Không thể nhịn được nữa Mặc Lệ Nhi rốt cục nhảy ra thay lão công mình đánh võ mồm, bên nào cũng cho là mình phải, một phen lửa khói sao băng
ồn ào, Mặc Lệ Nhi nổi giận đùng đùng lôi kéo Đổng Vô Thương bắt đầu sắm
vai vợ chồng ân ái, sau đó mọi người rối rít nói giả, quá làm bộ...
Rối rít nói Mặc Lệ Nhi cố ý làm ra vẻ, rõ ràng cũng chưa có chân chính tha
thứ, chỉ vì đánh lừa mọi người, sau đó lại là một bữa quảng cáo rùm beng bản thân nữa...
Thật sự không chịu nổi, Mặc Lệ Nhi quay đầu không có chút nào hoa giả thơm môi Đổng Vô Thương 1 cái.
ý là... Cái chung quy có thể chứng minh được?
Rất hiển nhiên, cái độ mạnh yếu của lần chứng minh này phi thường đủ!
Trong lúc nhất thời tiếng huýt sáo nổi lên bốn phía, tiếng ủng hộ liên tiếp, thanh âm vỗ tay, phách bắp đùi hết sức phấn khởi...
Mọi người không che dấu chút nào hướng về Đổng Vô Thương mành liệt nháy mắt ra dấu, cười ha ha; Đổng Vô Thương trong mắt cũng lộ ra nụ cười giảo
hoạt vô cùng hiếm có. Mặc Lệ Nhi thế mới biết mình bị một đám kẻ phản
bội trêu chọc xấu hổ mà tức thì quay thân bỏ chạy...
Mọi người lúc này mới coi là chân chính thả tâm.
Lần này vợ chồng phong ba, rốt cục sau cơn mưa trời lại sáng, viên mãn vượt qua.
Huynh đệ trọng yểu hay là lão bà trọng yểu? Cái vấn đề này chính là một cái
tử kết trong lòng các nữ nhân ! Biết rõ sẽ nên tương đối nhưng các nữ
nhân lại cứ không muốn tương đối.
Giống như là vấn đề các nam nhân phiền nhất lão bà hỏi: Ta trọng yểu hay mẹ ngươi trọng yểu! ?
Đánh cuộc, thời điểm mỗi người đàn ông nghe được loại vấn đề này thì phản
ứng đầu tiên chính là muốn đem các nàng mãnh liệt đánh một trận: Đây
không phải là thuần túy không nói đạo lý sao...
Nhưng cái vấn đề
này mặc dù không nói đạo lý, các nữ nhân cũng làm không biết mệt. cần
phải đem nam nhân bức đến nổi điên mới thôi...
Đổng Vô Thương gặp
phải chuyên như vậy, cố nhiên là người thứ nhất, vốn dĩ sau bản thân nói không chừng cũng gặp phải... Đến lúc đó chỉ sợ thực sự phải dựa vào đám bạn xấu tới hỗ trợ cứu tràng...
Các nữ nhân đi qua một bên nói
chuyên riêng, một đám đại nam nhân mới thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn
nhau, rối rít bất đắc dĩ nhắc nói: “Ai, nữ nhân nữ nhân..."
"Ân, chúng ta bây giờ ứng với nên làm cái gì? Cụ thể làm sao làm đây?"
Nhuế Bất Thông cùng La Khắc Địch vội vàng hỏi.
Bọn họ là người cuối cùng chạy tới, chờ khi bọn hắn chạy tới cái gì nên
phát sinh cũng đã xảy ra, cái gì nên kết thúc tất cả cũng đã kết thúc,
nhưng là trong lòng hai người sự phiền muộn thủy chung cũng không có
giảm xuống. Kể từ khi tới, mặc dù đều là một mảnh cười vui, nhưng chỉ
cần thấy tình trạng của Kỷ Mặc cùng Đổng Vô Thương, hai người khó có thể ngăn chặn được lửa giận trong lòng !
Thậm chí, Nhuế Bất Thông
sớm quyết định chủ kiến: Dám thương tổn huynh đệ của Lão Tử như vậy, mẹ
kiếp, cùng lắm thì Lào Tử ở chỗ này niết bàn một lần nữa, một lần không
đủ thì hai lần, hai lần không đủ thì ba lần, Lão Tử lấy mạng cùng cái gì Vân Thượng Nhân liều chết, xem ai chết trước!
"Hiện tại tạm thời án
binh bất động, để tránh đả thảo kinh xà." Sở Dương có chút ý vị thâm
trường nhìn La Khắc Địch, nói : “Chỉ chờ Thánh Quân đại nhân phản ứng... Sau đó chúng ta mới nhúc nhích, ừ, La Khắc Địch, trên người của ngươi
làm sao thơm như vậy?"
La Khắc Địch nhất thời đỏ mặt, co quắp ở
trên người mình sờ sờ, cầm lấy ống tay áo đưa lên lỗ mũi ngửi nói : “có
cái gì thơm chứ... Thật thơm như vậy sao?"
Một câu này mở đầu, lời giấu đầu hở đuôi này vừa ra, ngược lại đưa tới chúng huynh đệ chú ý.
"Thật rất thơm a!" Vài người khác trăm miệng một lời nói.
"Khụ khụ..." La Khắc Địch luôn miệng ho khan, nhưng một hồi lâu cũng không nói được cụ thể.
"Mau thành thật khai báo!" Mạc Thiên Cơ bày ra giá thế thẩm án nói : “Chuyện gì xảy ra? Tình huống nào?"
Ở trước mắt bao người, La Khắc Địch đầu tiên là rất có chút ít quẫn bách
co rụt cổ, một hồi lâu sau, đột nhiên ưỡn ngực, vừa ngẩng đầu nói: “Có
cái gì quá không được, nói thì nói, ta nói cho các ngươi biết, mùa xuân
của ta đến rồi!"
"Ách..." Đám người Sở Dương nhất thời bị "Lời nói hùng hồn" này làm cho sững sờ.
Mùa xuân đến?
Là ý tứ gì ?
Chẳng lẽ là...
"Ta cũng tìm được tỉnh yêu thuộc về mình rồi!" La Khắc Địch trên mặt mặc dù có chút đỏ bừng nhưng vân nói ra lời này, rất có điểm heo chết không sợ nước nóng nói: “Ta có nữ nhân rồi!"
Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ,
Nhuế Bất Thông mấy người nhất thời hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất
thời không biết nên phản ứng làm sao.
La Khắc Địch thật ra thì từng
có hôn thê, khi ở Trung Tam Thiên, gia tộc đã ấn định sẵn người; bất quá về sau tao ngộ đả kích, nữ nhân kia có người khác ngay mặt cùng La Khắc Địch nói ra, La Khắc Địch rất sảng khoái đáp ứng từ hôn.
Nữ nhân kia dám đem chuyên mình có người khác ngay mặt nói với mình, có thể
thấy được đúng là tình cảm sâu đậm, bản thân cưỡng cầu thì thành ác bá
sao? Còn nữa, mạnh lưu lại một nữ nhân không thương mình ở bên cạnh cũng là chuyên rất nguy hiểm...
Chẳng qua là, La Khắc Địch thủy chung vỉ
nguyên nhân này mà sa sút hồi lâu, vì nữ nhân của mình trong mắt lại
không có bản thân, dù ai cũng khó chịu được, hắn luyện công cũng trở nên càng thêm khắc khổ điên cuồng, cho đến thời gian rất lâu sau mới không
làm cho người ta lo lắng nữa.
