Chương 214: Cao Thủ Hoàng Cấp!


"Ngao ô.....!" Kỷ Mặc nhảy dựng lên, chạy loạn xạ trong sân: "Oa ha ha ha... Trời xanh ơi, đại địa ơi, tâm nguyện suốt đời của ta rốt cuộc cũng hoàn thành... oa oa oa...."

"Từ từ hãy cao hứng!" Mặt Sở Dương trầm xuống.

Kỷ Mặc lập tức câm như hến, mặt mày cười cợt nịnh nót lấy lòng: "Lão đại, có chỉ thị gì? Yên tâm, ngươi muốn ta lên núi đao, ta tuyệt không xuống vạc dầu, ngươi bảo ta đi phía đông, ta tuyệt không đi hướng tây... Ngươi muốn ta đi đập tên Cố Độc Hành xấu xa, ta tuyệt không đi hành hạ La Khắc Địch...."

Lời vừa nói ra, hai người cùng khịt mũi coi khinh.

"Ngươi muốn trường kiếm, hay là đoản kiếm? Trường kiếm đoản kiếm đều chỉ có một thanh!" Lời vừa nói ra, La Khắc Địch bên cạnh đã nhảy dựng lên, vội vàng giơ tay hét lớn: “Lão đại, ta muốn đoản kiếm!"

Công phu La Khắc Địch thuộc kiểu linh hoạt, trường kiếm ngược lại không hề thích hợp với hắn. Đối với thanh đoản kiếm này, hắn đã sớm thèm nhỏ dãi từ dâu.

"Lăn qua bên kia! Ngươi đột phá rồi hả?" Kỷ Mặc tức giận rống lên một tiếng , nghĩ nghĩ nửa ngày mới nói: "Ta muốn trường kiếm...."

La Khắc Địch lúc này mới thả phào một hơi, trong mắt lóe lên một tia cảm kích.

"Ngươi chắc chắn?" Sở Dương nặng nề hỏi.

"Chắc chắn!" Kỷ Mặc gật đầu thật mạnh.

Kỷ Mặc không giống La Khắc Địch.Võ học Kỷ thị gia tộc của Kỷ Mặc dùng trường kiếm đoản kiếm đều được. Đoản kiếm có cách dùng của đoản kiếm, trường kiếm có sở trường của trường kiếm. bất quá, luận tới tính bí mật, đoản kiếm vẫn tiện mang theo, hơn nữa càng xuất kỳ bất ý.

Nhưng hiện giờ nếu biết La Khắc Địch thích đoản kiếm, tuy Kỷ Mặc ngoài mặt quát tháo, nhưng trong lòng đã sớm hạ quyết định lưu đoản kiểm lại cho La Khắc Địch, vì huynh dệ của mình, lưu lại một kiện binh khí hợp tay.

"Tốt!" trong mắt Sở Dương lộ ra thần sắc tán thưởng. hắn làm sao không nhìn ra Kỷ Mặc thực sự muốn một đoản kiếm? Nhưng Kỷ Mặc có thể hi sinh như vậy, vẫn khiến Sở Dương cảm thấy vui mừng.

Hai chữ huynh đệ này, rốt cuộc cũng chậm rãi khắc sâu vào trong lòng mấy vị công tử Trung Tam Thiên này,

“Được rồi, ta đáp ứng." Sở Dương gật đầu: "Kiếm ở chỗ Cố Độc Hành, ngươi bảo Cố Độc Hành dưa cho ngươi là được."

Khóe miệng Kỷ Mặc lập tức méo xệch, choáng váng.

Hắn vẫn chưa quên, vừa rồi vì thanh kiếm, hắn đã vuốt mông ngựa biểu thị trung thành với lão đại, cũng có nói muốn đập Cố Độc Hành thối... hiện giờ trong nháy mắt đã nhận ngay quả báo!

