Coi như là Sở Dương cùng đám người Thiết Bổ Thiên tất cả cũng suy
đoán, nếu là hồng y nhân tự đi chọn người phá quan thì tất nhiên sẽ chọn Mạc Khinh Vũ, bởi vỉ vỉ hai người bọn họ cũng mặc màu đỏ, tò quần áo
ánh sáng màu sắc chính là nên chọn Mạc Khinh Vũ.
Chẳng ai ngờ ràng, người hắn chọn lựa lại là Ô Thiến Thiến một thân bạch y.
"Cũng là màu đỏ chói mắt... Nhưng thật ra là có chút tương trùng. Ta thích
mặc đồ đò nhưng không thích người khác cũng ở trước mặt ta mặc đồ đỏ."
Hồng y nhân cười cười, nói : “Thể gian mọi chuyện, nhất định phải có
phối hợp mới được. Tỷ như màu đen xứng màu trắng, màu đỏ xứng màu xanh
biếc một chút... Có đối lập mới có thể lộ ra càng nhiều hơn sự đa sắc
màu."
"Mà màu đỏ có thể phối hợp tốt nhất với màu xanh biếc, nhưng
nơi này lại không có màu xanh biếc, cũng chỉ tốt lui mà cầu lựa chọn
tiếp theo là màu trắng." Hồng y nhân vừa lại là một thiên thao thao bất
tuyệt nữa.
Sở Dương cùng Thiết Bổ Thiên liếc nhau một cái, đều là nhìn ra tính cách của hồng y nhân .
Thằng này lại từ đầu tới đuôi cũng là thông thiên lời nói thật, hoàn toàn cũng không nói nửa câu nói dối.
Hắn nói mình cũng không phải là người vội vàng xao động, dĩ nhiên là nói thật.
Bởi vỉ qua 1 phen ngôn luận kia đủ để nhận ra hắn lòng thích cái đẹp.
Ô Thiển Thiển mỉm cười nói: “Nếu tiền bối lựa chọn ta, như vậy, xin mời
nói ra câu hỏi đi, tất cả mọi người là người thống khoái, nhanh chóng
trả lời vấn đề, nhanh chóng chấm dứt lần sấm quan này."
Hồng y
nhân ngưng mắt nhìn Ô Thiến Thiến, một hồi lâu sau, thở dài một tiếng,
nói : “Tốt cho một phen khoái nhân khoái ngữ luận điệu, rất được lòng
ta, như thể ta liền chỉ nói ra một cái vấn đề mà thôi. Ngươi nữ oa oa
này lại làm cho cho ta nhớ lại chuyên cũ đã phủ đầy bụi. Nhìn ngươi có
thể làm cho ta nhớ lại chuyên cũ nên miễn đi cho ngươi hai vấn đề."
Ô Thiển Thiển cười yểu ớt nói : “Như vậy đa tạ tiền bối thành toàn, chỉ mong một cái vấn đề duy nhất không nên quá khó khăn."
Hồng y nhân ngửa đầu nhìn bầu trời, nói: “Có một việc, vắt ngang ở trong
lòng ta đã rất lâu rồi. Hôm nay, ngươi nếu muốn trả lời tốt vấn đề này
của ta, trước tiên nghe ta kể một câu chuyện xưa."
Ô Thiến Thiến nói: “Thỉnh giảng."
Hồng y nhân lắc đầu cười khổ, tràn đầy cảm giác nghĩ lại chuyện cũ mà kinh,
cũng không còn vẻ sảng lãng lúc trước, lại thấy hồng y nhân tay áo vung
lên, trước đại môn màu đỏ trong lúc bất chợt xuất hiện một cái bàn, hai
cái ghế.
Sau đó hắn dẫn đầu ở chủ vị ngồi xuống.
Ô Thiến Thiến nhìn Sở Dương một cái, được Sở Dương khích lệ mà đi tới ngồi đối diện với hồng y nhân.
"Ta tên là Liệt Hỏa... Ngươi tạm thời có thể gọi ta như vậy." Hồng y nhân Liệt Hỏa nói.
"Dạ." Ô Thiến Thiến đáp ứng một tiếng, nhưng ở trong lòng vững vàng nhớ lấy hai chữ này hoặc là giải đáp mấu chốt của nó !
Liệt Hỏa!
"Ở rất nhiều rất nhiều năm trước, khi ta mới ra đời ở trong kinh thành của một cái quốc gia... Nhà ta chính là đương thời đều biết thế gia đại
tộc. Ta lại là con trai duy nhất trong nhà... Thuở nhỏ chính là cẩm y
ngọc thực, cái gì ta cần ta cứ lấy..."
"Ở nhà đối diện là nhà của một vị quan viên, ở trong trạch viện có một cô bé gọi là Vũ Tú Tú (Trời mưa mưa), Tú thứ nhất chính là xinh đẹp, cái tú thứ hai chính là Chung
Linh lưu tú tú."
Sở Dương trong lòng oán thầm: hai cái tú còn không
phải là một cái tú? Lại còn là tú thứ nhất như thể nào, cái tú thứ hai
làm sao, Trầm Mặc tích chữ như vàng, kẻ tự xưng Liệt Hỏa này hình như là thích nói tào lao...
"Ta rất thích Vũ Tú Tú, hơn nữa. nhà hai
chúng ta từ thuở nhỏ đã đính hôn cho chúng ta. Khi đó, ai cũng biết, Vũ
Tú Tú chính là vợ tương lai của ta, phu nhân của gia chủ tương lai là
ta." Liệt Hỏa từ từ giảng thuật, ngôn từ tràn đầy sự thân thờ.
"Không riêng gì ta, Vũ Tú Tú cũng chấp thuận cho đến một ngày... Nàng gặp được duyên phận thuộc về nàng, có một vị đại năng nhìn ra Tú Tú xương cốt
thanh kỳ, chính là nhân tài nên thu nàng làm đồ đệ, đối với nàng mà nói, tự nhiên đó là một cuộc thiên đại tạo hóa, nhưng đối với ta mà nói..."
"Từ đó về sau, Tú Tú đi tầm, ta cũng không còn thấy nữa..."
"Ta vẫn chờ đợi... đợi đến năm ta hai mươi tám tuổi, trong thời gian đó nhà ta có mấy lần này gặp đại nạn, cũng là Tú Tú cùng sư huynh đệ của nàng
đi hô trợ, có thể nói là được Tú Tú cho rất nhiều ân huệ..."
"Ta
vẫn chờ đợi... đợi đến năm ta hai mươi tám tuổi, trong thời gian đó nhà
ta có mấy lần này gặp đại nạn, cũng là Tú Tú cùng sư huynh đệ của nàng
đi hô trợ, có thể nói là được Tú Tú cho rất nhiều ân huệ..."
"Nhưng,
trải qua rất nhiều năm tháng, Tú Tú rốt cục cảm giác được hai người
chúng ta không thích hợp với nhau nữa... Bởi vì nàng lúc đã là tu vi
thành tựu... Được gọi là Vân Vụ Tiên Tử... Đối với thế tục mà nói, hoàn
toàn là Tiên nhân siêu nhiên tồn tại. Mà nhà chúng ta mặc dù của cải lớn nhưng trong xương vẫn chỉ là gia tộc thế tục, nhiều lắm là chỉ là con
kiến hôi tương đối mạnh cường tráng hơn trong mắt Tiên mà thôi."
"Vỉ đền bù, hoặc là nói là để được gần Tú Tú hơn ta hết sức đuổi theo, hết
sức đi tu luyện, thà ràng tan hết gia tài... Đi tìm tìm kiếm danh sư..."
