Vừa rồi trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu cùng Mạc Thiên Cơ không ngừng luẩn quẩn, nghĩ tới hành động điên rồ của Pháp Tôn, nghĩ phải thế nào mới phá giải được, nhưng càng nghĩ lại càng vô kế khả thi. Không thể tưởng tượng ra, càng nghĩ càng thấy không thể ứng phó. Bởi vì bất kể ngươi làm gì, kết quả của nó đều nằm trong dự liệu của Pháp Tôn rồi. Hết thảy mọi phản ứng chỉ có thể gia tốc tiến trình hạo kiếp diệt thế.
Cho nên hai người đã có chút nản lòng, thậm chí là mê man rồi. Có lẽ đây chính là căn bệnh chung của người giỏi trí mưu tính kế. Một khi phát hiện trí kế của mình không thể phá được kế hoạch của người khác, bản thân sẽ nghĩ tới từ bỏ.
Thế cục này chú định thất lợi. Có cố đâm đầu vào cũng chỉ hao người tốn sức. Nếu đã xác định vô ích, vậy còn phi công phu, tài nguyên làm gì.
Từ trong đáy lòng hai người, kỳ thật đã muốn buông bỏ, nhưng đúng vào lúc này, Sở Dương lại ngang trời nói ra một câu: Cho dù cố gắng chỉ là phí công, chúng ta cũng phải nỗ lực thử nghiệm. Có thể giảm bớt nguy hại chút nào thì hay chút đấy!
Những lời này cũng không có khí thế phong mang gì, nhưng lại biểu hiện ra bản tính nguyên thủy nhất của con người, kiên trì!
Đối diện với địch nhân, địch nhân quá mức cường đại, căn bản không thể nào địch nổi, vậy làm thế nào?
Chiến một trận mà thôi!
Cho dù biết rõ tất phải chết, biết rõ tất bại, vậy thì sao chứ?
Chỉ có chiến mà thôi.
Ma họa nhân nhân, nhân gian điêu vong, biết rõ hi vọng xa vời, vẫn phải liều mình thử nghiệm, cho dù không thể xoay chuyên trời đất, kết cục đã định, vẫn phải cố hết sức vãn hồi, dùng tất cả mọi cách, tất cả mọi năng lực, tâm lực, cố gắng giảm thiểu tổn thất!
Chỉ vậy mà thôi!
Không Mạc Thiên Cơ và Đệ Ngũ Khinh Nhu, Sở Dương cũng có thể bày mưu nghĩ kế. Không có hai người bọn họ, Sở Dương vẫn quyết thắng ngoài ngàn dặm!
Không có quân sư, Sở Dương vẫn là Sở Dương. Nếu không, Sở ngự tọa ngày đó ở đâu ra?
Mạc Thiên Cơ vùng Đệ Ngũ Khinh Nhu được chú định là quân sư, trí giả.
Nhưng Sở Dương lại có thể làm cả hai.
Ta là trí giả cũng là chiến sĩ. Ta có thể là quân sư, cũng có thể là tiên phong. Ta là nguyên soái, đồng thời cũng là binh lính!
Đối diện với địch nhân, chiến sĩ có phương thức ứng đối của chiến sĩ.
Đó là chiến đấu!
Mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào.
Dốc sức chiến một trận mới là chính đạo!
"Được!" Mạc Thiên Cơ cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu đồng thanh, trăm miệng một lời.
Nếu chủ ý đã định, vậy không cần phải do dự gì nữa.
Sở Dương quyết định thật nhanh, lập tức quyết định phương châm chủ đạo bước tiếp theo.
Vốn định để hai vị trí nang đề xuất chút chủ ý, định ra một số sách lược phương châm, lại không nghĩ tới hai đại trí giả này trực tiếp từ chối. Bây giờ, cũng chỉ có mình hắn tự túc thôi.
"Đệ Ngũ huynh, sau khi ngươi trở về, lập tức nói rõ tình thế hiện tại với người của các đại gia tộc. Sau đó tận hết khả năng tập trung binh lực." Sở Dương trầm ngâm một chút: "Cứ dựa theo lúc trước chúng ta nói mà tiến hành. Cuối cùng bọn hắn lựa chọn ra sao thì tùy. Dù sao kết cục các đại gia tộ cũng đã xác định, liều một lần còn có một tia sinh cơ. Nếu ngay cả một tia sinh cơ cũng buông bỏ, vậy cửu đại gia tộc cũng nên tan biến thôi..."
Đệ Ngũ Khinh Nhu gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.
"thiên Cơ. Ngươi trở về, lập tức an bài mọi người phân công nhau hành động. Cố gắng thử xem có thể tìm được Pháp Tôn hay không." Sắc mặt Sở Dương có chút âm trầm.
Đây là một chuyện không có biện pháp. Biết rõ cơ hội tìm được Pháp Tôn cực kỳ xa vời, nhưng vẫn phải dốc sức mà tìm, ôm hi vọng vạn nhất.
Bởi vì, muốn giải trừ hồi hạo kiếp này, chỉ có một biện pháp. Nhưng biện pháp này, mọi người đều biết, và cũng không ai nói ra. Bởi vì căn bản không có khả năng.
Biện pháp duy nhất chính là: Pháp Tôn đích thân hạ lệnh, giải trừ hành động lần này!
Nhưng, cho dù tìm được Pháp Tôn, bắt được Pháp Tôn, mệnh lệnh như vậy, hắn sẽ hạ sao?
Tuyệt đối không có khả năng!
Hiện tại, thi thể trong Tổ Hồn giang đúng là càng ngày càng dày đặc rồi. Trên mặt sông, ruồi bọ bị mùi máu tanh nồng đậm hấp dẫn tới cũng càng lúc càng nhiều. Ngoài ra còn có vô số côn trùng như muỗi rệp... Đám sinh vật này cũng không biết là tới từ nơi này, vừa ngửi thấy mùi máu tươi truyền ra liền nháy mắt tập hợp.
Một mùi hôi thối ẩn ước như có như không tràn ngập khắp cả đại giang.
"Ta ở lại đây xử lí thi thể trên sông một chút. Nếu không, chỉ sợ một hồi ôn dịch diệt thế sẽ bắt đầu từ con sông này. Cuội nguồn sinh mệnh Cửu Trọng Thiên thế nào cũng không thể để biến thành độc nguyên chi hà được. Nếu để nó thật sự biến thành độc nguyên chi hà, chỉ sợ Cửu Trọng Thiên ngàn dặm không có một bóng người rồi."
Mạc Thiên Cơ cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm mặt gật đầu.
Trên thực tế, Sở Dương nói vẫn còn tương đối tiêu giảm. Thi thể xuất hiện quy mô lớn như vậy, nếu không có người thu thập, hậu quả thiết tưởng không gì so sánh nổi. Một khi ôn dịch bắt dầu lan tràn, thế tất như lửa cháy đồng cỏ, hơn nữa ngọn nguồn dịch bệnh lại còn xuất phát từ Tổ Hồn giang, tai họa lại càng thêm kinh người.
"Thiên Cơ, nhớ thuận tiện nói với Vũ tiền bối và Nhạc Nhi. Bảo hai người bọn họ tới đây giúp đỡ một chút. Dù sao bọn họ cũng là hành gia trên phương diện này.
Ta phụ trách tập trung thi thể lại, bọn họ phụ trách công tác xử lý cuối cùng... Còn nữa, người của cửu đại gia tộc vẫn còn ở Trung Đô, có thể vận dụng toàn bộ tham dự."
Sở Dương vừa nói dứt lời đã huýt dài một tiếng, phóng người lên, hướng về phía mặt sông mà phóng đi.
Mạc Thiên Cơ và Đệ Ngũ Khinh Nhu chắp tay tạm biệt, một tả một hữu, nhanh chóng biến mất ở phương xa.
Sở Dương hét lớn mộ ttienegs, nước sông trong phạm vi trăm dặm gần như cùng sôi trào. Vô số xác chết trôi nổi trong lòng sông liền giống như có một bàn tay vô hình nào đó túm lấy, đều thoát ly khỏi dòng sông, rơi bình bịch xuống bờ sông. Chỉ trong chốc lát đã chồng chất như núi, một ngọn núi hoàn toàn do thi thể tạo thành
Làm xong Sở Dương cũng không dừng lại, song chưởng giương rộng, nhanh chóng men theo dòng sông bay về phía thượng nguồn.
Hắn vừa dọn sạch chừng trăm dặm đường sông, nhưng mới chỉ bay chưa tới bảy mươi dặm, lại có thêm xác chết chi chết trôi xuống. Nước sông chảy cuồn cuộn, tốc độ vốn cực nhanh, thi thể dưới hạ du vừa được dọn, tốc độ nước chảy lại càng nhanh, thi thể thượng du đương nhiên cứ nhu vậy gia tốc lao xuống.
Sở Dương lại hành động, lại là một đống thi thể cao như núi xuất hiện bên bờ sông.
Sau đó hắn lại tiếp tục bay về phía trước, cách đó chẳng bao nhiêu xa, lại xuất hiện một đống núi thây chồng chất. Tổng cộng chẳng bao nhiêu thời gian đã có hơn hai mươi núi thây xuất hiện.
Sở Dương thở dài một tiếng.
Cũng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, thi thể mà mình xử lý được ít nhất cũng phải vượt qua con số một vạn rồi. Mà phóng mắt nhìn ra, nước sông cuồn cuộn, còn có vô số thi thể đang tiếp tục bay tới.
Hạ du, Vũ Tuyệt Thành cùng Sở Nhạc Nhi hai người cũng đã chạy tới. Bắt đầu xử lý thi thể từ hạ du. Từng đám từng đám vô hình chi độc pha lẫn hủ thi chi độc được phóng ra ngoài. Từng đống thi thể bằng mắt thường cũng có thể nhìn tháy tốc độ tan rã, biến mắt....
Một thứ mùi hôi nồng bay lên, vọt lên tận trời, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị gió thổi tan.
Hủ thi chi độc vốn là nguồn gốc ôn dịch, cũng chỉ là tinh hoa ôn dịch được lấy ra từ trong vô số thi thể hư thối. Mà Vũ Tuyệt Thành lại có thuật dụng độc diệu tuyệt thiên hạ, Lại đem hủ thi chi độc biến thành vị thuốc tốt nhất nhanh chóng tiêu diệt ôn dịch.
Lấy độc trị độc trong truyền thuyết, lại được chứng minh.
Hay nhất là phương pháp này còn không lo thiếu nguyên liệu sử dụng, cứ vòng đi vòng lại, tuần hoàn lợi dụng...
Phía hạ du cũng đã có người bắt đầu vớt thi thể, tập trung thiêu đốt. Đó là nhân thủ phe cửu đại gia tộc bắt đầu hành động....
Người sáng suốt hiện tại đều nhìn thấy tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên người tham gia cũng càng ngày càng nhiều, về sau nhân thủ không còn chỉ giới hạn trong cửu đại gia tộc nữa, có rất nhiều võ giả có nhân có nghĩa cũng lục tục kéo nhau gia nhập. Mà những võ giả tham gia xử lý thi thể, trong lúc vô tâm lại thoát khỏi tai họa!
Bởi vì chấp pháp giả có thể hạ thủ bất luân kẻ nào, nhưng đối với những người xử lý thi thể này, thậm chí là người của cửu đại gia tộc, bọn họ sẽ không động tới...
Hành động kỳ quái như vậy, khiến đám người Mạc Thiên Cơ lại càng thêm trầm trọng. Đây nhất định là mệnh lệnh của Pháp Tôn.
Sở Dương vừa đi tới, tăng tốc độ xử lý thi thể, vừa không ngừng dùng thần thức dò xét chiến trường nguyên bản.
Một đường tiến lên, hắn đã phát hiện có không dưới bảy tám chỗ từng diễn ra chiến đấu, cũng lần lượt thu dọn tất cả. Nhưng những chỗ này trên cơ bản đã không còn người sống tồn tại, muốn tìm dấu vết cao tầng chấp pháp giả còn khó hơn lên trời.
Một đường mơ hồ, mấy ngàn dặm lộ trình đã vượt qua.
Không ngừng tiến lên, rốt cuộc phía trước cũng nghe thấy có thanh âm chiến đấu ẩn ước truyền đến. Nếu vẫn đang chiến đấu, vậy có nghĩa là có người sống, có lẽ còn có hành tung cao tầng chấp pháp giả. Sở Dương xốc lại tinh thần, nháy mắt tăng tốc, bay vọt tới như một cơn gió.
Chỉ thấy trên bờ sông phía trước, đang có hai đội nhân mã đang chém giết, sống mái với nhau, kịch liệt dị thường.
Một phương trong đó, đúng là cao thủ phe chấp pháp giả. Về phần bên kia, tất cả đều mặc hắc y như mực, đúng là người của Dạ gia.
"Dừng tay!" Sở Dương lăng không đáp xuống.
"Là Cửu Kiếp kiếm chủ!"
"Rút!"
Đầu lĩnh phe chấp pháp giả hạ lệnh, tất cả chấp pháp giả không ngờ đồng loạt bỏ qua đối thủ, cấp tốc rút lui không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Sở Dương giận dữ, lăng không phóng tới. Một cước đã đá ngã một tên, hai cánh tay vung lên, lại đánh cho mấy người phía sau cùng lảo đảo té ngã. Nhưng đám người phía trước đã tiến vào rừng rậm.
Rừng cây thoáng lay động, tiếp đó không thấy động tĩnh gì nữa.
"Pháp Tôn hiện tại đang ở nơi nào?" Sở Dương cũng không kịp hàn huyên với đám người Dạ gia mà mình vừa cứu, một tay túm lấy tên cao thủ chấp pháp giả dưới chân, dồn dập hỏi.
"Ngươi muốn tìm Pháp Tôn đại nhân sao?" Trên mặt vị chấp pháp giả kia lộ ra nụ cười quỷ dị, nói: "Đi theo ta!"
Nói xong, khóe miệng đột nhiên tràn ra một tia máu đen, tiếp đó hân hình chậm rãi mềm oặt xuống.
Không ngờ lập tức tự đoạn tâm mạch.
Trên mặt vẫn treo một nụ cười quỷ dị tới cực điểm.
Mấy tiếng cười thảm chói tai vang lên. Mấy tên chấp pháp giả còn lại cũng đều cùng tự đoạn tâm mạch mà chết.
Phốc!
Sở Dương buông tay, thi thể rơi trên mặt đất, lăn một vòng ngửa mặt lên trời, khuôn mặt tươi cười quỷ dị, ánh mắt càng trương lớn như cá chết, tỏa ra thần sắc âm u.
Đám chấp pháp giả này, vừa thấy Sở Dương liền bỏ chạy, bị bắt thì lập tức tự sát, dứt khoát như vậy.
Nhưng chính bởi vì dứt khoát như vậy, lại khiến cho Sở Dương cảm thấy sợ hãi khó nói nên lời.
Đúng vậy, chính là sợ hãi, ngay cả Sở Dương cũng cảm nhận thấy sợ hãi!
Nếu chấp pháp giả ai cũng như thế, vậy, hồi hạo kiếp này tránh thế nào đây?!
Bởi vì, cho dù ngươi tìm được cao tầng chấp pháp giả hơn nữa, cũng không thể tìm được Pháp Tôn. Ngọn nguồn bất diệt, họa thế tai kiếp không thể nào diệt trừ!