Mặt mày đau khổ nhìn về phía Cố Độc Hành, chỉ thấy nhị ca mặt mày lạnh tanh, khóe miệng thoáng nhếch lên, cân nhắc nhìn mình: "Ôi chà, Kỷ Mặc, muốn... kiếm?"

Kỷ Mặc há miệng, vẻ mặt hối hận.

"Nhị ca... nhị ca yêu dấu... thần tiên sống cứu khổ cứu nạn của ta...." Kỷ Mặc vội vàng chạy tới trước người Cố Độc Hành, tranh thủ thời gian vuốt mông ngựa.

Cố Độc Hành xoay người, ngẩng đầu nhìn trời.

Kỷ Mặc vèo một cái đã nhảy tới trước mặt Cố Độc Hành: "Nhị ca à...."

Cố Độc Hành lại xoay người...

Kỷ Mặc nhảy loạn một hồi, hết đường xoay sở, gấp đến độ vò đầu bứt tai, toát cả mồ hôi hột.

"Haiz, nhức cổ quá." Cố Độc Hành lắc lắc cổ, phát ra tiếng vang răng rắc...

"Nhị ca, hắc hắc, để ta xoa bóp giúp ngươi...." Kỷ Mặc cực kỳ cần mẫn, mặt mày nịnh nọt xoa xoa bóp bóp....

"Haiz, bả vai cũng nhức quá...." Cố Độc Hành thở dài nói.

"Nhị ca.... để ta giúp ngài xoa bóp...." Kỷ Mặc lập tức di dời mục tiêu.

"Cái tay này thật khó chịu...."

"Ta giúp ngươi xoa bóp...."

"Xương sống thắt lưng nữa, cũng đến tuổi mất rồi..." Cố Độc Hành mặt mày thổn thức.

"Ta giúp ngài xoa bóp....." Trong mắt Kỷ Mặc sắp phun ra cả lừa rồi.

"Chân cũng đau...." Toàn thân Cố Độc Hành đột nhiên xuất hiện vô số bệnh tật.

"Ta giúp ngài xoa bóp...." Kỷ Mặc lao động từ trên xuống dưới một phen, cả người ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn phải cố nén giận.

"Được rồi, thấy ngươi ngoan ngoãn như vậy, ta ....." Cố Độc Hành cố ý kéo dài giọng, nhìn Kỷ Mặc....

Kỷ Mặc vội vàng nghiêm mặt: "Nhị ca yên tâm, từ nay về sau ta tuyệt đối nghe theo ngài. Ngài bảo ta đi hướng đông ta tuyệt không đi hướng tây! Ngài bảo ta đánh chó ta tuyệt không đi đuổi gà!"

"Ừm, đây là do ngươi đấy nhé. Vốn không sao cả, tự dưng lại rước phiền toái vào người! Còn phải ăn nói khép nép van cầu người khác! Tiện nhân!" Cố Độc Hành hừ hừ nói.

"Đúng, đúng, là miệng ta có tật, ta đê tiện!" Kỷ Mặc hiện giờ sắp u oán tới chết, chẳng trách được người ta, mồm nói người chịu thôi....

"Haiz... được rồi được rồi...." Cố Độc Hành thấy thằng nhãi này sắp tức đến điên rồi, cũng không làm khó nữa, chầm chậm đi vào, chỉ trong chốc lát đã lấy ra một thanh trường kiếm, ném cả vỏ tới trước mặt Kỷ Mặc: "Này cho ngươi."

"Ấy ấy... đừng làm hỏng nó...." Kỷ Mặc mặt mày đau lòng, vội vàng nhảy tới chộp lấy thanh kiếm, hoàn toàn quên sạch ủy khuất khom lưng quỳ gối vừa rồi, uy phong lẫm liệt tuốt kiếm, cười toe toét sung sướng. La Khắc Địch cùng Nhuế Bất Thông hai mắt nhìn chằm chằm thanh kiếm, hâm mô vô cùng.

