Chương 1705: Thời Khắc Nguy Cấp


Thánh Vương thức tỉnh!

Tam Tinh thánh tộc chờ đợi một ngày này đã mười vạn năm!

Mười vạn năm tuế nguyệt dài đằng đẵng, thật sự quá lâu, quá lâu rồi!

"Vô thượng ma thể, quả nhiên lợi hại! Lại có thể thôn phệ Thiên ma khí của
ta!" Ánh mắt Thiên ma lộ ra hâm mộ vô hạn, nhìn Đàm Đàm toàn thân hắc vụ phiêu đãng, hung hăng nói: "Đáng tiếc, tu vi của ngươi thủy chung vẫn
còn quá yếu, không thể thôn phệ phạm vi lớn, nếu không, ta thật sự chẳng làm gì được ngươi, nói không chừng còn có thể chết trong tay ngươi. Bất quá, hiện tại thắng bại đã được xác định . Vô thượng ma thể của ngươi,
bản ma lấy chắc rồi!"

Đàm Đàm không ừ không hử một tiếng, thân
hình vẫn không nhúc nhích. Tiếp đó đột nhiên lăng không mà lên, một tay
để sau người, tay kia vung lên không trung, đột nhiên hóa thành một
thanh đại đao hắc sắc dài chừng mười trượng, cấp tốc chém xuống!

"Tới hay lắm! Chiêu này còn có chút dáng vẻ!" Thiên ma cười dài, không tránh không né, vọt tới nghênh đón. Trong tay bỗng không xuất hiện một thanh
cự kiếm hắc sắc hình thù quái dị, hoành ngang đón đỡ đại khảm đao của
Đàm Đàm.

Nhưng thanh thế một đao kia, Thiên ma đã có thể cảm nhận được, Đàm Đàm xuất thủ lần này, so với lúc trước tuyệt đối cách biệt
như trời với đất!

Kình khí trong một đao đó ẩn mà không hiện, cho dù chém xuống mặt đất, chỉ cần Đàm Đàm không muốn hủy diệt đại địa thì
cho dù một hạt cát cũng không bay lên.

Nhưng nếu Đàm Đàm muốn bạo phát lực lượng, một đao đó cũng đủ để chia toàn bộ đại địa thành hai nửa.

Một đao một kiếm hung hăng va chạm giữa không trung. Ma khí và hắc vụ cùng sôi trào! Tản mát về bốn phía xung quanh.

Đàm Đàm rút đao lại, xoay tròn, điên cuồng chém xuống bảy trăm đao như cuồng phong bạo vũ.

Trường kiếm Thiên ma bay múa, nửa bước không lùi, tiếp từng đao không thể sai
sót. Vô luận thủ pháp hay mức độ chính xác đều đạt tới một loại cảnh
giới khiến người ta sợ hãi.

Lúc trước giao chiến, đánh đến khắp nơi đều là khe nứt không gian, uy thế có thể nói là kinh thiên động địa.

Nhưng giờ phút này, hai người giao chiến lại chẳng khác gì đám người giang hồ bình thường nhất chém giết dưới Hạ Tam Thiên. Một đao một kiếm, nhìn mà cực kỳ bình thường. Đao qua kiếm lại, chẳng có chỗ nào đặc biệt hơn
người.

Thậm chí ngay cả hoa cỏ trên mặt đất cũng giống như không hề bị ảnh hưởng.

Nhưng đám người Cổ Nhất Cổ ủ rũ nằm trên mặt đất, trong mắt lại lộ ra thần sắc kinh hãi cực độ.

Đó là cảnh giới phản bác quy chân!

Đây chính là cảnh giới trong truyền thuyết, hai người này tuy thoạt nhìn
trên binh khí không mang bất cứ chút uy năng gì, nhưng mọi người lại đều biết, hai người đều đang sử dụng thủ pháp vận dụng nguyên lực chuẩn xác nhất. Đó là một loại khống chế gần như hoàn mỹ.

Tuyệt đối không lãng phí một chút lực lượng nào!