"Nhưng ta trời sanh tư chất không tốt, xương cốt cũng không thích hợp để luyện công... Tu vi tiến cảnh chậm chạp, nghĩ muốn đuổi kịp Tú Tú căn bản là
người si nói mộng! xét thấy như vậy, ta tan hết tất cả gia tài, phấn đấu kiếm được thiên tài địa bảo rồi mời một vị cao nhân đi hỗ trợ, đem
xương cốt, bao gồm đầu... Một cầy một cây từng cái thay đổi đi!"
"Huyết mạch không thay được thì ta để cho hắn đem máu tươi của ta tháo ra sau đó thay vào Thần Long huyết trong truyền thuyết."
"Kinh mạch không được, ta để cho người ta đem toàn thân kinh mạch của ta đánh nát, tê liệt ba năm, trong ba năm đó từng đường kinh mạch một lần nữa
tái tục!"
" hết thảy cũng là vỉ Tú Tú. Cũng là vỉ có thể gần nàng hơn để cưới nàng làm vợ."
"Rốt cục ta thành công... Chân chính thoát thai hoán cốt, thành thiên hạ kỳ tài! Tu hành tiến triển cực nhanh!"
Liệt Hỏa nói tới đây, bọn người Sở Dương hoảng sợ thất sắc!
Mới vừa rồi Liệt Hỏa miêu tả hết sức hời hợt, chẳng qua là vô duyên cớ tự
thuật nhưng đám người Sở Dương đều là cao thâm tu hành giả, như thế nào
không biết gian khổ trong đó như thế nào, Đem toàn thân xương cốt từng
cái đổi đi là bao nhiêu thống khổ? Toàn thân máu huyết toàn bộ tháo ra
lại là thống khổ cùng nguy hiểm cỡ nào? kinh mạch toàn thân toàn bộ đánh nát, tê liệt ba năm khổ sở như thế nào ? Quả thực chính là khó có thể
tưởng tượng được !
Mà vị Liệt Hỏa này lại tất cả đều làm được!
Chỉ vì đuổi theo vị hôn thê đi về phía trước!
Người này nghị lực cùng sức thừa nhận, cơ hồ có thể nói là khoáng cổ tuyệt kim!
Phần bền bỉ cùng nghị lực này, chớ nói đám người Thiết Bổ Thiên, coi như là
Sở Dương tự hỏi đổi lại là hắn cũng chưa chắc có thể làm được.
" sư phó của ta đã nói cho ta biết, đau khổ ta thừa nhận... có thể nói là từ cổ chí kim đệ nhất thiên hạ! Không phải là chưa từng có, chỉ sợ cũng là tuyệt hậu!"
"Nhưng ta chịu thống khổ không người nào có thể thừa
nhận được, đà trải qua thống khổ mà bất luận kẻ nào cũng nhịn không
được, rốt cục thành công, sau đó mang theo vô hạn hy vọng tìm được Tú
Tú. Tuy nhiên vào ngày đó, nàng lại nói cho ta biết, nàng muốn thành
hôn." Liệt Hỏa trong mắt lóe ra vẻ đau thương khó nói lên lời.
"Chúng ta vẫn luôn là bàng hữu, cho dù trước đó ta cùng Tú Tú cũng không có gì giấu nhau; nàng tôn kính ta, ta thích nàng. Nhưng ngày đó, nàng đứng ở
trước mặt của ta, nói cho ta biết, nàng phải lập gia đình... Cái loại
cảm giác hạnh phúc phát tò đáy lòng còn có cái loại như cầu xin ta tha
thứ làm cho ta tan nát cả cõi lòng."
Liệt Hỏa ha hả cười thảm.
"Cái này là chuyên xưa của ta, ta không nói cho các ngươi biết sau đó ra sao nữa bởi vì chuyên tiếp sau không có quan hệ gì tới các ngươi, ta chỉ
hỏi ngươi một cái vấn đề, tiểu nha đầu." Liệt Hỏa thê thảm cười, hỏi nói : “Nếu như... Ngươi không tiếc bất cứ giá nào yêu người, người mà ngươi không tiếc bất cứ giá nào yêu lại yêu người khác... ngươi làm sao ngươi bây giờ?"
Liệt Hỏa vừa đưa ra cái vấn đề này, Ô Thiến Thiến thoáng cái ngây ngẩn cả người.
Ngươi không tiếc bất cứ giá nào yêu người, người mà ngươi không tiếc bất cứ giá nào yêu lại yêu người khác..
Làm sao bây giờ?
Cái vấn đề này căn bản là không có cách nào trả lời được !
Bởi vì vấn đề này căn bản không có đáp án!
Nếu như nói là vì người ngươi thích nhất, ngươi thành toàn cho nàng, đồng ý để nàng lựa chọn người khác, bởi vì nàng là người ngươi thích nhất.
Mà tình huống bây giờ cũng là "Không tiếc trả giá cao" !
Liệt Hỏa vỉ người hắn yêu, thật sự giao ra rất nhiều, thật có thể cam tâm giúp người ta thành công?
"Tiền bối cái vấn đề này thực làm khó ta rồi, trả lời thế nào cũng không
đúng, ít nhất trong mắt của ta là như thế." Ô Thiến Thiến chau lên đôi
mi thanh tú nói.
.
Hông y nhân Liệt Hòa cũng không nói lời này nào, chăng qua là lăng lặng nhìn nàng.
"Tiền bối dù sao cũng là nam tử, mà tại thời đại này của chúng ta, một người
nam tử tam thê tứ thiếp chính là chuyên bình thường mà nữ nhân lại chỉ
có thể một... mà... Cuối cùng, đây là định luật của thời đại
Ô
Thiến Thiến châm chước dùng từ nói : “Tuy nhiên gặp phải tình huống như
thể, nội tâm quấn quýt như thế nào là có thể nghĩ, mà tiền bối vì đạt
tới nguyện vọng lại gặp nhiều khổ sở như vậy, nếu là quả thật vì lựa
chọn của người mình thích nhất mà buông tha, tất cả cố gắng lúc trước,
tất cả gian khổ, đầy đủ mọi thứ cũng thoáng như một truyện cười, sự chua xót như thể nào có thể nghĩ được..."
Hồng y nhân nói : “Nếu ngươi là người trong cuộc, sẽ lựa chọn như thể nào ?"
Ô Thiến Thiến đột nhiên cảm giác trong lòng đau xót, đôi mắt đẹp nhất thời mờ đi.
Trên nét mặt có chút ít mềm yểu.
Nàng nói : “Nếu là ta... Ha hả..." Nàng cười khổ một tiếng. Thật ra thì bản
thân ban đầu không phải là phải đối mặt với tình cảnh như thế sao?
Bản thân người mình yêu trong mắt lại không có bản thân, cũng chỉ có người khác...
"Ta không phải là tiền bối, không biết tiền bối ngày đó ngươi lựa chọn như
thế nào nhưng nếu là ta... Ta chỉ biết lựa chọn lẳng lặng nhìn hắn, vì
người mình yêu giao ra tất cả... Ta không sẽ chủ động đi phá hư chuyên
của hắn... Ta chỉ là yên lặng giao ra, yên lặng thừa nhận, sau đó yên
lặng vui mừng, yên lặng đau lòng. Ta sẽ cố gắng tân toan, hết thảy hết
thảy, ước nguyên ban đầu chỉ là vì thương hắn, chỉ cần hắn vui vẻ, hắn
hạnh phúc, hắn mỹ mãn, ta còn có cái gì không vừa lòng sao?"
Ô Thiến
Thiến giờ phút này ánh mắt có chút thê lương, cũng là lại nghĩ tới mà
sảng khoái khi ban đầu thầm mến Sở Dương, cái đoạn cuộc sống đó đối với Ô Thiển Thiến mà nói, lại là đoạn thời gian vui mừng thỏa mãn.
Sơ tâm như thể, sơ tâm không thay đổi, sơ tâm viên mãn, sao không sơ tâm!
Hồng y nhân nghe được có chút ngây người, một hồi lâu im lặng.