Chương 538: Hai Đại Tài Tử


Quân Tích Trúc gặp được chuyện này cũng vô cùng buồn bực!

Từ khi đến Cực Bắc Hoang Nguyên, nàng đã sớm chán mặc đồ đen, dùng bộ quần áo màu trắng mình thích mặc nhất, xuất hiện trước mặt mấy tâm phúc.

Úy công tử hôm nay đi ra ngoài, đến bây giờ không có trở về. Quân Tích Trúc còn có chút lo lắng, hơn nữa vừa mới nhận được tin tức, gia tộc kết thù cùng Úy công tử cũng phái người đến Cực Bắc Hoang Nguyên săn bắt cửu cấp linh thú.

Quân Tích Trúc sợ Úy công tử gặp phiền toái mà những thủ hạ khác hiển nhiên phái không có nhiều tác dụng, đành phải tự mình ra ngoài tìm, vạn nhất Úy công tử có chuyện, toàn bộ Ám Trúc cũng chỉ còn mình nàng...

Nàng đi ra ngoài tìm, tự nhiên sẽ đến nơi này trước tiên. Nàng biết Úy công tử lần này trở về, rất có thể sẽ đến nơi này.

Hơn nữa, nàng còn rất tò mò về sào huyệt bí mật mà Úy công tử không cho bất luận kẻ nào đặt chân tới...

Vì thế Quân Tích Trúc liền một đường tìm đến.

Nào biết vừa mới đến lại có thể đụng phải hai cái tiểu lưu manh đùa giỡn mình! Cái này thật sự là làm cho Quân Tích Trúc vừa tức giận vừa buồn cười.

Hai người tranh nhau huýt sáo, thanh âm y như đòi mạng. Quân Tích Trúc tức giận, đã định ra tay giáo huấn. Lại gần mới nhận ra người quen, thì ra là cậu ấm hai đại gia tộc Trung Tam Thiên.

Quân Tích Trúc vốn định trừng mắt dọa lui bọn họ. Nào biết mình đi tới còn không kịp mở miệng, hai cái gia hỏa nổi danh bại lười cư nhiên bắt đầu ba hoa miệng lưỡi.

Lại có thể còn viết văn, viết thơ?

Quân Tích Trúc nhìn hai người: “La Khắc Địch, ngươi viết văn? Kỷ Mặc, ngươi viết thơ?”

La Khắc Địch cùng Kỷ Mặc trong phút chốc run rẩy, La Khắc Địch một thân mồ hôi, thời tiết lạnh như thế mà trên đầu hắn lại là mồ hôi nóng hôi hổi, chật vật: “Quân... Quân cái kia Quân... Thì ra là Quân tọa ha ha ngao ô... Quân tọa thứ tội, khụ khụ khụ, chúng ta cũng là... Hắc hắc, chỉ đùa một chút... Thực chính là khai... khai cái khai... khai cái kia khai... Khai khai khai...”

Ở dưới ánh mắt của Quân Tích Trúc, La Khắc Địch lau mồ hôi, càng nói càng là vô lực, rốt cuộc nói không được.

“Quân tọa bớt giận... Hì hì hì hì, Quân tạm bớt tức giận... Này này...”

Kỷ Mặc liều mạng địa chuyển con mắt: “Hắc hắc... tâm lý hào nhoáng ai cũng có... Này...”

“Cái gì cái này cái kia!”

Quân Tích Trúc trong phút chốc tức giận, phi thân một cái, La Khắc Địch chưa nói dứt đã đánh ra một quyền vào bụng La Nhị Thiếu. Hắn té xuống đất, Quân Tích Trúc một chân đặt lên miệng hắn, mặt cười hàm sát: “Có nhìn thấy Úy công tử hay không?”

La Khắc Địch cùng Kỷ Mặc nhìn nhau, đều nhất thời yên lòng: “Gặp được gặp được.”

“Ở đâu?”

“Ngay trong này... Còn không có đi ra, chúng ta ở chỗ này chờ hắn.” Hai người cướp trả lời. Nữ nhân này đáng sợ...

“Ở trong này?” Quân Tích Trúc nhẹ nhàng thở ra. Không có xảy ra việc gì là tốt rồi, xoay mặt nhìn đến hai tên này, nhất thời nổi trận lôi đình.

Nếu Úy công tử không có việc gì, Quân Tích Trúc sẽ không nóng nảy mà ở chỗ này chờ hắn đi ra. Thuận tiện sửa trị hai tên đui mù đùa giỡn phụ nữ.

Bốp một cước đá vào người La Khắc Địch, La nhị thiếu kêu thảm thiết như heo bị giết.

“La Khắc Địch! Viết văn cho ta! Mau lên! Ngươi không phải là viết rất hay sao? Còn có thể viết thay cho quan tẩu...”

La Khắc Địch mặt như hoàng liên: “Quân tọa Quân tọa... Này này...”

“Mau viết!”

Quân Tích Trúc cả giận nói: “Hôm nay ta không thấy được một văn một thơ đầy đủ. La nhị thiếu ngươi sẽ được người khác làm văn cho. Hơn nữa còn là tế văn!”

