"Cũng tốt!"
Đối với Mặc Lệ Nhi an bài, Tạ Đan Quỳnh cùng Đổng Vô Thương cũng không có dị nghị.
Mặc Lệ Nhi thực lực tuyệt không kém hơn bất kỳ ai trong Cửu Kiếp. so với Kỷ Mặc, La Khắc Địch chỉ sợ còn hơn nửa trù, có thể nói đã là một chân
nhập vào tầng thứ Cửu Đế Nhất Hậu, lần này đến nơi Cuồng Kiếm Thiên Đế
trộm lấy Hắc Long Kiếm, ngay cả khó có thể đắc thủ, nhưng tự thân an
toàn không đáng lo.
"ừ, hay là muốn đợi đã, chúng ta trước thám
thính tình báo, ít nhất phải xác định xem Ngô Dã Cuồng dưới mắt là đang ở nơi nào đã." Tạ Đan Quỳnh nói : “Ngô Dã Cuồng yêu với kiếm như mạng,
Hắc Long Kiếm là thần binh, tất nhiên rất được coi trọng. Cho nên... Tất nhiên là đi cùng với hắn. Hơn nữa rất có thể là được lưu giữ trong
không gian giới chỉ... Làm một đời Thiên Để, trữ vật thiết bị tất nhiên
không chỉ có một... Cho nên, Lệ Nhi hành động tồn tại không ít chỗ khó."
Mặc Lệ Nhi nhẹ nhàng gật đầu, Tạ Đan Quỳnh nói cũng là khách quan sự thật, những thứ này quả thật cũng cần suy nghĩ.
"Nhưng, Ngô Dã Cuồng lúc trước nếu đã từng cùng nhị ca đối chiến, hơn nữa còn
là bởi vì sắp bị thua nên Thánh Quân mới phải nhúng tay vào, như vậy,
lấy thực lực của nhị ca Ngô Dã Cuồng không thể nào không bị thương...
Cho nên Lệ Nhi đi chuyến này khó khăn tin tưởng cũng không phải là rất
lớn..."
Đổng Vô Thương nói tới đây, trong lúc bất chợt sắc mặt thay
đổi, mạnh mẽ quay đầu, nói : “Lệ Nhi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ngươi lần này chẳng qua là đi trộm lấy Hắc Long Kiếm, cũng không phải là đi
giết Ngô Dã Cuồng! Minh bạch chưa?"
Tạ Đan Quỳnh nghe vậy cũng là mành liệt chấn kinh một chút.
Trộm lấy Hắc Long Kiếm, cùng đánh chết Ngô Dã Cuồng, đây chính là hai khái niệm khác nhau!
Nếu là Mặc Lệ Nhi mục đích chỉ là muốn trộm lấy Hắc Long Kiểm, như vậy, chuyên này làm sao cũng có sáu thành trở lên thành công.
Nhưng, nếu là nghĩ mượn cơ tru diệt Ngô Dà Cuồng, coi như là thật sự thành
công đánh chết hắn, cũng có chín thành trở lên đem mình chết chung trong đó!
Cũng không phải chuyên cười giỡn, nguy hiểm thật lớn!
Nhưng, nếu là mình đi, đối mặt với Cuồng Kiếm Thiên Đế bị thương nặng, có cơ
hội một kích trí mạng... Có thể hạ thủ không đây? Cho nên, đây mới là
nguy cơ lớn nhất!
Mặc Lệ Nhi không thể làm gì khác hơn là bỏ đi
chủ kiến, mỉm cười gật đầu nói: “Ta hiểu... Ta chỉ lấy Hắc Long Kiếm,
Ngô Dã Cuồng là để dành cho cố nhị ca."
Tạ Đan Quỳnh vỗ tay gật đầu
nói: “Ta cũng biết Tứ tẩu là người biết chuyên, tuyệt sẽ không tùy tiện
vọng động! Nếu là cố nhị ca không thể đích thân báo thù, khó tránh khỏi
cũng có tiếc nuối."
