Chương 2412: Lấy Một Đối Chiến Vạn


Thật ra thì, cái chữ 'Nổ tung' Linh Mộc Thành Nhị cũng chỉ nói ra được một nửa mà thôi.

Bởi vì muốn nói ra hết, phần sau tất nhiên phải há mồm ra. Đột nhiên trong
nháy mắt, Linh Mộc Thành Nhị bi thống phát hiện ra, bản thân trong lúc
bất chợt giống như lâm vào mộng yểm vậy, toàn thân không thể động đậy !

Cứ như vậy dõng dạc miệng mở rộng ngu ngốc đứng ở nơi đó !

Trước người của mình và phía sau rõ ràng cũng không có địch nhân nhưng lại
cảm giác được thân thể của mình bị thứ gì gắt gao chế trụ lại!

Thậm chí ngay cả động tác rất nhỏ cũng làm không được !

Đây là chuyên gì xảy ra?

Chẳng lẽ đụng phải quỷ sao?

Nghĩ đến đây, Linh Mộc Thành Nhị trong lòng nổi lên cảm giác sợ hãi, không
nhịn được muốn rống to lên, dốc cạn cả đáy lòng vận khởi toàn tâm toàn ý toàn bộ tinh thần lập tức đã muốn phát động tự bạo!...

Thân thể của hắn chợt trướng lớn đến cực hạn!

Nhưng là, vừa há miệng thỉ hồng quang chợt chớp động, ám khí Mạc Khinh Vũ phóng đi ra đã chính xác chui vào cổ họng của hắn!

Mạc Khinh Vũ sử dụng ám khí thật ra là một thanh đoản kiếm! Nhưng nó lực sát thương nửa điểm cũng không thể khinh thường!

Hồng quang chợt lóe lên.

Đoản kiểm từ khoang miệng Linh Mộc Thành Nhị chui đi vào, nhưng ngay sau đó
lại từ cái ót chui ra, sau đó "Phốc" một tiếng, đầu Linh Mộc Thành Nhị
liền như là một quả dưa hấu vậy, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy ra.

Mà thân thể của hắn nhưng như cũ đứng thẳng, vẫn duy trì trạng thái ban đâu.

Muốn phát động tự bạo công kích, đầu tiên là phải sử dụng tự thân tu vi làm
nguyên khí tràn đầy toàn thân, đến lúc thân thể không cách nào chịu nổi
nữa mới thôi. Cái trạng thái này chẳng khác gì là đem thân thể mình biến thành một quả bom người mà thuốc nổ chính tự thân nguyên khí.

Chính
là bởi vì như thể, cái phương pháp công kích này mới có thể tạo ra hậu
quả hơn xa bản thân cực hạn công kích mấy lần trở lên nhưng loại phương
pháp tự bạo này cũng có nhiều hạn chế. Đối với mục tiêu mà nói, thời
điểm bản thân nổ tung vô luận là quá sớm hay là quá muộn cũng không thể
phát huy ra cực hạn uy năng, chỉ có lựa chọn vừa đúng thời điểm mới có
thể tạo thành thương tổn hữu hiệu nhất.

Cho nên, thời điểm cuối cùng tự bạo là chỗ mấu chốt, không thể xuất hiện chuyện không may.

Đối với nhất đẳng cao thủ mà nói, trong quá trình tự bạo thật ra là có tồn
tại khả năng đảo ngược, càng là cao thủ càng có thể thao túng được tự
thân nguyên khí. Cho dù động tác tự bạo đã bắt đầu, nguyên khí đà tràn
đầy thân thể, nếu như là mục tiêu tự bạo đột nhiên biến mất thì vẫn có
thể khai thông tán cách nguyên khí, khôi phục tự thân trở lại trạng thái bình thường. Mặc dù không khỏi làm cho nguyên khí tổn thương nặng nề,
nhưng không nhất định phải chết, chẳng qua là loại phương pháp khai
thông tán nguyên khí cũng có hạn chế. Như Linh Mộc Thành Nhị giờ phút
này đã đi đến thời điểm tự bạo cuối cùng trước khi phát động nên không
cách nào hoàn thành được việc nghịch chuyển nữa.

Mà tự thân
nguyên khí của hắn đã tràn đầy tới cực điểm nhưng tại trong nháy mắt đó
chợt mở ra một cái lổ hổng lớn, lực lượng tự bạo còn kém một chút xíu
nữa mới có thể hoàn toàn thành hình, vân không thể tức thì tạo thành
công kích nổ tung thì trong thời gian này lại đột nhiên xuất hiện việc
há miệng phát tiết ra!

Phốc!

Từ vị trí của Linh Mộc Thành Nhị, trong lúc bất chợt lao ra một đạo cột máu rất tròn, thậm chí trong cột
máu còn có cả ngũ tạng lục phủ của hắn giống như hỏa tiên vậy xông thẳng lên trời cao!

