Chương 1690: Độc Hành Kiếm, Vô Thương Đao, Khinh ...


"Đây là huynh đệ cửu kiếp của Cửu Kiếp kiếm chủ, bọn họ cũng nói Pháp Tôn là Thiên ma?"

"Vậy... có lẽ không phải nói láo đâu... Cửu Kiếp kiếm chủ là ai? há có thể tùy tiện vu hãm người khác?"

"Nói cũng đúng. Lúc trước, Pháp Tôn đại nhân cũng từng nói Sở Dương chính là vực ngoại thiên ma, lại còn là đích miệng Pháp Tôn nói ra. Hiện giờ lại biết, Sở Dương thì ra chính là Cửu Kiếp kiếm chủ đại nhân, tình huống bây giờ lại đảo ngược, Cửu Kiếp kiếm chủ nói Pháp Tôn là Thiên ma..."

"Quả thật như thế, Cửu Kiếp kiếm chủ đại nhân làm sao có thể là Thiên ma? Nếu là Pháp Tôn nói dối, vậy tất cả đều rõ ràng rồi."

"Vì sao hắn lại nói dối...?"

"Chột dạ chứ còn gì nữa..."

"Vì sao chột dạ?"

"Hắn là Thiên ma rồi, có thể không chột dạ sao, đành phải vu vạ ngược lại..."

Dư luận lập tức gần như nghiêng về phía Sở Dương.

Đây đương nhiên là đám người cửu đại gia tộc, sau khi kịp nhận ra sai lầm, bắt đầu phối hợp với đám người Cố Độc Hành tạo tin đồn.

Tin đồn vừa xuất hiện, hơn nữa luận điệu còn nghiêng hẳn về một phá, nhất thời khiến toàn bộ Trung Đô đều rung chuyển. Vốn đã rất chấn động rồi, nhưng bây giờ mới thật sự là chấn động rung chuyển!

Cửu kiếp vốn là tồn tại trong truyền thuyết, đương kim thế gian, ai từng tận mắt nhìn thấy? Hiện giờ lại thật sự xuất hiện trước mắt mình.

Loại chấn động này, quả thực không gì sánh kịp.

"Oa!"

"oa oa... cửu kiếp! Trời ơi, thần thánh trong lòng ta..."

"Đây là cửu kiếp trong truyền thuyết, chẳng trách tuổi còn trẻ như vậy, đã có thân thủ lợi hại như thế!"

"Chuyện này đúng là khó về phân biệt rồi..."

"Thật đẹp trai... Thì ra đây là cửu kiếp trong truyền thuyết, thật sự quá đẹp trai rồi! Ô ô, ta nhất định phải gả cho hắn..." Đây là một nữ mê trai.

"Phặc, bằng vào cái mặt như đế giày của ngươi? Sao không tự soi gương xem bộ dáng mình thế nào, ít ra cũng phải như ta..."

"Cút! Đi chết đi!"

"Cửu kiếp làm sao có thể nói láo!"

"Cửu kiếp đều nói Pháp Tôn là Thiên ma, vậy khẳng định có nguyên nhân..."

"Đúng đúng... Mọi người phải phòng bị..."

Phía đông bắc, Mạc Khinh Vũ hồng y bồng bềnh, Tinh Mộng Khinh Vũ đao chớp lên vô số quang mang rực rỡ giống như mộng ảo, thân hình lại giống như tiên nữ đang nhảy múa, nhưng bên trong lại ẩn hiện những cỗ sát cơ mộng huyễn mê ly.

Ở trước người, phía sau nàng, chỉ có một mảng huyết quang.

Trên mặt Mạc Khinh Vũ lộ ra vẻ không đành lòng, nhưng hạ thủ vẫn không chút lưu tình.

"Nha đầu, đối diện với địch nhân, có thể giết thì lập tức giết! Tối thiểu cũng phải khiến cho hắn không thể hành động! Tuyệt không được do dự!" Đây là lời nhị ca Mạc Thiên Cơ nói: "Đừng quên, bây giờ ngươi không chỉ có mình ngươi."

