Sở Dương trầm ngâm, cân nhắc trong lòng thật lâu rồi mới nói: "Đỗ tiên sinh mất tích, chuyện này, ta có biết."
Sắc mặt Thiết Bổ Thiên đại biến, trong lòng hắn đã sớm có suy đoán và dự cảm rồi, nhưng vào lúc này, khi Sở Dương chính miệng nói ra, tâm thần hắn vẫn chấn động vô cùng!
Thiết Thế Thành cũng nở một nụ cười thỏa mãn, nói: "Chỉ là biết sao?"
Sở Dương trầm mặc một hồi lâu, nói: "Chỉ biết thôi. Ta cũng thật không ngờ tới, Đỗ tiên sinh lại biến mất nhanh và trùng hợp như vậy."
Rốt cuộc Sở Dương vẫn lựa chọn giấu diếm.
"Vậy sao?"
"Đỗ tiên sinh từng nói, ở lại Thiết Vân chính là nguy hiểm lớn nhất của hắn." Sở Dương thản nhiên nói.
"Không sai." Thiết Thế Thành cùng Thiết Bổ Thiên đứng phía sau hắn đều nhẹ nhàng dật đầu.
Thiết Thế Thành cười ha hả, nói: "Chuyện Đỗ Thế Tình chữa thương cho ta mười năm trước, ngay cả Bổ Thiên cũng biết rõ ràng. Hắn ở lại đây, quả thực là nguy hiểm lớn nhất."
Sở Dương trong lòng chấn động, nhìn Thiết Bổ Thiên, mà Thiết Bổ Thiên cũng dùng một ánh mắt phức tạp nhìn lại hắn.
Thì ra Thiết Bổ Thiên đã sớm biết chuyện này! Vậy mà hắn vẫn có thế khống chế bản thân mình, để cho Đỗ Thế Tình chữa thương cho phụ hoàng.... Áp lực trong lòng mà hắn phải thừa nhận, quả thực không thể tưởng tượng được.
Đỗ Thế Tình đã hạ thủ một lần, làm sao biết hắn có thể hạ thủ một lần nữa hay không?
"Ngươi nói tiếp." Tinh thần Thiết Thế Thành lúc này đã dồi dào tới cực hạn.
"Bệnh của bệ hạ không còn kéo dài được bao lâu nữa. Đỗ tiên sinh từng nói, cho dù hắn có dốc hết toàn lực, bệ hạ cũng chỉ có thể duy trì hai tháng nữa... Mà tới lúc đó, Đỗ Thế Tình nhất định phải chết." Sở Dương thản nhiên nói.
"Không sai, đến lúc đó, bất kể là Bổ Thiên hay là Đệ Ngũ Khinh Nhu, đều sẽ không bỏ qua cho hắn!"
Lời nói của Thiết Thế Thành khiến cho Sở Dương không nhịn được mà ngưng thần nhìn lại đối phương một lần. Vì quân vương bệnh tật liên miên này, thì ra đã sớm nhìn ra được thế cục sau này.
"Thái tử không giết Đỗ Thế Tình thì không thể trả lời Thiết Vân, nhưng giết Đỗ Thế Tình, hậu quả cũng không thể chịu nổi. Cái chết của Đỗ Thế Tình sẽ giúp Đệ Ngũ Khinh Nhu thu được một lực lượng rất lớn! Đây cũng là nhân mạch cả đời hành y của hắn!"
"Không sai."
"Sở mỗ thu được tin tức, nếu như bệ hạ băng hà, thì tang kỳ chính là lúc âm mưu khổng lồ của Đệ Ngũ Khinh Nhu khởi động. Đến lúc đó Thiết Vân sẽ lâm vào hỗn loạn, Đệ Ngũ Khinh Nhu sẽ có cơ hội thành công rất lớn! Cho dù không thành công thì Thiết Vân cũng phải nguyên khí đại thương."
"Hiện giờ Đỗ tiên sinh biến mất, tất cả mọi người đều trở tay không kịp. Tuy ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn cảm thấybất ngờ." Sở Dương trầm mặc nói: "Bất quá, sau khi chuyện này xảy ra, Sở mỗ mới phát hiện, chúng ta trở tay không kịp, nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu lại càng không kịp trở tay!"
"Nói không sai!" Thiết Thế Thành tán thưởng nói: "Hiện ra, ta đã hoàn toàn yên tâm!" Hắn dừng lại một chút, nghiêm nghị nói: "Bổ Thiên, bất kể tương lai thế nào, ngươi cũng tuyệt đối không thể vì chuyện này mà làm khó Sở ngự tọa! Sở ngự tọa suy nghĩ sâu xa, tuyệt đối là trợ giúp lớn nhất của ngươi!"
Thiết Bổ Thiên ảm đạm nhắm hai mắt lại, sau một hồi lâu mới khẽ gật đầu đáp ứng.
"Sau khi bị thương, ta đã muốn giải quyết bản thân. Nhưng lúc đó Bổ Thiên còn nhỏ, ta không yên lòng, đành gắng gượng sống tiếp... Sau này, lại muốn chết cũng không được!" Thiết Thế Thành vui mừng nói: "Hiện giờ có Sở ngự tọa ở đây, ta rốt cuộc cũng yên tâm rồi! Ta đã chờ đợi ngày này hơn ba năm rồi... Ta.. Thật sự quá mệt mỏi....."
"Ta quá mệt mỏi... quá mệt mỏi...." Ánh mắt Thiết Thế Thành ảm đạm, hồng quang trên mặt cũng dần dần biến mất. Dược lực của Long Hồn hương rõ ràng đã bắt đầu biến mất.
Thiết Thế Thành cứ nằm nghiêng như vậy, hai mắt đột nhiên trở nên mê loạn, bên trong lộ ra một vẻ quyến luyến và khao khát không nói nên lời, lẩm bẩm: "Hoàng hậu, ta sẽ tới gặp ngươi... Mấy năm qua, ngươi đừng trách trẫm....."
"Liên nhi, Mộng nhi, Thanh nhi....." Thiết Thế Thành thì thào nói ra tên kiều thê, ái nữ mà mình tự tay giết chết. Hắn đột nhiên theo khóc lớn một tiếng, kêu lên: "Ta... xin lỗi! Ta... xin lỗi! Ta.... xin....."
Sở Dương thở dài trong lòng một tiếng, thân là vương giả, mỗi người đều thấy được sự tôn quý, vinh quang của hắn. Nhưng liệu ai có biết, một vị vương giả phải chịu đựng thống khổ ra sao? Nỗi khổ tâm trong lòng vị vương giả này, chỉ sợ một người bình thường không bao giờ dám tưởng tượng tới.
"Nếu như có kiếp sau...." Thần thái trong mắt Thiết Thế Thành càng lúc càng mờ nhạt, lẩm bẩm: " Vương lộ mạn mạn huyết phân vân, giang sơn xã tắc thường tại tâm, vô nại đồ đao huy lệ tảo, kiều thê ái thùy nữ tố oan hồn; kim sinh bất viễn hoàng thùy tuyền lộ, lai thế phao khước phú quý căn; bất đạp lương tiêu thất thải lộ, trường vi sơn thủy tự tại nhân!" (*)
(*)Vương lộ đẳng đẵng máu đan xen, giang sơn xã tắc luôn trong lòng, bất đắc dĩ gạt lệ vung đồ đao, kiều thê ái nữ biến oan hồn, kiếp này hoàng tuyền đôi ngả, kiếp sau nguyện vứt bỏ phú quý, không đạp thất thải lộ lạnh lẽo, làm một người tự tại chốn sơn thủy
"Ha ha...." Thiết Thế Thành cười yếu ớt, nói: "Hoàng nhi... chớ phạm phải sai lầm giống ta....."
Trong mắt hắn, đột nhiên tỏa ra hào quang sáng ngời, vui sướng, giải thoát, tựa như thấy được ở trên hoàng tuyền, người mình yêu sâu đậm nhất đang đứng chờ đợi hắn....
