1:nếu Có Kiếp Sau, Ta Sẽ Giết Nàng!! Nếu Có Kiếp Sau, Ta Vẫn Làm Ma Đầu !!


Người đăng: hoangpro11111

Cửu Tiêu Đỉnh, ngạo nghễ trôi nổi giữa biển mây, Sinh Tử Đài, Sinh Tử Vô
Thường !

Nơi đấy chính là sinh tử đài, một nơi tuyệt địa giữa Địa Cầu này từ khi mạt
thế xuất hiện.

Nhưng giờ phút này, trên Sinh tử đài là một không gian máu tanh đầy thê lương!

"Đức Hoàng, ngươi ngoan ngoãn mà giao ra '' VẠN ÁC CHI NGUYÊN'', ta Hạn Bạt
nhất tộc cho ngươi cái thống khoái!"

''Đức Hoàng, Chúng ta Dracula nhất tộc ban cho ngươi chân chính vĩnh hằng, chỉ
cần ngươi giao Vạn Ác Chi Nguyên cho chúng ta ''

" Hoàng lão ma, ngươi không cần mưu toan phản kháng, hôm nay chúng ta Liên
Minh Loài Người liên hợp lại, chính là muốn giết ngươi. Nơi này sớm đã bày ra
thiên la địa võng, lần này ngươi nhất định phải chết không toàn thây, ngoan
ngoãn giao ra Vạn ác chi nguyên, chúng ta tiêu hủy kiện Ma Khí này, ta đảm bảo
ngươi bất tử !!!"

" Đức Hoàng ma đầu, ngươi vì tế luyện Vạn Ác Chi Nguyên, giết chục ngàn vạn
người tánh mạng. Ngươi đã là phạm phải ngập trời tội nghiệt, tội không thể
thứ, tội lỗi chồng chất, ngươi là nhân tộc mà còn ác độc hơn cả zombie, hạn
bạt, tương thần, dracula tộc nữa!"

"Ma đầu, một trăm năm trước ngươi giết sạch cả nhà ta, tru diệt cửu tộc để tế
luyện Vạn Ác Chi Nguyên. Ta lúc đó chỉ là một thiếu nữ năm tuổi thôi, đã phải
chứng kiến cả nhà hơn một ngàn người chết trong tay ngươi, từ đó, ta hận không
thể ăn thịt ngươi, lóc da ngươi, uống máu của ngươi! Hôm nay, ta đột phá S cấp
cường giả, ta muốn cho ngươi sống không bằng chết! !"

. . . . . .........................

Những tiếng kêu, tiếng gọi, tiếng hú tiếng la từ bốn phương tám hướng truyền
đến.

Trung ương Sinh tử đài, trên một tảng đá lớn hơi nhô lên, Đức Hoàng với một bộ
đồ đen, toàn thân đẫm máu, tóc tai bù xù nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng đến
vĩnh cửu. Ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh ngưng định như bàn thạch! Thân hình vẫn
thẳng tắp một như cây giáo!

Tâm hắn như kiếm vậy, hắn thà gãy chứ không bao giờ cong!

Cho dù hắn đã bị trọng thương trí mạng!

Dưới chân hắn, trong phạm vi mấy trăm trượng bốn phía là vô số những tàn chi
đoạn thể, máu tươi thấm đẫm!

Hắn lạnh lẽo liếc nhìn bốn phía xung quanh.

Quần địch bao vây, sớm đã đã không có sinh lộ.

Đại cục đã định, hôm nay hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Bốn Phương Tám Hướng đều là tử lộ, cửu tử vô sinh nhưng hắn vẫn bình thản ngạo
nghễ đứng đó.

Nhìn một đám nhân tộc cường giả S cấp, A cấp và Hạn Bạt, Dracula nhất tộc đang
hò hét bốn phía mà lại không dám xông lên, nét mặt Đức Hoàng hiện lên một nụ
cười mỉa mai, ngạo mạn mà khinh thường!

