Bị Đánh Lén


Người đăng: Mèo Thích Khách

Trên tay không biết khi nào cầm đao tân thủ xách lên vai,..Tiếc là thiếu một
điếu ngựa! Mà có thì mình cũng không biết hút thuốc, không là thành gangster
rồi, cầm mã tấu đao búa 1 dạng ngông nghênh vác mặt lên trời. Hắn quên mất bản
thân hắn cần lịch sự hành vi, làm vậy quá hù dọa người rồi! Thực chất hắn
không quên, chỉ là kiểu trẩu tre như thế này hắn rất thích, như kẻ mạnh đang
chơi đùa với kẻ yếu, thợ săn bắt con mồi vậy ấy!

Không biết từ khi nào đã thiết lập nên trò chơi trốn tìm rồi nữa! Cạc cạc cạc,
vui quá, như được hít lá đu đủ, đại não phê cần, Tiến lại nhếch miệng lên
cười…... Ờ mà nghĩ lại việc này có cái éo gì đâu mà kích thích. Lâu lâu cái
bản tính hóa điên chốc lát chỉ vì một thứ không đáng cân nhắc.

Hắn suy nghĩ:”Bây giờ cũng không phải lúc trắng trợn uy hiếp người ta mặc dù
mình chưa uy hiếp ai! Đây nhà người ta thì của người ta, thời kì tận thế như
trong truyền thuyết mới tới, có lẽ chưa phải lúc hóa thân đen tối.”

Hắn nắm vai Bảo Linh nói: “Thôi ngồi đây nghỉ ngơi chút rồi tiếp tục lên
đường! Chúng ta không nên làm phiền người nhà nơi này!”

Cô bé hiểu ý hắn, trả lời lại:”Vâng!”

Vài phút nữa trôi qua, hắn và Bảo Linh ngồi trước hiên nhà! Với hắn thì thể
lực đã đầy đủ từ lâu, Bảo Linh cũng vậy nhưng hắn vẫn ngồi đây để suy tính
hướng đi tiếp theo cho hành trình. Muốn đi tiếp khá là khó khăn, Zombie nhiều
như tép, chúng lại đi theo bầy đàn nên không thể hành động được, lỡ chỉ cần
một con tạo âm thanh là chết chắc, bị bao vây rồi muốn thoát ra, lấy thực lực
hiện tại của hắn là không thể, dù cho hắn có nhẫm tâm lấy Bảo Linh làm mồi câu
đi nữa! Nhìn ngoài cổng là thấy đám Zombie còn lạng vạng sát đây, nhảy ra buộc
phải nhanh chóng kết liễu chúng, không gần quá chúng sẽ đánh được hơi và báo
cho đồng bọn! Phiền nhiễu thật! Hay thì gặp chủ nhà này đã rồi tính!

Nguyễn Tiến đứng dậy quay đầu nói:

“Em ở đây để anh thương lượng với chủ nhà chút!”

“Ưm!!” Cô bé gật đầu.

Nhà này diện tích không lớn(3 tầng), chiều dài cỡ 30m, từ phòng khách tới cái
là phòng bếp, cầu thang nằm giữa 2 nơi.

Hắn bình tĩnh bước lên cầu thang nhưng không hiểu sao trong lòng cứ mang một
cảm giác hồi hộp,….hắn hiểu tại sao chứ, đơn giản là vì trước đây khác hiện
tại thôi, các hành động cùng cảm xúc chưa kịp thích ứng với điều kiện môi
trường mới nên thường dẫn đến trong lòng luôn mang cái gì đó gượng gượng.

Thở dài một hơi dù điều này chả đáng để thở dài! Hắn muốn xem xem người trong
nhà này là ai, có bao nhiêu người còn tốt! Chuẩn bị đặt chân lên cầu thang……

VÚTTT……!!!!”

Một tiếng xé gió vang vọng trong không gian, Nguyễn Tiến khựng người, chớp mắt
nhanh chóng phản xạ đưa tay lên đỡ.

BỐPPP…!!!

“Ahh..!!” Mở miệng rên nhẹ, hắn nâng đầu lên nhìn kẻ vừa dám cả gan đánh
mình….Nhưng kẻ đó dường như không muốn cho hắn thời gian…Một gậy nữa quất
xuống!

Nguyễn Tiến lửa nóng bùng phát, một kẻ chưa cường hóa dám đối xử với kẻ đã
trải qua cả một cuộc hành trình máu tanh như vậy! Tuyệt không thể tha..!! Hắn
1 tay(phải)vung đao tân thủ phản lại.

