Chương 2507: Sét Đánh Giữa Trời Quang


Nhưng ngay sau đó chính là ba người cùng dài.

"Cũng đã nhiều năm
như vậy, ngươi còn có tâm tư tìm một người bầu bạn sao? cùng ngươi vượt
qua mấy chục năm mấy trăm năm sao? ?" Một người trong đó hỏi hai người
kia.

“ Làm sao có thể đây?" Hai người cùng nhau đại mắt trợn
trắng nói: “sinh ly tử biệt đau khổ như vậy còn có người nào hứng thú
trải qua một

lần nữa ? Tự làm khổ mình sao?

Ba người ha hả cười khô không nói gì.

Đúng vậy, ngay cả có chút vọng động, nam nhân thiên phú bản lành không thiếu,nhưng bây giờ thật sự sợ hãi rồi.

Dĩ vãng, người yêu đã từng tình cảm chân thành ở trước mặt mình biến thành tóc bạc da mồi, cuối cùng hóa thành một mảnh xương khô, hóa thành một
hoàng thổ, tràng diện này giống như là cắt rách tâm linh vậy...

Ai nguyên ý tái diễn 1 lần nữa.

Thảm nhất chính là... khi hồng nhan già đi, tóc bạc da mồi thì bản thân lại
vân là anh tuấn thiểu niên bộ dạng... Cái loại cảm giác tương phản mãnh
liệt này làm cho hai người cũng là cảm giác sống không bàng chết!

"Thật ra thì ban đầu, cũng chỉ là các ngươi tu vi tầng thứ quá thấp, không
cách nào chiếu cố được cho người yêu của mình, làm cho các nàng với các
ngươi cùng nhau sống lâu dài được. Nhưng hiện tại chưa chắc không thể a, lấy thực lực bây giờ của các ngươi muốn làm những thứ đó cũng không
phải là việc khó a." Một bên, Tạ Đan Quỳnh không ngờ tỉnh lại, hắn
nghiêng thân thể khó khăn mở miệng, trống rông tham dự trận thảo luận
này nói.

Tạ Đan Quỳnh chủ yểu là lấy Quỳnh Hoa đối địch, Quỳnh Hoa
xuất thủ lại căn bản không cùng bản thân có liên hệ quá nhiều cho nên,
Tạ Đan Quỳnh tu vi mặc dù không phải là cao nhất trong mọi người nhưng
lại là người thứ nhất tỉnh lại.

Đối với việc Tạ Đan Quỳnh trước thời hạn tỉnh lại, tam đại hộ vệ cực kỳ mừng rỡ.

Nhưng sau khi nghe Tạ Đan Quỳnh nói những lời này thì đều là mặt lộ vẻ khổ sắc.

Tạ Đan Quỳnh thành khẩn nói : “Nếu các ngươi tất nhiên cố ý, như vậy
chuyên này cứ để ta lo, tất cả mọi người cả đời vì Mặc Vân Thiên cống
hiến, đánh sống đánh chết, cũng không thể già không có chỗ nào đi. Mặc
Vân Thiên giai lệ rất nhiều..."

Tam đại hộ vệ đồng thời lắc đầu nói : “Đa tạ bệ hạ thương hại... Chẳng qua là, chuyên này chúng ta... Không muốn."

Bọn họ cười khổ một tiếng nói: “Hiện tại tìm nữ nhân tự nhiên là rất dê
dàng, cho dù một đám nữ nhân cũng không khó nhưng, chúng ta làm sao có
thể tìm được sự thật lòng như người xưa, cái phân tâm cảnh trẻ tuổi lúc
ấy? Chúng ta nếu không có thật lòng thì sao thu hoạch được sự thật lòng? Nếu để cho chúng ta giống như thanh niên vậy theo đuổi cái gì... Thật
sự là... Quá làm khó chúng ta."

Tạ Đan Quỳnh cười ha ha, kết thúc cái đề tài này ; hắn biết, nói thêm gì đi nữa chỉ sợ cũng lại là một phen
thương hải tang điền cảm thán, chuyên nhân duyên như vậy, hay là cứ nhìn cơ duyên đi.

Bản thân nếu trong lòng hiểu rõ, tương lai nhìn cơ hội... Bây giờ không cần nhiều lời.

Hắn quay 'đầu, nói : “Chiến đấu kết thúc rồi sao, cái Thánh Quân phân thân
kia đâu? Chúng ta nếu sống sót, đại để hắn vẫn lạc rồi sao?"

Làm tỉnh lại, là hắn biết bản thân còn sống.

Dĩ nhiên biết, trận chiến này hẳn là thắng lợi, bằng không, tam đại hộ vệ cũng sẽ không ở đây nói chuyện phiếm.

Cho nên đến lúc này mới hỏi, cũng là như cũ có một chút không yên lòng, ý
đồ xác nhận, dù sao Thánh Quân phân thân uy năng cùng thủ đoạn thật sự
quá kinh khủng, bực địch nhân trước đây chưa từng gặp này thật sự khó có thể làm người ta quên được !.