"Khinh Vũ, chỉ nói với ngươi một câu này: Không có địch nhân uy hiếp chân chính, chỉ có người chết mà thôi! Nhất định phải tự bảo vệ mình cho tốt. Nếu như ngươi lại bị tổn thương... ta cũng chỉ có thể theo ngươi mà đi thôi...." Đây là Sở Dương nói.

"Ta tuyệt không thể khiến Sở Dương vì ta mà vướng víu cả đời!" Đây là lời Mạc Khinh Vũ tự nhủ với mình: "Ta muốn trở thành trợ lực của hắn, quyết không thể trở thành trói buộc! Quyết ko!"

Ở phía bắc, Cố Độc Hành một người một kiếm, tung hoành tứ phía. Độc hành khách hắc y lãnh diện, hắc long kiếm, thiên hoành phi vũ, huyết quang dưới kiếm tựa như vô số đóa hoa mẫu đơn sáng lạn, nụ hoa đang muốn bùng nở đột nhiên gặp được xuân phong ấm áp, từng đóa từng đóa tranh nhau nở rộ.

Mấy tên sát thủ điên cuồng nhào lên, chỉ thấy bóng người bổ nhào tới, sau đó lại thấy mấy cái đầu người dùng một tốc độ nhanh hơn cả lúc tới, phốc phốc bay ra ngoài.

Từng bộ thi thể, tựa như những chiếc bao cát, bịch bịch ngã xuống.

Cố Độc Hành hạ thủ, xuất kiếm, vừa nhanh vừa chuẩn lại vừa độc, đánh tất trúng, trúng tất chết.

Căn bản không có nói nhảm. Phàm là kẻ không tiếp thụ ngôn luận lúc trước, hơn nữa còn xuất đao xuất kiếm với mình, Cố Độc Hành chỉ tiếp đón bằng kiếm, một kiếm sinh tử không quay đầu, tiến thẳng hoàng tuyền.

Cũng chỉ có lúc vừa mới tới đây, đứng trước đám đông khuyên giải một phen là hắn lên tiếng. Kể từ sau đó, Cố nhị gia hoàn toàn không mở kim khẩu ra nữa, lẳng lặng bắt đầu nghênh đón khiêu chiến, thật chẳng khác gì một sát thủ mặt lạnh!

À, không đúng, trên thực tế hắn chính là một sát thủ mặt lạnh, hơn nữa còn là loại siêu cấp luôn.

Bởi vì con hàng này giết người, so với sát thủ chuyên nghiệp nhất còn lưu loát hơn, kiếm kiếm không trượt phát nào.

Cho dù sau lại có người chỉ ra thân phận cửu kiếp, sắc mặt Cố Độc Hành cũng không động dung lấy một tia, ánh mắt càng không hề thay đổi chút nào.

Phàm là có gan xông lên, đều bị vô tình chém giết, tuyệt không ngoại lệ.

Hắn giống như một tảng băng đến từ địa ngục!

Lạnh lẽo vô tình! Đi tới nơi nào là nơi đó có giết chóc!

Ở giai đoạn hiện tại, vô luận phe chấp pháp giả hay là phe cửu đại gia tộc, song phương đều đang tích tụ lực lượng bản thân, căn bản sẽ không phái siêu cấp cao thủ tới đây góp vui, cho nên Cố Độc Hành tựa như long về đại hải, hổ nhập thâm sơn, tung hoành qua lại trong đám đông, không ngờ hoàn toàn không cảm thấy chút khó khăn...

Cũng phải nói, đạt tới kiếm trung chí tôn cửu phẩm, phóng mắt đương thời có thể đánh lại một trận cũng không có mấy người. Có thân thủ như vậy, làm sao có thể xuất hiện trong tràng diện như thế này.

Bộ dáng sát thủ mặt lạnh như thế, diện mạo Cố Độc Hành cũng khá anh tuấn, lập tức khiến cho đám thiếu phụ thiếu nữ giang hồ phương tâm lay động không thôi...