Tốc độ hơn, sức mạnh hơn, vũ khí lại chênh lệch nhau. Hắn một dao chém bay một
đoạn gậy (gỗ), vì quán tính nên 1 đoạn gỗ đó vẫn bay tới mặt hắn, hắn đưa
tay(trái) lên quạt sang bên, ngay khoảnh khắc đao sắp chạm tới phần vai cổ đối
phương, hắn dừng đao. Đâu dễ dàng cho kẻ đánh lén chết dễ vậy được, hắn muốn
từ từ lột da đối phương kia! Trên hết, hắn thắc mắc vì sao trực giác không hề
cảnh báo cho nguy hiểm này, có phải vì không đáng để báo động và chuyện cũng
không ảnh hưởng tới sinh tử chăng! Thôi đã, hắn cần nhìn kẻ tày trời dám động
thủ với trước.

………
Trong giây lát, hắn sững sờ!....Ờ! Biết nói sao nhỉ? Kẻ đánh hắn là nam
nhưng…cái vấn đề là nó lại là một thằng ôn con(con nít), dùng từ đúng hơn là
trẻ trâu nhỉ! Bộ dáng chỉ có 12 tuổi là cùng, mặt mày đậm chất búng sữa mẹ,
sáng sủa đẹp trai, thể hình khá cao lớn so với mặt mũi thông qua xác định độ
tuổi!....Mà mình bị thằng trẩu này đánh sao? Á ĐÙ NÓ! Mặc kệ mày là nghé con
hay trâu già, tao cũng phải cho mày một bài học! Số mày tận rồi cu ạ!!

Với tốc độ bản thân, không khó khắn mấy cho hắn khống chế đối phương, nhanh
chóng phóng tới, Nguyễn Tiến tay vặn tay cậu bé bẻ vòng sau lưng đè xuống đất,
đao tân thủ cắm thẳng xuống sàn vị trí sát cổ cậu, ý tứ uy hiếp 10 phần. Tất
cả diễn ra chỉ chưa đầy 10 giây, Bảo Linh vội tới vì nghe âm vang.

Bảo Linh vội tới, cô thấy cảnh tượng trước mặt, không nhịn được bật hỏi:

“Ai vậy anh?”

“Một thằng nhóc óc tró hổ báo thiếu i-ốt trầm trọng!” Hắn trả lời.

“Mẹ mày! Ai là óc tró hổ báo thiếu i-ốt? Đ* mẹ chúng mày, vào nhà tao tự tiện
còn phá hư cánh cửa, lỡ đám Zombie đó vào thì sao? Tao chỉ có chết, mày không
nghĩ đến cho sinh mệnh của tao hả? Ở đây thằng não cờ hó là mày thì có..!!”
Thằng nhóc với cái khuôn mặt có thể gọi là hiền lành ngây thơ nhưng ai ngờ…
khả năng phun tục trái ngược hoàn toàn với hình tượng vốn có.

Nguyễn Tiến không biết nói gì! Ừ vì người ta nói đúng mà thôi! Hắn câm lặng
vài giây sau bỏ cậu bé đó ra.

Cậu bé được giải thoát, lập tức tứ chi bật nhanh ra khỏi hắn, lấy lại tư thế,
mặt nhìn hắn như kẻ thù từng thông dâm bà nội cậu, khụ…nhầm! Là mẹ cậu! Hắn
chưa kịp hỏi cậu bé đã hỏi:

“Các người là ai? Tới đây làm gì?”

“Nếu người đã thành tâm muốn biết! Thì chúng ta sẵn lòng trả lời! Để đề phòng
thế giới bị phá hoại! Để bảo vệ hòa bình cho thế giới! Chúng ta đại diện cho
những nhân vật phản diện đầy khả ái và ngây ngất lòng ng….!!”

“Im đi! Đừng giỡn với tao! Bộ mày không hiểu cái gì là chú tâm vào truyện
chính hả? Tao hỏi mày, mày chỉ cần trả lời nhanh, ngắn, gọn! Ai phiền mày đi
bắt chước màu mè như trong phim!”

“Haizz! Đúng là chưa rõ vị trí của mình đang nằm ở đâu nhỉ? Oắt con!”

Nguyễn Tiến nhếch miệng, một thằng trẻ nghé mà dám ăn nói với hắn như vậy! Quả
là không muốn sống! Văng ngôn não chó trước mặt hắn là điều ngu ngốc nhất!
Chưa kể đối tượng chỉ là một đứa oắt con, cả gan lên mặt như mình mạnh hơn
không bằng! Yếu mà gồng, lại gồng trẹo hướng, thật ngu người hết mức!

Hắn một bước ngay lạp tức đã trước mặt cậu bé, một tát choảng lên! Bốppp..!!

“Lạch cạch..!!”
Giữa sàn sau đó liền xuất hiện vài cái răng rơi xuống kèm theo máu chảy.

“Khụ..!! Ahh…!!”

Cậu bé tài nào nhịn đau được, thân thể còn non yếu chịu một cái tát dù mới
được 35% công lực của hắn, đã đau điếng như như đi đẻ, chân răng một số cái
răng cấm bên trong vì chịu ảnh hưởng từ cái tát mà đâm vào tủy, đau thấy cố
nội bên thế giới kia đi được! Tất nhiên Tiến không ngu cho cậu hét lên để rồi
vang tới tai đám Zombie, cách duy nhất là lấy từ nhẫn trữ vật cái khăn mặt đem
theo để nhét vào mồm cậu mà hắn tiếc lắm, hắn sợ bẩn khăn, nên lấy thay pantsu
của Bảo Linh trong cái balo nhét vào mồm cậu. Được nhét “quần” của con gái thế
là sướng lắm rồi nhé cu!

Mặc cho cậu bé dằn vặt, co quắt, đau đớn thế nào thì hắn vẫn một tay nắm đầu
một tay giữ pantsu trong miệng cậu, nỗi khổ của cậu bé giờ mấy ai hiểu! Cơn
đau từ tận chân răng ống tủy liên tục trùng kích lên não, máu trong miệng
không ngừng chảy ra làm cái “quần” màu trắng in hình con gấu lúc sau được
nhuộm đỏ. Đau! Đau quá!..Đau là từ duy nhất cậu bé bây giờ nghĩ đến, cậu muốn
được chết để giải tỏa cơn đau này!

Thấy cậu bé tội nghiệp, Nguyễn Tiến mềm lòng: “Haizz! Gắng lên anh bạn nhỏ!
Xưa anh mày từng bị đau răng nên hiểu được! Khó chịu lắm a!” Nói xong ngón cái
tay hắn giữ quần lót nơi miệng cậu bé, vươn tới chạm má phần tủy bị chân răng
đâm.

“Ư Ư Ư….!!” Nước mắt chảy theo hàng trên má như lũ tuột dốc, cậu bé hận không
thể đâm chết kẻ đánh mình, cậu vừa đau vừa hận. Cơn đau liên tục làm cậu nhức
hàm, đau đớn giày xéo khủng khiếp, như cũ cậu ước nếu chúa xuất hiện thì hãy
ban cho cậu cái chết, thoát khỏi cơn đau mà bản thân chưa từng bị như thế này!
Tôi muốn chết, tôi đau quá, tôi phải giết tên đó, ahh…..Hỗn loạn suy nghĩ cậu
không biết mình đang nghĩ cái gì nữa và….Xỉu!! Quá đau nên cậu đã ngất đi!

Chậc! Nguyễn Tiếc chậc lưỡi, hắn cảm thấy nhanh quá, muốn có tí đó mà đã xỉu,
thanh niên yếu sinh lí vờ lờ. Còn Bảo Linh thấy nhưng không lên tiếng, cô bé
mồ hôi lạnh không biết khi nào đã chảy sau lưng, vô thức sờ cái gáy lạnh ngắt
cỉa mình. Cô thầm tưởng tưởng đến nếu mình bị vậy sẽ thế nào? Mới suy tưởng bị
dính tát, cô không dám tưởng tượng tiếp. “ Anh hơi độc ác quá đấy!” Cô rất
muốn nói câu đó nhưng đầu vẫn còn lạnh nên không nói nổi.

“Có vẻ ta đành chờ chủ nhà này tỉnh dậy rồi xin phép đàng hoàng a!”

“Vâng!”

Nói xong cả 2 bên trầm lặng một lúc, hắn lại lên tiếng:

“Linh!”

“Vâng!” Giật mình thoát khỏi suy tư, cô bé theo phản xạ trả lời!

“Em sợ phải không?”

“Không đâu ạ!” Bảo Linh bối rối trả lời.

“Khi nãy em nghĩ anh nặng tay quá hay vì anh lấy “quần” của em mà đứng đờ
người thế kia!” Hắn cười cười

“Eh! Vâng! Chỉ là khi nãy em thấy anh hơi nặng tay với bạn ấy! Chứ cái đó thì
không sao đậu” Cô có chút đỏ mặt, lúng túng nói thật với hắn.

“Haha! Nhìn đây mà nhớ kĩ, dù là đồng loài đi nữa thì anh sẽ không có nhẹ tay,
thật sự nguy hiểm nhất thời đại này chưa hẳn là đám quái vật ngoài kia mà là
chính đồng loại chúng ta đấy! Sau này em tất sẽ hiểu thôi! Giờ thì không đâu!”


Ngày Tận Thế - Chương #20