Chương 2462: Huynh Đệ Của Ta Đây?


Mà vị 'Nhị ca' ngồi say nói : “Lão đại quả nhiên hào khí can vân,
nhưng ta năm đó so sánh với ngươi hoặc là còn hơn một bậc cũng chưa biết chừng!"

Hắn dùng chiếc đũa trong tay gõ chén ngân nga ngâm nga
nói: “Một giấc chiêm bao vạn năm tóc trắng; bao nhiêu tình buồn bao
nhiêu đả thương; huynh đệ rong chơi trên trời cao, ta từ dưới đất tự
mình mê."

Thanh âm dũng cảm bi thương, lại tựa hồ nếu như gợi lên chuyện cũ thương tâm của mọi người làm cho mọi người vành mắt đều có
chút đỏ lên.

Nhưng ngay sau đó mọi người cùng kêu lên giận dữ nói: “Ngươi nha nói cái gì đó? hát thương cảm như vậy, phạt rượu! Phạt rượu!"

'Nhị ca' cũng không giải thích, cười ha ha một tiếng rồi ôm lấy vò rượu, một trận cuồng rót.

Lại là vài hũ rượu đi xuống, mọi người cũng đã mắt say lờ đờ; có chút ngã trái ngã phải rồi.

Bạch y nhân lão Tứ ngồi ở cạnh Sở Dương đột nhiên đem tay đáp lên vai Sở
Dương say mê mơ mơ hồ hồ nói i “Tiểu huynh đệ... Ngươi... Ngươi rốt cuộc từ đâu tới đây? Ngươi... Ngươi là tới nơi này làm khách?

Mọi người mặc dù huyên náo nhưng mơ hồ có thể thấy được, mỗi người lỗ tai cũng đã dựng lên.

Buổi nói chuyên kiểu này, trước sau đã hỏi sáu lần câu này, nhưng không biết lần này như thể nào.

Sở Dương lớn miệng, vung tay lên, ha ha cười nói : “Ta... Ta khẳng định
không phải là... Không phải là... Tới định cư. Ha ha, ta làm sao có
thể... Ở chỗ này định cư? Ách... Các huynh đệ của ta, cũng đều ở bên
ngoài đây, bọn họ"

Sở Dương vinh quang vung tay lên, lớn tiếng nói : “chín huynh đệ của ta đều đang chờ ta đây!"

Chín huynh đệ!

Đều đang chờ ta đây!

Những lời này nói ra, trong lúc bất chợt hoàn toàn yên tĩnh!

Sở Dương lời này vừa nói ra chấn động bốn tòa, mọi người ngay cả giả say
cũng đã quên mất, chẳng qua là ngơ ngác nhìn hắn sững sờ.

Bạch y nhân thanh âm vốn luôn luôn bình thản nay hơi khàn giọng miễn cưỡng cười
khan nói : “Ngươi... Ngươi có chín huynh đệ, nhiều như vậy ư?"

Sở Dương nói: “Dĩ nhiên! Chín hảo huynh đệ!"

Bảy người lần này nữa cùng nhau lâm vào yên lặng, Sở Dương cũng không có
tái mở miệng, cả đại sảnh lần này vắng lặng không tiếng động.

Một hồi lâu sau, lão đại Phong Bạo ngẩng đầu, ánh mắt dị thường sắc bén ngó Sở Dương, nói : “Tốt lắm, người biết chuyện nói rõ đi, chúng ta cũng
chớ giả bộ nữa, như vậy thật rất không có ý nghĩa, cách vạn năm lại có
một lần như vậy, ta đây là lào đại, đà kinh nghiệm qua chuyện này nhiều
lần lắm rồi. Thật mệt mỏi."

Hay là... Tới định cư?"

Mọi người rối rít ngẩng đầu, ánh mắt cũng nhìn chăm chú vào Sở Dương tìm hiểu khách mới tới.

Ai nấy ánh mắt thanh minh, nơi nào còn có nửa điểm say rượu?

Bạch y nhân lẳng lặng ngồi một hồi, nói: “Nếu không cần ngụy trang nữa,
chúng ta mà đi lên phòng trà. Yên tĩnh, hảo hảo nói chuyên."

Chín, mấy cái chữ này đối với những người đang ngồi đây mà nói, chính là
tuyệt đối nhạy cảm! Sở Dương một câu nói mượn men say làm cho mọi người
trên mặt đang ngụy trang thoáng cái bị kéo xuống!

Trần truồng không chỗ nào che dấu !

Phòng trà, hết sức u tĩnh.

Ở chỗ này, mọi âm thanh đều không có.

Hương trà lượn lờ, thản nhiên hợp lòng người.

Trầm mặc chốc lát, vị 'Lão đại' nói ra : “Ta tên là Phong Bạo. Cửu Trọng
Thiên đại lục, Cửu Kiếp Kiếm Kiếm Chủ đời thứ hai, là người đầu tiên tới đây định cư."

Sở Dương đã sớm đoán được, giờ phút này tự nhiên
là không có chút nào ngoài ý muốn, nhưng vân không nhịn được một lần nữa đánh giá hắn một phen.

Lão Nhị ha hả cười một tiếng, có chút phiền muộn nói: “Ta là Mạnh Thương, Cửu Kiếp Kiểm Chủ đời thứ ba."

Lão Tam mỉm cười nói: “Ta là Đoạn Thiên Đời thứ tư."

Kế tiếp chính là Bạch y nhân câu cá, trên mặt của hắn kinh luyện một chút, hơi khô sáp nói: “Ta là Vân Đông, Kiếm Chủ đời thứ năm."

Lão Ngũ nói: “Ta là Tần Phương, thứ sáu

"Ta là Lâm Tôn. Đệ thất đại."

"Ta là Quân Liệt. Thứ tám, người cuối cùng tới nơi định cư, là một người duy nhất không có tiếp đãi qua người mới tới."

Sau khi tự giới thiệu mình xong, ánh mắt của mọi người, lần này tập trung
đến trên người Sở Dương. Ánh mắt sáng quắc, mơ hồ tràn đầy sự mong đợi.

Nhìn ra được bốn chữ "Cửu Kiếp Kiếm Chủ' này hẳn là rất ít khi được mọi
người nhắc tới. Trên mặt của mỗi người, đều có chút mất tự nhiên.

Da thịt mơ hồ co quắp, tựa hồ đang có thống khổ lớn lao; mà ánh mắt, cũng là phá lệ nóng bỏng.

Sở Dương đầu tiên là trầm mặc chốc lát, lúc mới nhẹ nói : “Ta tên là Sở Dương... Là Cửu Kiếp Kiểm Chủ đời thứ chín!"

Một tiếng kiếm kêu!

Cửu Kiếp Kiểm lăng không xuất hiện, vô cùng phong mang trên không trung quang mang chớp thước, lẳng lặng đứng nghiêm.

Ánh mắt của mọi người, cũng ngược lại tụ tập đến trên thân kiếm, trong ánh mắt biển ảo vạn đoan, phức tạp tới cực điểm.

Lười kiếm này kiếm của Sở Dương nhưng cũng từng là kiếm của mọi người!

Đã lâu gặp lại, xa cách không biết bao nhiêu năm tháng gặp lại!

Thanh kiếm này đột nhiên xuất hiện, trong một sát na đó tất cả mọi người cảm
giác được năm tháng từng chết đi lại một lần nữa sống lại.

Sở Dương lấy tay cầm Cửu Kiếp Kiếm đem Cửu Kiếp Kiếm để lên trên bàn.

Cửu Kiếp Kiếm như cũ hàn mang bắn ra bốn phía, mơ hồ đột nhiên có một cổ
kiểm khí màu xanh ở trên thân kiếm qua lại chảy xuôi, giống như vật còn
sống vậy.

"Ta cũng là Cửu Kiếp Kiếm Chủ, hơn nữa còn là một đời cuối
cùng." Sở Dương châm chước dùng từ, một lát sau, con mắt nhìn vào Cửu
Kiếp Kiếm, nhẹ giọng nói : “sau ta hoặc là... Ở Cửu Trọng Thiên đại lục, sẽ không tái xuất hiện Cửu Kiếp Kiếm Chủ nữa."

Phong Bạo trên mặt xẹt qua một tia thống khổ, nói : “ nói cách khác, ngươi đã hoàn thành sứ mạng của Cửu Kiếp Kiếm rồi?"

Sở Dương nhẹ giọng thở dài nói : “Còn không có... Tạm thời còn không có,
nhưng ta đang hoàn thành, tin tưởng không bao lâu nữa có thể hoàn
thành."

Mạnh Thương trên mặt có chút ít không bình thường đỏ ửng, nói : “Huynh đệ của ngươi đâu?"

Câu hỏi này vừa ra, bảy người đồng thời tinh thần cao độ tập trung.

Ngươi là Cửu Kiếp Kiếm Chủ, huynh đệ của ngươi đâu? Cửu Kiếp huynh đệ của ngươi ở nơi đâu?

Sở Dương hít một hơi, nghiêm mặt nói : “Bọn họ, đà tại Cửu Trọng Thiên Khuyết."

Tất cả mọi người không nói gì nhìn hắn.

Đáp án này nằm trong dự liệu của mọi người mà lại cũng ngoài ý liệu, những
Cửu Kiếp Kiếm Chủ này một đám huynh đệ của họ chẳng lẽ không phải đều ở
Cửu Trọng Thiên Khuyết sao, mà bọn họ thì ở chỗ này.

Hiện tại, Cửu Kiếp Kiểm Chủ thế hệ mới nhất cũng đến nơi này, các huynh đệ của hắn đã đến Cửu Trọng Thiên Khuyết.

Là lịch sử tái diễn? Hay là sử sách luân hồi? Hết thảy cũng không có bất kỳ biến hóa!

Biến hóa duy nhất hoặc là chỉ có gia quyển tiểu huynh đệ này quá ít đi một chút...

Vô ý, Sở Dương lai tiếp tục nói : “Chúng ta với các ngươi bất đồng, ta
cùng các huynh đệ của ta chính là cùng nhau từ Cửu Trọng Thiên đại lục
bạch nhật phi thăng, phi thăng đến Cửu Trọng Thiên Khuyết. Phân tán ở
các địa phương Cửu Trọng Thiên Khuyết... Sau đó theo con đường riêng của mình đánh đấm, gần nhất mới tụ hội. Điều này đối với các ngươi rất bất
đồng, không có bỏ mạng mở đường, không có thiện ý bẫy rập, cũng không có bất diệt kim thân, càng không có vài ngàn năm khoan tim đau đớn, chúng
ta chỉ có đồng tâm một ý, mãi mài không thay đổi."

"ừ? Ngươi là
nói... Các ngươi cùng nhau từ Cửu Trọng Thiên đại lục phi thăng..." Bảy
người mở to hai mắt nhìn, lẩm bẩm tự nói; trong thanh âm, tràn đầy vẻ
khó có thể tin, hơn nữa còn tràn đầy sự cực kỳ hâm mộ.

Kiểm Chủ tự
mình mang theo các huynh đệ một đạo phi thăng, có thể nói đó là chuyên
bọn họ tha thiết ước mơ nhưng cũng chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.

Vân Đông trên mặt anh tuấn xẹt qua một tầng kích động đỏ ửng, khẽ cắn răng, muốn nói gì rồi lại im lặng, quai hàm hắn bành lên.

Mấy người khác cũng cắn răng, thở hổn hển thở phì phò, nhìn Sở Dương, môi
người đều có một bụng lời muốn nói, đều có một bụng vấn đề muốn hỏi.

Nhưng lời nói đến khóe miệng, thiên ngôn vạn ngữ, ngàn vạn lần nghi vấn, rồi
lại vô luận như thể nào cũng không nói ra được, hỏi không ra tới.

