Chương 184: Lời Hứa Duy Nhất.


Hai người sóng vai đi vào bên trong hồ. Mạc Thiên Cơ lấy ra một bầu rượu tinh xảo từ trong người, thản nhiên nói: “Thiên Cơ Tửu là do tôi đích thân cất ra. Tuy không so được với rượu ngon mà Sở huynh thường xuyên uống nhưng chính là tâm ý chân thành nhất của Mạc Thiên Cơ này!!”

“Đa tạ!” Sở Dương nhướng mày, thầm nghĩ: “Kiếp trước uống Thiên Cơ Tửu của ngươi cũng đều trong một vò lớn. Hôm nay ngươi chỉ lấy ra có một chút như vậy mà còn bày đặt làm bộ đau lòng đứt ruột.”

“Tiểu Vũ là em gái ruột của tôi!” Mạc Thiên Cơ chậm rãi ngồi xuống, ung dung ngắm nhìn hồ nước rồi chầm chậm nói: “Lúc sinh Tiểu Vũ, tình trạng của mẫu thân không được tốt cho lắm, phải nằm liệt giường không dậy nổi. Mà Mạc thị gia tộc bên kia đúng là đang trong giai đoạn phát triển như bay. Loạn trong giặc ngoài, phụ thân đại nhân cũng phải xoay sở đến sứt đầu mẻ trán, còn đại ca khi đó cũng giúp đỡ xử lý được một số việc bộn bề…”

“Cho nên, liền do tôi mỗi ngày phải phỉnh nịnh nàng, cùng chơi với nàng, kể chuyện xưa cho nàng. Sở huynh, ngươi biết không, Tiểu muội tôi… Câu nói đầu tiên nàng học được trong kiếp này, lần đầu tiên gọi người ta, chính là gọi một tiếng “Nhị ca!”” Mạc Thiên Cơ mỉm cười ấm áp, thỏa mãn lẫn hãnh diện: “Mỗi lần ta nghe được Tiểu Vũ dùng âm thanh ngọt ngào nhè nhẹ mà gọi ‘Nhị ca’ một cách sung sướng, ta liền hãnh diện, ta liền cao hứng…”

“Mẫu thân lâm bệnh ba năm, cũng trong ba năm này Tiểu Vũ hầu như một tấc không rời khỏi ta.”

“Tiểu Vũ… Là trân bảo của ta!”

“Khi Tiểu Vũ ba tuổi đã hiển lộ ra thiên phú võ học. Cũng nhờ vậy mà gia tộc mới tra được Tiểu Vũ thế mà lại mang Tam Âm Mạch ngàn năm có một. Đúng là kỳ tài, càng là thiên tài!” Thần sắc Mạc Thiên Cơ lộ ra hồi ức, cười nhẹ lắc đầu: “Có một năm, lúc ta mười ba tuổi, bình sinh mới uống rượu lần đầu, liền cao hứng uống say bét nhè… bị phụ thân giận dữ đánh một trận nát đòn.”

“Thiên tài Tam Âm Mạch, liền chứng minh là Tiểu Vũ cả đời không thể bình thường. Hơn nữa, coi như cả chuyện hôn nhân về sau, gia tộc cũng sẽ hết sức tôn trọng ý nguyện của riêng nàng. Như vậy, chung quy chỉ cần nàng hài lòng là có thể! ”

Mạc Thiên Cơ mỉm cười, nói tiếp: “Ngươi biết, trong những loại đại gia tộc này của chúng ta, với tư cách của một cô gái thì chỉ có thể cam tâm tình nguyện để hạnh phúc của mình được sắp đặt, đó là khó khăn thế nào! Mà cả đời này của Tiểu Vũ, hiển nhiên không cần khốn khổ vì tình. Đối với một thiếu nữ mà nói, đây chính là hạnh phúc lớn nhất!”

“Ta thành thật cực kỳ trông mong muội muội của ta có thể có hạnh phúc như trong mộng của nàng, là một tân nương hạnh phúc nhất đại lục Cửu Trọng Thiên! Thậm chí, ta đã sắp xếp ổn thỏa, một ngày muội muội ta lấy chồng, Mạc Thiên Cơ ta sẽ dốc cạn sức mình phân phát thiếp mời trên toàn Cửu Trọng Thiên!”

“Ta muốn toàn bộ dân chúng Cửu Trọng Thiên đến tham gia hôn lễ của muội muội ta! Muốn mỗi người đều chúc phúc cho muội muội! Để tất cả niềm vui trong thiên hạ đều dành cho muội muội! Đều dành cả cho Tiểu Vũ!”

