"Cái gì cùng không nói, ta cứ lấy trước một cân để tại đầu giường từ
tò uống." Kim y đại hán khua tay múa chân, kích động đỏ bừng cả khuôn
mặt nói : “Sáng sớm rời giường uống một chén, buổi tối sắp sửa ngủ uống
một chén..."
Hiên Viên Trường Không cùng có chút tiểu kích động,
nhưng vẫn ra vẻ trầm ổn bỉ di nói : “Ở trong tấm sương mù trắng này,
ngươi chia ra sáng sớm với buổi tối ra sao? Sớm một chén, muộn một chén? Ngươi thật là được đó."
"Ách...." Kim y đại hán nhất thời bị đả kích không nói nên lời.
Có trà làm mồi, quan hệ của Sở Dương cùng ba người này lần nữa ấm lên! Thăng cấp! Dữ dội vô cùng!
Từ người xa lạ lúc ban đầu đến lúc trước lạ sau quen, hiện tại trước sau
cũng chính là trong thời gian nửa chén trà nhỏ đã giống như ngồi lên hỏa tiễn đạt tới mức xưng huynh gọi đệ rồi.
"Huynh đệ ~!" Bên trái kim y đại hán một cái vỗ vào vai Sở Dương nói : “Ngươi thật sự là quá haến
Phi ta nhận ngươi làm huynh đệ! Đa tạ... Ha ha ha... Nhiều trà ngon."
"Các anh em!" Bên phải kim y đại hán kia cũng vỗ vào vai Sở Dương nói :
“Chính xác, Dương Tông ta sẽ không nói cám ơn gì nhiều, cái gì cũng để ở trong lòng!"
Vội vàng không kịp chuẩn bị bị hai cái vỗ trực tiếp làm cho Sở Dương "Rầm" một tiếng đặt mông ngồi trên mặt ghế. Thân thể
của hắn mặc dù cũng chịu đựng được lực lượng khổng lồ nhưng cái ghế dưới mông đít thì chịu không được cho nên tan vỡ.
"Ha ha ha...." Thấy Sở Dương chật vật, mọi người thoải mái cười to, hai nàng cười đến mức run rẩy hết cả người.
Mọi người trong lúc đó đột nhiên cũng không cảm giác được sự xa cách nữa.
"Huynh đệ, ngươi mau nói một chút, Cửu Trọng Thiên bây giờ như thể nào rồi?"
Ba người đồng thời yêu cầu nói.
"Cửu Trọng Thiên đại lục a, cái này nói thật đúng là rất dài...." Sở Dương bắt đầu êm tai kể chuyên.
Ba người nghe được mùi ngon.
Miêu tả sông núi hỉnh dáng như thế nào, miêu tả nhân văn địa lý, miêu tả
phong tục dân tỉnh..., Sở Dương miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt tựa hồ có thể nói chuyên không hết.
Ba người từ vừa mới bắt đầu còn hứng thú nhưng dần có chút hậm hực.
Bởi vì... gia hỏa này chẳng qua là miêu tả cái này... Đối với Cửu Trọng
Thiên đại lục nhân văn lý, hay hoặc là phong thổ, căn bản cũng không có
nửa điểm hay ho..." Hoặc là nói, cái ba người thật sự muốn nghe thì gia
hỏa này lại không có nói.
Thậm chí hoàn toàn không có ý nói ra.
Hiên Viên Trường Không còn có thể nhịn, mặc dù là trầm mặt nhưng vẫn đang cẩn thận lắng nghe.
Nhưng, Yến Phi cùng Dương Tông hai người này rõ ràng là thiếu kiên nhẫn, sau
khi do dự một hồi lâu, Yến Phi rốt cục lắp bắp mở miệng, rất giống như
là dưới cái mông có con nhím vậy khó chịu nói : “ trán, trừ những thứ
này ra..., còn có cái gì khác hay không..., như sự tích anh hùng? Hoặc
là thể kỷ đại chiến... Anh hùng nhân vật gì đó ?"
"Anh hùng và người
đặc biệt? Chính là chút ít nhân vật trong truyền kỳ, trong truyền thuyết sao?" Sở Dương vẻ mặt không rõ nói : “Những thứ kia đại đa số cũng là
nói ngoa có cái gì để nói đâu..., ngươi muốn nghe những cái này sao?"
Yến Phi mắt mũi trợn tròn nuốt nước bọt, nhưng thật sự chính là cái hắn
muốn nói thì trong lúc nhất thời lại không dám nói ra khỏi miệng, chẳng
qua là đưa ý tứ nhìn Hiên Viên Trường Không.
"Coi như những nhân vật
chúng ta biết, cũng có một chút truyền kỳ, mặc dù có chút khuyếch đại
nhưng cũng không quá không hợp thói thường...." Ở dưới ánh mắt huynh đệ
thúc giục, Hiên Viên Trường Không rốt cục không tỉnh nguyện mở miệng,
nhưng vừa mở miệng thanh âm vốn là trong trẻo cũng có chút khàn đi,
trong lúc nói còn ho khan một tiếng.
"... Khi đó, chúng ta
nhớ được, ở ngay lúc đó... Còn có..., còn có...." Hiên Viên Trường Không cố hết sức nói : “Còn có..., Cửu Kiếp Kiếm Chủ và..., Cửu Kiếp huynh đệ truyền thuyết... Những người đó chưa chắc đạt đến mức là nhân vật trong truyền thuyết, nhưng luôn là nhất thời chi tuyển, không biết tiểu huynh đệ đã chưa từng nghe qua tin đồn như vậy chưa?"
Những lời này nói ra, ba người đồng thời ánh mắt sáng quắc nhìn Sở Dương, trong ánh mắt có vô hạn mong đợi "
Mặc dù bị lừa gạt.
Mặc dù bị lừa gạt một đời!
Mặc dù bị hại, cuối cùng còn suýt nữa bị lợi dụng..."
Nhưng bọn hắn vẫn còn..., muốn biết, một ít chuyện.
Tỷ như..., lão đại ban đầu làm hại các huynh đệ hồn phi phách tán..., "... Hiện tại thể nào?
Trong chốn giang hồ còn có truyền thuyết về hắn không..., ?
Ở trong phiến chiến trường này đối mặt với chiến Thiên Ma chiến sĩ, trong đó có không ít là cùng loại người như huynh đệ mình.
Tất cả biết được thân phận của nhau nhưng căn bản không có ai nhắc lại nôi
đau năm đó, thật sự là không có bất kỳ người nào nguyên ý nói tới.
Chuyên cũ nghĩ lại mà kinh, nhưng vẫn muốn biết cố nhân có ở đó hay không!
Hôm nay, trước mắt Sở Dương này chính là người phi thăng, hẳn
cùng với những người đến tò Cửu Trọng Thiên bất đồng, cũng không biết nội
tình vê Cửu Kiếp huynh đệ, mọi người ngược lại có can đảm hỏi thăm một
chút chuyện liên quan.
Nhưng bọn hắn dĩ nhiên sẽ không nghĩ tới,
người bọn họ lần này hỏi thăm lại là 1 đầu sỏ trong Cửu Kiếp huynh đệ.
Thoáng cái đã hỏi tới đầu đương đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ! Các ngươi muốn
hỏi chính là cái này a! Ngươi nói đến đây...." Sở Dương trên mặt lộ ra
bi thương thần sắc, nói: “Chuyên này..., bên trong thật sự là quá bi
thảm, lúc đầu ta đúng là cố ý né tránh cái đề tài này, phàm là khi nhắc
đến truyền thuyết, truyền kỳ ở Cửu trọng thiên, vô luận như thế nào cũng không thể bỏ qua truyền thuyết về Cửu Kiếp. Tuy nhiên truyền thuyết này thật sự quá thê thảm, cho nên ta một mực tránh nhắc tới cái vấn đề bi
thảm này, nhưng không có nghĩ đến... Các ngươi lại là chủ động hỏi tới
cái vấn đề này... Ai."
"Bi thảm? Quá bi thảm? Lời này nói như thế nào?" Ba người đồng thời ngồi thẳng người, hai mắt trợn thật lớn.
Sự kiện kia..., người nọ không nên tuyên dương đi ra ngoài mới đúng? Hắn hẳn là phong quang vô hạn mới đúng, làm sao có bi thảm?
Hơn nữa còn hình như là thiên hạ đều biết?
"Hiện tại ở Cửu Trọng Thiên đại lục, cơ hồ mọi người ai cũng biết sự kiện
kia... Nhưng tất cả mọi người đều có thái độ giống nhau, chính là ngậm
miệng không nói; bởi vì, mỗi một lần nói tới cũng sẽ có cảm giác đau
nhói. Ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, Tử Tiêu Thiên Để Tử Hào bệ hạ là người
được mọi người công nhận 1 anh hùng, nhưng ở Cửu Trọng Thiên thế giới,
người được mọi người công nhận là truyền thuyết cũng chỉ có Cửu Kiếp
truyền thuyết..." ,
Sở Dương thở dài thật sâu nói.
"Cái
gì? Đau lòng? Truyền thuyết? Ngươi mau nói rõ một chút, rốt cuộc là có
chuyện gì xảy ra?" Ba người chỉ cảm giác được tim mình cơ hồ muốn từ cổ
họng nhảy đi ra ngoài, khẩn cấp hỏi.
"Một lời khó nói hết a, trừ phi
các ngươi đà hỏi tới, ta thật sự không muốn nói ra, cái thể anh hùng như vậy, tuyệt thế hảo hán như vậy... lại bị chết thảm như vậy..., thậm
chí, bỏ mình đạo tiêu, hồn phi phách tán..." Sở Dương liên tục thở dài
nói.
Ba người đồng thời thở dốc ồ ồ. Cái này chẳng lẽ nói là
chúng ta? Khó có thể..., chuyên năm đó thật ra thì cũng đã sớm rỗ ràng
khắp thiên hạ rồi mà ?
"Huynh đệ, xin ngươi..., nói tỉ mỉ cho chúng
ta một chút, rốt cuộc là có chuyên gì, có thể chấn động cả Cửu Trọng
Thiên trên dưới...." Hiên Viên Trường Không nhìn ra Sở Dương không muốn
nói, đột nhiên đứng dậy vươn người thở dài, lời nói xoay chuyển, nghiêm
mặt nói : “Chuyên này, đối với chúng ta rất trọng yểu, nhờ cậy...."
Yến Phi cùng Dương Tông đồng thời lên tiếng thỉnh cầu.
"Cũng được." Sở Dương trầm trọng nói : ‘*Ạah hùng không thể vĩnh viễn hàm
oan..., ngươi đã nói chuyên này cùng các ngươi có liên quan, ta liền nói 1 lần, chỉ là các ngươi cần phải kiên nhẫn, ta sẽ nói rõ ràng rành mạch chuyên này một lần."
"Yên tâm, chúng ta nhất định là có kiên nhẫn!" Ba người liên tục không ngừng gật đầu nói: “rất kiên nhẫn."
"Chuyên này nói về, hay là nên bắt đầu nói từ Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ chín..." Sở Dương nói.
Vừa mới bắt đầu đã bị Yến Phi cắt đứt nói : “A? Đời thứ chín? Cửu Kiếp truyền thừa cũng đã đến đời thứ chín rồi sao?"
"Ngươi câm miệng cho ta!" Hiên Viên Trường Không cùng Dương Tông tàn bạo nhìn Yến Phi, đồng thời ra khỏi miệng trách cứ.
Yến Phi ngượng ngùng ngồi xuống, nhức đầu nói : “Thật xin lỗi, ta có chút..."
" câm miệng!" Hai người lại đồng thời hét lớn nói : “Yên tĩnh đi! ! nói thêm câu nữa thì cút ngay đi!"
Yến Phi rũ cụp đầu không nói gì nữa.
"Ngươi nói tiếp, nói tiếp đi." Hai người đồng thời quay đầu nhìn Sở Dương nói.
"ừ... Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ chín xuất thân từ một cái môn phái rất bình
thường ở Hạ Tam Thiên..., người này là một thiếu niên anh tuấn, chỉ có
mười lăm mười sáu tuổi cũng đã trở thành đương đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ..., hơn nữa, người này thiên tư thông minh, anh tuấn tiêu sái, khí độ siêu
nhiên, phong độ chỉ có... Quả nhiên là nhân trung chi long, tuyệt đại
anh tài có một không hai tại Cửu Trọng Thiên.
Sở Dương bắt đầu nói với.
Nghe người này liên tiếp ca ngợi, trong lòng ba người đều nghĩ nói: “cái này có cái gì kỳ quái..., lịch đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ cũng là người như vậy, nếu không thì như thể nào thu phục được lòng người...."
"Vị Cửu Kiếp Kiểm Chủ đời thứ chín mang theo một đám huynh đệ từ Hạ Tam Thiên bắt
đầu, như thế nào như thế nào như thế nào... Xoay chuyển tình thể, đỡ đại hạ thể cục..., lòng son sáng tỏ nhật nguyệt, tinh thần hiển hách tinh
lên..."
Sở Dương nhẹ nhàng miêu tả lại chuyên xưa, dù sao nhân
vật chính trong chuyên xưa thực chính là nhất hoa kiến hoa khai, người
gặp là thích, là "Con người toàn vẹn".
Mạc Khinh Vũ tựa đầu vào trong ngực Tử Tà Tình, nhìn như đã ngủ thiếp đi, Tử Tà Tỉnh cũng đem mặt mình giấu ở trong tóc Mạc Khinh Vũ, hai nàng đều cố hết sức khống chế tâm
tình của mình...
Nhưng hai nàng đã cố đến mức bụng cũng đau rồi...,
Thật sự là... Chưa từng thấy có người vô sỉ xấu xa như vậy.
Bản thân tự khen mình mà lại có thể mặt không đổi sắc tim không nhảy
nhanh..., hai nàng nơi nào còn dám ngẩng mặt lên, vừa ngẩng mặt chỉ sợ
khống chế không được mà cười to
"..cho nên, Cửu Kiếp Kiếm Chủ sau khi đến Trung Tam Thiên, vị Cửu Kiếp Kiếm Chủ này lại làm như thế nào
như thế nào..., hiệp cốt nhu tràng, kiếm đảm cầm tâm, chính khí nghiêm
nghị, cương trực công chính, nghĩa khí sâu nặng..., như thế nào như thế
nào như thế nào... Kế tiếp xông lên Thượng Tam Thiên..."
Sở Dương khẩu khí biển đổi nói : “Nhưng sau khi đến Thượng Tam Thiên mới phát hiện ra 1 sự tình nghiêm trọng..."