Sở Dương "Nha" một tiếng, nói: “Ta tại sao tới đây?"
Bạch y thanh niên thú vị nhìn hắn nói : “Ngươi không phải mới vừa rồi còn nghĩ mình đang nằm mơ sao?"
Sở Dương cười nói : “Nhưng ta bây giờ có thể khẳng định không phải là như vậy."
Bạch y thanh niên rất có hứng thú hỏi: “Vỉ sao?"
"Bởi vì nếu như là chính mình nằm mơ, tạm thời ta, chỉ sợ còn chưa mơ ra
được loại mộng này." Sở Dương cười hắc hắc, thản nhiên nói.
"Mộng
không phải là chân thật, nhất niệm lên mà nhất niệm sống, ngươi sao biết ngươi làm không ra loại mộng như vậy ?" Bạch y thanh niên cũng ha hả
cười nói, giống như là cùng lão bàng hữu nói chuyện phiếm vậy, tùy ý
hiền hoà, thanh âm ấm áp.
"Chuyên trong mộng là phản chiểu những
gì đã trải qua, ta tự thân nhãn giới có hạn nên thành thật là vô năng
mộng được như vậy, ừ... ta cùng ngài thương lượng chuyên này được không
?" Sở Dương kỳ phong nổi lên nói.
" sao đột nhiên nói một câu như vậy? Có chuyện gì a?" Thiếu niên áo trắng thú vị hỏi.
"Ngài có thể đừng nhìn ta như vậy nữa được không?" Sở Dương nói ra một câu dường như rất ý vị sâu xa nói.
"ừ? nhìn ngươi! Ta nhìn ngươi thế nào rồi?" Thiểu niên áo trắng lần này là chân chính có chút không rõ Sở Dương hỏi.
"Ánh mắt của ngươi thật sự quá sắc bén, phảng phất có thể nhìn thấu hết
thảy, hết thảy a, cái gì ngũ tạng lục phủ nguyên linh nguyên thần cái gì cũng thì thôi, tất cả của ta cái gì cũng bị người xem hết, các lão gia
nhìn cái của các lão gia mặc dù không coi vào đâu, nhưng cũng thực không tốt, người xem ngài có phải nên thu liễm điểm này hay không... Ta dù
sao không phải nữ nhân..."
Sở Dương cười hắc hắc nói: “Ta là người luôn luôn rất xấu hổ..."
Bạch y thanh niên nghe vậy sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười ha ha, cười đến
vui thích cực kỳ nói : “Ngươi đứa nhỏ này đúng là thú vị, thật sự là rất thú vị! lúc trước ta cũng không biết ngươi lại thú vị như vậy!"
Hài tử... ?
Sở Dương một đầu khó hiểu.
Nhìn gia hỏa này trước mặt dung mạo dường như so với mình cũng không lớn hơn mấy tuổi, lại cứ như vậy một cách tự nhiên gọi mình là...
Hài tử ?
Nhìn diện mạo ta so sánh với ngươi còn lớn hơn a?
"Khụ khụ... Trở về vấn đề này, ta làm sao lại tới đây?" Sở Dương quên lý do bị gọi 'Hài tử' kiên nhẫn hỏi.
Hắn biết, lời này không thể thảo luận được, trước mắt gia hỏa này mặc dù
nhìn trẻ tuổi, nhưng cũng tuyệt đối là lão quái vật không biết bao nhiêu năm tháng rồi..
Một khi bàn nữa, thân phận 'Hài tử' của hắn có thể
bị hoàn toàn chứng thực... Như vậy quá đả thương lòng tự ái đi. Nếu
ngươi biến thành hình tượng râu bạc thì còn có thể tiếp nhận được một
chút, nhưng... non mặt như vậy, gọi ta hài tử...
"Bởi vì, ta muốn nhìn ngươi một chút." Bạch y thanh niên thản nhiên nói: “Cho nên, ngươi ở chỗ này."
Sở Dương nói: “Ách..."
Lời này dường như càng ngày càng gì...
Ngươi muốn nhìn ta, ta liền được đến đây? Bất kể lúc nào?
Tựa hồ nhìn thấu Sở Dương đang suy nghĩ gì, bạch y thanh niên mỉm cười nói: “ Đúng, ta muốn xem ai... Hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này. Bất kể hắn sống,
hay là chết, cũng không quản hắn khỉ gió ở cái thế giới nào... Chỉ cần ở trong phiến thiên địa này, chỉ cần ta tâm niệm vừa động."
Sở Dương chắc lưỡi.
Những lời này quá trâu bò...
"Mấy ngày qua, nghe người ta nói ngươi là đứa nhỏ rất tốt." Bạch y thanh
niên thản nhiên nói: “Cũng có chút hứng thú muốn xem, hôm nay thấy được, quả là không tệ."
"Có người nói ta rất tốt?" Sở Dương có chút kinh ngạc nói : “là ai a? ta quen sao?"