Thanh âm Mạc Thiên Cơ trầm thấp nhưng gào thét trong sâu thẳm linh hồn linh hồn. Như nói mộng tưởng bình sinh của mình dành cho muội muội. Hơn nữa, lúc này khi nói ra lại có vẻ vô lực…

Sở Dương đã động dung!

Sự yêu thương và bảo hộ Mạc Thiên Cơ dành cho Mạc Khinh Vũ tuy nằm trong dự liệu của hắn nhưng không nghĩ được, đã đến mức độ như thế này! Huynh muội tình thâm đến như thế đã vượt qua tưởng tượng của bất kỳ kẻ nào.

Không trách được, tuy mình và Mạc Thiên Cơ kết giao đến mức tâm đầu ý hợp ở kiếp trước, vậy mà hắn cũng muốn đưa mình vào chỗ chết! Bởi vì, trong nội tâm của vị thần bàn quỷ toán này dĩ nhiên đã coi cả thiên hạ cũng không trọng yếu bằng tiểu muội của hắn!

Khó trách Mạc Thiên Cơ khi đó chỉ một lần đã đưa ba vị cao thủ Vương cấp đối phó mình. Bởi vì lực lượng của Mạc Thiên Cơ khi đó cũng chỉ có thể đủ xuất động lực lượng cao nhất đến thế thôi a…

Về phần những tên đã đến lúc trước… Chỉ e chính do Mạc Thiên cơ cố ý tiết lộ tin tức lan tràn, lại muốn cho những kẻ đó chôn cùng mình a? Kiểu này có được tính là tình nghĩa huynh đệ lần cuối cũng hay không đây? Dù muốn đối phó với mình thì một cao thủ Vương cấp la đủ rồi, hà tất phải chết nhiều người đến như vậy?

Khóe miệng Sở Dương nhếch một nụ cười đắng chát. Chuyện cũ đã thế, những thứ trong hiện tại cũng chỉ là suy đoán mà thôi…

“Sở huynh, hiện ngươi có hiểu được cảm giác trong lòng ta không?” Mạc Thiên Cơ nói chậm rãi: “Tam Âm Mạch! Tam Âm Mạch! Đám người Hắc Ma chính là đáng chết! Bọn chúng hủy Tam Âm Mạch của tiểu muội ta! Không ngờ chúng độc như vậy!”

“Một khi Tam Âm Mạch bị hủy, tương đương cả đời này của tiểu muội đều bị bọn chúng hủy mất!” Mạc Thiên Cơ gục đầu: “Mạc thị gia tộc xem trọng tư chất và thực lực. Với sự coi trọng đó, người ngoài vĩnh viễn không thể tượng tượng được sự tàn khốc trong đó! Một khi gia tộc biết rõ chuyện này, địa vị vốn có của Tiểu Vũ vốn khẳng định sẽ khó giữ được! Mà hiện tại, ta cũng chỉ là nhân vật nhỏ trong gia tộc, lời nói không trọng lượng…”

“Đại ca Canh Phong của ta, nhất định hắn sẽ ném đá xuống giếng!” Những lời này của Mạc Thiên Cơ như rít từ trong kẽ răng.

“Sở huynh, ta rất vô lực!” Mạc Thiên Cơ chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt đăm chiêu nhìn bầu trời, lẩm bẩm: “Ngươi biết không? Hiện tại ta cầu nguyện: nếu trời xanh có thể phục hồi Tam Âm Mạch cho muội muội, dù Mạc Thiên Cơ ta chết đi tức khắc, ta cũng sẽ làm không hề do dự! Tìm chết mà không cần chọn lựa!”

“Ta rất muốn, rất muốn cho tiểu Vũ ở lại chỗ của ngươi. Ta nhìn ra được ngươi rất yêu thích nàng. Chuyện này không có nửa phần giả dối.” Mạc Thiên Cơ thống khổ, nói: “Đáng tiếc, giờ đây ngươi quá yếu!”

Mạc Thiên Cơ nói… Sở Dương nghe. Một câu hắn của không nói, ánh mắt lóe sáng rực trong bầu trời đêm.

“Sáng sớm mai, ta sẽ đưa Tiểu Vũ trở về gia tộc!” Mạc Thiên Cơ hít một hơi thật sâu, thở ra thật dài: “Sở huynh, cảm ơn ngươi! Ngươi cứu Tiểu Vũ, chính là cứu Mạc Thiên Cơ ta!”

