Chương 170: Chiến Báo


Lúc này, âm thanh rên rỉ bên trong cũng dần dần lặng xuống, không gian tĩnh mịch hẳn đi. Sau đó, có ba người đã mặc xong quần áo bước ra, đờ đẫn đến trước mặt Khổng Thương Tâm quỳ xuống, đầu đập xuống đất, không dám ngẩng lên.

Khổng Thương Tâm nhìn bọn họ, một lúc lâu sau mới dậm chân, trầm thống thở dài, thấp giọng nói:

“Tất cả đứng lên đi. Cũng không phải việc gì nghiêm trọng. Bọn họ là kỹ nữ, nam nhân mà, khó tránh khỏi có…”

Ba người vẫn quỳ trên mặt đất, thân thể khẽ run lên.

Ba gã võ lâm cao thủ, nếu là bình thường thì muốn tìm loại mỹ nữ nào mà chẳng được? Nhưng bây giờ lại cần phát tiết trên người kỹ nữ, hơn nữa còn là loại kỹ nữ cấp thấp nhất! Điều này đối với bọn họ là một sỉ nhục cực lớn!

“Vương Tọa…” Ba người khóc rống nghẹn ngào.

“Đừng khóc!” Trong mắt Khổng Thương Tâm lóe lên vẻ dữ tợn: “Đợi bắt được Sở Diêm Vương, lão phu sẽ đem hắn… đem hắn đặt ở kỹ viện yết giá! Chỉ cần có người muốn nhìn hắn, lão phu sẽ thưởng cho người kia một trăm lượng bạc! Đùa chơi chết hắn!”

Ba người ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng.

Chỉ có đối xử với Sở Diêm Vương như thế mới thỏa được mối hận trong lòng!

“Giết đám nữ tử kia đi!” Khổng Thương Tâm ác độc nói: “Sau này, không được ai tiết lộ chuyện vừa rồi!”

“Vâng!”

*****

Khi Thiết Vân Thành lâm vào cảnh hỗn loạn, Sở Dương lập tức bừng tỉnh. Hắn biết, người của Kim Mã Kỵ Sĩ Đường đã đến cướp ngục rồi.

Nhưng hắn không đi ra ngoài ngay lập tức, mà ở trên giường nằm một lúc, nhắm mắt sắp xếp suy nghĩ của mình cho kỹ càng, rồi lẩm bẩm: “Hai nước giao binh, cái gì là thiện ác chứ? Có không? Không có sao?”

Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Sở Dương mới nặng nề thở dài.

“Suy nghĩ của ngươi có vấn đề!” Trong ý thức của Sở Dương, Kiếm Hồn nói: “Địch nhân chính là địch nhân. Trong địch nhân không có anh hùng, chỉ có kẻ muốn mạng của ngươi. Đối với địch nhân, ngươi có thể làm bất cứ gì nhưng mục tiêu cuối cùng thì chỉ có… giết chết hắn!”

“Nếu trong nội tâm ngươi còn cố chấp quan niệm đạo đức như vậy, kính nể địch nhân hoặc áy náy với địch nhân, thì đường đi của ngươi sẽ khó đi hơn rất nhiều so với hiện tại. Thậm chí không thể đi đến đích!”

Sở Dương im lặng thật lâu, mới trầm thấp nói: “Dù sao ta cũng chỉ là một kẻ luyện võ, không phải là chính khách, cũng chẳng phải kiêu hùng! Nếu ta thực sự là kẻ không từ thủ đoạn như Đệ Ngũ Khinh Nhu, thì ta… còn là Sở Dương sao?”

Kiếm Hồn thở dài một tiếng, không nói gì nữa.

Lời Kiếm Hồn rất đúng. Địch nhân chính là địch nhân, cho dù đối phó như thế nào đều là chính xác. Chỉ cần tướng địch biến thành người chết, thì dù có dùng nghìn loại thủ đoạn cũng không có gì là đáng trách.

Nhưng trong tâm trí Sở Dương vẫn giữ vững một phần của người giang hồ.

Vừa rồi nghĩ đến sự ác độc của những cạm bẫy mà mình bố trí, trong lòng hắn cũng có chút không thoải mái. Mặc dù nếu có thể lựa chọn lại lần nữa, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy, nhưng trong lòng vẫn còn vướng mắc.

Sở Dương luôn luôn thờ phụng sự quang minh chính đại. Kiếp trước cho dù là trả thù hay là so đấu, đều là đường đường chính chính giao phong.

Nhưng kiếp này thế cục thực sự là quá ác liệt, trách nhiệm thực sự quá nặng. Hơn nữa, muốn giao phong cùng loại người tuyệt thế kiêu hùng như Đệ Ngũ Khinh Nhu, Sở Dương chỉ cần đi nhầm một bước thì chính là vạn kiếp bất phục.

Cho nên hắn chỉ có thể hết sức tận dụng trí tuệ của mình, cho dù là chuyện gì cũng có thể chấm dứt có lợi cho mình mà không gây bất lợi cho đối phương.

