Người đăng: Mèo Thích Khách
“Nó” là gì? Nguyễn Tiến không biết, hắn đơn thuần chỉ rõ, nó không phải sinh
vật hay bất kì thứ gì khác tồn tại ở Quả Đất Xanh này! Năng lực của nó hay
hình dạng của nó, tất cả chỉ là 1 ẩn số, nếu hỏi ông trời có lẽ sẽ biết chăng.
(Ông trời: Nếu biết thì khi đó tao đã nhảy sang vị diện khác chơi, mắc gì phải
ở cái chốn Thái Dương Hệ này! Đặc biệt cứ bị nhân loại các người đem ra làm
trò! Đ m lũ duy tâm.)
Ghê tởm hình hài dạng như Slime(Cứ nhầm slime với smile), như một đống bầy
nhầy đang chuyển động, vậy mà tốc độ của nó, nhanh đến không ngờ.
Thế này chắc chắn sẽ không kịp, hắn đang bị thương nên tốc độ giảm một nửa,
Bảo Linh thì rùa bò đủ biết, hắn bị thương mà vẫn chạy nhanh hơn cô bé, trong
khi “Nó” đuổi đến tận đít rồi a!
“Sax! Khốn nạn! Ngay khi đầu cẩn thận câu nói thì đã không bị đạp như thế này
rồi! Đúng là cái miệng hại cái thân! Sai lầm này ta chắc chắc sẽ sửa nếu qua
được kiếp nạn này!” Nghĩ nhanh chân chạy nhanh không kém, ngoài “lực cản” là
bởi vết thương ra, còn cái cục tạ hắn nắm tay xác theo…Số phận định mệnh.
Từ đầu tới cuối, hắn chưa thấy cô bé giúp được gì cho hắn, nếu có thì cũng
không gì nhiều bởi những việc đó chẳng có ích bao nhiêu cho bản thân hắn, số
phận gì mà….Aizz! Nhân duyên đã đưa đôi ta lại bên nhau…..Tự nhiên nhớ tới câu
đó làm hắn buồn phiền không ngừng! Ông trời à! Ông đã định sẵn cho tôi vậy
sao?
(Ông trời:…….)
Khự! Cảm giác di chuyển khó hơn bội phần…Chuyện gì a? Hắn quay đầu lại…..Thằng
ngu cũng thấy rõ, “Nó” đang dần khôi phục lại hình dạng,…Không lẽ cũng đồng
nghĩa với việc sức mạnh khôi phục?
Khốn kiếp! Hay là quay lại bồi “Nó” thêm một Chiêu nữa đi nhưng….Hết mợ nó
nguồn năng lượng rồi, đá năng lượng cất hết trong nhẫn trữ vật chứ sao! Đến
giờ vẫn bị khóa, không tài nào lấy đồ được…Fuck! Muốn phun tục như hồi trẻ
trâu quá! Cái số phận!!!
“AHAHAHA! CÁC NGƯƠI CHẠY ĐI ĐÂU CŨNG KHÔNG THOÁT ĐƯỢC! CỐ GẮNG VÔ ÍCH!”
“Im đi! Đống bùn thối!”( Mày gào bố cũng gào lại ~!~)
Nếu biết trước vạn sự tương lai thì ta lựa chọn đúng con đường mà đi nhưng
không đi trên con đường không chọn, làm sao ta biết được con đường cần đi và
giá trị của nó. Nhờ đi sai con đường mà hiện tại, hắn gào thét ông trời cho
hắn biết trước sự việc để hắn tránh họa, con đường sai lầm, ta đã nhận thức
được giá trị, tiếc là đếu còn thời gian, năng lực, sinh mệnh để tìm đúng đắn
con đường nữa rồi! Hắn nhìn bên cạnh cô bé hắn đang kéo theo hồng hộc chạy bên
mình. Hắn dứt khoát:
“Cứ tiếp tục chạy đi! Anh sẽ cản lại nó!”
“Nhưng!?”
“Đừng quên anh là ai và đừng nghi ngờ sức mạnh của anh!” Hắn nở nụ cười ngạo
nghễ và chói lóa.
Nụ cười gây dựng niềm tin, Linh chớp mắt chìm đắm vào đó, tin tưởng hắn. Cô
nói:
“Em sẽ chờ anh!”
“Haha! Cầm lấy!” Hắn đưa cho cô chiếc nhẫn trữ vật:”Ra khỏi kết giới là có thể
sử dụng! Trên hết nhớ giữ câu nói đó nhé!”
“Ưm!” Cô gật đầu, nước mắt từ khi nào đã lăn trên má.
“Tốt lắm! Đi đi! Chạy càng xa càng tốt!” Hắn nắm tay cô, giật 1 phát thật mạnh
về phía trước(Lạy chúa! Hi vọng con bé không ngã sml_Main nghĩ), rất may cô bé
vẫn giữ được thăng bằng, nhờ đó quán tính khi hắn giật về trước, cô chạy rất
nhanh, tạo khoảng cách lớn với hắn và “Nó”.
Không đi tiếp nữa cái nhân vật, Nguyễn Tiến ôm lấy bụng mình mà quỵ xuống.
Cường hóa thể chất trong đó có tăng sinh lực(khả năng hồi phục), nếu không
phải nhờ khả năng hồi phục tốt, có lẽ cơ bụng hắn đã toạc hết từ đời nào. Đến
đây là sắp chạm tới cực hạn rồi.
Aizzz! Bản thân mình thật ngu, sao không lấy con bé ra làm mồi câu thời gian!
Đến cùng…vẫn vì cái Thể Diện mà bản thân luôn coi trọng này! Một kỉ nguyên
mới, mọt mỗi trường mới! Thế mà mình…vẫn thế!
“SAO THẾ OÁT CON? KHÔNG CHẠY NỮA À?”- “Nó” đã tới.
Hắn cười không nói, đứng dậy, mặt đối mặt với “Nó” không chút sợ hãi, trong
tay Tử vong dao lấy ra từ túi áo chỉa thẳng mặt thách thức “Nó”.
“Nó” hiện tại hình dạng vẫn như nhựa nóng chảy, nhưng đang thu gọn thể tích và
chuẩn bị hóa thành hình dạng nhân loại. Giờ đây, “Nó” không thèm nhìn mặt hắn,
cái “Nó” nhìn là Tử vong dao, “Nó” mang trong mình đầy thắc mắc….Một cái bình
thường con dao sao lại có thể gây tổn thương đến “Nó” kinh khủng như vậy! Nếu
như theo những gì kí ức bản thân, “Nó” dám chắc cái thứ mang hình dạng nhân
loại gọi là con dao đó, chắc chắn thuộc hệ vũ khí diệt Thần trở lên, “Nó” có
thể nhìn ra hắn chưa sử dụng được con dao đó năng lực dù chỉ là 1 góc. Sức
mạnh con dao đó nắm giữ nếu bị các chủng tộc trên khắp các vũ trụ phát hiện,
nó sẽ trở thành tâm điểm, đại loạn tranh giành sẽ xảy ra, “Nó” nhìn ra bản
chất thì “Nó” cũng thèm khát Tử vong dao trên tay hắn….”Nó” vẫn còn thắc mắc
là…Tại sao thứ như vậy vũ khí có thể xuất hiện trên tay của sinh vật hạ đẳng?
“Nó” khinh hắn, cũng không thèm nhiều lời. Toàn thân hóa thành hình dạng nhân
nhưng không có mặt mũi, ngoại hình xác định(Ma nơ canh vậy đó!).
Chớp nhoáng một đấm tung tới, “Nó” tốc độ không phải quá nhanh. Hắn nghĩ
nhiều, nhảy bật sang bên tránh.
“THỰC LỰC NGƯƠI CHỈ CÓ NHIÊU ĐÓ?”
Cái…..!! Quá khứ tái diễn! 1 Hit nữa ngay bụng. Nguyễn Tiến thổ huyết bay lăn
vài vòng dưới đất, Tử vong dao bay ra đầu xa. Một đòn vừa nãy là nghi binh?
Không! Đơn thuần là “Nó” chưa muốn bỡn hắn mà thôi! Có cái éo mà hắn lại “Nó”
được, “Nó” chỉ thử phản ứng của hắn sau khi tung như vậy một đấm ra.
“Khặc! Khặc! Khoan giết! Trước khi lâm chung! Ta còn 1 câu hỏi!”
“GÌ?”
“Có phải hay không mọi dị biến sinh vật đều bị ngươi hù dọa chạy hết?” Vấn đề
không liên quan gì tới sự quan trọng của mạng sống, hắn tự nhiên trong đầu
nhớ ra và hỏi, đằng nào cũng chết thế có hỏi thì sao đâu. Thôi đùa đấy! Hắn
mục đích là kéo dài thời gian cho Bảo Linh chạy khỏi nơi đây.
“Haha! Chỉ có nhân loại ngu ngốc sinh vật các ngươi mới không chạy trước khí
tức của ta! Ta cũng không thích nói nhảm cũng ngươi thêm một lần nào nữa! Yên
tâm! Rồi con nhóc đó sẽ đoàn tụ cùng ngươi thôi!”
“Nó” tới gần hắn và như hồi còn bên trong trường, lần này hơi khác hình thức
do hình hài khác nhau nhưng bản chất vẫn vậy, lần này nhìn như một cây hoa ăn
thịt ngươi trong game Plant vs Zombie. “Nó” nhanh chóng hướng khẩu cạp, ngậm
lấy phần chân của hắn, bắt đầu nuốt vào.