Chuyên này chúng huynh đệ mặc dù lòng dạ biết rõ, rồi lại không biết nên an ủi như thế nào . Không thể làm gì khác hơn là tránh né, đây
là chuyện vẫn không ai nhắc tới nhưng người nào cũng không nghĩ tới, La Khắc Địch lại ở chỗ này tìm được mùa xuân của mình ?
Thiệt hay giả a! ?
"Ở nơi đâu? Có thật hay không?" Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ ánh mắt tỏa sáng nói.
"Có đưa tới không? Nếu là ở gần đây thì mau gọi ra a!" Nửa nằm ở trên
giường Đổng Vô Thương nói một câu nói làm cho Mặc Lệ Nhi từ phía ngoài
lều ánh mắt lạnh lẽo bắn tới nói : “Tứ ca giúp ngươi thẩm tra!"
"Hừ." La Khắc Địch hất càm lên nói: “sao có thể không mang về đây chứ, bây
giờ đang ở phía ngoài, lần này nàng đi cùng ta. Ta nói, nàng cũng là một vị cao thủ nha..."
"Thật ư?" Sở Dương càng hiếu kỳ nói.
"Tứ Nương!" La Khắc Địch hé miệng như sói tru một tiếng, thanh âm xa xa truyền ra.
Nhưng Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ nghe được tiếng sói tru bất ngờ mà lảo đảo.
Nửa nằm Đổng Vô Thương cũng là vẻ mặt dại ra, Kỷ Mặc mới vừa thức tỉnh
lại cả người ngứa chịu không được cũng đột nhiên trợn mắt há hốc mồm,
còn cọ Nhuế Bất Thông nữa, trong nháy mắt ý niệm chân chính trong đầu
bất thông !
Tứ Nương?
La Khắc Địch gọi lão bà hắn là Tứ Nương... Đây làm thuyết pháp gì.
Lão Tứ, Tứ ca là Đổng Vô Thương, hắn muốn soán vị sao?
Một tiếng gọi này dường như thật sự không đúng lúc, không thấy được Tứ tẩu Mặc Lệ Nhi đang ở đó sao, muốn chết a? !
La Khắc Địch xoay người thấy biểu hiện trên mặt nhất bang bạn xấu thì
trong nháy mắt tỉnh ngộ lại, không khỏi thẹn quá thành giận, nói : “Các
ngươi đám xấu xa khốn kiếp, ta mới vừa rồi gọi chính là Tứ Nương, không
phải là Tứ Nương, mò mâm suy nghĩ cái gì đây? !"
"Đây còn không phải là Tứ Nương sao?" Kỷ Mặc khóe miệng co lại nói.
"Liền nói ngươi là suy nghĩ mò mẫm mà, người ta là chữ Tự." La Khắc Địch cả giận nói: “Tự Nương! Đã hiểu chưa? Một đám hạ lưu!"
Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ miệng "Răng rắc" một tiếng nhắm lại, mặc nhiên gật đầu.
Tự và Tứ bất đồng, quả nhiên là các người hiểu sai nghĩ tà, nhưng là điều đó có thể trách chúng ta sao
Quái thai tìm lão bà cũng là tìm quái thai, hảo hảo cô bé gọi cái gì không
được, sao lại gọi Tự Nương, rất dễ dàng nghĩ sang nghĩa khác...
"Thật ra thì cũng không sao, " Kỷ Mặc rên rỉ một tiếng nói : “Ngươi không có
tìm nam nhân ta đã cảm thấy rất vui mừng rồi, ta cho tới nay vẫn thủy
chung lo lắng cho ngươi, ngươi nói ngươi vạn nhất đối với cái gì mất đi
lòng tin..."
"Cút!" La Khắc Địch giận không kềm được một tiếng dữ dội rống to.
Sau khi La Khắc Địch hô to triệu hoán, một cái thanh âm chợt vang lên nói: “Ta tới rồi!"
Đám người Sở Dương đang khát vọng nghe được một cái thanh âm mạn diệu,
thanh nhã, thanh tân, réo rắt, trong veo nay vừa nghe được thì đều giật
nảy mình sợ run cả người.
Dường như thanh âm không những tuyệt không
khinh linh mạn diệu, không thanh nhã trong veo réo rắt, ngược lại có
chút ít kỳ khàn giọng.
Loại khàn giọng này giống như là một đầu sói bị xé rách dây thanh quản vậy.
Đây là thanh âm của 1 cô bé sao? !
Vô ý La Khắc Địch vẻ mặt hài lòng đắc chí vừa lòng cười cười, hé ra cái
miệng rộng cười nói: “Các ngươi có biết không, ta chẳng qua là vừa nghe
được thanh âm nàng nói chuyện, trong nháy mắt đó ta liền đã yêu
nàng! Không thể tự kềm chế đã yêu nàng! Ngao ô thanh âm đó đối
với ta mà nói quá mỹ diệu..." (
Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ mặt nặng như chỉ, một trán khó hiểu.
Trọng thương nằm trên giường, Đổng Vô Thương, Kỷ Mặc cảm giác mình muốn mau hôn mê, nhưng làm sao lại hôn mê không được đây?
Tự xưng là có niết bàn Bất Diệt Chi Thân, Nhuế Bất Thông nhạy cảm cảm giác được bản thân muốn chết, buồn nôn muốn chết, không chết được, Bất Diệt
Chi Thân lần này cũng không được việc !
Trong nháy mắt, một cái thân ảnh yểu điệu chợt lóe lên mà đến, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đây là một nữ nhân, điểm này từ vóc người có thể nhìn ra được, rất cao, rất yểu điệu, đường cong lả lướt, hết thảy hết thảy đều thuyết minh đó là
một nữ nhân, hơn nữa còn có vóc người vô cùng xuất chúng. Điểm này cùng
thanh âm mới vừa rồi tuyệt đối không có liên quan đến nhau.
Nhưng là, nữ nhân này ở trên mặt mang theo một cái Cự Lang mặt nạ, lộ nanh, hết sức dữ tợn hướng mọi người gật đầu ý chào hỏi.
Sở Dương ho khan một tiếng, Mạc Thiên Cơ cũng ho khan một tiếng. Thậm chí, ở một bên Nhuế Bất Thông và Đổng Vô Thương nửa nằm, còn có Kỷ Mặc mới
vừa thức tỉnh cũng đều không hẹn mà cùng ho khan một tiếng.
Tựa hồ trong nháy mắt mọi người tập thể bị viêm phổi.
La Khắc Địch vẻ mặt nụ cười nói : “Không có chuyện gì, bỏ mặt nạ xuống đi, những người này đều là huynh đệ tốt nhất của ta, trừ ngươi ra không thể cùng bọn họ chia sẻ, những thứ khác của bọn họ cũng là của ta.
Những lời này coi như là tương đối lọt tai, nhưng lời kế tiếp nói lại rất
không dê nghe nói: “Dĩ nhiên, của ta là của ta, mặc dù bọn họ ai nấy
cũng coi như là sắc lang, thấy mỹ nữ sẽ miệng mép ba hoa, đợi khi nhìn
được ngươi nhất định sẽ hành động ga lăng, nhất định sẽ hâm mộ ghen tỵ
với hận ta, nhưng cuối cùng miên cưỡng biết vợ bằng hữu không thể lấn
tới. Cho dù bọn họ thật sự đối với mỹ mạo của ngươi sinh tâm sài lang,
ta cũng có thể ngăn cản được. Ta sẽ bảo vệ ngươi! Bảo vệ ngươi! Một đời
một thể, cho đến lão thiên hoang, Hải Khô Thạch Lạn, chí không thay
đổi!"
La Khắc Địch rất khẳng định nói.
Đám người Sở Dương một trán khó hiểu, trên đỉnh đầu cơ hồ bốc lên khói xanh.