Những lời này để cho Mặc Lệ Nhi chân chính bỏ đi chủ kiến.
Màn đêm buông xuống.
Đại Tây Thiên đại quân đang tò từ khải hoàn, trong lúc bất chợt tao ngộ tập kích ngoài ý muốn.
Năm phương hướng, đều có địch nhân tập kích, đập vào mắt có thể thấy được,
đều là Đại Hỏa hừng hực, tiếng kêu rung trời. Trong lúc nhất thời, cũng
không biết rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ đột kích,
Dọc đường rất
nhiều núi cao, lại người nhổ tận gốc đem ném vào trong đại đội nhân mã.
Cửu Trọng Thiên Khuyết ngọn núi cứng rắn, thâm căn cố để, còn có thiên
linh khí gia thành, võ giả tầm thường cho dù dời lên một tảng đá, cững
là khó khăn có thể. Nhưng bây giờ là cả tòa núi cũng bị ném..\
Thủ đoạn như thể, không phải là cao thủ tu vi Thánh Nhân trở lên khó có thể làm được.
Ùng ùng, thanh âm kéo dài không dứt; mặc dù trong quân đội cũng có cao thủ, nếu là có đề phòng, chưa chắc không có thể ứng phó được nhưng lần này
đại chiến vừa xong, một đám tàn binh bại tướng mới vừa triệt hạ chiến
trường.
Bản thân thực lực khó tránh khỏi không đủ, giờ phút này bất
ngờ không đề phòng, nơi nào có thể chiểu cố chu toàn, có không ít người
bị đè chết. Mà địch nhân âm thầm lại tựa hồ như là hoàn toàn không biết
mệt mỏi vậy, các loại núi cao, các loại tảng đá lớn, như mưa rơi bay
tới, trong lúc nhất thời, đất rung núi lở, chấn động vô cùng...
Thậm chí trên mặt đường trong lúc bất chợt xuất hiện một cái đại động ngàn trượng chu vi, vô số sĩ binh ầm ầm rơi xuống...
Mọi việc như thể quấy rầy, để cho Đại Tây Thiên phương diện đại quân chật vật cực kỳ, hoàn toàn không biết làm sao.
Ở trong quân cao thủ cẩn thận phòng hộ, phía sau công kích mặc dù căn bản không có hiệu quả lớn nhưng toàn quân binh sĩ thủy chung phải lo lắng
đề phòng phòng bị.
Cùng nhau đi tới, quả nhiên là sợ bóng sợ gió
trông gà hoá cuốc, phàm là có một chút gió thổi cỏ lay, cũng người người cảm thấy bất an, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
Người trong
lòng người cũng là cơ hồ hỏng mất: vừa mới tò trên chiến trường thảm
thiết triệt hạ được mấy ngày a? Trong lòng bóng ma tử vong còn chưa kịp
tản đi. Buổi tối nhắm mắt lại dường còn thấy Thiên Binh Các còn đang
xung phong...
Ngàn vạn đồng đội chết ở nơi này, bản thân tìm được đường sống trong chỗ chết còn đang lo lắng có di chứng không...
Không nghĩ tới ở chỗ này lại bị tập kích!
Nhưng, mọi người trong lòng đều có, chuẩn bị, tất cả cũng hiểu:., tập kích
không nghi ngờ chút nào chính là cao thủ của Độc Hành Đại Đế đến đây trả thù... Chuyên như vậy, thật sự là rất bình thường. Lúc trước trong vòng vài ngày, đã gặp phải không dưới mấy trăm lần công kích tương tự!
Mặc dù dĩ vãng công kích cũng không bằng hôm nay nhưng ít nhiều gì cũng có chút thói quen.
Chết thỉ chết sao, sống... chỉ có thể nói là vận khí.
Đối với người tập kích, năm phương hướng chẳng qua là đã quấy rối hai cái,
mà địch nhân cũng không cậy mạnh khinh xuất, vừa thấy không ổn nhanh
chóng bỏ chạy; về phần ba phương hướng khác dứt khoát chính là tung tích hoàn toàn không có!
Ngay cả là hai người gặp gỡ bản thân tất cả
đều là che mặt chiến đấu, hai người này thực lực thật sự là quá kinh
khủng ! Nếu không phải đối phương không ham chiến thỉ chỉ sợ tất cả
người tao ngộ chiến cũng muốn bỏ mạng trong tay hắn!
Tất cả cao thủ tham dự chiến đấu người người lòng vẫn còn sợ hãi!
Hai địch nhân này thực lực, thật sự là quá cường đại...
Mặc dù lời không dám nói, nhưng trong lòng riêng của mình đều có suy đoán:
Bản thân gặp gỡ, tên địch nhân này thực lực... Sợ ràng, sẽ không kém hơn Cuồng Kiếm Thiên Đế bệ hạ... Thậm chí, còn hơn nữa!
Hai người
này không phải là Độc Hành Đại Đế cùng Bố Lưu Tỉnh lại xuất hiện cõi
trần, phản công Đại Tây Thiên chứ? Mặc dù biết rõ là không thể nào,
nhưng mọi người trong lòng lại xuất hiện một tầng bóng ma, tựa hồ thấy
hai cây kinh thiên tuyệt thế bảo kiếm lấy xu thế xé gió vọt tới!
Chỉ là muốn vừa nghĩ, cũng là lưng đổ mồ hôi, cả người rét run.
Lúc trước mấy trăm người vây công bị người ta một người chiếu diện hủy diệt một phần ba! Thậm chí cũng không có kịp nhúc nhích sử dụng binh khí!
Hơn nữa những người bị hủy diệt cũng không có thiếu cao cấp Thánh Nhân
cao thủ!
Trước mắt đủ loại hiện tượng há có thể không để cho người ta sợ?
Người người đều là lòng vẫn còn sợ hãi: mẹ kiếp, lần sau gặp tập kích, chúng
ta bị động ở trong doanh chờ, ném vào tảng đá lớn thì đối phó tảng đá
lớn, ném vào núi lớn đối phó núi lớn, nhưng... Chết cũng không đi ra
ngoài chính diện đối phó với người ném tảng đá... ĐCMM nó quá nguy
hiểm...
Một đoàn hỗn loạn.
Mặc Lệ Nhi lén lút tiến vào đại doanh.
Lấy khả năng ẩn hỉnh biệt tích của nàng, du tẩu ở trong đại doanh vô cùng
hôn loạn tự nhiên có thể nói là không cần tốn nhiều sức. Nhưng, muốn ở
trong sự hỗn loạn này tìm được chỗ Cuồng Kiếm Thiên Đế Ngô Dã Cuồng ở
cũng vân còn có chút khó khăn.
Nàng đi từng doanh kiểm tra.
Mặc Lệ Nhi lựa chọn bài tra doanh trại cũng đều là các doanh ở trung tâm,
có thể có Cuồng Kiếm Thiên Để ở, hơn nữa phải có được khí tượng sâm
nghiêm bảo vệ, Mặc Lệ Nhi liên tục tra xét mấy chục cái nhưng vẫn không
thu hoạch được gì.
Thời gian có hạn, cứ như vậy điều tra được
hiệu quả quá thấp, Mặc Lệ Nhi cuối cùng dứt khoát nhảy lên trời cao, một đường bay đi bài tra.
Rốt cục, ở không sai biệt lắm trong doanh phía trước nhất, khí độ càng thấy sâm nghiêm, cùng các doanh lúc trước bất
đồng thật to.
Mặc Lệ Nhi không khỏi vỗ vỗ đầu óc của mình, có thể vẫn theo tư duy ở Trung Tam Thiên làm sát thủ, tư duy theo quán tính,
chung quy cho là ẩn hình biệt tích lẻn vào... Thật ra thì sớm nên lựa
chọn từ trên cao bắt đầu điều tra.
Như vậy quả thực là vừa xem hiểu
ngay, nếu là làm sớm như thế, chỉ sợ sớm đã tìm được mục tiêu, thậm chí
đã đắc thủ rồi cũng nói không chừng.
Thân thể Mặc Lệ Nhi giống như một trận gió mát, vô thanh vô tức ở trên không trung rong chơi, xem xét các doanh trại.
Ngô Dã Cuồng giờ phút này đang ở trướng bồng của mình điều tức, lúc trước
cùng cố Độc Hành chiến đấu đối với hắn tạo thành tổn thương thật sự
không nhỏ, mặc dù dưới mắt phải hành quân gấp, Ngô Dà Cuồng đã hết sức
vận công điều tức, khôi phục tự thân, nhưng hiện tại vẫn suy yểu.
Kiếm khí của cố Độc Hành cho tới bây giờ vẫn còn trong thân thể, không lúc nào dừng phá hư thân thể hắn.
chỉ có thể cắn răng không thể nói ra được, càng thêm không thể ra vẻ nửa
điểm thống khổ bộ dạng... Hoàng giả tôn nghiêm nhất định phải duy trì.
Hơn nữa còn phải trước sau như một phô trương... Đó cũng không phải phô
trương lâng phí, mà là ổn định lòng quân. Chế tạo hiện tượng 'Mọi sự đều do ta nắm giữ, hết thảy cũng không cần phải lo lắng'.
Cho nên, hiện
tại vị trí trướng bồng của hắn có thể nói là cấu tứ sáng tạo, uy nghiêm
đường hoàng, giàu sang hoa lệ, hết thảy chưa chắc so với hoàng cung kinh thành kém hơn một chút, đường đường nhất phương Thiên Đế, điểm phô
trương này vẫn phải có.
Nơi Ngô Dã Cuồng ở đều là một mảnh yên tĩnh.
Thậm chí người nơi này cũng nghe không được nửa điểm thở dốc. Chỉ có thanh
âm gió gào thét thổi qua, nhưng giống như là thổi qua một mảnh đất
trống. Nếu không phải cờ xí thỉnh thoảng bị chà xát loạt soạt thì sợ
ràng có người từ bên cạnh đi qua sẽ không biết nơi này còn có vài chục
vạn người!
Chẳng qua là điểm này đã nói rõ một đội nhân mã này tinh nhuệ như thế nào, đã đến trình độ làm người nghe kinh sợ!
Bốn phía, chính là tám vị đỉnh Thánh Nhân liên thủ hợp bày thần niệm phong
tỏa quanh mình hết thảỵ; Ngô Dã Cuồng nếu như muốn xem xét phía ngoài,
chỉ cần thả ra thần niệm đụng vào một người là có thể nghe được tất cả
động tĩnh ở ngoại giới, nhưng người ở phía ngoài tuyệt sẽ không thế nghe được động tĩnh trong lều.
Trừ phi Ngô Dã Cuồng cho phép.
Mà Ngô Dã Cuồng là tuyệt đối sẽ không cho phép!
Đây chính là thói quen của Ngô Dã Cuồng trước sau như một tới nay.
Cuộc sống riêng tư của mình, quyết định không cho bất luận kẻ nào biết được.
Đây vốn là nhân chi thường tình, đối với nhất phương Thiên Đế thì yêu cầu còn cao hơn nữa.
Hiện tại, hắn mới vừa vận công áp chế kiếm khí của cố Độc Hành, cảm giác
thân thể dễ chịu một chút, trong lòng mắng to cố Độc Hành đồng thời
trong tay cũng đang đem chơi một thanh kiếm.
Chính là thanh Hắc Long Kiếm.