“Những lời này, ta sẽ không nói nữa. Nhưng, giờ đây Mạc Thiên Cơ ta có thể hứa với ngươi: Lúc nào Sở huynh có chuyện khó xử, chỉ cần một câu, Mạc Thiên Cơ ta sẽ phát động lực lượng lớn nhất có thể đến giúp ngươi!” Lời hứa hẹn Mạc Thiên Cơ nhẹ nhàng buông ra hàm nghĩa trói buộc người khác vô cùng, còn trói buộc nhân tâm, trói buộc lương tâm: Cả đời Mạc Thiên Cơ ta chưa từng hứa hẹn gì với người khác bất cứ điều gì. Cho dù với vợ con, cũng chưa hề!”

“Lời hứa với Sở huynh, chính là lần duy nhất trong đời Mạc Thiên Cơ ta, hứa với một người duy nhất!”

Sở Dương đã trầm mặc rất lâu, đột nhiên nói: “Mạc huynh, ngươi tin tưởng ta không?”

“Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ tin.” Mạc Thiên Cơ cười hề hề.

“Mạc huynh cho ta một lời hứa, mà Sở Dương ta, cũng ở đây cho Mạc huynh một lời hứa!” Sở Dương hít thật sâu, nói: “Thương của tổn của Tiểu Vũ, ta nhất định, có thể… vì nàng mà chữa cho tốt! Thời gian dài ngắn, ta không dám cam đoan! Hoặc mấy tháng, hoặc là một hai năm…”

Mạc Thiên Cơ nhìn xoáy vào hắn. Một hồi lâu sau mới khẽ mỉm cười: “Ta tin!”

“Cho nên ta cần ngươi, khi ta còn chưa đủ năng lực chữa khỏi cho Tiểu Vũ, trong khoảng thời gian này, bảo vệ nàng thật tốt!” Sở Dương trịnh trọng nói: “Đây cũng là yêu cầu duy nhất của ta!”

Mạc Thiên Cơ cau mày đứng lên, chậm dãi bước quanh. Sau mấy vòng, mới thở dài một hơi, nói: “Sở huynh, không nói gạt ngươi… Nếu muốn giữ địa vị của Tiểu Vũ trong gia tộc như trước… Ta không làm được!”

“Cho dù cha ta, cũng không làm được!”

“Tấm lòng của ta đối với Tiểu Vũ, buất luận kẻ nào cũng không được quyền nghi ngờ, nhưng đây chính là lợi ích khổng lồ của gia tộc, ta hiện giờ… còn không có năng lực này.” Thần sắc Mạc Thiên Cơ ngập tràn thống khổ: “Ta chỉ có thể đảm bảo, sau này khi Tiểu Vũ mất đi địa vị vốn có, ta sẽ bảo vệ tốt cho nàng! Nhưng địa vị của nàng ta không giữ được!”

“Đừng bức ta khai chiến với Mạc thị gia tộc các ngươi!” Sở Dương nhạt giọng, nói thản nhiên: “Nếu ta biết Tiểu Vũ bị uất ức, Mạc thị gia tộc các ngươi nhất định phải cho ta một công đạo!”

“Sở huynh… Ngươi dùng thân phận gì mà nói những lời này?” Mạc Thiên Cơ lắc đầu cười khổ: “Tuy ta biết rất rõ ngươi yêu thích Tiểu Vũ, nhưng những lời này là ngươi đã đùa quá phận rồi!”

Sở Dương cười nhạt, thầm nghĩ: Mạc Thiên Cơ ngươi có thể liều lĩnh vì Khinh Vũ, nhưng cảm tình của ngươi không bằng ta đâu. Cứ vậy mà tưởng tượng, Sở Dương rõ ràng cảm thấy mình có chút kiêu ngạo.

Theo lời Mạc Thiên Cơ noi, có thể nghe ra được xung đột giữa mình và Mạc thị gia tộc là không thể tránh khỏi. Hiện tại, Sở Dương chỉ hi vọng Mạc thị gia tộc không nên làm gì thái quá mà thôi!

Đứng dậy lấy vò Thiên Cơ Tửu của Mạc Thiên Cơ đưa cho mở nắp gỗ mềm, uống một hơi cạn sạch rồi vung tay, vò rượu bay vút vào trong hồ nước làm gợn lên từng cơn sóng nhỏ, Sở Dương cảm thấy trong lòng vô cùng thông sướng!

Bởi những lời này của Mạc Thiên Cơ đã cởi bỏ khúc mắc thâm căn cố đế trong lòng Sở Dương!