Sở Dương vẫn còn có chút bận tâm. Tính cách của mình cứ như thế, cứ toàn lực vắt óc bày mưu nghĩ kế, toàn là những kế sách hèn hạ vô sỉ, có thể làm cho bản tính của hắn mất phương hướng hay không? Trở thành một người như Đệ Ngũ Khinh Nhu?

Sở Dương nghĩ một lúc mới rời khỏi giường, thầm tự nhủ chỉ cần lòng ta vững chắc, cho dù có bước ra từ biển máu thì sao chứ? Ta vẫn là ta!

Cứ nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng.

Hắn đi ra ngoài và nhìn quanh, thấy đám người Kỳ Mặc cũng đã bị đánh thức, bộ dáng có chút buồn bực. Cho dù là ai mà nửa đêm đang ngon giấc lại bị đánh thức cũng sẽ không thoải mái tý nào.

Cố Độc Hành ngáp dài đứng ở cửa ra vào nói: “Tỉnh dậy rồi thì đi luyện công đi! Một đám đứng ngây ngốc như bù nhìn làm cái gì?”

Bốn người kia lập tức trợn mắt nhìn hắn.

“Aizz…, ta tiếp tục ngủ!” Cố Độc Hành lung la lung lay giữa cửa, thì thào lẩm bẩm: “Dù sao ta cũng mới đột phá, aizzz…, ngủ lại một giấc mới là thoải mái…”

Sau đó liền nghe tiếng ván giường kẽo kẹt, rõ ràng là hắn đã nằm xuống…

Quá kích thích người!

Đám người Kỳ Mặc tức xanh cả mặt. Đột phá… cho dù như thế cũng đừng có kiêu ngạo như vậy chứ!

“Luyện một chút vậy…” Miêu Bất Thông yếu ớt nói: “Đã hơn một tháng một ngày rưỡi rồi, bình cảnh của ta cũng chưa có chuyển biến gì…”

Kỳ Mặc và Đổng Vô Thương đều nghiêm mặt, nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng khi bị đào thải, tâm tình lập tức khẩn trương, nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận nguyên khí…

“Vô Thương, ta nhớ hiện tại đệ nhất hãn tướng của Đại Triệu tên là Đổng Vô. Hắn có phải là người của Đổng gia không?” Sở Dương vừa lấy khăn lau mặt vừa hỏi.

“Không phải!” Đổng Vô Thương thản nhiên nói: “Đại lục này nhiều người họ Đổng lắm. Nếu như tất cả đều là người Đổng gia, thì Đổng gia ta đã có thể tiếng vào Trung Tam Thiên rồi!”

“Ân, Trung Tam Thiên cùng Thượng Tam Thiên có Sở gia không?” Sở Dương làm như lơ đãng hỏi thăm, nhưng trong mắt lại lộ ra chút ánh sáng giấu diếm.

“Họ Sở sao?” Đổng Vô Thương nghĩ một lát rồi nói: “Chưa từng nghe nói đến. Cho dù nếu có thì cũng là bất nhập lưu. Còn Thượng Tam Thiên… ta không rõ lắm!”

Không rõ lắm, bất nhập lưu… Sở Dương nhếch miệng, đi ra ngoài.

Không chỉ có Sở Dương là người duy nhất hỏi Đổng Vô Thương câu đó, lúc này Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng đang hỏi Cao Thăng vấn đề y như vậy.

“Cao Thăng a, Trung Tam Thiên có thế gia họ Sở hay không?”

“Tuyệt đối không có!” Cao Thăng quyết đoán trả lời.

“A…” Đệ Ngũ Khinh Nhu nhàn nhạt thở phào nhẹ nhõm. Cao Thăng hơi cảm giác được, Đệ Ngũ Khinh Nhu như vừa trút được một bầu tâm sự trong lòng …

Hiện tại Sở Dương cực kì cẩn thận. Sự kiện Âm Vô bắt mình lần trước nếu mà lặp lại thì sẽ vô cùng phiền phức, Sở Dương không muốn bản thân cứ thế mà ngây ngô bị người ta bắt.

Vòng vèo một lúc, theo địa đạo đi vào Bổ Thiên Các, bên trong đèn đuốc đã sáng trưng.

Thiết Bổ Thiên đang ở chỗ này chờ hắn.

“Sở Ngự Tọa, Kim Mã Kỵ Sĩ Đường đã hành động…”

“Ân, ta đã biết. Thái tử điện hạ, trong lúc này ngươi đừng quá mệt nhọc. Chuyện như vậy, ngươi không cần quan tâm đâu!” Sở Dương thản nhiên nói.

“Chẳng qua muốn biết Sở Ngự Tọa an bài có hiệu quả như thế nào mà thôi!” Thiết Bổ Thiên mỉm cười. Trong thời gian này, hắn có thể nói là lao lực quá độ. Trong hoàng cung, bệnh tình phụ hoàng vẫn như một tòa núi lớn đặt trong lòng hắn.

Mà trên biên cảnh, đại quân tọa trấn của Thiết Long Thành mặc dù không có chuyện gì lớn, nhưng một ít quân đội bên đường cũng đang quấy rối. Cho dù chỉ là quấy rối, cũng khiến người ta rất phiền lòng. Bởi vì tình thế hiện nay đang ngày càng nghiêm trọng, một cuộc tranh đấu cỡ nhỏ cũng có thể làm đại chiến bộc phát toàn diện.

Trong triều đình cũng đang rối loạn. Sở Diêm Vương mặc dù chỉ là xử lý một bộ phận phản đồ trong quan trường, nhưng lại hoàn toàn khiến đám quan chức triều đình khủng hoảng. Mỗi ngày đều có không ít tấu chương vạch tội Sở Diêm Vương, bày trên bàn cao như núi.

Thiết Bổ Thiên thường xuyên thở dài: người hiểu chuyện trong Thiết Vân sao mà quá ít…

“Ta cũng muốn biết hiệu quả của nó!” Sở Dương tự tin mỉm cười.

“Lúc nãy Kim Mã Kỵ Sĩ Đường phái ra mười chín người!” Ô Thiến Thiến cầm lấy chiến báo, dịu dàng cười nói: “Nhưng sau khi bị chúng ta phục kích, đã bỏ lại mười cỗ thi thể, có thể nói là đại hoạch toàn thắng!”

“Mười thi thể?” Sở Dương ngạc nhiên nói: “Những người còn lại đi đâu rồi?”

Hắn thầm nhủ: “Như thế là không nên đâu, phải giữ lại toàn bộ mới đúng chứ? Chạy…?”

“Chạy?” Sở Diêm Vương gần như nhảy dựng lên: “Tại sao lại để bọn họ chạy?”

“Cái này…”

Thiết Bổ Thiên cùng Ô Thiến Thiến đều có chút khó hiểu. Không giữ được người ta thì người ta phải chạy chứ? Ngươi ngạc nhiên cái gì? Hơn nữa, mười chín cao thủ lại bị chúng ta giết mất mười người rồi còn gì? Đây chính là một hồi đại thắng a!”

“Làm sao lại chạy?” Sở Dương hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nói: “Người bên phía Hắc Ma không đi trấn thủ đại lao?” Đồng thời thầm xác định có khi là khả năng này.

Với lượng cạm bẫy của mình, cộng thêm một Võ Tôn bát phẩm giả mạo, còn có cao thủ mai phục… có lẽ đủ để giết khoảng bảy tám người của bọn họ.

Nhưng trên thực tế đã giết mười người! Nói cách khác, phe bên mình vẫn phát huy vượt xa người thường. Nhưng nếu người của Hắc Ma tham gia, thành quả chiến đấu sẽ không chỉ có chút như vậy!

Rõ ràng là thiếu đi một lực lượng rất lớn. Hơn nữa, lực lượng này lại ở trong dự liệu của mình nhưng không xuất hiện. Đây mới là điều khiến hắn phiền muộn.

“Hắc Ma nhân thủ?” Thiết Bổ Thiên hiểu ra, nói: “Ngươi đã điều đình với bọn họ?”

“Đúng vậy. Hắc Ma Đao Vương từng đồng ý giúp chúng ta tiêu diệt đám người này!” Sở Dương rầu rĩ nói: “Ta cũng đã sắp xếp tốt bên ngục giam. Cho dù bọn họ có đến, chỉ cần lấy ra lệnh bài của ta là lập tức để cho bọn họ đi vào. Nhưng theo kết quả trận chiến này mà thấy, chắc chắn bọn họ không có tham dự! Chuyện này là sao chứ?”

“Thì ra là thế…” Thiết Bổ Thiên cười: “Dù sao kết quả cũng không tệ lắm. Ngự Tọa mặc dù đuổi hổ nuốt sói chi kế không thành, nhưng phía Hắc Ma vẫn phải ở đây chờ đợi một thời gian ngắn rồi!”

“Ân!” Sở Dương trầm tư, sau đó liên tiếp phát ra mệnh lệnh: “Thành Tử Ngang, ngươi cùng người của Trần Vũ Đồng, trong thời gian này bố ráp những kia, trong thời gian ngắn nhất thu lưới tóm gọn. Yêu cầu của ta là cho dù một con chuột cũng không thể thoát được!”

Thành Tử Ngang vội vàng tuân mệnh.

Đó là những người trong tuyến nội gián của Đường Tâm Thánh, nhân số có thể nói là cực kì khổng lồ, đã gần đến một nghìn người. Nếu muốn nhổ có tận gốc, chỉ cần một chút sơ sẩy cũng không thể làm gọn ghẽ được!

“Điều động hai cánh quân đội, lấy ra binh lực tối đa, mệnh lệnh quan phủ các nơi thống nhất phối hợp. Không kẻ nào được phép can thiệp hành động của Bổ Thiên Các. Hành động lần này toàn quyền ở trong tay các ngươi. Nếu có người dám ngăn trở, lập tức giáng tội ngang với gian tế phản đồ! Tranh thủ lúc này mà toàn bộ nhổ sạch cho ta!”

Đối phương cướp ngục thất bại, nếu đủ thông minh sẽ không đến một lần nữa.

Hoặc có thể nói… Họ cũng đoán được Đường Tâm Thánh đã bị chết.

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #170