Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu kinh hãi, toàn lực ngăn cản. Nhưng cho dù là thực lực hai người Phong Nguyệt, cũng chỉ có thể ngăn kịp bốn người mà thôi. Cho dù là bốn người này, giơ chưởng tự sát bất thành liền lập tức tự đoạn tâm mạch, cuối cùng cũng bước lên hoàng tuyền chi lộ.
Kiên quyết như thế.
Mắt thấy thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, Nguyệt Linh Tuyết và Phong Vũ Nhu toàn thân lạnh lẽo.
Hai người bọn họ mới tới ngoại vi Trung Đô, hồi hạo kiếp này đã toàn diện bạo phát rồi. Lúc đầy cũng không nghĩ tới chuyện lại nghiêm trọng như thế. Nhưng càng về sau, động tĩnh càng lớn, hai người phi thân ra ngoài điều tra, mới biết được toàn bộ thiên hạ không ngờ đã biến đổi chỉ sau một đêm.
Hai người căn bản không kịp tiến vào Trung Đô, trực tiếp chạy đi tứ phía ngăn cản. nhưng cho dù hai người có thủ đoạn thông thiên, tu vi tuyệt thế, cũng vô lực ngăn trở hỗn loạn khủng bố, bạo phát trên toàn bộ đại lục thế này!
Trơ mắt nhìn máu tươi chậm rãi chảy dưới chân, bao nhiêu sinh mệnh sống sờ sờ nháy mắt đã kết thúc trước mắt, Nguyệt Linh Tuyết ngửa mặt lên trời gào thét: "Pháp Tôn, tên hỗn trướng ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ra đây! Ra đây chiến một trận với ta!"
"Pháp Tôn, cho dù ngươi có khổ trong lòng! Cho dù ngươi có ủy khuất! Cho dù ngươi có oán hận! Nhưng... thiên hạ này có tội gì? Chúng sinh có tội gì? Vì sao ngươi phát rồ như vậy? Tên khốn kiếp nhà ngươi, đi ra cho ta!"
Thanh âm bi phẫn giạn dữ của Nguyệt Linh Tuyết truyền ra xa.
Một tiếng gầm giận dữ, ầm ầm chấn động trường không ngàn dặm. Ngay cả đám mây trên không tựa hồ cũng bị tiếng gầm bi thống này khiến cho chấn động, không ngờ rào rào mưa xuống.
Sau một hồi lâu, Phong Vũ Nhu nhẹ nhàng an ủi, nói: "Chúng ta nên vào Trung Đô thôi... Hạo kiếp đã được chú định, chỉ bằng hai người chúng ta, hoàn toàn không làm nên chuyện gì, hội tụ với mọi người cùng nhau thương lượng mới là biện pháp..."
Nguyệt Linh Tuyết vô lực ngửa mặt lên trời thở dài, nước mưa lạnh lẽo rơi vào trong miệng hắn, từ trong đáy lòng đã cảm thấy vô lực và đắng ngắt.
Hai người chôn cất thi thể đám người chấp pháp giả trong mưa, thét dài một tiếng, chạy về phía Trung Đô.
Sau khi hai người rời khỏi, Trong cánh rừng rậm bên cạnh có một người thở dài.
Trong rừng, dưới một gốc đại thụ.
Pháp Tôn hắc y hắc bào, lẳng lặng đứng đó.
Nước mưa rơi trên người hắn, nhưng hắn vẫn đứng như vậy, không nhúc nhích, thậm chí còn không vận công tránh nước mưa, để mặc cả người ướt đẫm, bộ dáng thật có mấy phần chật vật.
Trong không gian thiên hôn địa ám, hắn chậm rãi nhấc chân lên, từng bước đi ra ngoài.
Đối diện với một phần mới tinh, không bia nằm trên mặt đất, sắc mặt Pháp Tôn phức tạp dị thường.
Hắn lẳng lặng đứng đó, không nói một lời, mưa điên cuồng quất lên người hắn, hắn vẫn ngơ ngác bất động.
Đúng vào lúc này, phương xa chợt có một đạo kiếm quang phóng tới.
Thanh âm Cố Độc Hành lạnh lùng: "Phía trước là ai?"
Lời còn chưa dứt đã tới trước mặt.
"Thì ra là ngươi! Rốt cuộc cũng tìm được ngươi!" Cố Độc Hành Hắc Long kiếm chớp sáng, lạnh lùng nói: "Pháp Tôn! Hủy bỏ mệnh lệnh ngu ngốc của ngươi đi!"
Pháp Tôn hắc y khẽ bay, ánh mắt dị thường phức tạp liếc nhìn Cố Độc Hành một cái, thân hình phiêu diêu thối lui.
Bên trong ánh mắt đó, có bất đắc dĩ, cũng có hâm mộ, còn có bình tĩnh lạnh như băng.
Cố Độc Hành nổi giận gầm lớn một tiếng. Hắc Long kiếm mạnh mẽ chớp lên. Chỉ trong một chớp mắt, kiếm quang sáng ngời không ngờ hoàn toàn khiến sấm chớp trên không lu mờ, hướng về phía Pháp Tôn mà cấp tốc phóng tới.
Nước mưa bị khí thế hắn kích thích, không ngờ cũng hóa thành những đạo phong mang có thể cắt nát thân thể, cùng công tới.
Trong kiếm quang, Pháp Tôn vẻ mặt lạnh nhạt chợt lóe lên, Cố Độc Hành rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Pháp Tôn ẩn chứa ý cười, thỏa mãn, tán dương nhìn mình một cái, sau đó liền giống như súc địa thành thốn, sưu một tiếng đã thoát khỏi kiếm quang phong tỏa.
Kiếm quang rõ ràng vẫn còn đang chớp động, nhưng Pháp Tôn cứ nhu vậy khoanh tay lui về phía sau, nháy mắt đã thoát ra ngoài trăm trượng.
Cố Độc Hành ngự kiếm mà đến, thế như lôi đình: "Pháp Tôn! Ngươi chớ chạy! Ngươi chớ chạy!"
Nhưng thân hình Pháp Tôn đã quỷ dị biến mất trong màn mưa. Hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Cố Độc Hành một kiếm tung hoành, tựa như thiểm điện xé không, một đường truy kích, lấy tốc độ kiếm trung chí tôn, nhân kiếp hợp nhất, tuyệt đốii đã đạt tới trình độ cực hạn Cửu Trọng Thiên rồi. Nhưng tốc độ kinh người như vậy, mới đầu còn có thể nhìn thấy thân ảnh Pháp Tôn xa xa, nhưng chẳng qua bao lâu, đã hoàn toàn mất dấu rồi.
Cố Độc Hành vẫn đổi theo chừng ngàn dặm, nhưng hoàn toàn không có bất cứ dấu vết nào.
Xung quanh tĩnh mịch như quỷ.
Cố Độc Hành đứng trong mưa, có chút cô đơn.
Tu vi Pháp Tôn hiện giờ, chỉ sợ cao hơn mình quá nhiều rồi... Lần này, Pháp Tôn lại không động thủ với mình, ngay cả ý đồ động thủ cũng không có. Tâm thái Pháp Tôn theo như lời Mạc Thiên Cơ, căn bản cũng là chuyện ván đóng thuyền rồi.
Lại nhớ tới ánh mắt Pháp Tôn nhìn mình khi đối diện với kiếm quang lúc trước. Cái loại thần sắc hâm mộ khôn kể, còn có khen ngợi, còn có phức tạp, thống khổ...
Lúc này, Cố Độc Hành cũng không biết trong lòng có tư vị gì nữa.
Ngửa mặt lên trời gào thét: "Ta biết ngươi có ý gì! Ta hiểu cảm thụ của ngươi! Chỉ là ngươi làm như vậy, là muốn hủy hết uy danh vạn cổ mà ngươi cùng huynh đệ ngươi lập nên trước kia sao? Ta biết ngươi muốn bồi thường, chúng ta cũng biết ngươi khó chịu, chỉ là, cho dù ngươi giết hết người trong thiên hạ, có thể quay trở về được sao?"
Cố Độc Hành hét lớn: "Pháp Tôn, ta biết ngươi nghe thấy! Ta hỏi ngươi, ngươi giết hết người trong thiên hạ, ngươi có thể quay lại được sao? Ngươi trả lời ta đi, vì sao không trả lời ta? Ngươi có thể không trả lời ta, nhưng ngươi có thể không trả lời lòng người sao? Lòng ngươi nhất định cũng muốn biết đáp án đó!"
Ở cách nơi Cố Độc Hành đứng chừng mười dặm, trong một cánh rừng rậm.
Pháp Tôn một thân hắc y, lẳng lặng ngồi dưới một cây đại thụ, tựa như tan vào trong cơn mưa vô tận.
Gương mặt hắn chỉ có vô hạn thẫn thờ, một nụ cười khổ không tiếng động.
"Không thể quay lại, không thể quay lại... không thể quay lại... ha ha...."Cười khổ trong vô thanh, khóe mắt cũng hiện lên ánh lệ, hắn ngẩng đầu, mưa gió lập tức rơi lên khuôn mặt hắn.
"Thiên địa mênh mông, chỉ có mình ta ở nơi này...." Pháp Tôn cảm nhận những cơn đau nho nhỏ khi mưa rơi vào mặt, trong lúc nhất thời đau đớn: "Các ngươi không ở đây nữa... chỉ có mình ta ở đây..."
"Ta vĩnh viễn không bằng Vũ Tuyệt Thành. Hắn còn có cơ hội đi gặp huynh đệ của hắn. Ta rốt cuộc không thể trở về, rốt cuộc cũng đuổi không kịp, càng không còn mặt mũi gặp các ngươi. Tâm? Ta còn có tâm sao?"
"Ha ha ha...."
Thân hình Pháp Tôn mạnh mẽ bay lên, đột ngột xoay người trong màn mưa, sưu một tiếng đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Cố Độc Hành hét lớn hai câu, rồi lẳng lặng đứng chờ.
Sau một hồi lâu, Pháp Tôn vẫn không xuất hiện.
Thanh âm xé gió không ngừng truyền tới.
"Độc Hành, ngươi phát hiện Pháp Tôn?" Là Tạ Đan Quỳnh chạy tới.
"Pháp Tôn ở đây? Ở chỗ này sao?" Đổng Vô Thương cũng chạy tới.
Chẳng bao lâu sau, ngay cả Mạc Thiên Cơ cũng chạy tới. Cửu kiếp huynh đệ không ngờ đã tới sáu người.
"Không có, đuổi không kịp!" Cố Độc Hành thở dài một tiếng: "Tu vi Pháp Tôn hiện giờ thật sự quá kinh người, đã vượt ra khỏi phạm vi ta nhận thức... căn bản đuổi không kịp."
"Pháp Tôn nói thế nào?"
"Từ đầu tới cuối, Pháp Tôn chỉ liếc mắt nhìn ta một cái rồi đi...." Trong thanh thanh âm Cố Độc Hành có một chút thương cảm: "Ta cảm nhận rất rõ ràng, trong ánh mắt đó, có hâm mộ..."
"haiz...."
Các huynh đệ thở dài từ đáy lòng.
Nếu như Pháp Tôn vẫn làm ác thì cũng thôi, nhưng hiện tại hắn làm như vậy, cũng là có nguyên nhân...
Điều này không khiến cho người ta than thở.
Nhớ tới Pháp Tôn vì báo thù cho các huynh đệ, vất vả lập kế mấy vạn vạn, khuynh đảo thiên hạ, tiêu hao hết cả đời, vậy mà trong thời khắc tối hậu lại biết mình phạm phải sai lầm bằng trời, sau đó dốc hết hết cả điên cuồng trả thù, trả thù vùng thiên địa mà hắn từng thủ hộ.
...
Tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng phẫn nộ oán hận, nhưng ẩn ước cũng có chút thương cảm thay cho hắn...
Nếu Pháp Tôn có bao nhiêu đáng hận, có bao nhiêu đáng giận, vậy thì cũng có bấy nhiêu đáng thương, đáng đồng tình.
Người đáng thương tất có chỗ đáng hạn,nhưng người đáng giận, lại chưa chắc đã có chỗ đáng đồng tình, thương hại!
Một người như vậy, có thể nói là một loại dung hợp mâu thuẫn mãi mãi không gặp được. Tin tưởng từ xưa tới nay, kể cả mấy trăm vạn năm nữa, cũng chưa chắc đã xuất hiện được một người thứ hai..
Hỗn loạn vẫn đang tiếp diễn, chẳng những không có dấu hiệu thu liễm, ngược lại càng lúc càng kịch liệt.
Bởi vì Pháp Tôn lại hạ một mệnh lệnh càng thêm điên cuồng: Cho dù dùng mạng người chất lên, cũng phải trong ba ngày, toàn diện công hãm cơ nghiệp các đại gia tộc!
Nếu không, tất cả nhân tham chiến tập thể tự sát!
Công hãm trong vòng ba ngày, tất cả cao thủ huyết thù tham dự, thù lao tăng gấp đôi!
Mệnh lệnh vừa ra, nhân thủ phe chấp pháp giả trực tiếp điên cuồng.
Chỉ trong một đêm, đã hoàn toàn phá vỡ thế cục giằng co!
Một đêm này, so với một đêm trước càng thêm điên cuồng. Vô số chấp pháp giả liều chết xông lên, thật sự là điên rồi! Cho dù chỉ có năm ba chấp pháp giả, không ngờ cũng dám xung phong tấn công hơn trăm cao thủ.
Biết rõ phải chết, nhưng vẫn xung phong.
Có một số chấp pháp giả tấn công tổng bộ các đại gia tộc, trực tiếp lấy thân thể mình làm vũ khí, xông lên, sau khi xông lên thì chính là giải thể đại pháp!
Cho dù tính mạng của mình chỉ có thể nổ vỡ một tảng đá, một cục gạch trên tường vây tổng bộ cửu đại gia tộc, cũng không tiếc.
Dưới công kích thảm liệt như vậy, cửu đại gia tộc trận cước đại loạn.
Cửu đại gia tộc đã sống an nhàn sung sướng, xưng vương xưng bá vạn năm, mà chấp pháp giả tuy quyền lực lớn hơn cả cửu đại gia tộc, nhưng những năm qua vẫn bôn ba chinh chiến giang hồ.
Hai bên so sánh, đừng nói vũ lực, cho dù là cái loại thiết huyết ngoan lạt cũng không thể so sánh rồi. Có Pháp Tôn ra lệnh, cao thủ chấp pháp giả thi nhau kéo tới như phát điên, cao thủ huyết thù cũng lũ lượt đuổi tới.
Tới sau nửa đêm, tình thế đã nghiêng hẳn về một phía.
Đến sáng sớm, Trần gia truyền đến tin tức: Tổng bộn Trần gia đã bị chiếm đóng toàn diện! Chỉ có vẻn vẹn một vị chí tôn cửu phẩm, cùng mấy vị chí tôn cao giai lục phẩm trở lên trốn thoát, Những người khác đều đã bỏ mạng.
Tổng bộ Trần gia hơn ba mươi vạn người, đều bị đốt sạch sẽ!
Mùi khét truyền đi mấy ngàn dặm.
Lúc tin tức này truyền tới Trung Đô, thủy tổ Trần gia, Trần Nghênh Phong hai mắt tối sầm, phun ra một ngụm tiên huyết, quỵ xuống.