Đối mặt với một lượng lớn cao thủ, dù hắn đã cùng đường nhưng ngạo khí của hắn
xông tới tận trời!

Những người này cũng đều có tính toán. Bọn chúng biết, mình hiện giờ đã như
chiếc đèn hết dầu nhưng bất luận là ai bước lên thì sẽ phải đối mặt với một
kích đồng quy vu tận của mình. Thằng nào muốn làm kẻ đen đủi đó chứ. Chúng chỉ
hy vọng có người mát dây thần kinh đột xuất xông lên tìm cái chết. Nhưng chẳng
ai ngốc, vì thế cho nên bọn chúng đều không hẹn mà cùng nhau dừng tay.

Con người là như vậy, dù là hạn bạt, dracula ma vật cũng đều là con người mà
biến dị mà ra, nên dù tu vi cao tới đâu, người hay ma có nhiều hơn đi nữa, cho
dù có thể giết ta một vạn lần nhưng cũng không xứng đáng là kẻ địch của ta!

Khuôn mặt hắn dù vẫn không có chút sắc thái nào, lời cũng không thốt lấy một
câu nhưng trong lòng hắn lại đầy vẻ nghi hoặc.

Chuyện Vạn Ác Chi Nguyên ở trong tay mình sao lại bị tiết lộ ra ngoài chứ?

Rõ ràng mình trước sau quan sát cẩn thận trong vòng ba năm mới xác định ở đây
có cất dấu quan tài chứa một bộ phận Vạn Ác Chi Nguyên. Bỏ trăm nghìn cay đắng
mới tìm được cơ hội nguy hiểm tới cửu tử nhất sinh đi vào đây. Nhưng vì sao
sau khi mình tới nơi này lại gặp phải mai phục với thanh thế lớn như vậy?

Tình hình ngày hôm nay, thuần túy là tử cục!

Mình luôn luôn nổi danh bởi hành tung bí hiểm. Kẻ nào biết kế hoạch của mình
đây?

Mình đã liên tục xông ra hơn mười lần, nhưng lần nào cũng bị người ta cản lại!
Mà những chỗ mình lựa chọn đều là những góc chết! Theo lẽ thường thì mình
tuyệt đối không thể xông ra ngoài được!

Là kẻ nào hiểu rõ thói quen của mình như thế? Kẻ địch trong bóng tối kia là
ai?

Vấn đề này đã quấy nhiễu Đức Hoàng rất lâu.

Trong lòng hắn cũng đang thắc mắc. Vạn Ác Chi Nguyên, không sai, mình đã chiếm
được Vạn Ác Chi Nguyên, hơn nữa từng bước từng bước tìm kiếm được năm mảnh
quan tài. Nhưng hắn lại thất vọng khi phát hiện ra rằng uy lực của Vạn Ác Chi
Nguyên cũng không lớn như trong tưởng tượng! Hơn nữa, giữa mình và Vạn Ác Chi
Nguyên luôn có một vách ngăn rất rõ ràng, bất luận là mình dùng máu tươi tưới
lên hay dùng sự thành khẩn để câu thông với nó thì đều chẳng có chút hiệu quả
nào. Vậy đây là vì sao?

Vì sao? Vì sao?!!!

Vạn Ác Chi Nguyên nghĩa là Cội Nguồn của tội ác, mình lấy sự cô độc suốt đời
để trả giá, dùng sự giết chóc để làm nên tội ác. Đáng tiếc vẫn không thể phát
huy đầy đủ vạn ác chi nguyên.

Là do mình đã lựa chọn sai hay là con đường này vốn chính là một sự sai lầm?
Hoặc nói..... cái ác của mình còn chưa thể ăn nhập với Vạn Ác Chi Nguyên?

Hiện tại, giữa lằn ranh sinh tử, vì sao lại còn dao động như thế?

Vạn Ác Chi Nguyên à Vạn Ác Chi Nguyên, bí mật của ngươi rốt cuộc là cái gì?