"Dường như chưa tính là người quen của ngươi, chỉ có thể nói... nói ngươi rất
không tệ, người nọ là một người mắt cao hơn đầu..." Bạch y thanh niên
cuời cười ôn hòa nói : “Có thể tò trong miệng hắn nói ra lời bình này... tại trong thể giới này, ngươi là người thứ nhất, ừ, chuẩn xác hơn mà
nói, là người duy nhất."
Sở Dương cười khổ nói: “Không nghĩ tới ta lợi hại như thế."
"Có lợi hại hay không mỗi người một ý, chẳng qua là hôm nay gặp nhau, chính là hữu duyên." Bạch y thanh niên thản nhiên cất bước, nói: ta dẫn ngươi đi xem chung quanh một chút."
Sau đó Sở Dương cũng cảm giác được bản thân tiến vào tòa hùng vĩ cung điện
kia, thời điểm vào cửa hắn rõ ràng thấy, ở trên cây cột đám long phượng
điêu khắc, các loại Thần Thú kia đồng thời cúi đầu.
Là thể cúi đầu triều bái.
Trong nháy mắt, cảnh tượng chợt lóe lên rồi xuất hiện trước mặt một cái hoa
viên, một Bạch y thiếu nữ đang ở trong hoa viên chậm rãi đi lại, tựa hồ
muốn đi về hướng vườn hoa đi tới.
Cái Bạch y thiểu nữ này, cả người
thánh khiết ôn nhu, diện mạo vẻ đẹp độc nhất vô nhị, trên người cái loại khí chất kia cũng làm cho người ta vừa nhìn thấy đã cảm giác được trong lòng mình điềm tĩnh hơn.
Chỉ cần ở bên cạnh nàng, có thể cảm giác được trong thiên địa một cách tự nhiên an tĩnh tường hòa.
Vừa nhìn thấy hai người đi tới, Bạch y thiếu nữ trong nháy mắt sẽ đến bên cạnh, ôn nhu hỏi nói: “Công tử, ai vậy?"
Bạch y thanh niên có chút sủng nịch vỗ vỗ đầu của nàng, nói : “Ngươi nói một chút, đã bao nhiêu năm rồi, ta đã nói với ngươi qua bao nhiêu lần,
không nên gọi ta là công tử... Ngươi cũng là đã làm hoàng hậu người ta,
làm sao còn gọi như vậy."
Bạch y thiểu nữ ôn nhu cười cười nói: “Bất kể quá bao nhiêu năm... Ngươi chính là công tử của ta a."
Bạch y thiểu nữ biết điều gật đầu, đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên
nói : “Đúng rồi công tử, A Kiếm mấy ngày qua lại đi ra ngoài đánh nhau
đi, nghe nói còn là cùng cái lão Hắc kia, chung quy cũng không yên
tĩnh."
Nàng nhíu lại lỗ mũi, lại hình như là một cô bé tố cáo vậy. Sở Dương cũng suýt nở nụ cười.
Bạch y thanh niên bất đắc dĩ lắc đầu nói : “Yên tĩnh xuống tới ư, lời này
cũng không phải là dành cho A Kiếm, gia hỏa này cũng là, một lần lại một lần đi đánh nhau, có ý tứ gì sao... Người ta cũng không phải là không
tôn kính chúng ta, chính là không muốn gọi ta là sư phụ mà thôi... Vậy
cũng là lý do, hắn còn không buông tha, hăng hái bừng bừng đánh người ta nhiều năm như vậy..."
"A Kiếm tính tình như thể nào, công tử ngài
cũng không phải không biết, cũng chính là hai chúng ta nói hắn còn có
thể nghe một chút, những người khác hắn có nghe ai đâu? Khó được có một
đối thủ, cũng không dễ dàng a!" Bạch y thiểu nữ cũng có chút buồn rầu
vuốt vuốt mi tâm nói.
" nói như vậy cũng là... Để cho hắn đi đánh
đi." Bạch y thanh niên lại cứ như vậy đem vấn đề này bỏ qua nói; “Dù sao cũng đánh không sai. Đúng rồi, mấy ngày qua tên kia không có tới sao?"
"Không có tới a." Bạch y thiếu nữ hiển nhiên rất rõ ràng biết tò gia công tử
nói tới ai, cười duyên nói : “Tên lần trước liên thủ với lão Hắc đem A
Kiếm đánh một trận hung ác, từ sau lần đó cũng không dám tới..."
" là sợ bị đánh!" Bạch y thanh niên không nhịn được nở nụ cười nói: “nhân
sinh đã lâu như thể, so sánh với tên này không ai dối trá bằng!"
Sở Dương trong lòng oán thầm.
Ngài đây là còn không thấy được đám người Kỷ Mặc, La Khắc Địch, Đàm Đàm...
Nếu là thấy, ngài sẽ cảm giác được trên cái thế giới này kẻ vô sỉ kẻ dối trá... là rất nhiều...
Nói được mấy câu, Bạch y thiểu nữ đã đi.
Sở Dương tiếp tục cùng bạch y thanh niên ở trong cung điện đi dạo.
Trong lòng đang suy đoán: Bạch y thiếu nữ nhìn dáng dấp hình như là thị nữ... A Kiếm là con của bọn họ? Lão Hắc là con của đồng học bọn họ? Hay hoặc
giả là bàng hữu, đối thủ cái gì đó ?
Rốt cục không nhịn được hỏi nói: “Vị đó là?"
Bạch y thanh niên nói: “ừ, mới vừa rồi người kia là lão bà của ta a."
Sở Dương há miệng, thầm nghĩ thật là ly kỳ, lão bà của mình gọi mình là
công tử... Sở Dương cẩn thận từng li từng tí hỏi nói : Vị A Kiếm kia là
con trai của ngài sao?"
Bạch y thanh niên khuôn mặt cổ quái nhìn hắn một cái, nói: “nói mò, A Kiếm đó là huynh đệ của ta."
Sở Dương vừa há miệng, trong phút chốc rất có chút ít xốc xếch.
Nhà người này gọi nhau dường như không phải bình thường..
"Cái lão Hắc kia là?..." Sở Dương cảm giác được cảm thấy cái tên này bản
thân dường như nghe người khác đà nói, nhưng nghĩ không ra rốt cuộc nghe qua ở đâu.
"Cái lão ,Hắc a ...:" Bạch y thanh niên mỉm cười nhìn hắn nói : “Tiểu tử ngươi lòng hiểu kỳ thật không ít."
Sở Dương vuốt vuốt lỗ mũi, lại không có cảm thấy ý không tốt, nói: “Tò mò, nhân chi thường tỉnh vậy. Người nào không có lòng hiếu kỳ đây."
Bạch y thanh niên cười ha ha.
"Đã như vậy, xem ngươi thuận mắt nên ta thỏa mãn một chút tò mò của ngươi. Đi theo ta." Hắn dẫn đầu cất bước đi.
"Cái... Cái... hồn phách ta ly thể lâu như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?" Sở Dương có chút chần chờ nói.
Sở Dương cũng là tu hành đại hành gia, bản thân tự bạo đan điền, giờ phút
này vẫn có thể hành động tự nhiên, chỉ có một giải thích, chính là hồn
phách ly thể, tiến vào cảnh giới đặc thù nào đó, nhưng hồn phách ly thể
thời gian dài, bây giờ trạng huống của mình cực độ không ổn, chỉ sợ có
trướng ngại nên mới hỏi.
"Yên tâm đi, có ta ở đây, làm sao có xảy ra vấn đề." Bạch y thanh niên lạnh nhạt vừa nói.
Đây chỉ là nhàn nhạt một câu nói, nhưng chẳng biết tại sao, ở trong miệng
bạch y thanh niên nói ra, Sở Dương rõ ràng cảm giác được, cả trời cao vũ trụ cũng đang run sợ!
Tựa hồ, vị bạch y thanh niên này nói một câu
tràn đầy uy nghiêm nói là làm ngay, kỷ luật nghiêm minh, hết thảy đều ở
trong lòng bàn tay, quả thực chính là chí cao vô thượng Thiên Ý! Thậm
chí, là áp đảo cả Thiên Ý!
Sở Dương cẩn thận lập lại những lời
này đồng thời, bên tai nghe được bạch y thanh niên nói: “Ngươi cảm giác
được thời gian ở chỗ này trôi qua thật lâu sao? Thật ra thì, ở thế giới
của ngươi thời gian còn đang không động!"
"Đây là ứng dụng thời gian
tĩnh tương đối, chẳng qua là trước mắt ngươi tạm thời còn không cách nào hiểu được." Bạch y thanh niên thản nhiên nói: “Nhưng hỏa hầu khi đến
thòi điểm, ngươi dĩ nhiên là sẽ rõ."
"Thời gian tĩnh tương đổi?"
Sở Dương có chút kinh hãi nói : “ Là đồng dạng một người, ở chỗ này thấy thời gian đi qua mà bên thân thể lại không cảm giác được thời gian trôi qua?"
"Có thể nói như vậy, mặc dù ngươi nói có chút hẹp." Bạch y thanh niên khẽ vuốt cằm nói.
"Hẹp, ta có có thể lý giải hay không, nếu ở chỗ này linh hồn đã mấy ngàn vạn
lần chết già nhưng thời gian tương đối tĩnh là thân thể bên kia vân còn
thanh xuân?" Sở Dương mở to hai mắt nhìn nói.
"Mặc dù là nhận thức
hạn hẹp, nhưng trên lý luận nói như vậy không sai." Bạch y thanh niên có chút thú vị nhìn hắn nói: “Cái này chỉ là một thủ đoạn nhỏ thôi, không
đáng giá phải thật lòng nghiên cứu như vậy. Những thứ ứng dụng khác còn
có rất nhiều đây, tỷ như, thời gian đảo lưu, một cái nhìn ngàn năm sau,
dâng Thương Hải tích thủy, tụ càn khôn nhất túc, không ngoài chính là
thời gian không gian chuyển đổi biến dị... Thật sự không coi là cái gì,
ta lười phải nói, một câu nói, hỏa hầu