La Khắc Địch trong lòng kêu khổ, một chân này như cả tòa núi đè lên người. Ngay cả đầu ngón tay cũng không động đậy được, bất đắc dĩ chuyển mắt cầu cứu: “Tam ca... Giúp ta viết...”

Kỷ Mặc đang từ từ xoay người, chuẩn bị chạy trốn, lại bị La Khắc Địch một câu định tại chỗ, một cước nâng lên liền đứng giữa không trung...

Hỗn đản này... Ta đã sắp đào thoát, ngươi không phải lôi kéo ta làm đệm lưng sao...

“Ừm, thiếu chút nữa đã quên! Kỷ Mặc, ngươi sẽ làm thơ?”

Quân Tích Trúc nhìn Kỷ Mặc: “Hạn ngươi trong vòng ba bước, làm một bài thơ cho ta! Làm không được, ta để La Khắc Địch viết tế văn cho ngươi!”

Kỷ Mặc kêu thảm thiết một tiếng nhảy dựng lên, khóc lớn nói: “La Khắc Địch... Ngươi hỗn đản này, ta bị ngươi hại chết...”

La Khắc Địch nằm trên mặt đất, cao thấp lẩm nhẩm con mắt...

“Kỷ Mặc, ngươi trước!”

Quân Tích Trúc dùng mũi chân nghiền nghiền miệng La Khắc Địch. La nhị thiếu cả người run run, hô to: “Tam ca... Ngươi mau làm thơ, mau làm thơ... Tiểu đệ ta...chịu không nổi...”

Kỷ Mặc hai tay nhất quán, sầu khổ khóc: “Ta làm thơ... Từ từ làm không được sao?”

“Mau viết!”

Quân Tích Trúc sắc mặt biến đổi, hàn ý trong mắt càng đậm: “Đùa giỡn ta? Dễ đùa giỡn như vậy sao?”

Kỷ Mặc ô ô khóc lên: “Chúng ta thật không biết là ngươi...”

“Ít nói nhảm!” Quân Tích Trúc sát khí xông ra.

“Ta làm... Ta làm...”

Kỷ Mặc đứng thẳng bất động bất động, cau mày: “Thiên thượng... Đại tuyết... hựu phiêu phiêu...

Bất tri bất giác đi một bước, ngâm ra câu thứ hai: "Tháng sáu đại sơn bạch liễu yêu...”

“Phốc...” La Khắc Địch nghe thấy hai câu này, thân thể rung động, trên mặt đỏ bừng. Hắn bị dẫm như thế còn có thể bật cười.

“Ngươi còn cười?”

Quân Tích Trúc kinh ngạc nhìn hắn: “La nhị thiếu... Ngươi cũng thật có dũng khí, thật không sợ chết...”

La Khắc Địch nhất thời hai mắt trắng dã: Ta cái này không phải nhịn không được sao... Cái này con mẹ hắn cũng kêu là thơ...

Lúc này, Kỉ nhị gia rốt cuộc gập ghềnh đọc ra câu thứ ba: “Thiên hàn địa đống yếu tác thi...”

Hắn vò đầu bứt tai suy nghĩ nửa ngày, mới nói: “Tố xuất lai hoàn bất nạo…”

Nhảy lên một cái: “Oa ha ha ha... làm xong...”

“Thiên thượng đại tuyết hựu phiêu phiêu, lục nguyệt đại sơn bạch liễu yêu. Thiên hàn địa đống yếu tác thi, tố xuất lai hoàn bất nạo.”

Quân Tích Trúc nhíu mày: “Đây là cái thơ rắm chó gì...”

“Ngươi chỉ nói là làm thơ, lại chưa nói phải theo tiêu chuẩn gì...”

Kỷ Mặc phản đối, không phản đối không được. Nếu Quân Tích Trúc không chịu lại bắt mình làm một bài. Thì cái mạng này thực sẽ bỏ lại tại đây.

“Cũng được!”

Quân Tích Trúc vung tay lên: “Cút đi! Lại để ta nhìn thấy ngươi đùa giỡn nữ tử, thì để Kỉ gia chuẩn bị tang sự cho ngươi.”

Kỷ Mặc cúi đầu khom lưng: “Đúng đúng, bất quá ta hiện tại đã là hoa có chủ... Ta sẽ không lưu manh như La Khắc Địch...”

Chạy trối chết! Đúng là: Hoảng sợ như chó nhà có tang, mang mang như cá lọt lưới...

“Kỷ Mặc! Ngươi đầu tiện trư này!” La Khắc Địch nằm trên mặt đất mắng to, bi phẫn đến cực điểm.

“Đến phiên ngươi.”

Quân Tích Trúc nhìn La Khắc Địch, thanh âm rét lạnh: “Cho ta kiến thức trình độ viết văn của ngươi.”

La Khắc Địch buồn rầu nói: “Quân tọa... Nếu không ngươi đánh ta một chút đi...”

“Ít nói nhảm!” Hàn quang chợt lóe, một thanh trường kiếm xoát một tiếng đâm vào đũng quần La Khắc Địch, phốc một tiếng xuyên thấu quần áo chui vào dưới tuyết. Thân kiếm lắc lắc lắc lắc, phát ra hàn quang.

Lạnh lẽo!

La Khắc Địch cả người run run, tóc gáy dựng đứng, cảm thụ được vị trí chuôi kiếm đang lay động, hồn phi thiên ngoại.

“Tha mạng...” La nhị thiếu run run.

“Nếu không viết văn, La gia muốn nối dõi tông đường cũng chỉ còn La Khắc Vũ...” Quân Tích Trúc thản nhiên nói.

“Ta viết!” La Khắc Địch cũng rõ ràng, lập tức một ngụm đáp ứng. Lập tức liền cau mày.

“Văn... Đề mục: Ca ngợi đại tuyết.”

La Khắc Địch thở hổn hển một ngụm khí thô: “Có thể cho ta đứng lên không...”

“Không được!”

“Ừm... Không được thì không được... Ca ngợi đại tuyết... Ca ngợi...” La Khắc Địch vẻ mặt cầu xin, như cha mẹ chết. Kỷ Mặc vịnh tuyết, La Khắc Địch đương nhiên cũng muốn tham khảo.

“Tháng sáu trời đông giá rét, đại tuyết bay tán loạn, bông tuyết mãnh lạc, gió Bắc thổi mạnh. Trời giá rét, đất đông lạnh, đau thương vô cùng...” La nhị thiếu văn vẻ dường như không tệ, mở miệng đã là là một chuỗi.

“Nhà ngươi trời đông giá rét đều là tháng sáu?” Quân Tích Trúc hừ một tiếng.

“Hiện tại là tháng sáu... Nơi này lạnh như thế, không phải trời đông giá rét sao?” La Khắc Địch xem thường, cổ họng chít chít: “Lúc này nhà ta còn đang nắng...”

“Ít nói nhảm! Tiếp tục!”

“Ừm... Trời giá rét đất đông lạnh, đau thương vô tận... Người tối thê thảm, chính là ta... Kỷ Mặc đã đi, tên khốn kiếp đó! Một ngày kia, rút gân tạp tủy...”

La nhị thiếu càng ngày càng lưu loát, nhãn châu chuyển động: “Thiên hạ nữ tử, nguyệt tẩu đẹp nhất, khuynh quốc khuynh thành, vừa thấy hồn phi. Đáng tiếc đã xuất giá, hoa tươi cắm phân trâu. Buồn bã thở dài, tuyết trắng tiến miệng...”

.La nhị thiếu nhân cảnh sinh tình, lại có thể quay lại nguyên đề: “Lạnh lẽo đến xương, cảm giác không đẹp. Cực bắc băng nguyên, vận khí rất tệ. Nếu có thể trở lại, không bao giờ…quay về nữa. Đùa giỡn phụ nữ, xin lấy mạng ta. Đại tỷ tha mạng cúc cung tận tụy... Văn này như thế nào? Hắc hắc hắc hắc...”

“Phốc...”

Quân Tích Trúc bị hắn chọc cho nở nụ cười, một cước bay lên đem tên này đá đi, cười mắng: “Cút đi! Về sau lại để cho ta nhìn thấy ngươi đùa giỡn phụ nữ, cẩn thận mạng nhỏ của ngươi!”

“Ai, ai ai...” La Khắc Địch đứng lên, cũng không quay đầu lại, chạy trối chết. Cuối cùng cũng thoát được một mạng, mẹ của ta ơi…

Mẹ nó ai từng trải qua sự tình khủng bố như vậy? Trường kiếm lạnh lẽo lay lay ngay chỗ tiểu huynh đệ, xích lên tí nữa là huynh đệ chúng ta liền chia xa. Mẹ nó… Ta có thể không cố lão nhị sao…

(cố ở đây là chiếu cố, quan tâm . Lão nhị tức là tiểu jj của La Khắc Địch)

Nghĩ nghĩ, nghĩ đến đây, vốn là sợ tới mức hồn thanh mặt trắng thế nhưng tiếp theo liền phốc một tiếng: “Cố lão Nhị? Cố lão Nhị? Ta thật là có tài... Ngao ô!”

“Ngươi nói cái gì?” Cố Độc Hành vẻ mặt sát khí xuất hiện ở trước mặt hắn... Vừa lúc nghe được hắn thì thào tự nói.

La Khắc Địch mềm nhũn, ý nghĩ còn đang hỗn độn, nhất thời lắp bắp: “Ta ta ta... Ta là nói lão Nhị... Không phải Cố... Cố lão Nhị...”

“Ta đánh chết ngươi tên vô liêm sỉ này!” Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương vốn là cứu binh Kỷ Mặc đưa đến, lòng tràn đầy lo lắng chạy tới, lúc tới cư nhiên lại thấy hắn nói xấu mình. Lập tức quyền cước như mưa, điên cuồng rơi xuống.

Bất quá nửa khắc chung, La Khắc Địch liền như một con cá phơi nắng nằm đến trên đất... Chỉ có hết giận, không có tiến khí...

Phía sau, bạch quang chợt lóe, đại môn đột nhiên xuất hiện. Sở Dương cùng Úy công tử rốt cuộc đi ra...

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #538