Vô Đề


Người đăng: Mèo Thích Khách

Nhắc lại, hiện tại đã là 3 ngày trôi qua kể từ khi Tận Thế tai ương xuất hiện.

Tuy chỉ ngắn ngủi 3 ngày nhưng gần nửa dân số trên thế giới đã mất mạng, nửa
trong số mất mạng đó hóa thành Zombie.

Có một điều đặc biệt là chỉ mỗi con người có thể thoát khỏi sự biến đổi do
virus xâm nhập hóa thành quái vật, còn lại còn loài khác kể cả thực vật lẫn
động vật đều biến đổi trở thành sinh vật biến dị, nếu trong quá trong trình
biến dị mà thất bại thì sinh vật đó chết hoặc không dính phải virus biến dị
thì cũng chết bởi không gian môi trường đã thay đổi sau 1 ngày Tận Thế đến,
chỉ mỗi con người nhận được sự bảo hộ kì lạ còn lại là không, những sinh vật
khác trừ con người không biến dị đều chết hết.

Dường như ông trời thật mất công bằng, sao chỉ mỗi nhân loại nhận được sự bảo
hộ còn lại các loài khác thì không, phải chăng có kẻ đứng sau đang điều khiển
mọi thứ và điều chỉnh theo ý hắn muốn( ps: đừng nói tác giả nhé)

Sinh vật biến dị(bao gồm Zombie lẫn thực vật biến dị) chúng tiến hóa rất
nhanh(tùy loại cùng cá thể), phải nói là vài thiên niên kỉ tiến hóa của con
người bằng 3 ngày tiến hóa của chúng. Có thể hình dung được chúng phát triển
kinh khủng tới mức nào, tỉ lệ nhìn mà đắng lòng. Nói vậy chứ khả năng trí óc
phát triển đến ngang con người như hiện tại thì vẫn cần nhiều thời gian chúng
mới đạt tới được.

Kịp thời ẩn náu trong một căn phòng(vẫn trong khách sạn, phá khóa bằng vũ
lực), Khánh dịu dàng đưa Đạt lên giường…..

Đây là phòng 1 giường nên Khánh nằm cạnh bên Đạt nhắm mắt dưỡng dưỡng sức.

Tấn Đạt sớm đã thiếp đi, Khánh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, Khánh nhớ lại cảnh mình nhận được lời mời vào Thành Phố HCM đi hội
nghị, xa vợ con 2 ngày, giới thiệu: anh năm nay 29 tuổi, quê ở Khánh Hòa, nghề
nghiệp là doanh nhân kinh doanh thiết bị điện tử chủ yếu là điện thoại, nhận
được lời mời từ hãng vào Thành Phố HCM tham gia hội nghị.

Mới bay vào Thành Phố và vào phòng đặt ở khách sạn chưa lâu thì tai ương giáng
lâm, may mắn bản thân từng đọc qua qua những bộ truyện chữ Mạt Thế cùng những
bộ phim về đại dịch Zombie, Khánh có đủ dũng khí đối đấu với chúng bởi không
chỉ có sơ sơ kiến thức mà anh còn là người có võ. Người cùng phòng với
anh(chưa kịp hỏi tên) là kẻ không may hóa thành Zombie, Khánh mới đầu vẫn chưa
dám ra tay bởi e sợ người ta có vấn đề thần kinh chứ không phải hóa Zombie,
anh nhanh tay áp chế người đó rồi đi ra khỏi phòng, sau nhìn ra cửa số ở hành
lanh tầng quan sát bên ngoài mới xác định Tận Thế như trong truyện đã xuất
hiện, anh chứng kiến được vài người hệt như Zombie trong phim ảnh.

Anh áp chế người cùng phòng đã hóa Zombie vào lại căn phòng(chưa đóng cửa) rồi
thử chặt sau gáy người ta xem có thể gây bất tỉnh được không nhưng tiếc là
không có tác dụng. Khánh vẫn lo sợ mọi thứ có thể vẫn là một trò đùa, lỡ như
gây thương tích người ta cảnh sát bắt thì khổ nhưng suy nghĩ của anh liền bị
cắt đứt bởi một âm thanh chói tay rồi một thời gian sau tràn ngập tiếng kêu
cứu, anh hé cửa nhìn ra phóng thấy ngay cảnh một người đàn ông đang bị người
đàn ông khác ăn nội tạng,….. nhanh chóng đóng cửa, nuốt nước bọt, Khánh lần
này xác định chắc chắn, lần này không phải là trò đùa.

Một thoáng sơ sẩy, người bạn cùng phòng đã hóa thành Zombie thoát khỏi sự áp
chế của Khánh, nó quay người vồ anh 1 cái, anh kịp lách ra. Tuy chỉ mới hóa
Zombie nhưng nó thật sự rất khỏe, Khánh lo sợ dính phải vết thương, không cẩn
thận là hóa Zombie ngay như trong phim truyện nên liên tiếp tránh né, lui về
sau, tiếc là phòng nhỏ, chỉ lui vài bước đã hết, Khánh không còn sự lựa chọn
nào khác, anh chộp ngay chiếc ghế và liên tục quất sấp mặt anh bạn cùng phòng
không quen biết, đến khi nó gục xuống, anh mới ngừng đánh, lúc này vẫn không
dám ra tay giết người vì…..sự bối rối, nếu đây có là một trò đùa thì cảnh sát
sẽ bắt anh và anh sẽ không có bằng chứng biện hộ với cái lí do ngớ ngẩn, bạn
cùng phòng hóa Zombie tấn công, đồng thời anh vẫn ngại với lương tâm, giết
người không phải là một trò đùa, anh cũng chưa từng giết người bao giờ. Kết
quả anh tạm thời phế 2 chân bạn cùng phòng rồi ra ngoài xem thử lần nữa.

Căn phòng cách âm khá tốt nên khi trong phòng anh chỉ loảng thoảng nghe một
vài âm thanh, bây giờ ra rồi mới biết nó khủng khiếp thế nào.


Ngày Tận Thế - Chương #34