Rốt cục, Phong Bạo đập bàn một phát, thanh âm khàn giọng, giống như dây
thanh đột nhiên gãy lìa vậy hỏi nói : “Ngươi biết xả thân mở đường, bất
diệt kim thân? Vậy ngươi có từng trải qua... Đã từng... Đà từng... Gặp
qua... Huynh đệ của ta?"

Một câu nói ra, tiếng thở dốc càng ngày
càng thấy dồn dập, thanh âm kịch liệt run rẩy, tựa hồ bất cứ lúc nào
cũng sẽ gãy lìa vậy, nhưng vẫn không ngừng nỗ lực nói.

"Ngươi có thể
thấy được quá... Quý Hồi Thiên, Dương Vũ Thần, Thu Sơn Nguyệt, Tả Khâu
Vận Trù..." Phong Bạo đôi môi có chút run run, trong thanh âm mang theo
chí cực tư niệm nói : “Những người này là huynh đệ của ta..."

Sở
Dương chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác bi thương tò trong lòng dâng lên, hắn hít một hơi, trịnh trọng gật đầu nói: “Dĩ nhiên đã gặp qua! Đâu chỉ gặp qua, chúng ta còn kề vai chiến đấu quá, bọn họ hiện tại cũng rất tốt,
mỗi người cũng rất tốt."

Phong Bạo cả người đột nhiên chấn động,
trong lúc bất chợt rơi lệ đầy mặt, mặc dù đã có được đáp án nhưng lại
giống như là mất đi khí lực cả người vậy xụi lơ ở trên ghế, rung giọng
nói : “Cám ơn trời đất... những huynh đệ này của ta quả nhiên là không
việc gì, Thương Thiên thương xót..."

Hắn đột nhiên tựa như khóc tựa
như cười run rẩy thanh âm nói: “Chỉ cần các ngươi không việc gỉ... Cho
dù ta ở chỗ này tám vạn năm, 80 vạn năm... Cũng đáng..."

Nhưng ngay sau đó, Mạnh Thương khẩn trương hỏi nói : Các

huynh đệ của ta thì sao? Ngươi... Gặp qua sao? Hẳn là gặp qua sao?"

Giờ khắc này, Mạnh Thương nói chuyện trong giọng nói đầy sự khẩn cấp, hắn
hy vọng từ miệng Sở Dương có được đáp án khẳng định nhưng vân sợ hãi nếu nhận được đáp án phủ nhận, tâm thái này có thể nói là mâu thuẫn chí
cực.

Sở Dương cười cười gật đầu nói : “Lịch đại Cửu Kiếp huynh đệ ta
cũng đã từng thấy qua, cũng không có bỏ sót một người, ta mới vừa rồi đà đề cập tới đó, chúng ta đã từng kề vai chiến đấu, hợp lực tạo thành quá Cửu Kiếp trận pháp đây... Thật ra thì, lịch đại Cửu Kiếp bọn họ cũng ở
chung một chỗ, bọn họ hiện tại đang ở vực ngoại Tử Tiêu Thiên chiến
trường, chống lại thiên ma, chính là anh hùng của cả Cửu Trọng Thiên
Khuyết!"

Sở Dương thật sự không đành lòng chờ bọn hắn từng người đi hỏi, dứt khoát trực tiếp toàn bộ trả lời.

Đều gặp rồi!

Không có bỏ sót!

Kề vai chiến đấu!

Quân Liệt hít một hơi thật dài, muốn khống chế thanh âm bình tĩnh nhưng cuối cùng không khống chế được, nước mắt chảy xuống nói : “ nói như vậy...
Bọn họ cũng còn sống? Cũng đều sống rất khá?"

Sở Dương lần này cũng
là trầm ngâm chốc lát, cũng không có tức thì trả lời này, ánh mắt chậm
rãi chuyển động, ánh mắt của hắn nhìn tới người nào thì người đó hô hấp
liền lập tức khẩn trương dừng lại.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #2462