"Ha ha ha...." Kỷ Mặc đột nhiên ngửa mặt lên trời, cuồng tiếu, đằng đằng sát khí kêu lên: "Cố Độc Hành! Cố nhị ca! Đến đây, rút Hắc Long kiếm của ngươi ra! Tiểu đệ muốn luận bàn kiếm pháp với ngươi..."

Bốn người Sở Dương lảo đảo, trợn mắt há hốc miệng nhìn tên gia hỏa vô sỉ qua cầu rút ván, trên trán nổi lên vô số gần xanh....

"Oa ha ha, cẩu đại di! Cẩu đại di!" Kỷ Mặc hếch mặt lên trận trời, vênh vênh váo váo, dưới hưng phấn cộng thêm vui mừng cực độ, miệng lại bắt đầu huyên thuyên một số ngôn ngữ tuyệt đối không thuộc về nhân loại.

Cố Độc Hành nháy mắt một cái, quát: "Lên! Đánh con tiểu cẩu này!"

Một tiếng gào thét, ba người cùng nhào lên, nhe nanh múa vuốt đánh tới, coi khinh trường kiếm trong tay Kỷ Mặc, gọn gàng hạ gục thằng nhãi này xuống đất, quyền cước đan xen.

Kỷ Mặc bất ngờ không kịp đề phòng, cả người lập tức bị đánh cho nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Cố Độc Hành cưỡi lên cổ hắn, hai chân không nặng không nhẹ đạp lên khuỷu tay, song quyền giáng xuống như mưa.

Nhuế Bất Thông hưng phấn ngồi lên lưng hắn, mông đít không ngừng nhấc lên giáng xuống. Mỗi một lần tấn công đều phát ra tiếng hự hự hự nặng nề... La Khắc Địch thì ngồi trên cái mông đầy đặn của Kỷ Mặc, đôi tay hóa thành long trảo, đặt lên cặp đùi không còn lực phản kháng, nhéo bên phải, bẹo bên trái...

"Ô ô... T... Ta khôn.... dá ( Ta không dám :]])... miệng mũi Kỷ Mặc bị ấn sâu vào tuyết, chỉ có thể phát ra thanh âm cầu xin tha thứ khó nghe cùng tiếng rên thảm thiết, hai chân co giật từng cơn...

Sau khi náo loạn một hồi lâu, Sở Dương mới quát ngưng lại, nhịn cười, kéo Kỷ Mặc đã biến thành bánh nướng từ trong đống tuyết ra...

Kỷ Mặc phẫn nộ gào thét, định nhào tới ăn thua đủ.

Được rồi. Mọi người nói thử xem. thanh y nhân chúng ta gặp kia..." Sắc mặt Sở Dương rất nặng nề: "Theo các ngươi, giai vị người này ra sao?"

"Tuyệt đối là hoàng cấp! Thậm chí còn cao hơn." Nói tới chính sự, bốn tên còn lại lập tức nghiêm chỉnh trở lại. La Khắc Địch nghĩ nghĩ rồi khẳng định.

"Ừm, ta cũng nghĩ như vậy." Cố Độc Hành khôi phục lại sắc mặt lạnh như băng, nói: "Hơn nữa người này rất quái lạ, xuất hiện lộ liễu như vậy, tiếp đó lại bỏ đi... mục đích là gì?"

Nói xong Cố Độc Hành liền nhìn Sở Dương. hắn biết, thanh y nhân kia đánh văng bọn họ đi, chính là muốn nói chuyện riêng với Sở Dương. Nói cách khác, Sở Dương tuyệt đối biết mục đích của người kia.

Sắc mặt Sở Dương trầm xuống.

Ba người Cố Độc Hành cùng cảm thấy một loại uất ức, không khỏi nhìn nhau, bỏ qua cái đề tài này.

"Trong gia tộc các ngươi, có cao thủ như thế hay không?" Sở Dương nói.

"Không có!" Cố Độc Hành lưu loát nói.

Nếu như Cố thị gia tộc có cao thủ hoàng cấp, thì địa vị ở Trung Tam Thiên đã hoàn toàn củng cố rồi, chút sai phạm của Cố Diệu Linh căn bản không tính là gì...

"Kỷ thị gia tộc chúng ta có hai vị lão tổ tung... Khụ khụ, có vẻ khí tức so với người kia cũng không khác mấy... Bất quá, cũng không đáng sợ như người này...." Kỷ Mặc ấp a ấp úng nói: "Bất quá chuyện này là bí mật...."

"Ừm, La thị gia tộc chúng ta cũng có hai người. Nhưng không bằng người kia." La Khắc Địch lưu loát nói, nháy nháy mắt mấy cái, nói: "Đó cũng là bí mật."

Cố Độc Hành cùng Sở Dương nhìn nhau, đều đã biết tình cảnh của Cố thị gia tộc!

Chẳng trách Cố thị gia tộc lại phản ứng mãnh liệt như vậy khi Cố Diệu Linh ăn cắp linh dược. Thì ra tình cảnh của Cố thị gia tộc thật sự không ổn!

Kỷ thị gia tộc có hoảng cấp, La thị gia tộc cũng có hoàng cấp! Bởi vậy có thể suy đoán, mấy gia tộc như Hắc Ma gia tộc, Mạc thị gia tộc cũng không khác biệt nhiều lắm, khẳng định đều có cao thủ Hoàng cấp bí mật tồn tại!

Bằng không, quyết không thể bảo trì cân bằng thế lực như vậy.

Cùng liệt vào siêu cấp gia tộc, nhưng Cố thị gia tộc tu vi cao nhất cũng chỉ là vương tọa cửu phẩm điên phong mà thôi! Tuy chỉ cách Hoàng cấp một bước ngắn, nhưng một bước này lại tựa như thiên sơn vạn thủy!

Khoảng cách này, thật sự quá lớn!

"Nói như vậy, thanh y nhân kia hẳn không phải là người của Trung Tam Thiên?" Sở Dương trầm ngâm hỏi.

"Không sai. Nếu như người này thuộc Trung Tam Thiên, chỉ sợ đã sớm ầm ĩ cả lên rồi, tuyệt đối không thể vô danh như thế." Bốn ngươi cùng gật đầu. Nếu một nhân vật như vậy xuất hiện ở Trung Tam Thiên, với mạng lưới tin tức của bọn hắn, tuyệt đối không thể không biết!

Điểm này, bốn người đều có tự tin.

"Xem ra là Thượng Tam Thiên." Trong mắt Sở Dương chớp động quang mang phức tạp khó hiểu. Ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn tuyết trắng phiêu đãng trong không trung, nhưng thần hồn không biết đã bay tới nơi nào rồi.

Thượng Tam Thiên.... Người sáng tạo ra mình, người sinh ra mình... ở Thượng Tam Thiên sao?

Trong lòng Sở Dương đột nhiên nổi giận!

Cá ngươi ở Thượng Tam Thiên, lại ném ta xuống Hạ Tam Thiên! Hoàng cấp võ giả... hừ! Với lực lượng của Thượng Tam Thiên tìm kiếm Hạ Tam Thiên, chẳng lẽ lại không thấy mình sao?

Vì sao mười bảy năm qua, một điểm tin tức cũng không có?

Đám người Cố Độc Hành cam thấy Sở Dương có điểm khác thường, không dám nói thêm nữa.

Sau một hồi lâu, để phá vỡ không khí trầm mặc xấu hổ, Kỷ Mặc thò đầu ra cười cười nói: "Qua một thời gian ngắn nữa, ta phải trở về một chuyến." Hắn dừng lại một chút, cười hắc hắc, ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Mùng chín tháng chạp là sinh nhật ta rồi."

"Nha...." La Khắc Địch nói đầy thâm ý: "Thì ra là …”

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #214