"Nếu ước hẹn nguyên đánh cuộc chịu thua không có ý nghĩa gì." Đổng Vô
Thương trong thanh âm lộ ra vô hạn quyết tâm, cùng với ngất trời chiến ý nói: “Nếu là các ngươi muốn đánh nhau, chúng ta bất cứ lúc nào sẽ phụng bồi!"
Nguyện đánh cuộc chịu thua.
Tất cả mọi người là trong lòng chấn động.
Ban đầu Vô Tình Thiên Để tỷ thí Vô Thương Đại Đế, trước đó đã nói rõ, người thắng làm vua!
Ngay cả Vô Tỉnh Thiên Đế tế đã chết đi, nhưng, cũng vẫn là do hắn đã từng
làm ra hứa hẹn! Cũng là Vô Tình Thiên Đế đối với quân đội dưới trướng
phát ra một đạo mệnh lệnh cuối cùng.
Điểm này mấy ngàn vạn người cũng có thể làm chứng!
Hứa hẹn cùng ra lệnh, sẽ không bởi vỉ bất cứ chuyện gì, bất kỳ lý do gì mà thay đổi!
Hiện tại nếu như cùng Vô Thương đại quân phát sinh chiến đấu, chẳng khác nào nghịch lại lệnh của Vô Tình Thiên Đe!
Đối diện mấy vị tướng quân lãnh binh ánh mắt kịch liệt trát trứ, trên mặt
tất cả đều là mồ hôi, đôi môi run run, nhưng rốt cục ánh mắt cực hạn
lành khốc xuống.
Cầm đầu là một vị tướng quân áo bào màu tím, hắn giơ tay lên, ánh mắt trở nên càng ngày càng tàn khốc, khát máu!
Rất hiển nhiên, thời điểm tay của hắn hạ xuống chính là khi hai quân chính
thức khai chiến! Hắn không muốn thay đổi ước nguyện ban đầu!
Coi như là thiên Đế bệ hạ cuối cùng có ra lệnh, nhưng... Mệnh lệnh này ta cũng co thể cự tuyệt!
Tướng ở bên ngoài, có thể không nghe lệnh vua!
Thù của Thiên Đế bệ hạ nhất định phải báo!
Tuy nhiên vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này giữa không trung chợt có một cái thanh âm đột ngột truyền đến.
"Dừng tay!"
Trên bầu trời, đột nhiên kim quang đại tác, một cỗ khí tức thần thánh không
thể xâm phạm nhanh chóng khuếch tán, tạo thành một vòng sáng phủ xuống
thể gian!
Một người mặc minh hoàng y bào, đầu đội vương miện, chắp tay xuất hiện ở giữa không trung.
Mà ở bên cạnh hắn, phía sau còn có vô số người cung thân nghi trượng. Chi chít, không dưới mấy trăm chi chúng.
Thật sự là khí phái!
Nhưng ánh mắt của mọi người cũng chỉ chú ý tới tự thân hắn ta mà thôi!
Tựa hồ hắn trời sanh ra đã trở thành trung tâm mị lực, một cách tự nhiên,
hết thảy lực hấp dẫn hoàn toàn tụ tập ở trên người mình.
"Thánh Quân bệ hạ!"
Trung Cực Thiên cần vương quân đội tức thì quỳ xuống hành lễ, mấy trăm vị
tướng quân khóc rống thất thanh nói : “Mời Thánh Quân bệ hạ vì Vô Tình
Thiên Đế bệ hạ chủ trì công đạo!"
Người này dĩ nhiên chính là Cửu Trọng Thiên Khuyết chí cao vô thượng chúa tể, Duy Ngã Thánh Quân, Vân Thượng Nhân!
Vân Thượng Nhân nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, nói: “Các vị xin đứng lên,
các vị tướng quân một tấm lòng son, đầy nhiệt huyết, bổn tọa mười phần
rõ ràng, mà tâm tình của các ngươi, bổn tọa cũng là hoàn toàn hiểu."
