“Tiêu đời rồi!” Đây là suy nghĩ chung của ba gã vào lúc này.
“Sở Diêm Vương tha mạng” “Bốp… bốp… bốp” Bang chủ Kim Long bang quỳ rạp trên mặt đất, cầu xin một câu thì vừa tự tát liên tục vào mặt mình, đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng. Đột nhiên hắn nghĩ tới câu mình vừa nói. “Chết bố rồi, mình đang nói cái gì thế này? Cầu xin tha thứ còn dám gọi Sở Diêm Vương, đây là ngoại hiệu mà. Con mẹ nó, vạn nhất Sở Diêm Vương mất hứng thì thôi xong, người ơi ở lại đầu đi nhé là cái chắc!!”
“Sở đại nhân… Sở Ngự Tọa… làm ơn rủ lòng thương...” Cứ vậy hắn tự tát liên tục mười mấy cái trời giáng đến nỗi mặt sưng lên như đầu heo, lúc đó hắn mới ngừng tay, dập đầu lia lịa đến tóe cả máu.
Hai người kia chứng kiến cảnh này đều run như cầy sấy. Cả hai đều cho rằng Bang chủ Kim Long bang đã biết được điều gì đó rồi.
Lần này hỏng thật rồi, ngay lập tức Môn chủ Vân Tiêu môn run rẩy giống như heo mẹ già, dập đầu không dám ngẩng lên còn Giáo chủ của Thần Thông giáo cũng không thể hiện nổi chút thần thông nào, nằm xụi lơ trên mặt đất, nước mắt nước mũi giàn dụa kêu khóc: “Sở đại nhân tha mạng…, tiểu nhân thật đáng thương, trên có mẹ già 99 tuổi, dưới có con nhỏ chưa đầy tháng.”
Sở Dương ngẩn ngơ: “Chẳng lẽ ta đáng sợ vậy sao? Ta mới chỉ nói một câu mở đầu thôi mà!”
Thành Tử Ngang và Trần Vũ Đồng đỏ bừng mặt vì nhịn cười. Ba tên khốn kiếp này đúng là ba kẻ dở hơi siêu hạng. Thật hổ thẹn cho bọn chúng khi dám tự xưng là người đứng đầu môn phái.
Rõ ràng Ngự Tọa đại nhân mới chỉ nói có một câu, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng, vậy mà cả lũ đều đồng loạt co quắp run rẩy.
Bỗng một tiếng quái dị vang lên, hóa ra có kẻ sợ đến mức đánh rắm.
“Ngồi cả xuống!” Sở Diêm Vương phát bực, dở khóc dở cười, bất chợt hét lớn: “Hôm nay nếu kẻ nào không khống chế được mà phóng uế ở đây, ta diệt chín tộc của kẻ đó!”
Môn chủ Vân Tiêu môn, kẻ vừa không nhịn được mà phóng rắm liền khẩn trương, gồng mình lên. Hiện tại, không nói tới bên trong có xì ra được cái gì, cho dù bên ngoài dùng lấy dao nạy cũng không thể nạy ra được.
Sở Diêm Vương coi như phát hiện ra, nếu nhẹ nhàng nói chuyện với đám này thì bọn họ lại càng suy nghĩ lung tung, thà rằng cứ gào thét mắng chửi thì có hiệu quả hơn nhiều.
“Trở lại chỗ ngồi! Kẻ nào còn kêu khóc hay rơi nước mắt nữa, ta diệt chín họ nhà kẻ đó!” Sở Diêm Vương gào thét. Hiện tại cụm từ “diệt chín họ kẻ đó” đã trở thành cụm từ cửa miệng của Sở Diêm Vương nhưng thực tế thì chín họ đấy là chín họ nào hắn cũng không biết...
Ngay lập tức, ba người yên tĩnh ngồi thẳng tắp, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Nếu như thủ hạ của bọn chúng nhìn thấy, chắc sẽ ngạc nhiên đến há hốc mồm.
“Ba người các ngươi, kẻ nào cũng có mấy nghìn thủ hạ, toàn là lưu manh, du côn! Nguyên một đám hại nước hại dân! Ta nghe nói, những việc quan phủ có thể làm, các ngươi cũng làm được, mà những việc quan phủ không thể làm được, các ngươi lại có thể. Ba vị đại bang chủ, đại giáo chủ, đại môn chủ, các ngươi thật hoành tráng nha!”
Sở Dương bắt đầu thay đổi chiến lược. Nếu bọn họ đã e ngại mình như vậy thì việc gì phải tìm cách dụ dỗ nữa, cứ mạnh miệng dọa dẫm có khi lại tốt hơn.
Những lời này trực tiếp làm cho ba kẻ ngồi kia phát run. Những câu này của Sở Diêm Vương... có sát cơ rất nặng.
“Mặc dù ta quản lý Bổ Thiên Các, nhưng tại sao ta lại cảm thấy ở một số mặt, uy vọng của ta còn kém xa các ngươi nhỉ?” Sở Diêm Vương âm trầm, giọng nói đầy lạnh lẽo.
“Tiểu nhân không dám!” Cả ba đồng thời quỳ xuống, dập đầu liên tục. “Ta nghĩ các ngươi cũng không dám!” Sở Diêm Vương hừ lạnh, khẽ quát, sau đó im lặng không nói. Ba kẻ ở dưới kia mồ hôi đầm đìa, hồn vía lên mây, không hề dám nhúc nhích.
Thậm chí là thái tử Thiết Bổ Thiên của Thiết Vân Quốc bọn họ cũng không sợ hãi cho lắm. Thế nhưng hôm nay, bọn họ đã biết cái gọi là sợ mất hồn.
Bởi tuy có quyền uy đầy mình nhưng Bổ Thiên thái tử là người phân rõ phải trái, còn vị Sở Diêm Vương trước mắt này lại là điển hình của trường phái không thèm nói đạo lý.
“Vốn ta định nhổ sạch sẽ đám các ngươi! Ta đã có thể chấn chỉnh quan trường, biến vô số quan lớn, công hầu thành đống xương khô. Chẳng lẽ còn không chỉnh đốn được đám đầu đường xó chợ?”
Sở Dương tiếp tục đe dọa.
Ba người càng thêm sợ hãi, mặt mày trắng bệch. Hai mắt của Thần Thông giáo giáo chủ trở nên trắng dã, dường như có thể té xỉu ngay lập tức… “Nhưng, con người Sở mỗ luôn lấy nhân đức làm đầu, ta vốn không thích sát sinh…” Những lời này của Sở Diêm không khác gì chuyện cười nhưng cả ba người này đều không thể cười nổi lấy một tiếng.
“Nên hôn nay ta sẽ cho các ngươi một cơ hội.” Sở Diêm Vương thản nhiên nói: “Các ngươi nên tin rằng, đối với ta, các ngươi không chấp nhận cơ hội này là tốt nhất.”
“Muốn… chúng tôi vô cùng muốn!” Cả ba không phải kẻ ngu, ai cũng hiểu nếu không muốn thì sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời này rồi. Sở Diêm Vương đã muốn giết người thì mẹ già 99 tuổi, con thơ chưa đầy tháng cũng chẳng là cái quái gì.
Đến phóng rắm nếu muốn vang xa thì còn cần dùng một chút sức lực, nhưng Sở Diêm Vương truyền lệnh diệt tộc thì chẳng mất chút sức nào.
“Ừ… được rồi.” Sắc mặt Sở Diêm Vương không thay đổi, nói: “Hiện tại bên trong thành Thiết Vân có rất nhiều kẻ lạ mặt. Nhưng cái ta muốn là những kẻ lạ mặt vào thành cách đây nửa tháng. Không gạt các ngươi, ta cần tìm ra phản đồ cùng gian tế trong số đó …”
“Đồng thời ta cũng cần tư liệu của tất cả bọn họ.” Sở Diêm Vương trầm giọng nói: “Ba ngày, đủ chứ?”