Đương nhiên bản thân Cố Độc Hành chắc là chẳng có cảm giống gì, hồng phấn khô lâu, chẳng có gì khác biệt hết.

"Thật phong cách nha!"

"Đẹp trai vờ lờ..."

"Nếu có thể gả cho hắn, bồi hắn một đêm thì tốt biết bao..."

Đây là thiếu nữ hoài xuân.

"Nhìn cũng rất cường tráng... không biết..."

"Cửu kiếp đều cường tráng như vậy sao... mê chết người rồi..."

Đây là ý nghĩ vô số hoa thiếu phụ.

Nếu Cố Độc Hành nghe được mấy câu này, tin tưởng nhất định sẽ phun máu. Sau đó lập tức lạt thủ tồi hoa, khử sạch mấy mụ đàn bà này...

Phía Tây Bắc, Đổng Vô Thương cầm mặc đao trong tay, sải bước tiến tới, ở phía sau hắn, không một ai còn đứng.

Mà ở bên này, lại chính là con đường mà nhân thủ phe chấp pháp giả phải tiến qua, cho nne chấp pháp giả cùng phần tử tử trung chấp pháp giả tụ tập lại càng nhiều. Sau khi rải tin tức, Đổng Vô Thương lại càng bị công kích kịch liệt hơn.

Trên thực tế, nói Đổng Vô Thương truyền tin thì cũng không thỏa đáng lắm, bởi vì ngay từ đầu, Đổng Vô Thương còn chưa há miệng lần nào.

Mang theo lão bà thật là tiện, Mặc Lệ Nhi tự giác thực hiện toàn bộ những chuyện này, ngươi còn muốn trông cây Đổng Vô Thương lải nhải với mọi người sao? Về phần khi có người bắt đầu công kích Mặc Lệ Nhi, Đổng Vô Thương lập tức nhảy tới, lấy mặc đao trong không gian giới chỉ ra, xách đao, nghênh ngang đứng trước người lão bà, đúng kiểu một người giữ ải, vạn người khó qua tiêu chuẩn!

Chuyện Đổng Vô Thương có không gian giới chỉ thì vạn lần đừng ngạc nhiên. Sở Dương vừa ra khỏi Tinh Linh chi thành, chuyện thứ nhất làm chính là hào phóng cấp cho các huynh đệ mỗi người một cái không gian giới chỉ. Thậm chí ngay cả Mặc Lệ Nhi cũng có một cái... Tài liệu làm chỗ không gian giới chỉ này chính là Thiên Tinh mộc mấy chục vạn năm. So với đạo cụ không gian bình thường thật không biết mạnh hơn bao nhiêu, hoàn toàn không thể so sánh nổi.

Mọi người cầm không gian giới chỉ mà yêu thích không thôi.

Giờ phút này Đổng Vô Thương lại không hề che giấu chút nào, thanh đao bỗng không xuất hiện trong tay, khiến cho đám đông lại xôn xao.

Ngay cả một số gia hỏa vốn không muốn động thủ, ánh mắt giờ phút này cũng đỏ lên rồi.

"Trong tay gia hỏa kia không ngờ có chí bảo không gian! Làm sao có thể?"

"Thứ đó là của đại gia ta. Chỉ có đại gia mới xứng với chí bảo như vậy."

"Đoạt lấy! Lấy nó cho ta!"

Lập tức, một đám người vốn đang bằng quan cũng lao tới, cả đám ra vẻ căm phẫn vô cùng, phảng phất như Đổng Vô Thương đã phạm phải tội ác tày trời vậy.

"Tiểu tử, ngươi mà cũng dáng nhục mạ Pháp Tôn đại nhân! Đi chết đi!"

"Ngay cả Pháp Tôn đại nhân ngươi cũng dám nói xấu! Giết hắn!"

"Xử lý tên gia hỏa bôi nhọ Pháp Tôn này!"

Đám người thi nhau xông lên, chỉ sợ bảo vật không gian thần dị bị người khác cướp mất, không ngờ so với đám người chấp pháp giả một lòng báo thù cho Pháp Tôn còn muốn nhanh hơn.

Ánh mắt Đổng Vô Thương chợt lóe, tiến lên phía trước một bước, lập tức giống như một tòa núi cao chọc trời chuyển mình. Một cỗ khí thế hùng hồn, nguy nga, cường đại đột nhiên tràn ra. Chỉ cử động một cái, đám người trước mắt đã gần như không thở nổi.

Đổng Vô Thương cầm đao, quát lớn một tiếng: "Tới hay lắm!"

Một tiếng quát lớn này, giống như ở giữa bầu trời quang tĩnh lặng, đột nhiên vang lên một tiếng kinh lôi đủ để thiên sơn vạn hạp cùng run rẩy!

Ngay cả Mặc Lệ Nhi - chí tôn thất phẩm đứng đằng sau cũng bịt kín lỗ tai, thật sự quá chấn động rồi.

Một tên thấy của mờ mắt, dốc hết toàn lực nhào tới, vừa mới nhào tới được trước người Đổng Vô Thương, đã bị tiếng quát lớn chính diện trấn trụ, vẻ mặt dữ tợn còn chưa kịp tiêu tan, thân hình đã đột nhiên cứng ngắc lại, hai mắt trợn trừng nhìn Đổng Vô Thương một cái, tiếp đó từ trong thất khiếu phun ra máu tươi, toàn bộ thân hình mềm oặt, ngã xuống... giật giật mấy cái rồi hoàn toàn bất động.

Không ngờ bị Đổng Vô Thương một quát dọa chết!

PHải nói tên bị quát chết kia cũng không phải người bình thường. Đó là một vị cao thủ quân cấp đó!Cao thủ cấp độ này đương nhiên đã không còn lọt vào mắt cửu kiếp nữa rồi, nhưng đối với võ giả thế tục mà nói, vẫn là cấp độ khá cao, mà Đổng Vô Thương vừa quát một tiếng, không ngờ trực tiếp chấn chết tươi!

Trong khi tiếng quát vẫn còn vang trọng, Đổng Vô Thương đã xải bước xông tới, một cỗ khí thế một đi không quay đầu,ngàn quân phải tránh lui cứ thế mà sinh ra. Mục tiêu của hắn chỉ có phía trước, nhưng hai bên trái phải không ngờ không có ai dám tiến lên, cản cước bộ hắn.

Mấy kẻ vừa nhào tới chấn kinh không hiểu, thân hình vẫn duy trì động tác đánh về phía trước, đã không kịp lui về phía sau nữa rồi, ai nấy sắc mặt thảm biến, mặc đao trong tay Đổng Vô Thương đã cuồng chém xuống nhanh như chớp!

Phốc phốc!

Từng mảnh từng mảnh thi thể chỉnh thể đổ nhào sang hai bên, trong nháy mắt, huyết quang ngập trời.

Đổng Vô Thương vừa xuất thủ, chính là nhân gian luyện ngục, trong tầm mắt nhìn thấy, chỉ có vô tận tiên huyết.

Hắn đạp lên vũng máu loãng mà tiến lên, áp mắt trầm ngưng, sắc mặt bình tĩnh, xuất chiêu cũng rất đơn giản, chỉ có chém thẳng quét ngang mà thôi, nhưng căn bản không có kẻ nào có thể đỡ hắn một đao!

Một đao hạ xuống binh khí vỡ vụn, cánh tay đứt lìa, đầu ngươi lăn lông lốc, tiếp đó thân thể lại phân thành hai mảnh, bay ra hai bên.

Tất cả đối thủ đều như vậy, không có ngoại lệ.

Từng bước từng bước tiến tới, tuyệt không có dừng lại một khắc.

Mỗi người một đao, tất cả đều tan tác!

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương #1690