Sau đó, thần quang trong mắt hắn đột nhiên tắt lịm....
Vị vương giả này vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, nhưng bên trong thân thể, đã không còn sinh mệnh tồn tại.
Hôm nay, Thiết Vân quốc chi chủ, Thiết Thế Thành đã băng hà!
"Phụ hoàng!..... Đừng bỏ ta!" Thiết Bổ Thiên thê lương hét lên, ánh mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng, nhào tới ôm chặt lấy thân thể gầy yếu của Thiết Thế Thành, liều mạng áp má mình lên khuôn mặt phụ hoàng, tựa hồ muốn dùng hơi ấm của mình, truyền cho phụ hoàng...
Tiếp đó, hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh...
Sở Dương thở dài một tiếng, nhìn vị đế vương này kết thúc một đời ngay trước mắt, Sở Dương cũng không biết trong lòng mình có cảm giác gì nữa.
Hồi tưởng lại những lời Thiết Thế Thành vừa nói: " Ta mười tám tuổi đăng cơ hoàng đế, trong mười năm mài gươm luyện mã, binh hùng tướng mạnh! Phóng mắt khắp thiên hạ quần hùng, có ai bì kịp! Nam chinh bắc thảo, gót sắt tới đâu, nơi đó liền tan rã, quân tiên phong hướng về đâu, nơi đó đầu hàng! Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, đã khiến bản đồ Thiết Vân mở rộng một phần ba! Khi đó, ta dã tâm bừng bừng, có một cảm giác như cả thiên hạ này đã nằm trong tay ta, cả thiên hạ này nhất định sẽ do ta thống nhất!"
Gót sắt tới đâu, nơi đó liền tan rã, quân tiên phong hướng về đâu, nơi đó liền đầu hàng!
Đó là uy phong cỡ nào chứ? Khí phách thế nào chứ? Nhìn lại thân thể chỉ còn lại một nhúm xương gầy gộc trước mắt, cái loại cảm giác trái ngược mãnh liệt lại khiến cho người ta đau xót.
Nỗi đau lớn nhất trong lòng vị vương giả này chính là tự tay giết chết hoàng hậu và con gái của mình sao? Mãi cho tới bây giờ, không ngờ vẫn nhớ mãi không quên....
Nhưng vì sao lúc đó hắn lại ác độc như vậy? Nguyên nhân vì sao, đến chết hắn cũng không nói ra. Nếu đây là một bí mật thì Thiết Thế Thành đã mang theo bí mật này xuống mồ với mình rồi.
Kim sinh bất viễn hoàng thùy tuyền lộ, lai thế phao khước phú quý căn; bất đạp lương tiêu thất thải lộ, trường vi sơn thủy tự tại nhân!
Một vị quốc quân, lưu lại một câu trước khi chết, lại là "Trường vi sơn thủy tự tại nhân". Điều nà thật khiến người ta không thể không thở dài. Cái ngôi vị hoàng đế này, trong thiên hạ có không biết bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn ngồi lên, nhưng kẻ chân chính ngồi lên được vương tọa, khi chết đi lại có một nguyện vọng và cảm khái như vậy!
Đây chẳng phải là một sự châm chọc vô cùng sao?
Trước khi chết, vị quân chủ Thiết Vân quốc này không ngờ lại không gọi một vị đại thần trong triều nào tới ủy thác, hiển nhiên hắn đã rất yên tâm về Thiết Bổ Thiên. Hơn nữa hắn không làm như vậy, ý tứ cũng rõ ràng tới cực điểm...
Thiết Bổ Thiên, sau này thiên hạ là của ngươi!
Sở Dương lặng lẽ lui ra, dọc đường đi, không có bất cứ một kẻ nào cản hắn lại. Hắn biết, Thiết Bổ Thiên cần có một người nào đó an ủi, nhưng người này lại tuyệt đối không thể là mình!
Thiết Bổ Thiên hiện giờ hận mình còn không kịp nữa là!
Chỉ có cách chờ hắn vượt qua quãng thời gian khó khăn này rồi hãy nói.
Nhưng bất kể thế nào, cái chết của Thiết Thế Thành so với kiếp trước cũng sớm hơn khoảng nửa năm. Hơn nữa, sắp tới chính là mùa đông lạnh giá, biên cảnh cũng được yên ổn trong một thời gian ngắn rồi.
Mà trong dạng thời tiết này, Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng không thể kịp làm bất cứ điều gì. Nói cách khác, nguy cơ lớn nhất của Thiết Vân đã vô thanh vô tức biến mất.
Nhưng dọc đường đi, Sở Dương vẫn cảm giác lòng mình trầm trọng như đeo chì, không có nửa điểm cảm giác vui sướng.
Ra khỏi hoàng cung, Sở Dương đang tâm sự nặng nề, đột nhiên cảm thấy trên mặt truyền tới một cảm giác mát lạnh.
"Tuyết rơi! Tuyết rơi rồi...." Một tiếng kêu ngạc nhiên không biết từ nơi nào truyền tới.
Sở Dương ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tuyết trắng bay đầy trời, nhẹ nhàng rơi xuống. Chỉ trong phút chốc, toàn bộ thiên địa đã trở nên mờ ảo.
Hiện tại mới qua cuối thu, bắt đầu mùa đông không tới hai ngày, đợt tuyết rơi đầu tiên ở Thiết Vân thành không ngờ lại buông xuống đại địa sớm như vậy.
Sở Dương lặng lẽ bước đi trên đường, trên người hắn dần dần phủ đầy tuyết, trên mặt đất cũng phủ một màu trắng xóa. Những bông tuyết rơi xuống đầu tiên nhanh chóng tan chảy, nhưng những bông tuyết tiếp sau lại nhanh chóng che lấp đi dấu vết đó, khiến cho mặt đất chỉ còn lại một màu trắng.
Toàn bộ thiên địa, chỉ trong vòng nửa canh giờ đã biến thành thế giới tuyết.
Sở Dương hít vào không khí lạnh lẽo, cảm thấy suy nghĩ gần như xơ cứng của mình lại trở nên linh động hơn. Quay đầu nhìn về phía hoàng thành hùng vĩ, đứng sừng sững giữa thế giới tuyết trắng, không nói gì. Tựa hồ đang tiếc thương cho một vị vương giả vừa qua đời.
"Bất kể thế nào, cả thiên hạ này, rốt cuộc cũng tiến vào một thời đại mới!" Sở Dương thầm nói trong lòng, sau đó hắn liền sải bước, nhanh chóng tiến về phía Thiên Binh các...
Tuyết trắng tung bay, suy nghĩ của Sở Dương trở nên trống rỗng, tựa hồ đã theo những bông tuyết bay kia, hòa tan vào trong vô tận trời cao.
Tiếng soàn soạt dưới chân vang lên, Sở Dương đột nhiên nhớ ra: Kiếp trước, Khinh Vũ thích nhất là tuyết rơi. Mỗi khi tuyết rơi, nàng lại lẳng lặng cầm ô, một thân hồng y, đứng trong mưa tuyết, im lặng. Đó cũng chính là ký ức đẹp nhất trong lòng Sở Dương.
Loại phong tư tuyệt mỹ đó, mỗi lần Sở Dương hồi tưởng lại, đều cảm thấy tâm thần rung động.
Khinh Vũ, không biết hiện giờ ngươi đang làm gì?
Thân ảnh Sở Dương rốt cuộc cũng biến mất vào trong gió tuyết đầy trời...
Tuy Thiết Thế Thành ốm đau triền miên, dân chúng Thiết Vân cũng sớm chuẩn bị đón nhận cái chết của hắn, nhưng khi hắn qua đời, toàn bộ Thiết Vân vẫn chấn động.
Đúng lúc này, giống như ước hẹn từ trước, tin tức từ tiền tuyến truyền về, Thống soái quân đội Đại Triệu Đổng Vô Pháp hạ lệnh, ba lộ đại quân cùng xuất kích, tấn công Thiết Vân!