Sau một khắc, thân thể của hắn quắt xuống!

Hiển nhiên chính là một cái xác ướp, dĩ nhiên nếu như đầu của hắn còn hoàn hảo!

Cái biến cố đột ngột này không chỉ làm cho thiên ma kinh ngạc không dứt,
dường như ngay cả lịch đại Cửu Kiếp huynh đệ cũng là u u mê mê!

Đây rốt cuộc là chuyên gì.

Thiên Ma thủ lĩnh cấp bậc cao tự bạo, thế công vô cùng có tính chất uy hiếp làm sao lại tự chết đi vậy?

Các huynh đệ lúc trước có thể nói là đã sử dụng mọi thủ đoạn, liều mạng
công kích nhưng thủy chung không đả thương được hắn, cuối cùng cũng chỉ
là bị một tiểu nữ oa một cái phi đao làm cho thân thể hắn bị phá thành
mảnh nhỏ, hỉnh thần câu diệt! Ngươi đây là đang dùng tánh mạng châm chọc chúng ta, không châm chọc sự sự bất lực của chúng ta sao?.

Thằng này rõ ràng là rất điên cuồng, rất mạnh, không chừa thủ đoạn nào.

Lúc trước nhiều công kích như vậy cũng bị hắn lợi dụng thuộc hạ của mình
làm nhục thuẫn sinh sôi ngăn chặn xuống để tới trước mặt nhóm người mình quyết tử chiến! Máu lạnh như vậy, tàn nhân như vậy, không chừa thủ đoạn nào như vậy.

Nhưng hiện tại rốt cục xông lại, còn chưa tới được
khoảng cách hữu hiệu để công kích thì trong một sát na cuối cùng kia lại đột nhiên dừng lại! Không chỉ là dừng lại mà hơn nữa còn giống như là
thoáng cái biến thành đầu gô vậy, thậm chí quả thực giống như là vì phối hợp với công kích của địch nhân vậy, lại còn cố ý há miệng ra.

E sợ địch nhân công kích không tới bộ vị yếu hại của hắn!

Như vậy ngươi cho dù vào lúc tự bạo cũng được a. nhưng hết lần tới lần khác còn không có tự bạo, tập hợp tất Ịpạ uy năng, lấy phương pháp hồn phi
phách tán đem máu huyết của mình và đem tất cả nội tạng của mình vọt ra.

Loại chết kiểu này ... Chết có thể thật sự là quá... Quên mình vì người

đi!

"Ngu ngốc!" Tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, kim quan thiên ma nổi giận
hét lớn một tiếng vung tay đánh ra một chưởng chặn lại máu tươi trước
mặt!

Hắn không chỉ bất mãn đối với chiến quả mà cũng bởi vỉ, máu tươi

và nội tạng của Linh Mộc Thành Nhị sau khi thẳng xông lên trăm trượng trời cao thì còn giống như muốn ám sát kim quan thiên ma vậy, thẳng tắp lao
về phía hắn bay tới!

Tốc độ nhanh như thiểm điện!

Không thể không nói sự trùng hợp thật là đáng sợ!

Mấy vị thiên ma tướng lãnh khác toàn bộ chỉnh tề duỗi dài cổ, mở to hai mắt nhìn, không hiểu ra sao nhìn một màn bất thình lình này. Trong lòng nói thầm: Linh Mộc, ngươi đang làm cái gì vậy... Trước khi chết, đã chết
thì đã chết rồi, lại còn làm như vậy... Là muốn trả thù đại nhân sao?

Làm như vậy đừng bảo là sau khi đã chết việc đưa tên vào Kinh qua đền thờ
là tuyệt đối không thể nào, ngay cả tiến vào nhà vệ sinh các nơi cũng
biến thành hy vọng xa vời...

"Cơ hội! Giết đi qua!" Tả Khâu Vận Trù tinh thần chấn động hô to.

Không nghi ngờ chút nào, đây là trời ban cơ hội tốt a.

Bất kể lý do là gì dù sao chính là cơ hội xuất hiện, nếu đã xuất hiện, tuyệt đối không thể bỏ qua cho.

Linh Mộc Thành Nhị đã chết rồi, thuộc hạ của hắn lâm vào trạng huống Quần Long Vô Thủ.

Ngay cả tiếp theo sau tự bạo công kích cũng chỉ có một lớp gần phía trước
nhất, phía sau lại trực tiếp biến thành con mồi không có đầu, bắn tên
không đích.

Loại thể cục này thật sự là cơ hội lão Thiên ban cho!

Loại tình thế này căn bản là không tồn tại khả năng dụ địch địch xâm nhập,
mau bỏ đi mới là đứng đắn. về phần nói trong đó chuyện gì xảy ra đã là
chuyên nói sau, hỏi Mạc Khinh Vũ là được rồi. Hiện tại không cần quan
tâm.

Đội ngũ sáu mươi bốn cá nhân giống như nộ long vậy xông ào trong vào trong đội ngũ của Linh Mộc Thành Nhị, tất nhiên giống như là việc
dễ như trở bàn tay vậy, thể như chẻ tre.

Mất đi thủ lĩnh cao
nhất chỉ huy, quân đội này làm sao có thể đủ ngăn cản được sáu mươi bốn
vị siêu cấp cao thủ nhất lưu? Tổng cộng cũng chỉ có mấy ngàn người tới
kịp tự bạo thành công, lực sát thương thật sự rất có hạn, hoàn toàn
không tạo thành thương tổn hữu hiệu, mà sau khi tự bạo đã khơi dậy đầy
trời khói bụi, Cửu Kiếp huynh đệ nhân đó xông ào vào đám Thiên ma phía
sau mà đại khai sát giới, triển khai đại tru diệt!

Đợi đến khi vụ nổ tung đi qua, sáu mươi bốn người đà xông ra khỏi trùng vây, chỉ để
lại phía sau khắp nơi là máu tươi và phần còn lại của chân tay đã bị
cụt, vô số cỗ ngổn ngang thi thể.

Đoàn người lao đi như bay. Cực tốc xông về một phía !

Giữa không trung, Điền Trung Tiểu Càn phái tới lược trận bị một màn này làm
cho sợ hãi choáng váng, chỉ ngây ngốc miệng mở rộng nhìn những người kia phá vòng vây lao đi.

Lược trận?

Còn cần lược trận cái gì?

Căn bản là không có cơ hội lược trận, Linh Mộc Thành Nhị ngu ngốc xông lên
đã chết. Ngay sau đó diễn biến thành thế binh bại như núi đổ... bên ta
trận thể chưa kịp triển khai bại thế đã rõ, ngươi bảo ta làm sao bây
giờ...

Mẹ kiếp, ngu ngốc, ngươi chết nhanh thế, để cho ta ngay cả oán giận mắng cũng tỉm không được đối tượng...

Trên không trung tiếng kèn không ngừng vang lên.

Phía trước thiên ma quân đội giống như thủy triều xông tới chặn lại đám
người Sở Dương. Mà Thiên Ma đại quân tò mấy phương hướng cũng đang nhanh chóng di động tới, bỏ qua mấy phương hướng khác mà toàn bộ tập trung
đến phía trước Thủ lĩnh Thiên ma đại quân đã có thể xác nhận, đám người kia mục tiêu rất rõ ràng, giống như là lúc tới vậy.

Phương hướng của bọn hắn chỉ có một: Chính là muốn trở về!

Phương hướng của hắn bọn họ cũng sẽ không đi qua, cho nên chỉ cần bảo vệ một con đường không để cho bọn họ xông qua là được.

Dưới mắt vẫn chỉ là ngày thứ nhất lao ra Tử hoàng thành, số lượng chiến đấu
đám người Sở Dương gặp gỡ cũng đà vượt qua tất cả số lượng chiến đấu cả
đời Sở Dương trước đó!

Ban đầu tại Mặc Vân Thiên chi chiến, đám người đà từng đối mặt mấy trăm vạn đại quân đồng thời hành động, nhưng cũng
không có như hiện tại, một phe hàng chục cá nhân đi chiến với trăm vạn
ngàn vạn đại quân.

Mà tình huống bây giờ, nhưng thật là như thế, không thể không nói, điều này thật sự là quá điên cuồng!

Chỉ có sáu mươi bốn cá nhân mà đội hình này lại dám đối mặt với số lượng địch nhân vượt qúa ngàn vạn đại quân bao vây chặn đánh!

Tình huống như thế, ở Hạ Tam Thiên là cái loại vương triều lấy tranh bá
chiến làm nhận tri căn bản quả thực cũng là chuyên bất khả tư nghị!

Nếu thật xảy ra, đó cũng là truyền thuyết, truyền kỳ, Thần Thoại...

Nhưng ở chỗ này lại cứ như vậy chân thật xảy ra!

Hơn nữa, địch nhân chung quy từ mấy ngàn vạn đại quân trước mắt đã trừ đi
được không dưới ba bốn mươi vạn, mà bên hơn sáu mươi người lại không ai
bị thương! Sau này có nói lại tuyệt đối sẽ bị người mắng một câu là
người điên: Trên đời có chuyện như vậy sao? Nếu thật sự có người như
vậy, một quyền diệt nước, còn cần nhiều quân đội làm gi?

Cho dù nói truyền thuyết, nói truyền kỳ, nói Thần Thoại, cũng phải có chút đáng tin có được hay không!

Nhưng sự thật hiện tại bày ra trước mắt!

Lấy một đối chiến vạn!

Phân hóa lực lượng!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #2412