Ô Thiến Thiến cắn răng.
Người khác nói cái gì nhớ mình cả đời có chỗ tốt gì, cứ như vậy theo bản thân đi dạo, hắn dám quên bản thân sao? Phạt hắn!
Tiếp tục đi dạo!
Những thứ khác không nói, chẳng qua là được các chủ quán khen tặng mà hết sức thoải mái a: A, vị nương tử này quả thực là Thiên Tiên hóa thành, tiểu
ca ngài thật là có phúc khí, có thể được giai nhân như vậy để ý, đây là
mấy đời đã tu luyện a...
Lời nhiều dễ nghe!
Đến cuối cùng, Sở Dương rất dứt khoát đặt mông ngồi ở cửa một nhà, chết sống cũng không chịu đi nữa.
Mỗ hoàng hậu mới rốt cục mở lòng từ bi, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn kết thúc lần đi dạo phố này.
Rốt cục một ngày kia, Sở Dương, Ô Thiến Thiến, Mạc Khinh Vũ, Thiết Bổ Thiên bốn người từ biệt Tử Tà Tỉnh, mang theo mười cái không gian giới chỉ
quà tặng do Đường gia thiếu chủ trang bị cộng thêm bảy tám không gian
giới chỉ thổ đặc sản của mình lảo đảo bay lên chạy thẳng tới Đông Hoàng
Thiên.
Mãi cho đến khi lên đường, Sở Dương mới rốt cục coi như là như được đại xá thở phào nhẹ nhõm.
Cực hình!
Tuyệt đối là cực hình! Không ai sánh bàng!
Sở ngự tọa thề, sau này hắn không bao giờ theo nữ nhân đi dạo phố nữa! Cho tới bây giờ bắp đùi vẫn còn bủn rủn... Lấy cường độ thân thể của hắn mà đùi có thể bủn rủn...
Thật là có chút không thể tưởng tượng nổi.
Còn có chính là... Sở ngự tọa chân thối, trải qua ba ngày nay đi dạo phố mà tràn lan ra... Buổi tối cởi giày, nhất thời Ô Thiển Thiển cùng Thiết Bổ Thiên cũng che lô mũi chạy ra ngoài...
Đối với cái này, Sở Dương rất im lặng.
Hắn cố hít một hơi lẩm bẩm nói : “chuyện này là như thế nào đây? Ta dù sao
cũng là cao cấp thánh nhân a, cũng bao nhiêu lần thoát thai hoán cốt,
tẩy mao phạt tủy... sao lại còn thối? Đây cũng quá không nói được đi? có còn điểm thiên lý nào hay không? !"
Trong Cửu Kiếp Kiếm có tên
nhướng mí mắt, lẩm bẩm nói : “Làm sao mà lại không có thiên lý, quả thực là rất có thiên lý, chờ lúc nào chân của ngươi không thúi nữa... Không
sai biệt lắm ngươi đà có thể cùng Cửu u đánh nhau rồi... Chân thối còn
không tốt sao? Đây quả thực là chuyên quá tốt đi bất quá..."
Sau khi nói thầm một câu như vậy thì hắn tiếp tục ngủ.
Mà hắn nói thầm những lời này Sở Dương nhất định là không biết, cho dù biết cũng không nói rõ lí lẽ được.
Đối với vấn đề sinh lý này, Sở Dương bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn
là đi ra ngoài rửa chân, nếu không mùi vị dường như ngay cả mình cũng
không chịu được. Đầu tiên là dùng Cửu Kiếp Cửu Trọng Thiên Thần Công từ
trong ra ngoài rửa hai cái chân, sau đó dường như vân còn có vị, Sở
Dương lén lút lấy ra một bầu Sinh Mệnh Chi Tuyền đổ ra chân, chung quy
hẳn là không thành vấn đề đi...
Dùng Sinh Mệnh Chi Tuyền rửa chân...
Từ xưa đến nay chưa hề có đệ nhất nhân!
Nếu có người thấy được chuyên này tuyệt đối sẽ hành hung hắn tới chết!
Phí của trời, người này thật là vô sỉ không có hạn cuối đây!
Tuy nhiên Sinh Mệnh Chi Tuyền quả nhiên là tuyệt phẩm linh tuyền, hiệu quả tất nhiên phi phàm .
Vốn là hai cái chân thối, giờ phút này lại thơm ngào ngạt, Ô Thiến Thiến
cùng Thiết Bổ Thiên đi vào đang thấy Sở ngự tọa ôm chân của mình đặt ở
dưới lỗ mũi ngửi.
Trong lúc này nhất thời, hai nàng trợn mắt hốc mồm mắt mũi trợn tròn á khẩu một hồi lâu im lặng!
Gia hỏa này... Dường như cũng là thật tài tình đi...
Một đường cảnh tượng kiều diễm, SỞ Dương cùng ba vị tuyệt sắc mỹ nữ một
đường phiêu diêu rời Yêu Hoàng Thiên, lên đường đi trạm Đông Hoàng
Thiên.
Lúc trước Mạc Khinh Vũ cùng Tử Tà Tình lấy cớ Đàm Đàm còn
có phu nhân Tạ Đan Phượng, thật ra thì từ Mặc Vân Thiên đã phân ly nay
cũng không biết đi nơi nào, căn bản không có trở lại Yêu Hoàng Thiên đại bản doanh, lúc trước nói luyện binh vân vân, chỉ là phỏng đoán.
Nhưng đối với tung tích 2 người này, Sở Dương có thể nói là không chút lo
lắng. Nhìn quanh đương kim thế gian, người có thể chính diện đánh bại
Đàm Đàm người, từ Cửu Đế Nhất Hậu trở xuống có thể nói đã là le que
không có mấy người.
Nếu bàn về đường ngang ngõ tắt... Trên thế giới này so sánh với Đàm Đàm càng thêm không ai bàng.
Một khi có người chủ động chọc tới Đàm Đàm, cơ bản cũng là một cái kết quả: Chờ khóc đi, nếu như còn có cơ hội khóc.
về phần Hổ ca cùng Kiếp Nạn Thần Hồn cũng bị Sở Dương lưu lại bảo vệ Tử Tà Tỉnh, hơn nữa, Hổ ca đến nay cũng không có hoàn toàn khôi phục, ở lại
Cửu Trọng Thiên Khuyết linh khí đầy đủ mới có lợi cho khôi phục tu vi,
cho tới tiến thêm một bước đột phá.
Mà Kiếp Nạn Thần Hồn ở lại
Lạc Hoa thành, tiếp tục tìm hấp thu sinh linh tử khí, thuyết pháp sinh
linh tử khí, trừ Tử Tiêu Thiên bên kia ra, dường như cũng chỉ có Lạc Hoa thành là nơi thích hợp nhất cho Kiếp Nạn Thần Hồn...
Một đường qua biển, đám người Sở Dương chạy thẳng tới Đông Hoàng thành.
Dọc theo đường đi, đám người Sở Dương đi tới đi lui, hết tốc lực bay nhanh
cũng không có cái gì ngoài ý muốn ngăn trở quấy nhiễu, lên đường xuôi
gió thuận thủy, rỗi rãnh không có chuyện gì bèn cùng ba vị mỹ nữ liếc
mắt đưa tình đùa giỡn một phen, thường thường bị tam đại mỹ nữ cùng nhau đuổi giết nên tốc độ đi đường độ không giảm mà lại tăng một chút xíu...
Mà dọc theo con đường, bởi vì Sở Dương cố ý đứng ở phía đối lập với tam nữ nên làm cho tỉnh cảm của ba nữ nhân cũng đột nhiên tăng mạnh, dù sao vô cùng hài lòng là được.
"Phía trước chính là Đông Hoàng thành." Sở Dương chỉ vào phía trước, nơi đó có một mảnh sáng mờ lượn lờ nơi nơi nói.
"Thật xinh đẹp a." Tam nữ không khỏi cùng nhau sợ hãi than.
"Tuyết Lệ Hàn đúng là rất biết hưởng thụ." Sở Dương bĩu môi, đột nhiên phúc
chí tâm linh nói : “Các ngươi nói xem Tuyết Thất kia có ở đó hay không?"
"Tuyệt đối không có ở đây!" Mạc Khinh Vũ vẻ mặt khẳng định nói.
"Tại sao?" Ô Thiến Thiến cùng Thiết Bổ Thiên không giải thích được, các nàng mặc dù không có tận mắt thấy kẻ dở hơi kia bất quá người này nổi tiếng
xa gần, khắc trong tâm khảm.
"Nếu như ta là Tuyết Lệ Hàn, loại đệ đệ như hắn nên đuổi càng xa càng tốt. Bằng không sớm muộn sẽ bị tức
chết." Mạc Khinh Vũ nhịn không được cười nói.
"Ha ha..."
Sở Dương cảm thấy Mạc Khinh Vũ lời nầy quả nhiên là anh hùng chứng kiến lược đồng, rất được lòng ta.
"Chúng ta đến rồi đi ăn một chút gì đã rồi hăng đi tìm Tuyết Lệ Hàn." Mạc
Khinh Vũ hăng hái bừng bừng nói : “Lần trước nghe nói Đông Hoàng Thiên
đệ nhất đại tửu lâu tọa lạc tại Đông Hoàng thành được xưng 'Đông thiên
đệ nhất lâu'. Nghe nói ăn rất ngon."
"Được rồi, trước tiên ăn một bữa đà, khao ngươi và ba nữ ăn hàng." Sở Dương xúc động đáp ứng.
Chẳng qua là một câu "Nữ ăn hàng" làm cho tam nữ hờn dỗi đuổi giết, Sở Dương
cười ha ha chạy trối chết, một trốn ba đuổi theo đã nhanh chóng tới Đông Hoàng thành.
Ở cửa thành', bốn người thông qua thân phận nghiệm chứng rồi thản nhiên theo sóng người đi vào Đông Hoàng thành.
Hỏi mấy người, Sở Dương rốt cuộc biết cái gọi là 'Đông thiên đệ nhất lâu' ở nơi đâu. Kết quả là bốn người hưng phấn trùng trùng chạy tới, thỏa mãn
ăn uống là tối trọng yểu, những thứ khác tạm thời để xuống.
Đến nơi
vừa nhìn, ngay cả Sở Dương cũng có chút ít sợ hãi than nói: “ thật không thẹn cái tên! Đông thiên đệ nhất lâu, danh bất hư truyền, nghe danh
không bàng gặp mặt, gặp mặt càng nổi tiếng hơn."
Chỉ thấy tửu lâu này xanh vàng rực rỡ, chỉ là một cái tiền thính cũng đã rộng không dưới vài mẫu vuông; cả tửu lâu, chiếm diện tích chỉ sợ không dưới trăm mẫu,
cái này cũng thôi nhưng điều khiến người ta ngoài ý nhất chính là, nơi
này cao chừng mười mấy tầng, đồ sộ đứng vững vàng, quả nhiên là cao vút
trong mây.
Tửu lâu này có thể chiêu đãi mười vạn người cùng nhau ăn cơm mà không thấy hẹp một chút nào!
Kích thước to như vậy tất nhiên làm cho đám người Sở Dương cũng cảm thấy đại khai nhãn giới, so sánh với nông dân vào thành trong truyền thuyết cũng không hơn quá nhiều.
"Khoa trương như vậy, tửu lâu này nếu mở ở Hạ Tam Thiên... Khẳng định lỗ chết!" Thiết Bổ Thiên đánh giá.
"Nhưng ở chỗ này không giống với ở đó, hoàn toàn không giống nhau." Sở Dương
thản nhiên nói : “Nghe nói ở chỗ này ăn cơm cũng là dùng Tử Hà Tệ tính
tiền."
Ô Thiển Thiển cùng Thiết Bổ Thiên cũng có chút ít chắt lưỡi.
Dùng Tử Hà Tệ tính tiền, đối với bọn họ mà nói dĩ nhiên không là vấn đề lớn
gì, nhưng, lấy giá trị Tử Hà Tệ mà nói lại là một sự việc khác bởi vì
một Tử Hà Tệ tương đương với một ức Thủy Vân Tệ!
Sở Dương thuyết pháp giống như là nói... Dùng một ức tới ăn một bữa cơm hơn phân nửa là còn không đủ!
"Không thể như vậy, nơi đó có nhiều thổ hào như vậy sao?" Thiết Bổ Thiên có
chút không giải thích được cũng không phục không tin nói.
"Đây
cũng không phải là đùa, thực đó, đây lại Đông Hoàng Thiên đô thành, nơi
người có tiền rất nhiều." Sở Dương nói : “Họ ăn cơm ở đây, Mục đích chưa chắc là vì điền đầy bụng, thật ra là vì mặt mũi, một cái không khí, một hoàn cảnh, một loại thân phận... Đến đây, ba vị nương tử, vi phu hôm
nay cũng đưa bọn ngươi đi ăn bữa ngon, khao; chúng ta trở thành nhà giàu mới nổi cũng rất nhiều năm... Nhưng chung quy khó được có cho xa xỉ một hồi, dưới mắt cuối cùng có cơ hội rồi, mau đi a!"
Sở Dương quái mô quái dạng, để cho tam nữ cũng là che miệng cười duyên, đồng thời hờn dỗi mắng nói: “Tử tướng!"
Tam nữ không người nào là không phải quốc sắc thiên hương? Không người nào là nhân gian tuyệt sắc?
Cùng nhau cười lên, trong phút chốc tựa như Bách Hoa đồng thời ở trước Đông
thiên đệ nhất lầu nở ra, quả nhiên là xinh đẹp được không gì sánh được.
Khuynh quốc phục Khuynh Thành, Khuynh Thiên cũng nghiêng thế!
Ai đi qua thấy được một màn này đều không ngoại lệ, ai nấy toàn bộ ngây người.
Mặc dù người đến Đông thiên đệ nhất lâu dùng cơm cũng là người có tiền và
có thân phận, có địa vị, có cấp bậc, mỹ nữ đi theo họ tất cả cũng có thể cũng coi là ngàn người có một nhưng mỹ nữ giống như Mạc Khinh Vũ, Thiết Bổ Thiên thật là chưa từng thấy qua!
Hiện tại, Sở Dương lão ca một
người mang theo ba đại mỹ nữ thản nhiên đi vào tửu điểm, nhất thời trên
người bị vô số ánh mắt cừu hận chiểu vào.
"Tên khốn này là ai? sao lại nhìn không vừa mắt như vậy đây?"
"Mẹ kiếp... Nhìn bộ dạng đắc ý này thật muốn đánh cho hắn một trận! Không, là nhìn thấy một lần đánh một lần!"
"Ở Đông thiên đệ nhất lâu lại cũng dám trâu bò như vậy ? Kiêu ngạo như vậy, chưa bị đánh bao giờ hay sao?"
"Nhìn tên nhà quê kia, gia hỏa này nếu đợi lát nữa trả không nổi tiền, chúng ta sẽ có cơ hội, trời ban cơ hội tốt a..."
"Cái này... Khó mà nói sao, có thể mang theo ba đại mỹ nữ như vậy tới dùng
cơm... Đoán chừng không đến nôi trả không nổi tiền đâu..."
Chung
quanh một mảnh thanh âm bàn luận xôn xao. Sở Dương ho khan hai tiếng,
mang theo một loại cảm giác hư vinh tay trái dắt Mạc Khinh Vũ, tay phải
dắt Thiết Bổ Thiên, trong ngực ôm lấy Ô Thiến Thiến đi vào đại sảnh.