Thấy những ánh mắt tham lam đang nhìn chằm chằm vào Vạn Ác Chi Nguyên ở bốn
phía, trong lòng hắn cười khổ một tiếng . Các ngươi chỉ biết rằng tìm được Vạn
Ác Chi Nguyên này là có thể vô địch thiên hạ, nhưng các ngươi có biết ta vì
Vạn Ác Chi Nguyên này đã trả giá bao nhiêu không?

Chẳng có cái gì cả!

Một bóng hình tuyệt mỹ, duyên dáng chợt thoáng hiện trong đầu, càng ngày càng
rõ ràng !! Trong u tối, tựa như có tiếng nói lúc ẩn lúc hiện vang lên. Mà bóng
hình duyên dáng kia nhẹ nhàng, chậm rãi từ hư vô lúc ẩn lúc hiện tiến đến bên
hắn........

Ánh mắt Đức Hoàng chợt trở nên xa xăm buồn bã, đầy thương cảm........

Máu tươi vẫn chảy, hắn cảm ứng dược rõ ràng rằng sinh mệnh của mình đang trôi
qua rất nhanh. Hắn cả đời theo đuổi Cái Ác, cái trường sinh hư vô mờ mịt, cái
sức mạnh vô địch tuyệt luân. Trong khoảnh khắc gần như tử vong, hắn vốn tưởng
rằng tiếc nuối duy nhất phải là cảnh giới tối cao mà sinh thời hắn theo đuổi
cả đời song không thể đạt tới, nhưng khiến hắn không ngờ chính là, vào thời
khắc này, trong đầu hắn lại hiện lên một bóng hình, một bóng hình hắn tưởng
rằng đã lãng quên từ lâu.

Bóng hình tuyệt mỹ đó, cái quay dầu đó, cái xoay người đó..... đều toát lên vẻ
phong tình tuyệt đỉnh đồng thời mang theo tình cảm sâu nặng như biển....

Hoàng Linh Nhi, người con gái mà hắn đã tàn nhẫn rời bỏ nàng, từ chối tình cảm
của nàng, vì hắn nghĩ, nàng là gánh nặng của hắn.

- Thì ra ta chưa hề thực sự ác độc......lẽ ra.....

Khóe miệng Đức Hoàng hiện lên một nụ cười tự giễu, hắn thì thào lẩm bẩm.

Một chút hối hận lẳng lặng dâng lên trong lòng hắn tựa như khói sương rồi chỉ
trong phút chốc đã thổi, quét khắp cả tâm linh của hắn.

Giờ khắc này, trái tim hắn đã không còn chịu sự khống chế, và cũng không muốn
bị khống chế nữa.....

Linh Nhi, đáng lẽ ra lúc đó ta nên giết ngươi, ta giữ một chút tình cảm với
ngươi, ta thả ngươi đi, thì ra ngươi chính là khúc mắc của ta, khiến ta không
sữ dụng được chân chính Vạn Ác Chi Nguyên !!

Nếu có Kiếp Sau, ta sẽ giết ngươi !!!

- Mọi người cùng tiến lên! Cứ băm vằm hắn ta! Còn Vạn Ác Chi Nguyên, chúng ta
từ từ thương nghị cũng không muộn!

Một người lớn tiếng kêu lên:

- Nếu không, chờ hắn hồi phục được một chút thì sẽ tới phiên chúng ta gặp khó
khăn!

Tất cả mọi người dều rào rào đồng ý, tức khắc đao kiếm cùng giơ lên lao tới
chỗ Đức Hoàng.

Đức Hoàng vẫn ngồi xuất thần, vẫn chẳng hề nhúc nhích, ánh mắt hắn đọng lại ở
một nơi nào đó phía trước, vẫn vĩnh viễn thê lương như trước, sợi tóc nhuộm
máu khẽ phất phơ trên trán hắn...........