Bản thân kiếp trước bị Mạc Thiên Cơ tính toán mà chết. Chuyện này Sở Dương vẫn cho rằng mình đã bị bằng hữu tốt nhất phản bội, vẫn canh cánh ý nghĩ đó trong lòng.

Sở Dương rất quý trọng bằng hữu! Bởi vì bằng hữu của hắn không nhiều, mà Mạc Thiên Cơ đã từng là một người duy nhất!

Cho nên, hắn càng không thể dễ dàng tha thứ cho sự phản bội của Mạc Thiên Cơ!

Nhưng hiện tại, hắn không trách gã!

Một người đã vì Mạc Khinh Vũ mà bỏ mặc tính mạng, hỡn nữa còn là anh ruột của Mạc Khinh Vũ, bởi vì mình hại chết muội muội của gã mà tìm đến báo thù, không nên sao?

Có thể! Quá sức có thể!

Thậm chí Sở Dương xác định rõ: Nếu kiếp trước, sau khi biết được chân tướng sự việc, Mạc có yêu cầu mình tự sát tạ tội… thì chính mình sẽ không cần chọn lựa mà rút kiếm tự vẫn!

Hai người đi dọc theo bờ hồ trở về. Mạc Thiên Cơ đã hoàn toàn phục hồi tỉnh táo. Gã chưa bao giờ phải thất thố trước mặt nhiều người như thế.

Mạc Thánh Vũ thoáng ngượng nghịu cúi đầu, đã đi tới.

“Khi trở về ta sẽ tính sổ với ngươi!” Mạc Thiên Cơ lạnh lùng nói: “Mạc Thành Vũ, ngươi rất xứng đáng với phận sự! Ngươi bảo vệ tiểu thư rất tốt! Rất tốt!”

Mạc Thành Vũ mặt mày tái mét, thần sắc tràn đầy vẻ áy náy.

“Nhị ca, huynh mau đến xem! Oa… đây là đao Sở Dương ca ca tặng cho muội.” Mạc Khinh Vũ vui vẻ giơ Tinh Mộng Khinh Vũ Đao, đôi chân ngắn ngủn không ngừng sải bước tới. Đã có thứ tốt, tự nhiên là muốn khoe khoang trước mặt người thân rồi…

“Đao Sở Dương cho muội à?” Mạc Thiên Cơ liếc Sở Dương với vẻ nghi hoặc, nhận lấy thanh đao rồi ước lượng nó trong ta, nhướng mày: “Nhẹ vậy ư?”

Đột nhiên, mắt gã lóe tinh quang, bỗng ngẩng đầu nhìn Sở Dương: “Đồng vân cương?”

“Sao biết vậy?” Cố D(ộc Hành tỏ vẻ không phục. Mấy người bọn hắn khi vừa thấy được thanh đao này lần đầu đều không thể lập tức nhận ra. Mà Mạc Thiên Cơ rõ ràng chưa rút đao ra, cứ suy diễn theo cái vỏ đao tàn tạ mà đoán được, đầu óc của hắn thật sự thông minh vậy sao?

“Chuyện này rất khó hả? Đao nhẹ như vậy, hiển nhên không phải loại đầu đất thì phải hiểu: Sở huynh yêu thích Tiểu Vũ như vậy, đồ hắn tặng cho tất nhiên không phải hạng tầm thường.” Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: “Mà bảo vật bình thường thì Tiểu Vũ vốn được sinh ra ở Mạc thị gia tộc có vật gì tốt gì còn chưa thấy? Có thể làm cho nàng thích như vậy, cũng rất hiếm gặp.”

“Khinh Vũ yêu màu đỏ.”

“Quan trọng nhất là, thời điểm Tiểu Vũ cầm thanh đao chạy tới dây thì trong mắt Đổng huynh hiện lên vẻ hâm mộ rất rõ ràng.”

Mạc Thiên Cơ lại tiếp: “Đao mà có thể làm cho Nhị công tử Mặc đao gia tộc hâm mộ…”

“Đao mà có thể làm Tiểu Vũ yêu thích…”

“Đao mà có thể khiến Sở Dương tặng cho Tiểu Vũ…”

“Đao nhẹ như vậy…”

Mạc Thiên Cơ mỉm cười, nhìn Cố Độc Hành: “Sao Cố huynh?”

Cố Độc Hành lui ra sau một bước, giơ tay đầu hàng, cười khổ đáp: “Ngươi lợi hại… Đừng nói chuyện với ta nữa!”

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #184