Chương 1749: Nợ Máu Vạn Năm!


Hãy bớt nói nhảm đi, nắm chặt thời gian hồi khí, khôi phục một ít thực lực, có thể khôi phục được bao nhiêu tính bấy nhiêu! Trận chiến cuối cùng, để cho huynh đệ chúng ta sóng vai tiến lên!" Thân hình Dạ Trầm Trầm không ngừng chạy vòng quanh ba người, từng mảng Chấp Pháp Giả liên tục tiến lên, rồi lại không ngừng ngã xuống.

"Khôi phục thêm một ít thực lực, cho dù lát nữa tự bạo, cũng có thêm một chút tiền vốn." Dạ Trầm Trầm kêu lên.

Ba người Gia Cát Thương Khung rùng mình, trầm giọng nói: "Vâng!"

Lập tức nhắm mắt điều tức, hoàn toàn không quan tâm đến kẻ địch đông đúc xung quanh.

Có Dạ Trầm Trầm ở trong này, thì bọn hắn tin rằng, cho dù là trời đất sụp đổ xuống, thì hắn cũng có thể ngăn cản một lát.

Nhưng một lát này, cũng đã đủ cho ba người hít thở một lần.

Có thể hít thở một lần, cũng đã đủ rồi!

Bởi vì Dạ Trầm Trầm tiến tới một cách đột ngột, mà tốc độ, thời điểm hắn xông lên cũng vô cùng trùng hợp, đúng là khi ba nghìn người đợt thứ ba vừa hình thành vòng vây kín, bao vây tấn công ba người Gia Cát Thương Khung, đối với Dạ Trầm Trầm đang đầy đủ thể lực mà nói, thì ba nghìn người kia cũng chỉ là một vấn đề nhỏ mà thôi.

Chính là vì như thế, nên vừa rồi mới có thể có được thành quả kinh người như vậy, cũng thành công tạo cơ hội cho ba người Gia Cát Thương Khung điều tức một chút, nếu không, với thực lực mạnh mẽ của Chấp Pháp Giả, thì làm sao Dạ Trầm Trầm lại có thể thành công một cách dễ dàng như thế được!

"Dạ Trầm Trầm! Ngươi cũng đi tìm cái chết sao? Chịu chết đi!" Một tiếng hét dài tràn ngập sát khí mang theo kiếm quang sắc bén bay tới, từ bốn phương tám hướng, tất cả các chí tôn cửu phẩm cùng chí tôn bát phẩm trong Chấp Pháp Giả đều nhanh chóng tập trung về phía này.

Dạ Trầm Trầm cất tiếng cười to, áo đen phất phơ trước gió: "Đúng là ta muốn đi tìm cái chết, nhưng mà các ngươi cũng phải có được năng lực để làm việc đó! Đầu lâu của ta ở chỗ này, ai có bản lĩnh thì tới lấy đi!"

"Cuồng vọng!" Một tiếng quát vang lên, một đạo kiếm quang đã bay đến trước mặt Dạ Trầm Trầm. Có hai người khác phân ra một trái một phát xông đến, một người dùng đao giống như tia chớp, một người dùng chưởng như búa lớn.

Dạ Trầm Trầm tránh khỏi kiếm này, quát: "Cuồng vọng? Lão phu cuồng vọng cả đời, hôm nay ngươi mới biết hay sao?"

Tiếng cười chế giễu vang lên khắp nơi, râu tóc của Dạ Trầm Trầm đều dựng đứng lên, không ngờ có thể bằng một người, ngăn cản được ba vị chí tôn cửu phẩm, sáu vị chí tôn bát phẩm, bảo vệ ba người huynh đệ của hắn kín kẽ vô cùng.

Ở dưới cách chiến đấu giống như liều mạng của hắn, chín vị Chấp Pháp Giả có tu vi chí tôn cao giai đối mặt với một mình hắn, lại bị hắn ép bức xuống thế hạ phong trong khoảng thời gian ngắn!

Nhưng mà, theo số đông võ giả cao giai liên tục tiến đến, thì áp lực mà Dạ Trầm Trầm phải chống cự bỗng tăng gấp mười lần, gấp trăm lần chỉ trong nháy mắt, may mà người bên phía Trung Đô cũng đã chạy tới, chiến đấu nhanh chóng lan rộng!

Trận quyết chiến cuối cùng giữa liên quân thế gia và đại quân Chấp Pháp Giả đã hoàn toàn triển khai!

Trong lúc nhất thời, không khí trở nên vô cùng nóng bỏng.

Nhưng bỗng có một tiếng thét dài đột ngột vang lên, theo gió từ phương xa truyền đến, trong nháy mắt, một mảnh màu xanh đậm đặc giống như sóng biển từ phía chân trời bắt đầu xuất hiện, càng ngày càng gần.

Một âm thanh réo rắt quá lênt: "Nơi này đã náo nhiệt như thế rồi, đúng là chúng ta đã đến chậm!"

Một âm thanh khác lạnh lùng nói: "Nếu đã đến chậm, vậy ra tay nhanh đi!"

Âm thanh sau là tiếng của phụ nữ.

Ngay lập tức, có một bóng người màu xanh từ trong lục ý vô cùng vô tận, mạnh mẽ xông vào trong đại quân Chấp Pháp Giả, rồi quát lên: "Bát Hoang Lục Hợp quân vi tôn, Vạn Thủy Thiên Sơn là vương! Thế "

"Rầm" một tiếng, đột nhiên trên mặt đất có vô số mầm cây hiện lên, trong phút chốc đã sinh trưởng nhanh chóng, trở thành một gốc cây, nhanh chóng quấn quanh người xung quanh, cột chặt tay chân của rất nhiều Chấp Pháp Giả đang chiến đấu, trói buộc xong, còn đang không ngừng lan tràn khắp cơ thể.

Úy công tử!

Đúng là Úy công tử tới rồi!

Tại thời điểm nguy kịch như vậy, Úy công tử lại có thể đuổi tới kịp, ra tay tàn sát, bắt đầu tham chiến.

Mà đi theo ở phía sau Úy công tử là một người phụ nữ mặc áo đen che mặt, có kiếm quang sắc bén đến cực điểm, kiếm quang giống như sấm chớp, khi đám người Chấp Pháp Giả kia đang vận công chấn đứt dây leo màu xanh biết đang trói bọn hắn, thì nàng đã khống chế kiếm quang lóe qua đầu những người này.

Phốc phốc phốc... ,

Vô số đầu người cứ bay lên như vậy, lăn lộn khắp nơi trên không trung, từng đám máu tươi giống như một cột máu từ trên cổ bị đứt phun ra.

Người tới cũng là người đứng đầu Ám Trúc ở Trung Tam Thiên, Quân Tích Trúc.

Xem ra, hoặc là do Quân Tích Trúc bế quan tăng lên, hoặc là nhờ linh dược do Úy công tử lấy từ Tinh Linh Chi Sâm ra có tác dụng lớn.

Bất kể là do nguyên nhân gì, thì bây giờ vị thủ lĩnh Ám Trúc này, cũng đã đạt đến cảnh giới chí tôn tứ phẩm.

Mặc dù ở nơi mà chiến đấu đang xảy ra liên tục như Thượng Tam Thiên, thì chí tôn tứ phẩm đã không còn là cao thủ đứng đầu, nhưng ở giờ phút này, gần như tất cả chiến lực cao tầng đều bị đám người Dạ Trầm Trầm lôi kéo sạch sẽ; trong những người còn lại đã không có mấy người có thể tạo thành uy hiếp cho Quân Tích Trúc, chứ đừng nói tới việc còn có siêu cấp cao thủ cửu phẩm như Úy công tử bảo vệ, tổng cộng chỉ hai người, lại có thể tiến lên một cách nhanh chóng, giống như cơn gió lướt qua cọng cỏ. Từ bên trong đám đông mạnh mẽ giết ra một con đường máu, bay nhanh về phía khu giao chiến ở trung tâm.

"Người của chín đại gia tộc đâu rồi?" Quân Tích Trúc giơ kiếm ra, tung người lên, quát lớn tiếng: "Ta là con cháu của Quân gia năm đó, bọn ngươi còn nhớ tới nợ máu chưa trả không? ! Hôm nay chính là thời điểm trả nợ của các ngươi, mạng của các ngươi là của ta!"

Dạ Trầm Trầm, Gia Cát Thương Khung, Thạch Bào Hao...chợt nghe lời ấy, thân hình đồng thời run lên, đưa mắt nhìn lại.