"Bổn tọa vỉ Vô Tình Thiên Đế mà cảm thấy kiêu ngạo, hắn giờ phút này mặc dù
bỏ mình nhưng vân có các ngươi là trung thành bộ hạ! Lúc này ta mới phát hiện ra'Vồ Tình Thiên Đế có mị lực mà thường nhân khó có thể tưởng
tượng được!"
"về tình, bổn tọa quả thật nên vì Vô Tình Thiên Đế báo
thù, dù sao cùng là nhất phương Thiên Đế trăm vạn năm, tất cả đều là
sinh tử chi giao, hắn không trở lại làm cho bổn tọa đau triệt nội tâm!"
"Nhưng về lý, bổn tọa lại không thể làm như vậy, Vô Tình Thiên Đế trước khi quyết chiến đã có hứa hẹn, người thắng làm vua!"
"Vô Tình Thiên Đế xưa nay một dạ thiên quân, hắn hôm nay đã chết đi, nhưng
chúng ta sao có thể để cho hứa hẹn cuối cùng của hắn biến thành rỗng
tuếch, thành một cái trò cười? ! chẳng lẽ đó không phải là sự khinh nhờn đối với Vô Tình Thiên Đế sao!"
Thánh Quân nói lời này có tình có lí.
Tất cả quân nhân, vào giờ khắc này cũng là lệ nóng doanh tròng.
"Vô Tình Thiên Đế bệ hạ là ở trong công bình quyết đấu, không địch lại bỏ
mình. Trước đó có nói, kẻ sống không tiếc, người chết không hối hận,
người thắng làm vua! Các ngươi, là thuộc hạ trung thành nhất của Vô Tình Thiên Đế, chẳng lẻ muốn để cho Vô Tình Thiên Đế bệ hạ sau khi chết vẫn
muốn hổ thẹn sao? !"
Nói tới đây, ba trăm vạn Vô tình Thiên Binh
đồng thời cảm thấy Thánh Quân muốn làm cái gì. Ai nấy lệ nóng doanh
tròng, trong lòng cũng nổi lên cảm giác vô lực.
"Bổn tọa hôm nay đến
đây, chính là muốn quán triệt Vô Tình Thiên Để di chí, tuyên cáo thiên
hạ, sắc lập Đổng Vô Thương làm Trung Cực Thiên Thiên Để, danh xưng Vô
Thương Đại Đe!"
"Từ nay về sau, Vô Thương Đại Để, chính là người đứng đầu Trung Cực Thiên. Hy vọng có thể thấy được một cái Trung Cực Thiên
càng thêm tường hòa mà không phải toàn cảnh là gió lửa chiến loạn!"
Thánh Quân lời này nói rất nặng, thậm chí là mùi thuốc súng mười phần, mơ hồ
để lộ ra ý tứ thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết rất bá quyền.
"Đa tạ Thánh Quân đại nhân chủ trì công đạo." Mặc dù trong lòng đối với vị
Duy Ngã Thánh Quân này hận đến đầu khớp xương, nhưng vào lúc này Đổng Vô Thương vẫn phải làm ra vẻ một bộ dáng vóc tiều tụy tư thái tỏ vẻ cảm
tạ.
"Vô Thương Đại Đế khách khí rồi." Vân Thượng Nhân ở trong một đoàn kim quang thể hiện ra vẻ thân thiết ấm áp mỉm cười nói: “Từ nay về sau, Trung Cực Thiên phải trông vào Vô Thương Đại Đế rồi, hy vọng Vô
Thương Đại Đế làm vinh dự cho Trung Cực Thiên."
tình Thiên Binh nghe
đây, bổn tọa hôm nay tuyên bố, ta cùng với Vô Tình Thiên Để chính là
công bình quyết chiến. Kẻ sống không tiếc, người chết không hối hận! Ta
vì cảm động lòng trung thành của các vị, hôm nay tạm thời thối lui, ta
hứa sẽ không trách tội ai, ai nấy giữ nguyên quan chức! Sẽ không truy
cứu..."
Nhưng ngay sau đó Đổng Vô Thương tuyên bố một loạt quân
lệnh, những thứ này cũng là do Mạc Thiên Cơ dùng nửa canh giờ thời gian
viết ra, không nói chữ chữ châu ngọc nhưng cũng không sai biệt lắm, Đổng Vô Thương đọc thuộc lòng một lúc lâu mà cũng chỉ có thể hiểu được một
phần trong đó mà thôi.
Hiện tại ở chỗ nói ra, thật sự nói không ra
được vẻ nho nhà, có rất nhiều lời căn bản cũng là do quên từ mà tự hành
cướp sửa, may mà ý tứ không sai biệt lắm, không có ra đại cạm bây gì.
Nhưng Mạc Thiên Cơ ở phía sau nghe được vẫn là lông mày cau chặt.
"Hảo hảo Thiên Để diễn thuyết làm sao lại như thổ phỉ đầu lĩnh tụ hội
vậy..." Mạc Thiên Cơ một đầu khó hiểu nói: “Ta hạ nhiều công phu như
vậy, giờ phút này cũng là hoàn toàn vô dụng, một điểm mùi vị nguyên văn
của ta cũng bị mất, cái gì a..."
Mọi người cũng là đồng loạt cười to.
Bất kể Thiên Để hay là thổ phỉ đầu lĩnh tụ hội; trận đánh này do Thánh Quân Vân Thượng Nhân trấn giữ mà cuối cùng là không có đánh nữa.
Đổng Vô Thương, coi như là chân chính đạt được sự chấp thuận của Trung Cực Thiên chính phủ.
Giờ phút này, việc cần làm ngay là chỉ chờ hơi khôi phục, cử hành một lần
lên ngôi đại điển, hết thảy liền coi là thuận lý thành chương. Nhưng
trước đó, Đổng Vô Thương cũng đà có thể lợi dụng thân phận 'Trung Cực
Thiên Để' để phát hiệu lệnh rồi.
Theo các lộ cần vương bất đắc dĩ thối lui, Vô Thương Thiên Binh rốt cục tiến vào chiếm giữ Vô Tình thành.
Cơ hồ trước tiên đã có người đề nghị, muốn đem tòa thành thị này đổi tên trở thành 'Vô Thương thành.
Cái đề nghị này nghe hợp tình lý, nếu nói vua nào triều thần nấy, một đại
quân vương vân lạc cũng dấu hiệu cho một vị Vương giả khác quật khởi,
tân quân quật khởi, ngay cả không tận diệt dấu vết trước đây thì cũng
tất nhiên đem dấu hiệu trước đây bỏ đi.
Trong đó đặc biệt quốc hiệu
thì không có ngoại lệ, mà Túy Vô Tình lấy "Vô tỉnh" làm danh, lấy "Vô
tình" chi hiệu truyền lại đời sau, ngay cả thủ đô tên gọi cũng là "Vô
tình." Hôm nay Đổng Vô Thương vào làm chủ nơi đây, quyết không có thể
tiếp tục sử dụng cựu hiệu.
Đạo lý này tất cả mọi người đều cho là đúng.
Tuy nhiên Đổng Vô Thương đối với cái đề nghị này lại rất kiên quyết phủ quyết.
" thành đã là Vô Tình thành, vĩnh viễn không sửa đổi!" Đổng Vô Thương nói : “Vô Tình Thiên Để, là một hảo hán tử, đáng giá để mọi người nhớ tới
hắn! Ta không muốn mất đi dấu vết của hắn!"
Hành động này nếu là
từ Sở Dương hoặc là Mạc Thiên Cơ, rất có thể là vì mua danh chuộc tiếng, nhưng từ Đổng Vô Thương thì là hoàn toàn thực tâm.
Sau khi biết được chuyên đời của Vô Tình Thiên Để, cuối cùng lại lừng lẫy đánh một trận
bỏ mình. Đổng Vô Thương tò đáy lòng nhưng có thật nhiều cảm giác không
nói ra được.
Nhưng hắn phủ quyết cái này lại làm cho tất cả vô tình Thiên Binh từ đáy lòng trong lúc bất chợt thư thái hơn rất nhiều.
Đối với những người này mà nói, hành động của Đổng Vô Thương vô luận là do
mua danh chuộc tiếng, thu mua nhân tâm cũng tốt, chỉ cần dấu vết của Vô
Tỉnh Đại Đế không bị tức thì lau đi, đó chính là đáng giá.
Coi như là thu mua nhân tâm thì như vậy cũng làm được đầy đủ rồi!
Khi vào Vô Tỉnh thành lúc, đám người Sở Dương tự nhiên là sẽ không tùy tiện lộ diện, cố ý giấu diếm tự thân thực lực hòa vào trong đội ngũ hộ vệ,
mọi người một loạt mà vào, hết thảy cũng tiến hành được mười phần thuận
lợi, cũng không bị cản trở.
Đại quân vào trú, quân quyền xác lập, kế tiếp tự nhiên là tiếp nhận chánh trị từ phía chính phủ, văn võ bá
quan dưới trướng Vô Tình Thiên Để, trong đó có nhất thời nữa khắc tại
chỗ nói ra tò quan quy ẩn. Đối với cái bộ phận người này, Mạc Thiên Cơ
với nhiều thủ đoạn từng bước từng bước thuyết phục, cuối cùng lưu lại
khoảng 7-8 phần mười.
Những người khác thật sự lưu không được, cũng chỉ có thật đáng tiếc tiên đi.
Trung thần không thờ hai chủ, bất luận những khác, cũng chỉ bàn về phần khí
khái này, những người chủ động tò quan đáng lưu dụng, có thể lưu lại
được thì tốt, nếu thật sự lưu không được, Sở Dương Mạc Thiên Cơ vì kính
trọng quyết định sẽ không gây khó dễ.
về phần những kẻ vừa lên tới đã tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh Vô Thương Đại Đế du ngoạn sơn thuỷ để vị,
Đổng Vô Thương luôn là liếc mắt xem thường bọn hắn. Ở dưới thủ đoạn của
Mạc Thiên Cơ cùng Sở Dương, nhóm người này tuyệt đại đa số bị bãi quan,
còn có một phần nhỏ, trực tiếp xét nhà diệt tộc...
Đổng Vô Thương từ đáy lòng có suy nghĩ rất bướng bỉnh: Có thể trung với chủ cũ, người
như vậy có xấu cũng không đến nôi nào. Mà những thứ người khẩn cấp đổi
dây cung đổi màu cờ ca công tụng đức, phe đầu hàng... Cho dù năng lực
cường thịnh trở lại, ta cũng không cần!
Ta và các ngươi trước đó
nhưng là không quen biết, các ngươi biết ta là ai sao, có cái gì năng
lực sao? Các ngươi tại sao phải ủng hộ ta? Vô Tình Thiên Để dù nói thể
nào cũng lãnh đạo của các ngươi mấy chục vạn năm, coi như là thời gian
ngắn cũng có mấy ngàn năm đi, ngươi cứ như vậy không chút lưu luyến nào? thiên tính lạnh lẽo như vậy, ngay cả ngươi có kinh thiên vĩ đại tài,
lại có thể thế nào đây?
Không thể không nói, loại tư tưởng này sử
dụng làm tiêu chuẩn cân nhắc đối với một vị anh hùng hào kiệt, đó là dư
dả, nhưng tuyệt không thích hợp để trị quốc. Đối với người làm nhất
phương Thiên Đế càng thêm không thích hợp lắm.
Nhưng, Đổng Vô Thương thuộc loại trâu bò nhất là ở chỗ : Ta cho tới bây giờ không có nghĩ qua làm Thiên Đế.
Ta nhiều nhất chẳng qua là ở chỗ này quá độ mà thôi. Chỉ là vì muốn hoàn
thành nhiệm vụ đồ diệt thiên ma mà thôi, không hơn gì nữa.
Thiên
Đế vị ngồi ở dưới cái mông người khác, lại là bị bọn thủ hạ của Thánh
Quân chưởng khống, vô cùng làm người ta khó chịu, hơn nữa còn có các
loại tai hoạ ngầm nguy hiểm khác ; vị trí như vậy, Đổng Vô Thương ta
không thèm!
về phần sau khi đem thiên ma giết xong...
Thiên Đế gì chứ, ta không làm Thiên Đế, ai thích làm thì làm!