''Hahaha, quả nhiên là Cô Độc Ma Tôn, bị hàng chục ngàn chiến sĩ cấp S cùng
với hai mươi cường giả tiên tôn, ma tôn vây công vẫn thong dong ''

Theo tiếng nói, ba người như u linh hiện thân. Ba người đều áo bào rộng, tay
áo lớn đang ngự gió tới, dáng vẻ tiêu sái, sắc mặt thong dong.

Ánh mắt Đức Hoàng đã hơi mơ hồ:

- Các ngươi ba vị bất hủ vương giả.... cũng muốn Vạn Ác Chi Nguyên ư?

- Sai! Chúng ta cũng chẳng muốn Vạn Ác Chi Nguyên mà muốn ngươi chết!

Ba người đồng thời mỉm cười, phong độ trang nghiêm:

- Nhưng thuận tiện lấy được Vạn Ác Chi Nguyên thì cũng coi như là có thu
hoạch ngoài ý muốn. Là đại thu hoạch!

Đức Hoàng cười lãnh ngạo, sống lưng thắng tắp ngạo nghễ nói:

- Chỉ tiếc các ngươi không hiểu Vạn Ác Chi Nguyên! Các ngươi vĩnh viễn không
chiếm được nó!

Ánh mắt hắn trở nên dứt khoát!

Hiện tại hắn đã không còn sức để chiến đấu nữa!

Nhưng vẫn còn có thể phát ra một kích cuối cùng! Hủy diệt!

Hủy diệt bản thân! Hủy diệt vạn ác chi nguyên! Hủy diệt kẻ địch!

Đức Hoàng lấy tay đâm rách trái tim, đôi mắt không hề có chút tình cảm nào
nhìn lên ba người trên không, quát:

- Lấy máu tim ta, phá hủy vạn vật! Vạn Ác Chi Chủ, Hủy Thiên Diệt Địa!

Đây là một lần duy nhất hắn có thể phát huy hoàn toàn uy lực.

Hắn muốn tự bạo vạn ác chi nguyên, lấy khổng lồ oán khí, ác khí tấn công ba vị
bất hủ vương giả.

Vạn Ác Chi Nguyên đột nhiên lóe sáng dữ dội, Vạn Ác Chi Nguyên bay ra khỏi
thân thể hắn, như một mặt trời xuất hiện giữa khoảng không, Oán Khí, Ác Khí Âm
Khí đột nhiên trở nên cuồng bạo, sức mạnh cuồng mãnh không ngờ đưa cả thân thể
Đức Hoàng lên giữa không trung!

Đây là một chiêu cuối cùng của Vạn Ác Chi Nguyên! Dùng máu trong tim mình,
hiến tế linh hồn của bản thân để tự bạo! Đây chính là chiêu thức tuyệt đối
cùng chết với địch! Một chiêu này thậm chí có thể chém giết đối thủ cao cường
hơn mình vài cấp!

- Lui!

Ba vị Bất hủ vương giả kinh hãi đồng thời nhanh chóng chạy trốn! Tốc độ thong
dong khi bọn họ tới so với giờ thật đúng là kém ngàn dặm! Và cái khí độ ung
dung tiêu sái kia cũng đã biến mất chẳng còn đâu nữa!

Bọn chúng tuyệt đối không ngờ Cô Độc Ma tôn này lại có thể kích, phát ra một
chiêu này!

Ầm một tiếng, một đạo tối tăm mà lạnh lẽo tung bay lên, chiếu khiến cả bầu
trời ngắn ngủi biến thành hắc ám ! Ba vị vương giả và chục ngàn cường giả đứng
gần như ngay cả ngăn cản cũng không kịp, mà còn không kịp kêu lên một tiếng đã
hôi phi yên diệt!

Đức Hoàng thở dài một tiếng, đang ở giữa không trung, ánh mắt hắn tùy ý liếc
một cái, hắn phát hiện một nhân vật mà bản thân cho rằng tuyệt đối không nên
xuất hiện tại đây.

Xa xa, một thiếu nữ tuyệt đẹp mặc áo trắng bị một vòng bảo vệ bao phủ tránh
thoát một đòn tự bạo của Vạn Ác Chi Nguyên, đang chết lặng nhìn sang bên này,
khuôn mặt hắn đầy vẻ ngỡ ngàng!

- Hoàng Linh Nhi !?

Ánh mắt đầy sát ý cùng hối hận chợt lóe khi nhìn thấy thân ảnh tuyệt thế đó,
hắn rốt cục cũng hiểu vì sao mình hành động bí ẩn như vậy mà vẫn bị người mai
phục, vì sao tất cả công kích của mình đều bị người phán đoán chính xác chặn
hết đường!

Thì ra là nàng, người mà mình yêu nhất! nàng vẫn chưa chết !!

Chẳng trách mình lại thất bại thảm hại như thế!

Đức Hoàng muốn cười thảm, muốn tự giễu, muốn.... nhưng hắn không thể, hắn đã
mất đi tất cả sức mạnh, hắn cũng không kịp tự hỏi......

Hắn không ngờ rằng, mình còn một chút tình cảm nên tha thứ nàng lại khiến bản
thân cả đời vạn kiếp bất phục.

Hắn hối hận mình quá lòng dạ đàn bà !! nếu có kiếp sau, hắn nhất định giết
nàng từ trong trứng nước.

Nếu có kiếp sau, hắn vẫn muốn làm tuyệt thế ác bá ma đầu !!

Nơi trái tim Hắn, vạn ác chi nguyên còn sót lại năm mảnh quan tài đột nhiên
phát ra hắc ám che phủ con mắt, thoáng cái thị lực hắn ngắn ngủi mất đi tri
giác.

Đức Hoàng đã nhắm mắt nhưng hắn như nghe được một giọng nói lúc ẩn lúc hiện
trong u tối, giọng nói đó mang theo sự mệt mỏi cùng nỗi vui sướng, tựa hồ như
đã như trút được gánh nặng sau ngàn năm ngàn năm dài chờ đợi:

- Vạn Ác Chi Nguyên đã thành hư vô ! Vạn Ác Chi Tâm vẫn còn! Cần gì kiếp sau
trả thù ?? !!

Trong giọng nói ấy, chỉ hai mươi chữ ngắn ngủi nhưng không ngờ lại mang theo
tang thương, mịt mờ tới mức không thể tới......

Tiếp theo, hắc ám bắn ra từ vị trí trái tim hắn rồi bắn lóe lên không trung,
sau đó đột nhiên tỏa ra hắc ám khắp trời khiến cả thiên địa tối đen như mực.

Chỉ chợt tối lên như vậy, vút thằng lên chín tầng trời sau đó biến mất vô tung
vô ảnh chỉ trong khoảnh khắc......

Trên Sinh tử đài, tiếng gió gào thét như khóc như kể, như lặp lại câu nói kia
của Đức Hoàng: "Nếu có kiếp sau... ta..sẽ.giết..chết....nàng !!...Nếu có kiếp
sau...ta..vẫn ...làm...ma....đầu !!!"

Giọng nói hắn lẫn quẫn xung quanh sinh tử đài, chỉ có người duy nhất còn sống,
Hoàng Linh Nhi nghe thấy, nàng quỵ xuống, hốc mắt chảy xuôi lệ thủy, nàng đau
xé tim gan thét gào :

''Ngươi vì vạn ác chi nguyên làm ma đầu, ngươi vì vạn ác chi nguyên lại bỏ rơi
ta, ngươi biết ta yêu ngươi hận ngươi nhiều đến bao nhiêu không? Thanh xuân
của ta đã trao trọn cho ngươi !!''

....................

P/S: Chương đầu vất vả, mong đại gia ủng hộ.


Ngạo Thị Mạt Thế - Chương #1