Bên trong Kim Huyết Huyền Sâm chính là dịch sâm, tuổi của sâm càng lớn thì càng có nhiều dịch, hiệu quả càng tốt. Cũng chỉ có dịch sâm này là thứ tốt có hiệu lực chân chính. Nếu như đào bới một cách thiếu hiểu biết, một khi sơ ý để nó bị xước một chút da, vậy dịch sâm bên trong sẽ trong nháy mắt chảy ra hết, đến lúc đó cho dù có nuốt cả củ sâm này vào bụng thì cũng chỉ như là ăn một khối rễ cây bình thường thôi.
Sở Dương đứng trên thạch bích điều chỉnh hô hấp cho bình tĩnh trở lại, hắn đem Kim Huyết Huyền Sâm bỏ vào trong miệng, dùng răng nhẹ nhàng cắn đứt lớp biểu bì. Trong nhất thời, một dòng dịch thể thanh mát mang theo cảm giác cay cay tràn vào miệng. Chất lỏng này có màu hoàng kim, tỏa ra ánh sáng lập lòe.
Danh tự của Kim Huyết Huyền Sâm chính là bắt nguồn từ đây. Thứ này chính là kim huyết!
Dịch sâm vừa vào trong cơ thể liền tự động chầm chậm chảy khắp kinh mạch toàn thân. Ngay lúc này, kiếm hồn trong đan điền hắn đột nhiên truyền ra một cảm giác hưng phấn, nó bắt đầu mạch mẽ xao động mà hóa thành một đạo thiểm điện, không ngờ lao hẳn ra khỏi đan điền nhanh chóng đi ra đón đâu, còn truyền ra một cảm giác mừng rỡ...
Dịch sâm còn chưa kịp bị kinh mạch hấp thu đã hóa thành một đạo lưu quang, toàn bộ đều bị Cửu Kiếp Kiếm hút sạch!
Sở Dương không ngờ lại cảm giác được Cửu Kiếp Kiếm tựa hồ vừa truyền ra một tiếng thỏa mãn "ợ..." một cái sau khi được ăn no, nó lúc này mới chậm rãi trở về đan điền. Hành động này làm người ta cảm giác như đây là nó đang đi tản bộ sau khi vừa được đánh chén no nê, rung đùi đắc ý, trông rất điệu bộ.
Tuy còn đang ở trên vách núi, nhưng Sở Dương cũng vẫn phải bật cười. Cái tên này cũng nhân tính hóa quá nhỉ?
Lập tức, kim quang chợt lóe lên trên thân kiếm ảm đạm, lúc này nó rõ ràng đã sáng hơn rất nhiều so với lần trước. Hào quang này lập tức liền biến mất, từ chỗ chuôi của cây kiếm hư huyễn kia chay ra một đạo khí lưu lạnh lẽo màu ám kim sắc, chỉ trong sát na liền tiến vào trong kinh mạch toàn thân Sở Dương. Sở Dương lúc này thì trợn mắt mà nhìn kim quang lóe lên bên ngoài da thịt mình, sau đó biến mất, kinh mạch toàn thân phồng lên như con cóc, sau đó lại co lại, rồi lại tiếp tục phồng lên lần nữa...
Hắn lúc này giống như một quả bóng, bị người thổ cho một ngụm, rồi nhả khí ra, rồi lại vị thổi một ngụm...
Liên tục chín lần như vậy, cảm giác này cuối cùng cũng qua đi.
Dược lực của dịch sâm Kim Huyết Huyền Sâm sau khi thông qua Cửu Kiếp Kiếm cải tạo rốt cục cũng triệt để dung hợp vào trong kinh mạch...
Sở Dương có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, tuy công lực của mình không gia tăng, nhưng khi vận hành thì tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều, mà trong kinh mạch của mình cũng có một tầng hào quang mềm dẻo màu kim sắc đang chậm rãi dung nhập vào trong kinh mạch...
Vận động kinh mạch thử một chút, hắn cảm giác được kinh mạch của mình bây giờ đã cực kỳ mềm dẻo cùng đàn hồi, cứ giống như quả bóng cao su đánh mãi không hỏng. Lúc này Sở Dương đã mừng như điên!
Thu hoạch lần này sẽ đặt một cái trụ cột cho thành tựu suốt đời của mình! Thu hoạch thật sự quá lớn... Tuy rằng công lực không tăng, nhưng nó đã cải tạo lại hoàn toàn kinh mạch, con đường thẳng đến đại đạo của mình sau này sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều!
Nếu nói kinh mạch của người khác là một cái ao nhỏ, vậy không nghi ngờ gì, kinh mạch của mính chính là một cái giếng sâu. Đây là một sự khác nhau về bản chất!
Có được cơ sở như thế này, mình có thể thăng cấp thẳng đến Vũ Tông mà không cần phải lo lắng vấn đề về dung lượng cùng khả năng thừa thụ của kinh mạch nữa.
Hắn còn chưa kịp vui xong, liền đã cảm giác được Cửu Kiếp Kiếm bên trong đan điền đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, huy hoàng đến mức làm cho Sở Dương có một loại cảm giác đến cả bản thân hắn cũng bị chiếu cho biến thành trong suốt. Ngay sau đó đan điền của hắn truyền tới cảm giác đau đớn, hào quang chỉ trong nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh. Nhưng Sở Dương biết, có một việc huyền diệu nào đó đang phát sinh...
Đột nhiên, trong lòng của hắn chợt xuất hiện mấy câu:
"Thiên đạo vô tình, vạn vật cũng hủy; Thiên đạo hữu tình, vạn vật đều sinh. Kiếm đạo vô tình, đồ lục thiên hạ; Kiếm đạo hữu tình, tâm niệm thương sinh. Hữu tình vô tình, chính tại trong lòng. Cửu Kiếp Cửu Trọng, vô tình, cũng là hữu tình. Hữu tình, cũng chính là vô tình;
Kinh lịch thương hải, khán thấu thế tình. Hữu tình tức vô tình, vô tình tức hữu tình; Hữu tình vô tình, sự thâm thúy ẩn chứa trong đó chính là thiên đạo. Có nhân thế, liền có võ đạo, lấy võ đạo cầu thiên đạo, đến cùng chính là siêu thoát.
Thế tục nhân gian, bí mật thiên đạo cũng ở đó, thất tình lục dục, nơi khởi nguồn của thiên đạo..."
Toàn thân Sở Dương run lên, trong nội tâm chấn động kịch liệt, đầu váng mắt hoa, suýt chút nữa té từ trên thạch bích xuống.
Tại trên vách đá không có ai nhìn thấy này, cả người hắn run rẩy, gần như không thể tự không chế được.
Kiếp trước tu luyện gian nan, cũng không tiếc dùng tà công thúc đẩy, lấy giết chóc nhập kiếm đạo, nhưng vẫn thủy chung không hiểu được, lại càng đừng nói cái gì mà võ đạo đỉnh phong. Hiện giờ, rốt cục Sở Dương đã biết mình đang ở nơi nào rồi!
Thì ra kiếp trước, mình lựa chọn tu luyện kiếm đạo vô tình là đã sai rồi! Sai mười phần!
Đây, chính là tổng cương tâm pháp của Cửu Kiếp Cửu Trùng Thiên!
Cái gì mà vô tình hữu tình, tất cả đều là tại trong tâm. Tâm ta vô tình, đó là kiếm đạo vô tình. Mà tâm ta hữu tình, đó chính là kiếm đạo hữu tình!
Tu luyện càng thâm sâu, đó chính là thiên đạo!
Mà kiếp trước trong lòng mình rõ ràng là hữu tình, nhưng hết lần này tới lần khác lại muốn diệt tình, vậy thì làm sao mà thành công được?!
Một tổng cương chung, nhưng cũng chia làm hai con đường. Một cái thành thánh, còn con đường khác chính là thành ma! Tu luyện thế nào, cũng là tại trong tâm a...
- Khinh Vũ, thì ra là ta đã sai! Ngay từ đầu ta đã sai rồi. Vì thế mà dẫn đến bi kịch suốt đời của chúng ta!
Sở Dương ngẩng mặt lên trời, trong lòng đau đớn; Cửu Kiếp Kiếm ơi là Cửu Kiếp Kiếm, ngươi thật là giỏi trêu đùa ta a. Làm cho ta vì một cái công pháp sai lầm mà hủy cả một đời, rồi lại sau khi ta hủy diệt thì lại cho ta sống lại một lần nữa!
Đến cùng ta nên hận ngươi hay nên cảm tạ ngươi đây?
Trong khi Sở Dương đang kích động, hắn lại không phát hiện ra nơi mũi kiếm của thanh Cửu Kiếp Kiếm hư ảo trong đan điền có một vài điểm đen nhỏ đến khó có thể tra!
*************
Mặt trời vừa mọc, bên ngoài Tử Trúc Viên đã thấy có hai người đi tới, một thiếu niên, một thiếu nữ. Hai người đều mặc áo bào trắng, tay áo bồng bềnh đón gió đi tại trong rừng trúc tím ngắt lại càng lộ ra vẻ xuất trần.
Người thiếu niên sở hữu một đôi lông mày kiếm, ánh mắt sáng ngời, trông rất anh tuấn tiêu sái nhưng trên mặt lại mang theo một loại ngạo khí tự tin gây áp lực cho kẻ khác; còn người thiếu nữ cũng chừng mười bảy, mười tám tuổi, dung nhan như họa tuyệt mỹ vô cùng. Nàng có vóc người cao gầy, trên mặt rất điềm tĩnh, làm cho người khác vừa thấy liền có thể cảm nhận được hai chữ :"ôn nhu", thậm chí những người không biết tính cách nàng lúc bình thường như thế nào, thì lập tức sẽ có ấn tượng này.
Nhìn như nhu nhược nhưng tư thế lại hiên ngang oai hùng; nhìn như kiên cường dũng cảm nhưng lại có cảm giác uyển chuyển như nước.
- Đệ tử Lý Kiếm Ngân của Tỏa Vân Phong cùng Ô Thiên Thiến của Tụ Vân Phong phụng mệnh sư phụ đến cầu kiến Mạnh sư thúc, thỉnh các sư huynh trong viện thông báo giúp một tiếng.
Thiếu niên bạch y lên tiếng. Thanh âm của hắn truyền ra xa xa, vang mà không tán, cho thấy tu vi nội công rất xảo diệu cùng thâm hậu.
Tỏa Vân Phong chính là ngọn núi đứng hàng thứ hai hôm nay lại đi cùng Tụ Vân Phong đến chỗ này. Nhưng lần này bọn họ đã thất vọng, trong dãy phòng xá ở Tử Trúc Viên cũng vắng vẻ không có ai trả lời.
Bây giờ hẳn là Đàm Đàm đang luyện công cùng Thạch Thiên Sơn ở chỗ sâu trong Tử Trúc Lâm nên mới không nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Còn Mạnh Nhiên thì cũng không biết là đã đi đâu, nên ở đây tự nhiên là không còn ai cả.
Thiếu niên bạch y Lý Kiếm Ngân lại hô thêm một lần nữa, nhưng vẫn không có ai lên tiếng trả lời. Hắn nhíu mày, rất không vừa lòng nói:
- Cái Tử Trúc Viên này chẳng lẽ đến bây giờ còn chưa ngủ dậy sao? Làm sao ngay cả một tiếng thở cũng không có?
Người thiếu nữ nghe hắn nói vậy thì nhíu mày, nhẹ giọng:
- Lý sư huynh hãy ăn nói cẩn thận. Nơi này là Tử Trúc Lâm, chớ để cho có người nghe thấy làm Mạnh sư thúc không hài lòng.
- Mạnh sư thúc? Ha ha...
Người thiếu niên cười lỗ mãng, nhưng cũng hạ giọng xuống nói:
- Vị Mạnh sư thúc này, nghe nói dù có người cưỡi trên đầu hắn thì hắn cũng không giận đâu... Hạng người thiếu can đảm như vậy, vi huynh thật sự là nghĩ không ra năm đó hắn làm cách nào mà lại có thể lọt được vào hàng mười đại đệ tử chứ!
Người thiếu nữ nghe thế lại càng hoảng sợ, vội vàng nói:
- Lý sư huynh, trước khi đến đây phụ thân đã dặn dò như thế nào? Người đã bảo khi chúng ta nói chuyện phải cẩn thận vạn phần, làm sao mà huynh lại...
Nàng còn chưa nói hết lời thì một tiếng hừ lạnh đã vang lên sau lưng.
Chỉ thấy một thanh âm lạnh buốt truyền tới:
- Sư tôn ta năm đó làm sao mà đạt được vị trí trong thập đại đệ tử không cần ngươi phải hỏi, ngươi còn chưa có tư cách để hỏi điều đó! Nhưng ta lại muốn hỏi ngươi một chút, một tên cuồng vọng không coi trưởng bối vào mắt như người làm cách nào mà có thể trở thành đệ tử của Tỏa Vân Phong thế? Nhà ngươi có nhiều tiền lắm hả? Hay là cha ngươi rất có thế lực?
Thanh âm băng lãnh, nhưng lời chất vấn phản kích lại vô cùng độc ác làm cho người khác nghe thấy cũng phải giật mình. Mà ánh mắt phía sau tựa như thực chất, làm cho người ta có cảm giác đứng ngồi không yên.
Thanh âm này là từ phía sau hai người truyền đến.
Cả hai người đều cả kinh, vôi vàng xoay người lại thì đã thấy phía sau có một thiếu niên toàn thân đầy bụi bặm, thoạt nhìn rất bẩn thỉu nhưng trong mắt lại bắn ra hào quang sắc bén đang lạnh lùng mà nhìn.
Người thiếu niên này có vóc người hơi gầy, vóc dáng cao to, mày kiếm, môi mỏng, vừa nhìn thì cũng không anh tuấn lắm nhưng càng nhìn thì lại càng cảm thấy có ý vị. Bờ môi khẽ nhếch tạo thành một cái đường bán cung rủ xuống, thoạt nhìn làm cho người khác có cảm giác cao ngạo mà không dám lại gần thân cận, cũng đồng thời mang đến cảm giác hung hãn tàn khốc. Lúc này hai mắt của hắn như hai thanh lợi kiếm, ánh mắt sắc bén làm người khác không dám nhìn thẳng!
Người thiếu niên này chính là Sở Dương!