Tất cả lực lượng, đều chỉ bạo phát khi đánh trúng đối phương. Chỉ cần không tiếp xúc với thân thể đối phương, chiêu số không bao giờ tạo thành bất
cứ lực phá hoại nào. Đây chính là kìm chế kình khí thất thoát ra ngoài
toàn diện, không hề sai sót mảy may.

Hai người cứ thế chiến đấu qua qua lại lại, chỉ trong mấy cái nháy mắt người bình thường, hai người đã trao đổi mấy ngàn chiêu.

Cảnh giới phản bác quy chân, chiêu chiêu thần , xuất quỷ nhập thần, thức thức diệu, kỳ diệu vô cùng!

Ma khí của Thiên ma vẫn đang không trừng tràn ra, hắc vụ của Đàm Đàm cũng
đang không ngừng cuồn cuộn khuếch trương. Đã có rất ma khí xung quanh đã bị hắc vụ đồng hóa, biến thành lực lượng Đàm Đàm.

Nhưng hai người giao chiến lại tuyệt không giống với cuộc chiến khí vụ này, có lẽ phải nói là kết quả tương phản mới đúng.

Thiên ma đang không tiếc mọi giá, bất chấp hao tổn thôi động tu vi, Chiêu số
Đàm Đàm tuy tinh diệu dị thường nhưng thủy chung tu vi vẫn kém quá xa,
bắt đầu chậm rãi rơi xuống hạ phong!

Đám người Cổ Nhất Cổ nhìn mà trợn trừng tròng mắt. Bọn hắn đã thụ thương quá nặng rồi, tánh mạng
nguy cấp, căn bản không thể động đậy nổi, có tâm mà không có lực. Mà
thật ra cho dù bọn họ có khỏe mạnh bình thường thì cũng không thể tham
gia chiến cuộc trước mắt. Trình độ kém quá xa rồi.

Thiên ma kỳ thật hiện tại cũng đang kêu khổ không thôi.

Hắn không để ý thương thế, mạnh mẽ sử dụng toàn lực, ý đồ nhanh chóng chấm
dứt chiến đấu. Bây giờ nhìn như uy phong bát diện, chứ trong lòng hắn tự biết, mình vị tất đã có thể chống đỡ lâu hơn. Có lẽ một hồi, có lẽ là
một lát, mình không thể duy trì được nữa rồi.

Cho dù là trạng
thái lý tưởng nhất, cũng chỉ có thể kéo dào thời gian nửa nén hương mà
thôi. Nếu như vẫn không thể bắt Đàm Đàm, vậy mình chỉ có thể lựa chọn
rút lui. Hơn nữa, nếu lần này rút lui, thương thế tất tái phát một lần
nữa, so với trước kia còn nghiêm trọng hơn, tuyệt đối sẽ nguy hiểm tới
sinh mệnh bản nguyên, thần hồn nguyên lực!

Cho nên hắn cũng
nghiến răng, xuất thủ càng ngày càng nặng. Muốn trước khi chạm tới cực
hạn, quyết bắt lấy Đàm Đàm, rút sinh hồn, sau đó mình tiến vào ma thể,
chiếm lấy khối thân thể vô thượng này. Như thế mới có thể bảo toàn thần
hồn nguyên lực của mình, thậm chí thu được lợi ích vô cùng!

Đàm Đàm bên này cũng càng nóng lòng như lửa đốt.

Đám người Cổ Nhất Cổ thương thế trầm trọng, sơ suất một cái là nguy hiểm
tính mạng, nói nguy trong sớm tối cũng không đủ. Nếu mình không thẻ
nhanh chóng đánh bại Thiên ma, mấy người bọn hắn có khi xong thật rồi.

Nhưng muốn nhanh chóng chiến thắng, dễ lắm sao?

Mình đã dần dần rơi xuống hạ phong, sắp không còn lực hoàn thủ nữa rồi, chứ
càng không nói tới đánh bại. Về phần nhanh chóng chiến thắng, quả thực
chẳng khác gì người si nói mộng.

Vừa rồi mình đột nhiên kích phát lực lượng phong ấn, thực lực quả thật tăng lên rất nhiều. Nếu chỉ là
một mình đào tẩu, Đàm Đàm có thể nói là tự tin vạn phần trăm. Nhưng mình đi rồi, đám người Cổ Nhất Cổ sẽ ra sao đây?

Chỉ có Đàm Đàm chết
trận, chứ tuyệt không có Thánh Vương chạy trốn giữ mạng!.... Cho nên Đàm Đàm chỉ có thể liều mạng, càng muốn dùng thời gian nhanh nhất, hi vọng
sáng tạo ra kỳ tích không có khả năng hoàn thành!

Đàm Đàm giờ phút này đang dùng tính mạng để chiến đấu, Thiên ma bên kia chẳng lẽ lại không phải?

Chẳng qua Thiên ma có khổ mà Đàm Đàm không biết thôi. cảm thấy thế công đối
phương càng ngày càng dùng mãnh, uy lực càng ngày càng trầm trọng, tâm
Đàm Đàm rốt cuộc cũng dần dần trầm xuống.

Chẳng lẽ ta thật sự sẽ vẫn lạc ở chỗ này sao?

Vẫn lạc cũng không đáng sợ, nhưng những thuộc hạ, huynh đệ mà ta dùng tính mạng bảo hộ, sẽ như thế nào!

...

Đúng vào lúc này, từ phương xa truyền tới một tiếng thét dài chấn thiên!

Chỉ thấy từ phương hướng Trung Đô thành, một đạo kiếm quang khổng lồ giống
như sao băng, đang ngự phong lao tới như chớp, mang theo phong lôi cuồn
cuộn, phá không mà tới!

Người còn chưa tới, nhưng đạo kiếm quang
khổng lồ kia đã nói rõ thân phận người tới!

Cửu Kiếp kiếm chủ!

Tại Cửu Trọng Thiên thế giới này, tuyệt đối không có bất cứ một vị cao thủ dùng kiếm nào, có thể tạo ra uy thế như vậy!

Có thể dùng một kiếm kinh sợ thiên địa, ở dưới gầm trời này, cũng chỉ có Cửu Kiếp kiếm chủ, Cửu Kiếp kiếm!

Đàm Đàm càng cảm thấy lo lắng!

Cho dù tu vi Sở Dương hiện tại có tiến nhanh, Cửu Kiếp kiếm thiên hạ vô
song, thực lực nhiều nhất cũng chỉ tương đương với đám người Cổ Nhất Cổ
mà thôi. Tuy đã là đỉnh phong ở Cửu Trọng Thiên, nhưng còn chưa có tư
cách tham dự vào cuộc chiến giữa mình và Thiên ma.

Nếu như cường ép tham gia, chỉ sợ đánh xong trận này, Sở Dương thật sự phải hoàn toàn tiêu tán khỏi thiên địa này rồi.

Nhưng nhìn thanh thế Sở Dương, đã là một đi không quay đầu.

Tuyệt đối không có khả năng dừng lại nửa đường!

Đàm Đàm lo lắng, vội vàng hô lớn: "Sở Dương! Ngươi đừng tới đây! Chạy mau!"

Trong lòng hối hận vô cùng, giống như ngồi lên đống lửa vậy!

Tên ngốc này không ngờ thật sự tới tìm chết! Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp....

Sở Dương lăng không ngự kiếm mà tới, liếc mắt một cái đã nhìn thấy phía
trước ma khí hắc vụ trùm trời. Hai đạo nhân ảnh đang ở trong không gian
nửa vân nửa vụ đó, chiến đấu kịch liệt giống như đằng vân giá vũ.

Thân hình Đàm Đàm, Sở Dương đương nhiên cực kỳ quen thuộc, liếc mắt một cái
đã nhận ra rồi. Trong hai người chiến đấu kia, người rơi xuống hạ phong, tràn ngập nguy cơ chính là sư đệ mình!

giờ khắc này, trong lòng
Sở Dương bốc lên lửa giận vô hạn, không chút nghĩ ngợi liền càng gia
tăng thêm một phần khí lực, cấp tốc lao tới.

Thanh âm Đàm Đàm
truyền vào trong tai Sở Dương, nhưng hắn vẫn mắc điếc tai ngơ, chỉ dốc
hết toàn lực thôi động Cửu Kiếp kiếm trong tay.

Đừng lại đây? Con mẹ nó, vậy ta tới làm gì? Nhìn ngươi chết sao?

Nhìn sư đệ mình gặp nguy hiểm sinh tử, bộ dáng thảm không tả nổi, Sở Dương
chỉ cảm thấy trong lòng ầm ầm chấn động, trong phút chốc liền mất đi
toàn bộ lý trí!

Huynh đệ đáng thương của ta!?

Giết!

Dưới lửa giận cuồng liệt như vậy, Cửu Trọng Thiên thần công đang được thôi
động bất chấp hậu quả, lần đầu tiên điên cuồng vận hành trong kinh mạch
Sở Dương.

Sở Dương điên cuồng gầm lớn, quát: "Đồ Tẫn Thiên Hạ! Hựu Hà Phương!"

Trên thân Cửu Kiếp kiếm chủ bộc phát một hồi bạch quang mãnh liệt tới cực
điểm. Độ, Chói mắt tuyệt đối còn vượt qua cả thái dương trên bầu trời.
Hoàn toàn ngưng tụ thành một điểm lớn bằng mũi kiếm, mang theo khí thế
không kiêng nể gì hết, cuồng phóng về phía Thiên ma giống như điên.

Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương, một chiêu bá tuyệt thiên hạ, lần đầu tiên
được Sở Dương dùng tất cả kình lực ngưng tụ thành một điểm!

Sở
Dương có tự tin, cho dù trước mặt mình lúc này là Pháp Tôn và Vũ Tuyệt
Thành liên thủ, một kiếm này của mình tuyệt đối có thể trọng thương một
trong hai người! Đây không đơn thuần chỉ là một loại ước lượng, mà là
lòng tin tuyệt đối của Sở Dương!

Đối phương hiển nhiên đã cường
đại tới mức khó thể tính toán. Cho dù là Cổ Nhất Cổ và mấy vị chí tôn
cửu phẩm cũng nằm chết dí trên mặt đất. Cũng chỉ có Đàm Đàm cố gắng
chống đỡ. Đàm Đàm nhất định là đã thức tỉnh thần hồn kiếp trước, bằng
không tuyệt đối không thể làm được. Dù sao thực lực Đàm Đàm lúc trước so với đám người Cổ Nhất Cổ cũng không mạnh hơn nhiều lắm.

Nhưng thần hồn kiếp trước của Đàm Đàm mạnh mẽ cỡ nào, đối với điểm này Sở Dương tất nhiên biết rõ trong lòng.

Thiên ma có thể áp chế Đàm Đàm toàn diện như vậy, cho dù là mình hiện giờ vẫn không phải đối thủ, cho dù mình cùng Đàm Đàm liên thủ, cũng chưa chắc
đã thắng được.

Cho nên mình muốn giải nguy cho Đàm Đàm, cơ hội cũng chỉ có một chiêu này thôi!

Những điều này, ý niệm Sở Dương chỉ lóe lên một cái đã nghĩ xong, toàn bộ
thông suốt, cho nên Sở Dương dốc hết tu vi cả đời, tất cả năng lượng
trong đan điền đều bị rút sạch.

Đem tất cả uy năng có thể vận dụng, ngưng tụ lên trên một kiếm này!

Sát lục chi kiếm đơn thuần!

Sở Dương thậm chí không dám phối hợp thêm một chiêu Cửu Kiếp kiếm pháp nào khác. Chỉ sợ sẽ làm giảm lực sát thương của một kiếm này xuống!

Một kiếm này, uy lực đã gần như tương đương với Sở Dương tự bạo! Đó là còn chưa tính tới Cửu Kiếp kiếm tăng phúc!

Bất quá, sau khi công kích một kiếm này, uy lực bạo phát tới cực hạn, bản
thân Sở Dương lại lâm vào tình trạng hư thoát không thể động đậy. Tuyệt
đối đến một ngón tay cũng không thể động, tùy ý kẻ địch chém giết.

Cho nên một kiếm này nhất định phải thành công!

Nếu không thành, thì xong rồi!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1705