“Ba ngày sao?” Ba người trợn mắt nhìn nhau.
“Nếu sau ba ngày các ngươi tìm không ra, vậy thì đến tối ngày thứ ba, các ngươi bắt đầu lo trốn chết đi.” Sở Diêm Vương thoải mái tựa trên ghế thái sư, thản nhiên nói: “Ta là người không thích nói điều kiện, không thích gây khó khăn. Chuyện ta thích nhất là nhìn thấy kết quả mà ta muốn thấy.”
“Ta không cho các ngươi chỗ tốt gì. Nhưng sau ba ngày, nếu các ngươi hoàn thành nhiệm vụ, các ngươi có thể tiếp tục sống. Nếu hoàn thành tốt, rất có thể ta sẽ tìm các ngươi hợp tác tiếp, hoặc có thể để cho các ngươi trực tiếp chịu sự quản lý của Bổ Thiên Các! Cho các ngươi và đám thủ hạ tiền tài danh vọng. Tuy nhiên, sau ba ngày mà các ngươi không có bất kỳ phát hiện gì…”
Sở Dương bất chợt ngồi thẳng dậy, ôn nhu cười nói: “Ba vị, mười tám năm sau, cả ba sẽ lại là ba trang hảo hán!” Nói xong hắn liền phất tay, thản nhiên nói: “Tiễn khách!!!”
Lúc ba vị cầm đầu xã hội đen đi ra, cả đám chỉ cảm thấy chân tay bủn rủn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gió lạnh bên ngoài thổi vào làm bọn hắn giật mình như vừa thoát khỏi cơn ác mộng.
Ba người nhìn nhau, đều cảm thấy trong mắt đối phương toàn là sự sợ hãi.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, ấn tượng sâu nhất của cả ba là lời hứa hẹn của Sở Diêm Vương: nếu hoàn thành thật tốt nhiệm vụ, rất có thể ta sẽ tìm các ngươi hợp tác tiếp, hoặc có thể để cho các ngươi trực tiếp chịu sự quản lý của Bổ Thiên Các! Cho các ngươi và đám thủ hạ tiền tài danh vọng!
Sở Diêm Vương uy hiếp nhiều như vậy mà cả ba không có ấn tượng gì nhiều, Ấn tượng sâu nhất lại chính là lời hứa hẹn.
Đây là lời hứa của Sở Diêm Vương!
Một đám côn đồ lăn lộn ở tầng dưới cùng của xã hội, có ai không muốn trở nên nổi bậc? Có ai không muốn làm rạng rỡ tổ tông? Kẻ lưu manh... cũng chẳng muốn làm lưu manh cả đời.
Chỉ cần có cơ hội đổi đời, không kẻ nào có thể cố chấp bằng bọn họ.
Mà Sở Dương thì hiểu rõ tâm lý này. Bởi vậy, nếu có khả năng, hắn cũng sẽ đồng ý cung cấp cho bọn họ một ít đường ra. Tuy rằng sử dụng việc uy hiếp nhưng đó cũng không phải ý muốn của Sở Dương. Tất cả là vì chọn một biện pháp giải quyết tốt nhất.
Trên thực tế, bất kể là dân giang hồ ở Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên hay Thượng Tam Thiên, có ai không có khí phách? Có ai không phải là dân liều mạng? Chính những người này đã chống đỡ truyền thuyết vài vạn năm của Cửu Trọng Thiên.
Trượng nghĩa thường do phường trâu chó - Vô ơn nhiều nhất lũ văn nhân!
Những lời này Sở Dương thấy vô cùng đúng. Những kẻ lưu manh đó không có văn hóa, bọn hắn chỉ tôn thờ một chân lý đơn giản: ngươi tốt với ta, ta cũng tốt với ngươi, ngươi cho ta ba phần, ta cho ngươi toàn bộ, ngươi có thể giúp ta một tay, ta có thể bán mạng vì ngươi. Còn nếu ngươi không tốt với ta, vũ nhục ta, hãm hại ta, ta lại không thể minh oan, vậy thì chắc chắn ngươi sẽ chết dưới tay ta.
Nhưng những kẻ đọc sách, suy nghĩ sâu xa, lại thường tính toán thiệt hơn. Hắn tốt với ta đấy, nhưng ta bán mạng cho hắn có đáng giá không? Hắn đã từng giúp ta đấy, ừ thì giờ hắn khó khăn, nhưng ta cũng đang khó khăn, ta giúp hắn rồi lại càng khó khăn, đáng giá sao?
Cho nên mới có câu, giao tâm giao mệnh nhiều trong giang hồ, phụ lòng phản bội nhiều trong quan trường, cảnh giẫm đạp lên ân nhân để tiến tới ngày nào cũng có.
Tại Hạ Tam Thiên có một truyền thuyết: trên đường ngươi đi, nếu gặp phải một tên đồ tể bị xe đụng, ngươi cứu hắn, đưa hắn đến y quán, hắn sẽ cảm kích ngươi cả đời, nguyện làm bằng hữu của ngươi mãi mãi. Nhưng nếu người bị đụng là thư sinh, vậy thì tốt nhất là mặc kệ hắn!
Bởi hắn không những không cảm kích ngươi, mà còn cắn ngược lại ngươi, kêu ngươi đụng hắn. Hắn sẽ nghĩ: dù gì thì nhà ta cũng khó khăn, mà người đụng phải ta lại chạy mất, chả biết đâu mà lần, có tìm được cũng chưa chắc đã đòi được, vậy thì ai trả tiền chữa trị cho ta đây? Ngươi nghĩ làm chuyện tốt, người tốt thường bị khi dễ, không thịt ngươi thì thịt ai.
Đây cũng chính là cái gọi là đạo đức.
Sở Dương không có ác cảm với đám lưu manh nhưng giúp bọn hắn cũng phải xem bọn hắn có đáng giá hay không. Phải biết cố gắng mới đáng giúp đỡ, thiên hạ này chẳng có bữa cơm nào miễn phí.
Chưa tới nửa canh giờ, toàn bộ lưu manh ở thành Thiết Vân thành đã nháo nhào vào cuộc. Cả đám giống như ăn xuân dược, hai mắt còn sáng hơn cả khi nhìn mĩ nữ, tản ra khắp bốn phương tám hướng đi tìm tin tức.
Quân đội tìm kiếm, mạng lưới tình báo của Bổ Thiên Các tìm kiếm, thám tử Hình bộ cũng tìm kiếm, bộ khoái tìm kiếm, lưu manh tìm kiếm, vô lại tìm kiếm, ăn mày cũng tìm kiếm, thậm chí cả phu nhân, tiểu hài tử cũng tìm kiếm.
ThànhThiết Vân hoàn toàn nổi lên cơn sóng tìm người.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, bộ phận tình báo của Bổ Thiên Các liền bị ngập trong hàng loạt tin tức tài liệu. Cả đám phải cắm mặt vào để sàng lọc, tuyển chọn tin tức.
Còn kẻ đầu sỏ - vị Sở Ngự Tọa của chúng ta thì ngồi ôm quyển sách “Chó ngây thơ và heo lưu manh” vừa đọc vừa cười ngây ngô.
Hắn không thèm để tâm đến chuyện bên ngoài, một lòng lo đọc sách “thánh hiền.”
Ô Thiến Thiến bên cạnh không còn biết làm gì hơn ngoài việc phùng mang trợn mắt nhìn hắn.