Chương 1726: Đa Tạ Ngươi Trợ Giúp!


Còn có một điều quan trọng, Pháp Tôn biết hết sát thủ thần chiêu trong cửu kiếp kiếm pháp, có thể nói là biết người biết ta.

Nhưng mình lại chỉ biết ta, hoàn toàn không biết người. Ưu thế, chỉ có một điểm duy nhất, đó chính là Cửu Kiếp kiếm.

Nhưng ưu thế này đói với Pháp Tôn, rõ ràng không có tác dụng lớn, bởi vì Pháp Tôn cũng quá quen thuộc với Cửu Kiếp kiếm sắc bén rồi, tuyệt đối sẽ không bại não đi cứng đối cứng với mình. Tấm vương bài này có bao nhiêu hiệu quả, có thể đoán được.

Sở Dương nhíu mày, đi ra cửa phòng, tới trước một gian phòng, gõ cửa.

Cửa mở ra.

Nguyệt Linh Tuyết xuất hiện trước cửa: "Sở kiếm chủ? Ngươi đã tới rồi."

Sở Dương mỉm cười, lắc mình vào trong phòng.

Phong Vũ Nhu đang ở trong phòng, nhìn ra cửa sổ, trên mặt có mấy phần u sầu. Nhìn thấy Sở Dương tiến vào, vội vàng đứng dậy nghênh đón.

Sở Dương không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp lấy ra hai cái bình ngọc lớn, đặt lên bàn.

"Nguyệt tiền bối, đây là Sinh Mệnh chi tuyền. hơn nữa còn là Sinh Mệnh chi tuyền hoàn toàn thành thục." Sở Dương mỉm cười nói: "Nói tới chuyện này, thật sự cũng treo trong lòng ta rất lâu rồi. Rốt cuộc đến khi lấy được mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám, nhờ cơ duyên xảo hợp mà thành công thôi hóa ra Sinh Mệnh chi tuyền, coi như giải quyết được một cọc tâm sự này."

"Sinh Mệnh chi tuyền?! Thật sự là Sinh Mệnh chi tuyền?!"

Phong Vũ Nhu ngẩng phắt đầu lên, nhìn hai bình ngọc trên bàn, trong thoáng chốc lại có một cảm giác không chân thực.

Hai người bọn họ tu luyện Phong Nguyệt song tu thần công đã lâu, cho tới nay thủy chung không thể đột phá bình cảnh, cho nên tinh huyết toàn thân đều hóa thành tu vi vạn chuyển, mất đi cơ hội dựng dục hậu đại.

Hai phu thê bởi vì việc này, có thể nói là canh cánh trong lòng vạn năm!

Mà hi vọng duy nhất loại bỏ chướng ngại này, cũng chỉ có Sinh Mệnh chi tuyền trong truyền thuyết mà thôi.

Nhưng Sinh Mệnh chi tuyền trong truyền thuyết chính là thánh vật của tinh linh nhất tộc. Tinh linh nhất tộc bị tiêu diệt trong dòng sông lịch sử, hai người đã sớm tuyệt vọng rồi. Mãi cho tới lúc trước, dưới cơ duyên xảo hợp phát hiện Sở Dương lại có Sinh Linh chi tuyền, mới lại có chút hi vọng.

Nhưng cũng chỉ là hi vọng mà thôi.

Sinh Linh chi tuyền và Sinh Mệnh chi tuyền tuy chỉ khác nhau một chữ, nhưng công hiệu lại chênh lệch như trời với đất. Cho dù qua mấy vạn năm nữa cũng chưa chắc tiến hóa được thành Sinh Mệnh chi tuyền.

Nhưng thật không ngờ tới, trước sau mới chỉ một năm thời gian, Sở Dương đã mang Sinh Mệnh chi tuyền tới.

"Thật là Sinh Mệnh chi tuyền?" Nguyệt Linh Tuyết cũng kích động, vội vàng bước tới, thiếu chút nữa đụng phải thê tử.