Chỉ thấy bên trong đám đông, có một cô gái áo đen, trường kiếm giống như gió bay đến, nơi nàng đi qua, đều là từng dòng sông máu, phần còn lại của chân tay cụt cùng đầu lâu bay khắp nơi, màu đỏ tươi thành màu duy nhất ở xung quanh!

Trên mặt Dạ Trầm Trầm cùng ba người Gia Cát Thương Khung đồng thời lộ ra vẻ phức tạp tới cực điểm.

Đó là vẻ mặt giống như trút được gánh nặng, còn mơ hồ mang theo vài phần vui mừng một cách cổ quái.

Hoá ra trong nhà quân thúc thúc, cũng vẫn còn con cháu đấy.

Quả nhiên là ông trời thương người, ông trời mở mắt!

Dạ Trầm Trầm cười to, nói: "Nợ máu của Quân gia, rõ mồn một ngay trước mắt, ta nợ thì ta phải trả! Mong chủ nợ đợi một lúc, hôm nay chiến đấu xong, nhất định sẽ trả lại toàn bộ! Nợ máu vạn năm, hôm nay là lúc thanh toán!"

Quân Tích Trúc sửng sốt quát lên: "Hoá ra các ngươi ở chỗ này! Đã nói trả lại, vậy thì trả lại ngay đi!"

Nàng liền rút kiếm phóng tới

Ánh mắt Quân Tích Trúc vừa quét ngang, quát: "Ta muốn đòi, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi như nhau sao?"

Úy công tử cười khổ, tính tình của bà chị vợ này, thật đúng là khó mà dạy dỗ được...

Hai người chém giết lao thẳng về phía Trung Đô.

"Tinh Linh!" Trong con ngươi Pháp Tôn chợt lóe sáng, nhưng vẫn trơ mắt nhìn hai người vừa chém giết vừa xung phong một cách mạnh mẽ, hình như không muốn ngăn cản hai người.

Hình như đám Chấp Pháp Giả đang chết thảm dưới kiếm của hai người, không hề có chút quan hệ gì với hắn.

Có thể nói, lúc này đây Dạ Trầm Trầm đã dốc toàn bộ lực lượng, số lượng người hắn mang ra ngoài tự nhiên cũng không ít, chính hắn cùng đám người Gia Cát Thương Khung đã hấp dẫn phần lớn cao thủ của Chấp Pháp Giả, nhưng số lượng Chấp Pháp Giả còn dư lại cũng không ít.

Hơn nữa, bất kể là số lượng hay là chất lượng, thì bên phía Chấp Pháp Giả cũng cao hơn chín đại gia tộc nhiều.

Trận chiến tiếp tục diễn ra, người của chín đại gia tộc đã rơi vào thế hạ phong, nếu không phải Úy công tử cùng Quân Tích Trúc vừa tới liền ra tay một cách mạnh mẽ, tạm thời cân bằng chiến cuộc, nếu không chỉ sợ chiến cuộc đã nghiêng về một bên hoặc là hoàn toàn lật úp rồi!

Lại một tiếng thét dài vang lên, một thân ảnh áo xám bay vào chiến trường cực nhanh, "Oanh" một tiếng, trong nháy mắt khi rơi xuống đất, vô số người xung quanh bị chấn động do hắn rơi xuống đất đánh bay ra: nhưng đánh bay mới chỉ là bắt đầu, bởi vì thân hình bay trên trên không trung đã muốn tan thành nhiều mảnh rồi.

Tất cả những người may mắn thoát nạn ở xung quanh đều vô cùng hoảng sợ, sau đó liên tục lui lại, bà mẹ nó, không biết là ai? Lại có thể mạnh mẽ như thế?

Phải biết rằng trong đám người bị hắn đánh bay, còn có hai vị cao thủ chí tôn lục phẩm!

Chỉ bằng lực lượng khi rơi xuống đã mạnh như thế, thì trên thế giới này, người có thực lực như vậy nhiều nhất cũng chỉ có ba năm người mà thôi, rốt cuộc người này là ai? !

Chỉ thấy người rống to một tiếng: "Pháp Tôn! Làm sao ngươi lại phát điên như thế!"

Lập tức lại tung người bay lên, phóng ra giống như sao băng, dưới chân liên tục đã ra, điểm hắn đá vào càng ngày càng nguy hiểm, dần dần, đám Chấp Pháp Giác nhìn thấy thi thể mà óc đã vỡ toang.

Mà người này cũng bay vọt vào chiến trường, phóng thẳng về phía Pháp Tôn ở cách đó xa xa. Nơi hắn đi qua, phía sau một mảnh âm bạo dày đặc!

"Là Trữ thiên nhai! Trữ chí tôn đến rồi!"

Trong đám người của chín đại gia tộc, có người khiếp sợ không hiểu, có người hưng phấn đến nỗi muốn quát to lên một tiếng.

"Trữ chí tôn!"

"Trữ Thiên Nhai! Thiên hạ đệ nhất cao thủ!"

Ngay lập tức toàn bộ chiến trường lại sôi trào thêm một lần nữa.

Nếu so sánh, thì thành tích mà Úy công tử cùng Quân Tích Trúc lấy được còn hơn Trữ Thiên Nhai nhiều, thế nhưng ảnh hưởng mà Trữ Thiên Nhai lại vô cùng to lớn, dù sao Trữ Thiên Nhai đã nổi tiếng từ lâu, uy danh của thiên hạ đệ nhất cao thủ thậm chí còn hơn cả Pháp Tôn, mà điểm đã sớm thâm nhập lòng người.

Trong nhận thức của người bình thường, thì thực lực của Pháp Tôn sẽ cực kì mạnh mẽ, nhưng mà vẫn thua kém Trữ Thiên Nhai một chút, tuy rằng sự thật đã không phải như thế, nhưng giờ phút này, Trữ Thiên Nhai đến và mạnh mẽ ra tay, không thể nghi ngờ là mang đến sự tin tưởng cho liên quân, làm cho khí thế của liên quân tăng mạnh, trong lúc nhất thời lại biến thành bọn họ đẩy đại quân Chấp Pháp Giả vào thế hạ phong.

Pháp Tôn thản nhiên ngẩng đầu, nhìn Trữ Thiên Nhai đang bay tới, thì vẫn bình tĩnh như cũ, thản nhiên nói: "Ngươi không ra tay sao?"

Bình Tiêu Vân tức giận nói: "Vì sao ta phải ra tay? Trữ Thiên Nhai tới giết ngươi, là việc mà ta cầu còn không được! Nếu như ta có thể ra tay đánh người, thì ngươi nghĩ rằng ta sẽ im lặng tới giờ sao?"

Pháp Tôn mỉm cười: " Trữ Thiên Nhai vẫn là Trữ Thiên Nhai của ngày xưa, nhưng ta đã sớm không phải là ta ở ngày xưa rồi, chẳng lẽ người không biết chuyện này sao, nếu ngươi thật sự không ra tay ngăn cản hắn, mà do ta ra tay, thi Trữ Thiên Nhai nhất định phải chết! Hiện tại hắn đâu còn là thiên hạ đệ nhất cao thủ sao như trong quá khứ? Ra tay hay không, ngươi tự quyết định đi, ta tuyệt đối không ép bức ngươi!"

Bình Tiêu Vân vô cùng giận dữ, nhìn chằm chằm Pháp Tôn một cách hung hăng, nếu ánh mắt giống như kiếm sắc, thì Pháp Tôn đã bị Lăng Trì xử tử, thân thể tan nát mà chết, đối với ánh mắt giận dữ của Bình Tiêu Vân thì Pháp Tôn cũng chỉ mỉm cười chống đỡ, hắn vô cùng bình tĩnh, ngồi lặng yên đợi Bình Tiêu Vân lựa chọn.

Mặc dù Bình Tiêu Vân tức giận muốn điên, lại hận không thể xử lý người trước mặt, nhưng hắn cũng biết Pháp Tôn nói thật, nếu là Pháp Tôn nửa năm trước, thì vẫn không phải là đối thủ của Trữ Thiên Nhai; nhưng mà hiện nay, sau khi cắn nuốt ngoại vực Thiên Ma, thì thực lực của Pháp Tôn đã tăng lên vài lần.

Chỉ sợ Trữ Thiên Nhai đã không phải là đối thủ của Pháp Tôn rồi, thậm chí, hai người đã không còn cơ hội so sánh! Nếu như Pháp Tôn ra tay, thì bằng hữu cũ là Trữ Thiên Nhai, cũng sẽ thật sự vẫn lạc tại nơi này.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1749