất là hòa
thuận thân thiết.

Thục quý phi mỉm cười nhìn Hoàng đế và Hoàng hậu một cái, lại cúi đầu rất
nhanh.

Mọi người ở đây đều hiểu, Hoàng đế làm như vậy là muốn nói cho tất cả, Hoàng
hậu vẫn là người đứng đầu hậu cung này, chuyện giữa Tôn dung hoa và Chiêu sung
nghi đã qua rồi, sau này đừng kéo chuyện đó lên người Hoàng hậu nữa.

Hậu cung không có nữ tử nào vụng về ngu ngốc, ai nấy đều hiểu, mà người làm
Hoàng đế như Phong Cẩn cũng hiểu. Tâm trạng cửa Đế Hậu rất tốt, yến hội đương
nhiên thuận lợi tiến hành đến phút cuối, còn Chiêu sung nghi bị Hoàng đế trêu
chọc đôi câu, trong mắt mọi người, không phải mất mặt mà là rất có thể diện.

Hoàng thượng biết Chiêu sung nghi thích mỹ thực, đúng là phải có đôi chút thực
lòng quan tâm đến nàng ta, au này gặp nàng ta vẫn nên khách khí một chút, để
tránh chuốc phiền toái vào thân mà còn không hay biết.

Nhưng, cũng chỉ đến thế mà thôi, bởi vì ở đây còn nhiều phi tần được sủng ái
hơn, như Trang Lạc Yên này, nhiều nhất chỉ tính là được chú ý chứ chưa tới mức
thánh sủng nổi trội.

Có lẽ, chỉ có Cao Đức Trung đứng trong góc mới hiểu được, mấy câu nói của
Hoàng thượng hôm nay, không chỉ bảo vệ tôn nghiêm của chính cung Hoàng hậu ở
hậu cung này, mà còn…

Nhìn thoáng qua vị Chiêu sung nghi không nổi bật lắm trong đám phi tần, một vị
phi tần địa vị không cao lại phải đứng trên đầu sóng ngọn gió, không coi là
chuyện tốt, huống chi điều tiếng còn liên lụy đến triều chính và chính cung
nương nương.


Khi nắng gắt đầu thu mất dần uy thế của mình, Thục quý phi cùng đoàn nghi
trượng hoàng quý phi về thăm nhà, trong đêm tối, đội ngũ xa hoa khiến tất cả
phi tần đều phải đỏ mắt, cỗ xe bát bảo xông hương họa phượng, trong ghen ghét,
đố kỵ và ước ao của bao người, chầm chậm ra khỏi cung.

Trang Lạc Yên tựa vào cửa sổ, nghe ồn ào bên ngoài vọng lại, không khỏi buồn
cười, đưa tay sửa lại tóc mai trên trán, vươn đầu ra bên ngoài: “Đêm nay trăng
rất tròn và sáng nhỉ?”

Vân Tịch thắp từng ngọn nến trong phòng, đi tới sau lưng Trang Lạc Yên, sắc
mặt quan tâm: “Chủ tử, giờ đã vào thu, đêm lạnh rồi, nô tì lấy thêm áo choàng
cho người nhé?”

“Ta nào có yếu đuối như vậy đâu.” Trang Lạc Yên lùi về, cười nói, “Hiếm có
ngày mát mẻ như thế, cô nhóc này lại muốn ta mặc thêm áo.”

Thấy sắc mặt chủ tử vẫn bình thường, hình như không hề có ý nhớ nhà, Vân Tịch
cũng buông xuống lo âu trong lòng.

Nhìn ra ngoài hành lang, những ngọn đèn cung đình lập lòe theo gió, Trang Lạc
Yên khẽ thở dài: “Ngày xưa chưa từng cẩn thận ngắm kĩ ánh trăng, hôm nay tĩnh
tâm nhìn, mới hiểu vì sao nhiều thi nhân gửi tình vào trăng đến thế.”

“Nô tì không được đọc nhiều sách, nhưng vẫn còn nhớ câu thơ mà chủ tử thích
nhất kia: Thấy trăng thoạt mới là ai, trăng song thoạt mới soi người năm nao?
Người sinh… Người…(*)”

(*) Trích trong bài “Đêm trăng hoa trên sông xuân” của Trương Nhược Hư, bản
dịch của Tản Đà.

“Người sinh mãi, kiếp nào cho hết. Nhìn trăng song năm hệt không sai.” Trang
Lạc Yên cười cười, đọc tiếp hai câu sau, nhẹ nhàng lắc đầu, “Ánh trăng quả là
rất đẹp. Ta thích bài thơ này vì nó nói lên niềm xúc động trước cảnh sắc và
sinh mệnh mà không phải gửi gắm tình cảm vào trăng.” Quay người rời khỏi cửa
sổ, Trang Lạc Yên nói một cách khinh thường, “Ánh trăng hay thay đổi, lấy nó
để gửi tình chỉ làm vấy bẩn tình cảm ấy mà thôi.”

“Ái phi nói có lý, trẫm cũng cho rằng trăng đẹp thì có đẹp, tiếc là thay đổi
quá nhanh, thật sự không thể gửi tình.”

“Nô tì tham kiến Hoàng thượng.” Vân Tịch không ngờ lúc này Hoàng đế đột nhiên
tới, kinh hoàng quỳ xuống hành lễ, đầu cẩn thận ngẫm lại từng lời chủ tử và
mình xem có gì phạm vào điều kiêng kỵ trong cung hay không.

“Thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Trang Lạc Yên cũng tỏ ra kinh ngạc và vui
sướng, cứ ngây ra không kịp phản ứng lại, nghe Vân Tịch thỉnh an mới vội vàng
cúi người hành lễ.

“Ái phi không cần đa lễ như vậy, là trẫm làm giai nhân giật mình.” Phong Cẩn
bước đến nắm tay Trang Lạc Yên, “Trẫm đúng là đã nghĩ oan cho ái phi rồi, ái
phi cũng có chút tài văn chương đó chứ.”

Trang Lạc Yên ngượng ngùng cúi đầu: “Hoàng thượng lại trêu thiếp rồi, thiếp
chẳng qua chỉ ngâm lại một bài thơ thôi.” May nhờ có ký ức của thân thể này,
nếu không thì bài thơ ấy nàng cũng không ngâm được, học vấn bao nhiêu năm từ
nền giáo dục hiện đại đặt vào hậu cung đây, chẳng khá hơn kẻ mù chữ là bao.

Khi một người đàn ông và một cô gái ở chung một chỗ, nếu cả đêm chỉ ngâm thơ
đối từ, người đàn ông này không phải mọt sách thì là Liễu Hạ Huệ, mà hiển
nhiên Phong Cẩn không rơi vào trường hợp nào trong hai loại ấy, vì vậy nói
chuyện sao trăng, tâm sự thơ từ ca phú xong, phải đi làm chính sự thôi.

Ánh trăng dần chếch vào phòng, toàn bộ cung điện rơi vào yên ắng, Cao Đức
Trung canh giữ ở gian ngoài, lẳng lặng nhìn ánh trăng chiếu sáng dần phòng
trong, cho đến gần giờ tý, một tiểu thái giám rón rén đi tới.

“Cao tổng quản, Thục quý phi về thăm nhà nay đã quay lại cung, bảo muốn bái tạ
hoàng ân, ngài xem…”

Cao Đức Trung nhìn vào cánh cửa phòng trong, nói khẽ: “Thục quý phi về thăm
nhà đã mệt nhọc, Hoàng thượng thương yêu Thục quý phi, miễn cho lễ quỳ lạy tạ
ơn hôm nay, đợi ngày mai Thục quý phi nghỉ ngơi khỏe lại rồi lạy tạ cũng không
muộn.”

“Nô tài hiểu rồi.” Thái giám khom người đi ra, không dám thở mạnh lấy một hơi.

Cao Đức Trung đổi tay cầm phất trần, lại liếc nhìn vào căn phòng không có bất
kỳ tiếng động nào trước mặt, hơi ngáp một cái, gọi hai tên thái giám, dặn dò
họ để ý cẩn thận rồi về chỗ của mình nghỉ ngơi. Những việc nên làm đã làm
xong, ông nên đi ngủ một giấc cho ngon, nếu không sáng mai làm việc mà có sơ
suất gì thì phiền.

Hôm sau, tiễn Hoàng đế đi rồi, Trang Lạc Yên mới biết Thục quý phi về thăm nhà
cũng chỉ đi trong hai canh giờ, tối qua chưa đến giờ tý đã về cung. Có mấy
tiếng đồng hồ ngắn ngủi, thăm hỏi được gì cơ chứ, trở về còn bị một đám người
đố kỵ, đúng là chẳng phải chuyện có lời.

Nói thì nói thế, nhưng so với những phi tần đã bao năm chưa được gặp người nhà
thì Thục quý phi may mắn hơn nhiều. Càng may mắn hơn là nàng ta được sủng ái
đủ nhiều, địa vị trong cung cũng đủ cao, nếu chỉ là một phi tần thường thường
bậc trung, chỉ e cuộc sống ngày sau sẽ không dễ chịu nổi.

Thục quý phi sáng sớm đã tới dập đầu tạ ơn Thái hậu, Hoàng đế, Hoàng hậu, vui
vẻ ngồi trong cung Cảnh Ương chờ các phi tần khác tới thỉnh an Hoàng hậu. Tuy
không gặp được Hoàng thượng, chỉ dập đầu ngoài tẩm cung của ngài nhưng chuyện
đó không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của nàng ta, là phi tần duy nhất
được về thăm nhà kể từ khi Hoàng thượng lên ngôi, nàng có vốn liếng mà vui vẻ.

“Diệp thục dung tới.”

Diệp thục dung tuy không được sủng ái nhưng bởi nàng từng mang thai, lại có
chỗ dựa vững chắc là Thái hậu, người trong cung không ai dám gây khó dễ cho
nàng. Song không biết có phải vì sảy thai hay không, mấy tháng nay nàng ta
trông rất sa sút và ưu tư, thậm chí còn thu mình khiêm tốn hơn cả hồi Thái hậu
mới lễ Phật.

“Tần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương.” Sắc mặt Diệp thục dung hơi nhợt
nhạt, phấn son tơ lụa trên người cũng không giúp nàng thêm đôi phần sức sống.
Hoàng hậu tuy bị Thái hậu chèn ép nhưng xã giao bề ngoài vẫn làm rất tuyệt,
cho nàng ngồi rồi mới tiếp tục trò chuyện cùng những phi tần khác.

“Thục quý phi sáng sớm đã tới tạ ơn, thân thể có mệt mỏi chăng?” Hoàng hậu ân
cần nói, “Bổn cung cũng đâu có cứng nhắc như vậy, nếu mệt thì cứ về sớm nghỉ
ngơi đi, không ai trách gì đâu.”

“Hoàng hậu nương nương yêu thương là vinh hạnh của tần thiếp, tần thiếp vẫn ổn
ạ.” Thục quý phi mỉm cười mềm mại, sắc mặt đúng là không thấy uể oải.

“Nàng là người biết quy biết củ,” Hoàng hậu gật đầu, “Dù hôm nay Hoàng thượng
không nghỉ trong tẩm cung, nàng vẫn tới sớm dập đầu, có thể thấy nàng rất cảm
động trước ân đức của Hoàng thượng.”

“Lúc này chắc là Chiêu sung nghi cũng sắp tới thỉnh an rồi đây,” Diệp thục
dung thờ ơ tiếp một câu, giọng nói vẫn tẻ nhạt như cũ.

Hoàng hậu nhìn Diệp thục dung một cái, cười nói: “Nàng ấy xưa nay cũng là
người biết phép tắc, dù hôm trước hầu hạ Hoàng thượng thì sáng hôm sau vẫn tới
thỉnh an.”

Nụ cười trên môi Thục quý phi không hề thay đổi, thoáng rũ đôi mắt đẹp, giấu
đi ánh nhìn châm chọc trong đó, Hoàng hậu cho rằng chỉ bằng mấy lời của nàng
ta sẽ làm mình khó chịu mà ra mặt đối đầu với Trang Lạc Yên sao, buồn cười
thật. Nếu nàng thực sự đi gây gổ với Trang Lạc Yên, cuối cùng nàng và nàng ta
đều bị thiệt, khéo còn bị quy kết tội cậy sủng mà kiêu cũng nên, lúc ấy, người
đứng cười xem trò vui còn không phải vị Hoàng hậu hiền đức này sao?

“Tần thiếp cũng thích cung cách lễ độ này của Chiêu sung nghi.” Thục quý phi
ngẩng đầu, nét mặt tươi cười như hoa.

“Hiền phi nương nương tới. Chiêu sung nghi tới.”

“Hiền phi với Chiêu sung nghi cứ như đã hẹn trước vậy.” Thục quý phi lại bổ
sung một câu.

Hoàng hậu cười cười: “Tình cờ cũng là duyên phận.”

Trang Lạc Yên đi vào, thấy mấy nữ tử trong phòng đang cười tươi tắn như hoa
xuân, người khác nhìn vào còn tưởng là một đám bạn tốt đang nói chuyện phiếm
với nhau cơ đấy.

Trang Lạc Yên chào Hoàng hậu xong, vừa ngồi xuống lại nghe thấy Thục quý phi
lên tiếng: “Vừa rồi Hoàng hậu nương nương còn khen Chiêu sung nghi muội muội
mặc dù hầu hạ Hoàng thượng cũng sẽ sớm tới thỉnh an, vừa mới dứt lời đã thấy
muội muội tới, đúng là không nên nhắc nhở người khác nhiều quá.”

Trang Lạc Yên nghe vậy bèn cười nói: “Các tỉ tỉ muội muội ở đây chẳng phải đều
thế sao, tần thiếp chẳng qua chỉ là làm việc theo đúng quy củ mà thôi.” Mấy
câu này của Thục quý phi nghe có vẻ thú vị đấy, không biết chỉ đơn giản là nói
cho nàng biết Hoàng hậu đang bày kế hại nàng hay là muốn cố ý gây xích mích
giữa mình và Hoàng hậu?

“Đâu chỉ bổn cung nói vậy, vừa rồi ngay cả Diệp thục dung cũng khen Chiêu sung
nghi làm việc rất đúng quy củ.” Hoàng hậu cười nói, “Muội cư xử đúng phép tắc,
mọi người đương nhiên sẽ khen ngợi.”

Trang Lạc Yên ngượng ngùng cười, chầm chậm cúi đầu xuống. Hoàng hậu này cũng
là người khá hay ho đây, nói toạc cả ra khiến Thục quý phi không còn lời nào
để nói, nhưng nàng ta nhắc đến Diệp thục dung làm gì?

Nữ tử trong hậu cung ấy à, đều là nhân tài IQ cao chót vót cả.

Thỉnh an xong, ra khỏi cung Cảnh Ương, Trang Lạc Yên lên kiệu, dọc đường rất
nhiều cung nữ thái giám hành lễ với nàng rồi tránh đường, nàng ngáp một cái,
tối qua vận động hơi quá độ, ngủ chưa đủ giấc.

“Tần thiếp ra mắt Chiêu sung nghi.” Giọng nói này hơi lãnh đạm lại có phần cao
ngạo, Trang Lạc Yên dẹp cơn buồn ngủ sang một bên, nhìn nữ tử đang chào mình,
hơi sững người, đây chẳng phải muội muội Diệp thục dung đó sao?

Hồi đó Diệp thục dung sảy thai, làm hại muội muội nàng ta bị giáng từ thục
nghi xuống thành dung hoa, trong đó liệu có bí mật gì không muốn người khác
biết hay không thì Trang Lạc Yên chẳng có hứng thú tìm hiểu, thế nhưng nhìn
Diệp dung hoa và Diệp thục dung không còn lui tới với nhau nữa, nàng biết
chuyện này không đơn giản như bề ngoài.

“Diệp dung hoa không cần đa lễ.” Trang Lạc Yên nhìn về phương hướng Diệp dung
hoa đi tới, “Diệp dung hoa tới cung Cảnh Ương sao?”

“Cảm tạ Chiêu sung nghi quan tâm, tần thiếp gần đây cảm thấy không được khỏe,
không dám đi cung Cảnh Ương quấy rầy, chỉ nghe nói cúc ở ngự hoa viên đã nở
nên muốn tới ngắm một chút thôi.” Diệp dung hoa chưa nhiều va chạm với Trang
Lạc Yên nên cũng không có thù hằn gì, nàng ta trả lời Trang Lạc Yên có hơi
cứng nhắc nhưng vẫn không có điểm nào thất lễ.

“Lúc này quả đúng là tiết hoa cúc nở, Diệp dung hoa thích thì nên ra ngoài
ngắm nhiều hơn một chút, có điều thân thể khó chịu thì vẫn nên chú ý, nếu
không lại phải uống các thứ thuốc đắng nghét thì khổ thân.” Trang Lạc Yên cười
nói, “Ta không quấy rầy nàng nữa.”

“Chiêu sung nghi đi thong thả.” Diệp dung hoa đứng đó, đưa mắt nhìn theo đoàn
người của Trang Lạc Yên đi xa dần, rồi mới thu hồi ánh nhìn.

“Chủ tử, Diệp thục dung tới.” Cung nữ bên cạnh Diệp dung hoa nhìn về phía
trước, khẽ nói.

Diệp dung hoa cười lạnh, nhìn về phía đó, châm chọc nói: “Tỉ ấy tính toán mọi
đường vẫn không sao lấy được trái tim Hoàng thượng, không biết ai đáng thương
hơn ai đây?” Nói xong, quay người rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh, không buồn
liếc nhìn tỉ tỉ mình lấy một cái.


Nghề Làm Phi - Chương #11