~Than phiền suy nghĩ….
….Đến cuối cùng, tất cả mình làm đều đi ngược với suy nghĩ, từ khởi đầu cho
đến bây giờ, những khoảnh khắc quan trọng mang yếu tố tác động đến tâm và
mệnh. Muốn cứu người nhưng cũng muốn người ra đi, biết không nên nhưng vẫn cứ
nên, đã biết trước nhưng vẫn hành động,….Tất cả, bản thân chính mình mâu thuẫn
giữa cảm xúc và lí trí, sự quyết định con đường đúng đắn là chướng ngại vật
lớn nhất bởi con người Việt Nam như hắn luôn sống theo cảm tình và thể diện mà
nên đạo tâm. Rốt cuộc, sự hình thành nên một cái “Tôi” thế này là đúng hay
sai…..Nguyễn Tiến thầm nghĩ, đành để cho kiếp sau trả lời vậy!
Tưởng chừng như nhắm mắt buông tay, mãnh liệt ẩn sâu trong thâm tâm, một cái
nhân cách SINH TỒN ở hắn bùng phát…..ĐÂY CHƯA PHẢI LÀ LÚC…..ĐỨNG LÊN ĐI…..ĐỪNG
TỪ BỎ……
HỪ!…..Ta biết, ta biết chứ! Cái câu điển hình của những kẻ thất bại trong phim
truyện, cái câu cũ rích và nghe ngứa hết cả tai! Nhưng…nó vẫn đúng mà!
HAHAHA….Nụ cười của một kẻ điên cuồng được nở ra…..Đúng! Cái nụ cười ta cho là
man rợ ta cười lên, từ khi nào ta lại có nụ cười thế này? Tất cả để chống lại
mọi sự sợ hãi, từ trong tâm bản thân muốn chính mình trở thành một thứ “sợ
hãi” tiêu diệt mọi thứ khiến ta thấy sợ, nó được hình thành từ khi ta tiếp xúc
kinh dị…..Một nụ cười giả dối bản thân không hơn không kém……Nhưng tất cả, nó
đều là ta hình thành để ứng phó, thích nghi với thứ ta tiếp xúc…Chỉ cần ta
nhìn nhận nó đúng và phù hợp thì ta vẫn chọn nó cho chính mình…Một thói quen,
một nhân cách, một hành động,…. Mọi thứ chỉ để SINH TỒN.
“GA…A…A…A…!!”
Mặc kệ cho cơn đau dày vò, tinh thần loại bỏ liên kết thể xác, tạo dựng rào
cản miễn nhiễm cơn đau nhận vào, như tắt đi sự tiếp nhận cảm giác của dây thần
kinh, hắn như mất đi sự mệt mỏi, đôi chân vùng mạnh lập tức thoát ra miệng của
“Nó” trong sự bất ngờ.
Chạy thẳng đến chỗ Tử vong dao, hắn cầm nó lên.
“Lấy của ta sinh lực năng lượng đi hỡi Tử vong dao! Đây có lẽ lần cuối ta cầm
mày rồi!” Cười
Hắn tự rạch sâu một đường ở lòng bàn tay(trái) của mình, máu nhanh chóng nhuốm
đỏ cây dao. Tiếp nhận được sinh lực năng lượng từ chủ nhân, Tử vong dao hắn có
thể cảm giác được, sức mạnh của nó tạm thời tiến xa 1 bậc lớn. Lần này thôi!
Hãy hết mình vì ta, ngươi là báu vật mẹ ta để lại mà.
Máu không còn thấy trên Tử vong dao, nó nghe thấy tiếng lòng của chủ nhân, Hắc
ám từ nó bỗng dưng hiện lên dày đặc như một dạng vật chất, quấn lên cánh
tay(phải) của hắn…..Đ!Đây là??
Tử vong dao nay biến lớn, hóa thành một cây đao to tuyệt đẹp, một thanh đại
hắc đao, nay không gọi Tử vong dao nữa mà phải gọi là Tử vong đao mới đúng,
còn cánh tay phải của hắn thì một màu đen ngòm, xuất hiện những sợi ám xích
nhỏ lượn vòng quay tay hắn với thanh đao, như tượng trưng một mối liên kết.
Toàn bộ thể xác vết thương biến mất, thể chất được nâng lên một tầng hoàn toàn
mới, tất cả đều nhờ Tử Vong Đao(Dao).
“Không! Không thể nào! Đó là…… Unknown limited weapon! Sao có thể!!!”_“Nó”
đang dùng ngôn ngữ của chính “Nó” nên hắn không hiểu “Nó” nói gì.
Hắn cảm thấy mình bá đạo hơn bao giờ hết, tự tin mình có thể san bằng dễ dàng
đồi núi, chém rách biển cả. Hừ tiếng mà nói:
“Đến giờ trả nợ rồi!”