"Thánh Quân phân thân đã bị đánh cho
hỏng mất... Chẳng qua là... Tựa hồ, ở thời điểm cuối cùng vẫn có một
luồng yểu ớt Nguyên Thần chạy đi được, coi như là một điểm này không
được hoàn mỹ..." Một vị Thất Tinh hộ vệ nói.

Tạ Đan Quỳnh nghe
vậy nhất thời yên tâm, nói : “Thể sự há có thể cái gì cũng hoàn mỹ, ta
cũng biết, cõi đời này cũng chưa có cái gì chúng ta làm không được,
Thánh Quân thì như thế nào, tất cả cũng như vậy mà thôi..."

“ Đúng
chúng ta không có cái gì làm không được, ngươi nói chuyện như chim ấy”.
Một bên truyền đến thanh âm khinh bỉ của La Khắc Địch nói.

"Không có chuyên gì mà Tạ Đan Quỳnh không làm được, cái này là sự thật, nhưng
ngươi nói đến chim là tại sao? Chim có liên quan gì đến ngươi?" Một bên, Nhuế Bất Thông không hài lòng nhắc tới, đối với La Khắc Địch lại càng
không che dấu chút nào trợn mắt nhìn.

"Đúng! Ngươi có thể nói với Nhuế Bất Thông chuyên chim, mà không nên nói với Tạ Đan Quỳnh chuyên
chim. Xem Bất Thông tức giận kìa, cùng một kẻ không phải là điểu nhân
nói chuyện chim, còn lại làm trò trước một điểu nhân, ngươi không phải
là mình tự đi tìm phiền phức sao..." Một cái thanh âm chậm rãi truyền
đến, chính là Mạc Thiên Cơ.

Từ từ tỉnh dậy, Mạc Thiên Cơ tâm tình
thật tốt cũng tự nói giỡn, mới tỉnh táo lại đã hiển thị rõ khả năng
miệng lưỡi, thật không hổ là đương đại Cửu Kiếp trí nang.

Nhuế Bất Thông cùng La Khắc Địch đồng thời giận tím mặt.

Lấy thanh âm Đổng Thương truyền đến nói : “Lệ Nhi đây... Lệ Nhi nàng hiện tại thế nào?"

Mặc Lệ Nhi ôn nhu thỏa mãn vang lên nói: “Ta không sao, ta có thể có chuyên gỉ..." Thanh âm mềm mại và hạnh phúc, dường như còn có chút làm nũng ở
trong đó, cái này đối với "Hắc Ma" mà nói quá là hiếm thấy!

Hiển
nhiên, Đổng Vô Thương sau sinh tử đại kiếp, sau khi tỉnh lại câu nói đầu tiên là hỏi đến an nguy của mình, điều này làm cho Mặc Lệ Nhi trong
lòng thỏa mãn cực kỳ.

La Khắc Địch tâm niệm thay đổi thật nhanh,
thấy biểu hiện của người mà mình nên đâu phân, vội vàng bổ túc nói : “Tự Nương, Tự Nương của ta đâu... Ngươi thể nào rồi? Có khỏe không?" Thanh
âm tê tâm liệt phế nói: “Tự Nương... Tự Nương của ta..."

Mọi người một trận rét lạnh.

Rối rít gãi gãi tay của mình.

Chỉ cảm thấy cả người nổi da gà.

Tự Nương tức giận muôn dạng trả lời nói : “Lúc này mới nhớ tới ta ư? đã
muộn rồi! Luôn bắt chước người khác, đối với lão bà của mình thờ ơ, sau
khi sinh tử đại chiến tỉnh lại, chính là miệng đầy chim chuyện..."

Nhuể Bất Thông oan uổng miệng nhìn Tự Nương nói không ra lời nói : “Chị dâu, tội là của nam nhân của ngươi, liên quan gì tới ta, ngươi không thể vũ
nhục ta, người có nhân quyền, chim cũng có chim quyền, ta nói với
ngươi..."

"Ha ha ha..."

Mọi người cười rung trời.

Nhưng vào lúc, đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai nói: “Sở Dương, ngươi... Ngươi làm sao vậy? Ngươi làm sao..."

Mọi người nhất thời theo tiếng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Mạc Khinh Vũ nằm ở trên người Sở Dương, thần sắc bi thương cực kỳ, nước mắt giống như hạt châu đứt dây rơi xuống vậy.

Mọi người đều thất kinh.

Tất cả mọi người lục tục tỉnh lại, mặc dừ' rất mệt mỏi, nhưng chỉ là tiêu
hao quá độ, cũng không đáng lo ngại, đương nhiên cho là, Sở Dương là
người có tu vi mạnh nhất, làm sao có thể sẽ có chuyện gì ? Dĩ vãng mỗi
lần đại chiến, Sở Dương cho tới bây giờ cũng sắm vai nhân vật cứu người, đã thành thói quen rồi, mọi người căn bản không có nghĩ đến điều không
tốt.

Cho tới giờ khắc này nghe được Mạc Khinh Vũ kinh hô, mới biết được Sở Dương đã có chuyên, vội vàng xúm lại tới đây quan tâm.

Mạc Thiên Cơ cau mày, nỗ lực chống đỡ thân thể suy yểu muốn chết, một phát
bắt được cổ tay Sở Dương. Hai ngón tay đáp thượng mạch đập, kiểm tra
trạng huống của Sở Dương.

Trong lúc nhất thời, mọi người cũng ngừng
lại hô hấp, trông mong nhìn Mạc Thiên Cơ. Hy vọng từ trong miệng hắn nói ra câu 'Không việc gì' hoặc là 'Cũng không lo ngại'.

Tuy nhiên
thần sắc Mạc Thiên Cơ càng ngày càng thấy âm trầm, cuối cùng cũng quả
thực giống như muốn nhỏ ra nước, mọi người cũng từ tà chìm xuống.

"Thể nào?" Đổng Vô Thương cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Không tốt, thật không tốt, lão đại... Hẳn là tự bạo đan điền..." Mạc Thiên Cơ thật dài thở dài một tiếng, thần sắc trên mặt cơ hồ là muốn khổ sở khóc ra thành tiếng nói.

Cái chuyên thực tàn khốc này làm cho Mạc
Thiên Cơ ở trong nháy mắt cơ hồ hỏng mất. Hắn không muốn nói ra, nhưng
chỉ có thể nói ra ngoài. Khi nói những lời này, Mạc Thiên Cơ cả người
cũng đang run rẩy.

Có thể làm cho Mạc Thiên Cơ như vậy, tình huống cực kỳ không tốt rồi! ?

Nhưng rung động nhất là khi Mạc Thiên Cơ trong miệng nói toạc ra trạng huống!

Mọi người cũng yên lặng như tờ!

Tự bạo đan điền!

Năm chữ này quả thực giống như là sét đánh giữa trời quang vậy, tất cả huynh đệ đỉnh đầu ầm ầm nổ vang.

Trong lúc nhất thời, mọi người cũng ngơ ngác một chút, hồi lâu không có ai mở miệng nói chuyên.

Mạc Khinh Vũ kêu thảm một tiếng, ngây người như phỗng, chỉ cảm giác tim
mình trong nháy mắt vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh, đã sớm không ở trong
ngực của mình nữa mà là rung rinh không biết đi nơi nào.

Trong lúc
nhất thời câm giác toàn bộ thế giới, cũng mất đi màu sắc, mất đi ý
nghĩa. Đôi mồ! thoáng cái trở nên trắng bệch, trong hai mắt trong phút
chốc trở nên trống rỗng.

Đổng Vô Thương mới vừa thẳng lên thân
thể nay lại lung lay hai cái, hẳn duy trì không được, phù phù một tiếng, cả người té ngồi trên mặt đất.

Mạc Thiên Cơ thở dài thật sâu một hơi.

"Không trách được, không trách được, lúc ấy tất cả mọi người đã không có khí
lực, vốn tưởng rằng cũng không có hy vọng... Cũng chỉ có thể bị động đợi chờ kết cục đến, nhưng, cho đến khi hôn mê tỉnh lại lại thắng được
không giải thích được, thì ra cũng không phải là từ đâu tới, thì ra...
Là lão đại làm ra hy sinh..."

Tạ Đan Quỳnh thất hồn lạc phách nhìn chăm chú vào Sở Dương đang hôn mê nước mắt rơi như mưa nói.

Hiểu rồi, mọi người tất cả đều hiểu rồi.

Còn có cái gì không rõ? !

Lúc trước tràng chiến đấu thực lực cách xa cuối cùng lại thắng lợi, tại
sao? Cuối cùng là hẳn phải chết, chúng ta còn sống, tại sao?

Bởi vì lão đại... Ở thời điểm cuối cùng tự bạo đan điền! Tự bạo đan điền!

Đây là dạng trả giá như thể nào , tất cả mọi người là tu hành giả nên tự nhiên cũng là rất rõ ràng!

Ở trên thế giới hiện tại, tự bạo đan điền, căn bản chẳng khác nào tự sát! Ngay cả may mắn sinh mệnh vô ngại, nhưng, tò đó về sau tu vi phế bỏ là
điều có thể dự trù.

Thậm chí, tu vi phế đã là lý tưởng nhất, kết quả tốt nhất.

"Còn có biện pháp gì? Nói! nói a!" La Khắc Địch, Nhuế Bất Thông, Đổng Vô Thương, Tạ Đan Quỳnh đồng thời rống gọi.

Mạc Thiên Cơ thần sắc buồn bã, chậm rãi lắc đầu nói : ,“Ta không có cách
nào, biện pháp gì cũng không có, dưới mắt chỉ có thể đợi chờ lão đại
tỉnh lại, xem bản thân hắn có biện pháp gì hay không..."

Phốc!

Đổng Vô Thương một quyền hung hăng đập trên mặt đất, hai giọt nước mắt lớn
từ trong mắt chậm rãi tràn ra. Từ trước đến giờ là thiết hán tử, hôm nay hắn thế nhưng lại rơi lệ.

Tự nương nhìn nhóm nười như muốn điên, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận cảm giác điên cuồng chấn động, dự cảm động ở trong lòng từ từ nảy sinh.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #2507