Mở nắp bình ra, lập tức, một màu sáng rực rỡ tựa như ánh trắng từ trong bình phiêu đãng bay ra. Một mùi hương tao nhã thấm vào ruột gan cứ như vậy chậm rãi tỏa khắp gian phòng.Vừa ngửi thấy mùi hương này, hai người nháy mắt đã cảm thấy toàn thân trên dưới tựa hồ thoải mái hẳn lên. Tựa hồ mỗi một tế bào đều đang hoan hô, có thêm bao nhiêu sức sống...

"Quả nhiên là Sinh Mệnh chi tuyền!" Thanh âm Phong Vũ Nhu kích động tới run rẩy, gương mặt cười đến đỏ bừng, ngẩng đầu cảm kích nhìn Sở Dương: "Sở Dương, đa tạ ngươi! Nguyệt gia rốt cuộc cũng có hậu đại rồi..."

Sở Dương ho khan mấy tiếng, cảm thấy da mặt đỏ bừng, nóng rực. Mặc dù da mặt Sở diêm vương rất dày, nhưng vào lúc này vẫn phải đỏ mặt.

Hình như Nguyệt gia có hậu đại hay không... là chuyện của hai người các ngươi... Hai người các ngươi cứ đóng cửa thương lượng là được. Cứ nói trực tiếp với ta như vậy, ta thật có chút đỡ không nổi. Chuyện này cũng liên quan tới ta chứ, nếu thật sự liên quan, ta thành người gì....

Ta chỉ cung cấp một chút tuyền thủy mà thôi, không có cung cấp cái khác...

"đúng đúng...." Nguyệt Linh Tuyết cũng mặt mày kích động, nắm tay Sở Dương, ra sức lay lay liên tục, nói năng có chút lộn xộn, gương mặt tuấn tú cũng đỏ bừng: "Nguyệt gia rốt cuộc có hậu đại rồi. Lần này đã tạ ngươi hỗ trợ... Cái này... liệt tổ liệt tông Nguyệt gia ta cũng phải cảm tạ ngươi..."

Sở Dương gân xanh nổi đầy trán. Nói gì vậy? Hai người này bị làm sao vậy? Hai người này bình thường rất tỉnh táo, thế nào bây giờ lại nói chuyện chẳng ra sao?

"Ngươi đang nói cái gì đấy?" Phong Vũ Nhu rốt cuộc nhận ra phu thê mình nói nhầm, hung hăng nhéo lưng Nguyệt Linh Tuyết một cái, khuôn mặt đỏ bừng, quẫn bách không chịu nổi: "Tên ngốc này, hơn một vạn năm vẫn ngốc như vậy!"

Nguyệt Linh Tuyết đang cười ngây ngốc, lập tức đau tới mặt mày méo xẹo, vội vàng chữa lại: "Đúng đúng, không phải Sở Dương hỗ trợ. Sở Dương không hề hỗ trợ một chút nào.. là ta... là ta..."

Hiển nhiên hắn đã vui tới choáng váng rồi, vừa rồi chỉ là nói năng lộn xộn, hiện tại lại trực tiếp hồ ngôn loạn ngữ rồi!

Sở Dương thì trợn mắt há hốc mồm. Phong Vũ Nhu bên kia không nhịn được xấu hổ vô cùng. Tiếp đó đột nhiên bạo phát, bịch một tiếng, đánh ngã trượng phu mình xuống đất, sau đó sưu một tiếng, bỏ chạy vào trong buồng trong.

Trong lúc Sở Dương vẫn còn đang trợn mắt há hốc miệng, đã thấy Phong Vũ Nhu lại đỏ mặt quẫn bách đi ra, bưng hai bình Sinh Mệnh chi tuyền bảo bối đi vào. Phanh một tiếng, đóng cửa lại, không bao giờ... đi ra nữa.

Rất hiển nhiên, nữ nhân này đã bị Nguyệt Linh Tuyết chọc cho tức điên lên rồi... càng nói càng thái quá, càng nói càng không ra sao, càng nói càng mất mặt, càng nói càng...

"Ai ui...." Nguyệt Linh Tuyết lồm cồm bò dậy, khuôn mặt thoáng co giật, những vẫn kìm nén được hưng phấn, nói với Sở Dương : "Lần này, thật đúng là cảm tạ ngươi. Nếu không có ngươi, hương hỏa Nguyệt gia chúng ta..."

Sở Dương trợn mắt há hốc miệng, càng cứng họng không biết nói ra sao.

Đột nhiên cảm thấy mình nói gì cũng không thích hợp rồi. Tên nhị hàng này đang nói gì vậy? Thế nào nào cảm tạ lại nói thành ám muội như vậy. Lúc trước đã ám lắm rồi, nhưng hiện tại hình như....

Cuối cùng không biết đáp lại thế nào, đành phải chật vật nói: "Đây là chuyện ta nên làm. Chỉ là tiện tay mà thôi. Một khi đã vậy, ... các ngươi bận? Ta đi ra ngoài trước... Không quấy rầy các ngươi nữa..."

Nói xong lại cảm thấy không ổn, đầu đầy mồ hôi vội vàng lui ra ngoài.

Nguyệt Linh Tuyết vẫn chưa phát giác ra không ổn, vẫn hưng phấn nói: "Đúng đúng, chúng ta bận một hồi... Chúng ta phải bận một hồi... À không... Đừng đi, ngươi ngồi thêm một lát nữa.."

Sở Dương mặt mũi túa ra mồ hôi. Ngồi lại? Còn cần mạng nữa sao? Cho dù không cần mạng mình, cũng phải vì mạng của người khác. Nhanh chạy mới thượng sách!

Vừa mới đi ra, đã nghe thấy bên trong hừ một tiếng. Ngay sau đó, cánh cửa phanh một tiếng đã đóng lại, thiếu chút nữa đập vào mũi Sở Dương. Sở diêm vương cấp tốc lui về phía sau vậy mà vẫn cảm thấy gió đập vào mặt mình, tóc tai đều bay ngược ra đằng sau. Thầm nghĩ tí nữa thì chết.

Tiếp đó chỉ nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm quyền đấm cước đá, có cả tiếng mắng xấu hổ tức giận: "Tên nhị hàng ngươi... ngươi bảo ta sau này phải ra ngoài gặp người thế nào... ngươi ngươi ngươi..."

"Ai ui... ta làm sao... Không phải là ta cao hứng sao..."

"Ngươi ngươi ngươi... ngươi thật khiến ta tức chết. Vậy mà ngươi cũng ..."

"Nhanh chặn thanh âm lại..."

"Đúng đúng... tức chết ta, cái gì cũng quên mất..."

....

Tiếp đó, Sở Dương đã không nghe được gì nữa rồi.

Hai cỗ thần niệm chí tôn siêu cấp cường đại đã triệt để phong tỏa căn phòng rồi...

Đối diện với hai tầng phong tỏa này, cho dù là Pháp Tôn hiện giờ, vị tất đã có thể nghe lén. Sở diêm vương đương nhiên càng thêm bất lực. Phi, Sở diêm vương nhiều lắm cũng chỉ mặt dày, thật còn chưa tới mức đi nghe trộm chuyện riêng của phu thê người ta...

Sở Dương gãi đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi đi ra ngoài. Đối diện đã có rất nhiều cái dầu từ trong phòng thò ra.

"Có chuyện gì vậy? Thế nào đột nhiên xuất hiện thần niệm chí tôn cường đại như vậy? Chẳng lẽ hai vị cường giả đang luận bàn?"

"Rốt cuộc là chuyện gì?

"Lão đại, ngươi làm sao lại ở đây? Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đúng đúng, sao vậy?"

Sở Dương đầu đầy mồ hôi, vội vàng giải thích một câu: "Cái này, hai vị Phong Nguyệt tiền bối đang bận việc, các ngươi không nên quấy rầy...." Nói xong liền co cẳng bỏ chạy.

Nửa đường không nhịn được vỗ đầu mình một cái: Ngươi chỉ cần nói đừng quấy rầy là được, còn lảm nhảm bận việc làm gì....

"Bận? Bận cái gì?" Kỷ Mặc gãi gãi đầu, vẻ mặt hồ nghi: "Bây giờ đã tới lúc bận việc đâu..."

"Đúng vậy...." La Khắc Địch vẻ mặt nghi hoặc: "Chiến đấu còn chưa bắt đầu, bận cái gì chứ..."

"Đúng nha...." Tạ Đan Quỳnh trầm tư: "Ta cũng nghĩ không ra bọn họ có thể bận cái gì... Chẳng lẽ có chiến pháp mới, vừa rồi thần niệm đan xen, có lẽ là đang luận bàn thử nghiệm rồi..."

"Có lẽ vậy, đang nghiên cứu phương thức chiến đấu mới..."

Nghe các loại suy đoán phía sau không ngờ càng lúc càng sát đáp án chính xác, giống như thật sự đang luận bàn chiến đấu, Sở ngự tọa xoạt một tiếng đã chạy lên lầu.

Mọi người nói đều rất bình thường, nhưng Sở Dương lại cảm thấy mình thật tà ác. Nghe thế nào cũng cảm thấy có ý vị khác...

Sau khi trở lại phòng, Sở Dương lập tức tiến vào Cửu Kiếp không gian.

Chuyện phu thê Phong Nguyệt vẫn là một tâm bệnh của Sở Dương. Với tính cách của Sở Dương, trừ phi không đám ứng người khác, chỉ cần đáp ứng rồi, vậy thì không làm không được! Làm không được thì cứ canh cánh trong lòng, không quên được.

Hiện tại cuối cùng cũng giải quyết xong một tâm sự. Sở Dương thở phào một hơi, nhìn phu thê Phong Nguyệt kích động tới nói năng lộn xộn, trong lòng Sở Dương cũng cảm thấy vui mừng.

Kế tiếp, đương nhiên là nhanh chóng gia tăng tu vi.

Gia tăng tu vi, tìm người hỗ trợ mới là đạo lý thép. Tìm người còn phải tìm người biết chuyện. Người biết chuyện nhất mà Sở Dương biết, đương nhiên không phải ai khác, chính là tôn đại thần kiếm linh rồi!

"Kiếm linh, hiện tại ta phải nhanh chóng đề thăng thực lực, ngươi có đề nghị gì không?" Sau khi tiến vào, Sở Dương dứt khoát hỏi thẳng.

Sau khi chiến đấu với Pháp Tôn, kiếm linh vẫn còn suy yếu, trợn trắng mắt nói: "Nhanh chóng đề thăng thực lực? Dùng Cửu Trọng đan không phải là được sao? Cái này còn phải hỏi ta?"

Sở Dương nghiến răng, nói: "Hỏi ngươi đương nhiên là có nguyên nhân, Cửu Trọng đan tuy thần diệu, nhưng cộng dụng dụng lớn nhất là chữa trị, đối với đề thăng tu vi... tới cấp bậc chí tôn cửu phẩm này rồi, tác dụng cũng không phải quá lớn... Cho nên, dùng Cửu Trọng đan cũng không đáp ứng được tiến độ ta muốn. Có đan dược hay phương pháp này nhanh chóng hơn không..."

kiếm linh trợn mắt khinh thường: "Đại ca, ngươi biết Cửu Trọng đan là thứ gì không? Nếu như nó cũng không đủ tư cách, vậy ngươi còn trông cậy vào thứ gì? Thứ cao cấp nhất chúng ta có thể lấy ra, cũng chính là nó đấy!"

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1726